Gả Cho Thế Tử Bệnh Tật


Nha hoàn hầu hạ bên người Liễu Ngân Tuyết vén màn xe lên hỏi: "Sao vậy?"
Xa phu hồi bẩm: "Có người cản xe ngựa."
Mấy thị vệ bảo hộ Liễu Ngân Tuyết đi Nam Châu rút đao ra, chắn trước xe ngựa, nha hoàn nhìn nam tử đang đứng cản xe ngựa, lạnh giọng hỏi: "Ngươi là ai, sao lại cản xe ngựa của tiểu thư nha ta?"
Mệnh Nguyệt cầm kiếm, chắp tay hành lễ với người trong xe ngựa: "Nếu Vương phi không sao thì mời theo thuộc hạ hồi Vương phủ."
Liễu Ngân Tuyết ngồi trong xe không tiếng động thở dài, bàn tay đang nắm chặt của nàng dần dần buông lỏng, không khỏi cười khổ, vén màn xe lên, nói với Mệnh Nguyệt: "Hắn sai ngươi tới à?"
"Vương gia cảm thấy có điểm bất thường nên mệnh cho thuộc hạ thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm động tĩnh của Liễu phủ, quả nhiên như Vương gia sở liệu, Vương phi không hề táng thân nơi biển rộng, nếu vậy, thỉnh Vương phi theo thuộc hạ hồi Vương phủ." Mệnh Nguyệt cung kính.
Liễu Ngân Tuyết nhạt nhẽo: "Nếu ta không chịu thì sao?"
Mệnh Nguyệt trầm mặc, đang định mở miệng thì cách đó không xa truyền đến tiếng xe ngựa lộc cộc, Liễu Ngân Tuyết quay đầu lại nhìn, chiếc xe ngựa kia chạy như bay, chớp mắt đã dừng trước mặt Liễu Ngân Tuyết.

Đầu tiên nàng nghe thấy tiếng ho khan, tiếng ho phi thường kịch liệt, như từ phổi phát rra, từng tiếng ho đều như muốn nôn ra máu, Liễu Ngân Tuyết nghe được hơi nhíu mày.

Lai Phúc với Lai Bảo đỡ người trong xe xuống, Lâu Duẫn còn đang sốt cao, hai chân hắn cũng bị thương, giờ phút này đứng cũng không vững, hắn dựa vào xe ngựa, nhìn Liễu Ngân Tuyết đứng cách đó không xa, hơi mỉm cười.
"Ta biết nàng sẽ không sao mà." Hắn nói.
Liễu Ngân Tuyết từ trên xe ngựa đi xuống, trên người nàng mặc hắc y, áo choàng màu đen bị gió đêm thổi bay, nàng kéo kéo khóe miệng, cười khổ, nàng hỏi: "Sao Vương gia biết?"
"Không vì gì khác, chính là ta tin nàng sẽ không chết dễ dàng như thế," Lâu Dẫu tươi cười càng khổ, nửa bên mặt hắn có chút cứng đờ, không hợp với biểu tình cười rộ lên của hắn, hắn nói: "Nàng thông tuệ hơn người, sao có thể dể chính mình rơi vào hiểm cảnh như vậy."
Hắn vẫy tay với nàng: "Nàng lại đây."

Liễu Ngân Tuyết biết chính mình không đi được nữa rồi, trầm tĩnh hơn, nàng đi đến trước mặt Lâu Duẫn, ánh mắt đảo qua khắp người hắn nói: "Thương thế của Vương gia không nhẹ, không nên đuổi tới đây."
Lâu Duẫn cười: "Ta không đuổi tới đây, nàng sẽ hồi Vương phủ sao?"
"Có Mệnh Nguyệt chặn đường, ta không muốn về cũng phải về," bóng đêm tối tăm, nàng nhìn gương mặt tái nhợt của Lâu Duẫn: "Vương gia không thể làm bộ như ta thật sự đã chết rồi thả ta đi sao?"
Lâu Duẫn đã không còn sức lực đứng vẫn, suy nghĩ cũng không quá thanh minh, đầu mê man, không đủ tinh lực nghĩ xem vì sao Liễu Ngân Tuyết lại giả chết, vì sao nàng tình nguyện chết cũng không muốn lưu lại bên cạnh hắn.
Hắn chỉ có một ý niệm, phải giữ nàng lại.
Vô luận như thế nào cũng phải giữ nàng lại, nếu nàng muốn rời đi, trừ phi hắn chết.

