Thẩm Thời Ân ngừng cười, nghiêm túc hỏi: “Cửa hàng gì? Quấy rối ai?”.
“Diễn, cứ diễn đi.
Dung thị kinh doanh cửa hàng cũng đã nhiều ăm, hai phái hắc bạch đã sớm câu thông rồi.
Hơn nữa cửa hàng của bà ta tuy nhiều nhưng không tính là kinh doanh gì lớn, rốt cuộc là ai đặc biệt gây khó dễ cho bà ấy chứ?”.
Nàng phân tích một hồi, Thẩm Thời Ân cũng không giả vờ nữa, gật đầu nói: “Được rồi, là ta làm.
Trước ta sai người đi điều tra những cửa hàng trên danh nghĩa của bà ta, sau đó tìm một đám côn đồ tới, còn chào hỏi với phủ doãn Thuận Thiên rồi”.
Khương Đào che miệng cười rộ lên, nói: “Sao lại ghi thù như vậy? Chuyện cung yến Thái Hoàng Thái Hậu đã thay ta bù vào rồi mà”.
Thẩm Thời Ân gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng là lòng dạ ta hẹp hòi, cái gì cũng nhớ, lúc này mới chỉ là bắt đầu thôi”.
Khương Đào thấy hắn như hài tử tức giận liền bị chọc cười, sau nói: “Vậy ta đây sẽ để gia đinh luyện tập khua chiêng gõ trống một chút và một đoàn múa lân nữa, chờ lần tới Dung thị đến, ta sẽ an bài hết thảy”.
Hai người vừa nói vừa cười, Khương Đào biết Thẩm Thời Ân đây là trút giận thay cho nàng, trong lòng vô cùng vui vẻ, rất mau lại đem hết chuyện của phủ Ninh Bắc Hầu ra sau đầu.
Tháng mười, Tô Như Thị và Khương Dương tới kinh thành.
Thẩm Thời Ân đã sớm sai người đi đón họ, bọn họ còn chưa vào kinh mà Khương Đào đã nhận được tin tức.
Bởi vì hiện tại thân phận của họ khác biệt, ra ngoài cửa sẽ bị nghị luận nên không đặc biệt đi đón, chỉ ở nhà chờ.
Chờ từ sáng tới giữa trưa, xe ngựa của họ dừng trước cửa Thẩm gia.
Khương Đào ra ngoài đón, nhìn thấy Tô Như Thị xuống xe ngựa.
“Người cuối cùng cũng tới rồi”.
Khương Đào chạy nhanh tới đỡ, cười cười duỗi tay, “Người có nóng quá không? Trên đường đi có vất vả không?”.
Đời trước là Tô Như Thị nuôi nàng lớn, vừa thấy bộ dáng ân cần này của nàng liền biết nàng hẳn đang chột dạ.
Khương Đào đương nhiên chột dạ, lúc rời khỏi huyện thành, nàng sợ Tô Như Thị lo lắng, cái gì cũng không nói, chỉ muốn nói tới Thẩm gia ở.
Tô Như Thị cũng là sau đó nghe Khương Dương và Hoàng thị nói mới biết được thân phận chân chính của Thẩm gia.
Trên đường đi bà lo lắng vô cùng, vẫn luôn sai người đi hỏi thăm chuyện ở kinh thành, sợ Khương Đào lại bị cuốn vào tai họa gì.
Tuy vậy đối diện với gương mặt tươi cười của Khương Đào, Tô Như Thị cũng không tức giận gì, đáp: “Thời tiết không nóng như vậy, qua mùa hè cũng đỡ hơn rồi.
Dọc đường đi đều là do Tần phu nhân chăm sóc chu đáo, vô cùng thuận lợi”.
Hai người nói chuyện, Hoàng thị và Khương Dương cũng đã xuống xe ngựa.
Hoàng thị bắt đầu tán thưởng không ngừng: “Rất khí phái! Nhìn còn sư tử đá này, cái cửa này….
Đời ta chưa bao giờ thấy qua sự khí phái như vậy”.
Khương Đào cười nói: “Trên đường làm phiền tỷ rồi”.
Hoàng thị liên tục xua tay nói, “Chỉ là cùng lên đường thôi, nào có phiền toái gì?”.
Cuối cùng, Khương Đào mới đi nhìn Khương Dương, hắn vẫn mặc áo bào thư sinh Khương Đào mua, hơn một tháng không gặp, hắn cũng không thay đổi gì, chỉ là nhìn giống như cao lên rồi, trước ống tay áo dài tới mu bàn tay, nay đã tới cổ tay rồi.
Sau lưng hắn còn có một thư đồng rất cao, bưng rương sách và tay nải của Khương Dương.
Tỷ đệ hai người không vội nói chuyện bây giờ, Khương Đào cười chào hắn liền tính là đã chào hỏi rồi.
Khương Đào dẫn họ vào phủ, hỏi Hoàng thị nói: “Sao không thấy Tử Ngọc nhà tỷ, hắn không vào kinh cùng mọi người sao?’.
Hoàng thị đúng là nhìn gì cũng thấy lạ, đình đài lầu các bên trong Thẩm gia khiến nàng nhìn hoa cả mặt, nghe vậy nàng ngẩn người.
Lúc ngớ ra nhìn nhìn lại xem có phải bản thân thực sự đánh rơi nhi tử ở đâu không, sau đó chỉ vào phía sau: “A Đào dọa chết ta rồi, Tử Ngọc nhà ta không phải ở đây sao!”.
Khương Đào nhìn theo hướng tay nàng, lại thấy chính là “thư đồng” sau lưng Khương Dương.
Hắn ăn mặc quần áo bình thường, bên hông đeo một túi màu đen , trên đầu buộc cái bím tóc nhỏ, tay cầm rương và tay nải.
Nghe vậy ngẩng đầu cười khổ với Khương Đào, nói: “Dì, ta ở chỗ này”.
Khương Đào nhịn cười, gật đầu nói: “Ngại quá, không nhận ra ngươi”.
Tần Tử Ngọc cười nhạt, nói không có việc gì.
Khương Đào quay mặt đi nhịn không được cười rộ lên, vừa cười vừa nhìn Hoàng thị.
Hoàng thị còn đang tán thưởng khí phái của Thẩm gia, nhìn không rời mắt, lại chẳng phát hiện ra Khương Đào đang ngó nàng.
Sau đoàn người tới chính viện, Khương Đào trước để bọn họ ngồi dùng trà, sau đó nàng đưa Tô Như Thị đi nhìn viện mình chuẩn bị cho bà.
Nàng bố trí cho bà ấy ở viện bên cạnh chính viện, nơi này tuy không lớn nhưng cách chính viện rất gần, hơn nữa là dựa vào sở thích của Tô Như Thị mà trang trí, thanh nhã lịch sự.
Ở trong sân xem một vòng rồi về phòng, bà cười mắng Khương Đào: “Con ấy, chủ ý lớn, chuyện của Thẩm gia cũng chẳng nói gì với ta.
Nếu không phải sau đó Tần phu nhân tới cửa bái phỏng, lúc thương lượng chuyện hồi kinh với ta lỡ miệng, ta hẳn là tới hiện tại cũng không biết gì.
Sao ngay cả Tần phu nhân cũng nói được mà con lại không nói cho ta?”.
Khương Đào ngoan ngoãn đứng ở một bên nghe giáo huấn, nhỏ giọng giải thích: “Không phải muốn gạt người nhưng trước lúc hồi kinh con cũng không biết rõ ràng tình huống bên trong, nếu để người biết được, người khẳng định muốn hồi kinh với con.
Con nghĩ trước hết sẽ xử lý hết mọi phiền toái, lại…”.
Tô Như Thị cũng không phải thực sự trách nàng, nghe thế liền không giả vờ tức giận nữa, hỏi nàng: “Có phiền phức gì? Có phải là do Ninh Bắc Hầu bên kia không?”.
“Cũng không tính là phiền toái”.
Khương Đào đúng là lúc muốn nói chuyện với bà, bị Tô Như Thị kéo ngồi xuống, liền kể hết chuyện gần đây cho bà.
Chờ nàng nói xong, trên mặt Tô Như Thị mới khoan khoái hơn một ít: “Hiện giờ thân phận con đã khác.
Dung thị nói chuyện ở trước mặt con cũng phải cận thận nhiều.
Con và phu quân của con đã nói rõ cũng tốt, hai phu thê không nên có bí mật gì cả, nó đúng là một người tốt, không có coi con thành thứ ký dị gì.
Có nó giúp đỡ, phủ Ninh Bắc Hầu hẳn sẽ không làm ra chuyện xấu gì”.
Nghe được sư phụ khen tướng công nhà mình, Khương Đào cười ngọt ngào, “Chàng ấy chẳng trách móc nửa lời, chỉ đau lòng con thôi.
Còn bởi vì chuyện con nói lúc trước, chàng ấy âm thầm trút giận thay con, đè hết kinh doanh của Dung thị lại.
Tiền bị người ta chặn, gia đình kia phỏng chừng trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không gây chuyện thị phi gì”.
Tô Như Thị cười gật đầu, Khương Đào lại nói chuyện trong cung “Lần đó tiến cung mừng thọ Thái Hoàng Thái Hậu, ngay từ đầu bà cảm thấy bởi vì con ở trong bị người khác gây khó dễ, tủi thân nên thân thiết hơn với con.
Sau lại nhờ người mà lão nhân gia còn không ngừng nhắc tới, nói chờ người hồi kinh rồi, cùng con tiến cung thăm bà ấy”.
Theo như Khương Đào biết, Tô Như Thị và Thái Hoàng Thái Hậu tuy thân phận có khác nhưng sở thích lại giống nhau, Thái Hoàng Thái Hậu rất tán thưởng năng lực thêu thùa của bà, cũng đúng là bởi được Thái Hoàng Thái Hậu thưởng thức, Tô Như Thị mới có thể được danh môn thế gia tôn sùng, hai người hẳn cũng có thể được coi là tri kỷ.
Nhưng nghe nàng tới Thái Hoàng Thái Hậu, nụ cười trên mặt Tô Như Thị lại phai đi không ít, chỉ nói: “Có cơ hội sau lại nói”.
Khương Đào nghe bà nói có lệ, nhạy bén cảm thấy có gì đó không đúng nhưng Tô Như Thị đi đường nhiều ngày, nói một lát liền thấy mệt, Khương Đào cũng không tiện hỏi nhiều, đỡ bà lên giường nghỉ ngơi.
Sắp xếp cho Tô Như Thị xong, Khương Đào trở lại chính viện.
Khương Dương đã bị Tiêu Thế Nam và Khương Lâm lôi đi, Tần Tử Ngọc cũng không ở đó, chỉ có Hoàng thị ngồi ở một chỗ vừa uống trà vừa trò chuyện với tiểu nha hoàn.
“Tới chậm rồi”, Khương Đào mở lời xin lỗi, “Lúc ấy từ biệt nghĩa mẫu vội vàng, rất nhiều chuyện chưa kịp nói, mới rồi đang giải thích với bà ấy”.
Hoàng thị mới rồi còn đang tự đắc, nghe nàng nói vậy ngược lại cũng không được tự nhiên, vội vàng nói: “Đừng đừng đừng, muội đừng khách khí như vậy, ta ngược lại thấy ngại ngùng.
Dựa theo phẩm cấp thân phận, ta đến cửa nhà muội cũng không có tư cách đi vào đâu”.
Khương Đào cũng không khách khí với nàng, ngồi xuống cạnh nàng xong nói: “Tới kinh thành được một thời gian nên bất giác trở nên quy củ hơn nhiều.
Mau nói với muội, Tử Ngọc nhà tỷ sao lại ăn mặc như vậy? Lúc đưa rương và tay nải của Khương Dương về, ngoan hơn nhiều”.
Hoàng thị kiêu ngạo hất cằm, nói: “Ngoan à? Đây cũng là ta vất vả giúp hắn tranh thủ cơ hội đấy”.
Việc này còn phải nói từ lúc tháng tám.
Sau khi có thành tích thi Hương, Khương Dương, Hạ Chí Thanh và Tần Tử Ngọc tham gia Lộc Minh Yến xong rồi thu dọn về huyện thành.
Về tới huyện, danh tiếng của Khương Dương nổi cỡ nào cũng đừng nhắc, Tần tri huyện tự mình tới đón, thấy hắn còn kích động hơn thấy nhi tử đứng thứ 100 của mình.
Lúc ấy Tần Tử Ngọc còn đang ghen tị, tuy vậy, hắn biết chính mình có thể thi đậu cũng nhờ Khương Dương thúc đẩy một phen cho nên cũng không biểu hiện ra ngoài.
Hơn nữa, lần thi Hương này đứng thứ một trăm đã là quá sức, muốn thi lên nữa khẳng định không thể.
Mà thứ tự thi Hương của Khương Dương cao như vậy, không bất ngờ gì thì hẳn cũng có thể trúng tiến sĩ.
Hai người hiện giờ tuy đều là cử nhân nhưng sau này khẳng định là nhân sinh khác biệt.
Thanh danh của Khương Dương vang dội, về thôn Cây Hòe mở tiệc ba ngày, sau đó liền đưa Khương lão thái gia và lão thái thái vào huyện thành ở.
Sau hắn muốn ở nhà đọc sách như cũ nhưng thiếu niên trúng cử nhân, nào có chuyện muốn an tĩnh là an tĩnh ngay được?
Những thân thích trước đó bị Khương lão thái gia dùng bối phận ép xuống cũng xao động lên, nào là làm mai làm mối, nghĩ muốn để đồng ruộng nhà mình dưới danh nghĩa của Khương Dương để được miễn thuế má, mỗi ngày đều đi tới hẻm Trà Hồ, chọc cho Khương Dương không thấy cũng phiền.
Sau chuyện Tần Tử Ngọc được Khương Dương chỉ điểm mới thi đậu cử nhân không biết sao lại truyền đi, cái này càng gây ra tiếng nổ lớn, truyền đi vô cùng kỳ diệu, nói gì mà hắn là Văn Khúc Tinh hạ phàm, chính mình biết đọc sách còn không tính, dạy người cũng là thứ nhất.
Lúc này không chỉ thân thích của Khương gia mà cả huyện thành phàm là nhà muốn cho hài tử đi học đi thi đều đưa tới trước mặt Khương Dương.
Khương Dương nói chính mình còn chưa tới tuổi nhận dạy học, những người đó không nghe, cho rằng hắn khiêm tốn, liền cho hài tử nhà mình ăn mặc thành thư đồng, nói không dạy cũng được, cứ coi như thành gã sai vặt làm thư đồng đi theo là được, mưa dầm thấm đất khẳng định có hiệu quả!
Khương Dương sắp rầu muốn chết, chốn quê nhà lại chẳng thể làm ra chuyện khó coi gì, từ chối không biết bao nhiêu người.
Sau Hoàng thị biết được, liền cải trang cho Tần Tử Ngọc, nhét tới chỗ Khương Dương.
Người khác vừa thấy, quào, đúng là trâu bò! Công tử tri huyện cũng đã làm thư đồng, ai còn có lá gan đi cạnh tranh với hắn? Lúc này mới từ bỏ.
Cũng chính là khi ấy, Khương Dương cảm thấy chính mình thi xong về nhà được một tháng, đến một ngày yên tĩnh để đọc sách cũng không có, dứt khoát lên đường tới kinh thành sớm.
Hoàng thị đã sớm nghĩ tới kinh thành, sợ Khương Đào vào danh môn liền bị ủy khuất gì, hai người ăn nhịp với nhau, thông báo với Tô Như Thị một tiếng, đoàn người liền xuất phát.
Khương Đào nghe được cười đau cả bụng, lau nước mắt nói: “Trước đó để Tử Ngọc đi theo làm thư đồng chỉ là kế sách tạm thời, trên đường đi vốn nên đổi về như cũ.
Sao đến bây giờ còn như vậy, tốt xấu gì hắn cũng là công tử tri huyện”.
“Ta cũng là có tư tâm nhà, sang năm thi Hội hắn chắc chắn không được.
Lần thi Hội tiếp theo là ba năm sau, trong ba năm này ta khẳng định không thể ở kinh thành với hắn nhưng sợ hắn ở chốn phồn hoa này làm cho mê muội.
Để nó làm thư đồng cho Khương Dương cũng tốt, ta cũng bớt lo.
Cũng không biết muội có thấy phiền không, dù sao ba năm này nó đều sẽ ở nhà muội”.
Khương Đào coi Hoàng thị là tỷ muội, Tần Tử Ngọc tuy trước đó luôn khiến người khác ghét nhưng sau đó được Hoàng thị giáo huấn bằng đòn roi có hiệu quả, giờ rất thành thật, hiện tại nhà cao cửa rộng, tài phú vô cùng, thêm một người cũng chỉ là thêm một đôi đũa.
Nhưng để Tần Tử Ngọc ở lại không chỉ để hắn ăn no mặc ấm mà chủ yếu là để hắn học cách ngay thẳng.
Đệ đệ nhà mình đọc sách đều là tự giác, Khương Đào cũng không tin tưởng bản thân có thể giám sát được Tần Tử Ngọc, cũng chẳng thể giống Hoàng thị, hắn không ngoan liền đánh hắn.
Vẫn là phải hỏi ý tứ của Khương Dương.
Hai nàng vừa nói xong, Khương Dương, Tiêu Thế Nam và Khương Lâm ba người vừa cười vừa nói đi tới.
Tần Tử Ngọc đi theo Khương Dương không rời một tấc, đợi hắn ngồi rồi còn tiếp trà từ chỗ nha hoàn qua cho hắn.
Khương Dương thoải mái để hắn hầu hạ, uống trà xong mới nói; “Có chuyện này muốn thương lượng với tỷ tỷ, viện của đệ cần thêm một gian phòng ngủ, cho tiểu thư đồng của đệ”.
Tần Tử Ngọc cũng đã mười bảy mười tám, vóc dáng này cũng phải 1m8.
Khương Đào nỗ lực không nhìn về hai bím tóc nhỏ của hắn, nghe được một câu “tiểu thư đồng” của Khương Dương, rốt cuộc nhịn không được cười thành tiếng.
Tâm hự của edit: Mấy chương tới đây xin thưa với các bợn lại là những ngày tháng vô cùng zui dẻ, tui đọc tui còn thấy hạnh phúc hẳn cũng chỉ là vầy.
Đọc mấy chương tới hài lắm nè.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...