Vì thế hắn đáp lại: "Không thể, ta làm nhiều như vậy đều là vì nàng, nếu nàng rời đi thì những điều ta làm còn nghĩa lý gì? Đúng không?"
Liễu Ngân Tuyết không còn gì để nói, nàng đứng trước mặt Lâu Duẫn vẫn không nhúc nhích, lạnh lùng nhìn hắn, hai người cứ thế giằng co, gió đêm thổi qua, đầu óc Lâu Duẫn càng thêm mê man, bỗng nhiên không thể đứng vững nửa, trực tiếp ngã xuống ngay trước mặt Liễu Ngân Tuyết.
Liễu Ngân Tuyết giật mình.
Độc Lang Trung giục ngựa chạy đến, từ trên ngựa xoay người bay xuống, nâng Lâu Duẫn dậy, khó tin nhìn Liễu Ngân Tuyết: "Ta nói nữ nhân này, sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy? Hắn vì cứu ngươi mà trọng thương khó chữa, thế mà ngươi lại giả chết khiến thương thế của hắn càng thêm nặng, ngươi muốn hắn chết thì một đao trực tiếp đâm xuống còn thống khoái hơn, ngươi cứ tra tấn hắn như vậy là muốn gì?"
"Trọng thương khó chữa? Không phải dưỡng chút thời gian là tốt rồi sao?" Liễu Ngân Tuyết không hiểu.
"Dưỡng chút thời gian? Đánh với Đoạn Đô An một trận đã khiến hắn bị trọng thương, sau đó lại bị Lâu Dật tàn ác đánh đập một trận, rồi lại nhảy xuống biển cứu ngươi, đáng lẽ phải nằm trên giường không nhúc nhích nhưng ngươi thì hay rồi, diễn tuồng giả chết, tiếp tục dày vò hắn, ngươi trực tiếp cho hắn một đao còn tốt hơn?" Độc Lang Trung điểm vài đại huyệt trên người Lâu Duẫn, hắn hoàn toàn chết ngất đi.
Độc Lang Trung gọi Lao Bảo với Lai Phúc tới nâng Lâu Duẫn lên xe ngựa, trước khi ngồi vào xe còn không quên nói với Mệnh Nguyệt: "Đem Vương phi bình yên mang về Vương phủ."
Liễu Ngân Tuyết bỗng nhiên trở lại Thanh Sơn Viện, người trong Thanh Sơn Viện như thấy quỷ, đặc biệt là Dung mama cùng Trầm Ngư Lạc Nhạn, vừa mừng vừa sợ, Liễu Ngân Tuyết ngồi vào bàn sát của sổ, tay bưng trà vẫn còn run run.
"Vương phi, nô tỳ không phải đang nằm mơ đi?" Trầm Ngư nói.
"Vương phi, người thật sự đã trở lại?" Lạc Nhạn quả thực không thể tin tưởng.

Liễu Ngân Tuyết không trả lời vấn đề của Lạc Nhạn, nhìn Dung mama hỏi: "Sao trong phủ không treo vải trắng?"
"Nguyên bản là có treo nhưng đã bị Vương gia kéo hết xuống đốt đi rồi ạ, Vương gia nói không tìm được thi thể thì không tin Vương phi đã chết, Vương gia nói người nhất định còn sống nên không cho làm tang." Dung mama nói.
"Lâu Duẫn bị thương nặng?" Liễu Ngân Tuyết tự rót trà cho mình, nhẹ nhàng nhấp một miếng, hỏi.
Sắc mặt Dung mama ngưng trọng, hỏi: "Vương gia muốn nghe lời thật lòng không ạ?"
Liễu Ngân Tuyết xoa xoa cằm: "Thôi bỏ đi, không cần nói nữa, mama phái người đến Liễu phủ thông báo với người trong nhà là ta không đi được, hiện giờ đang ở Kỳ vương phủ, trong thời gian ngắn cũng sẽ không đi, còn nữa, nói với bọn họ là Lâu Duẫn vẫn chưa gây khó dễ gì cho ta, cả nhà không cần lo lắng."
Dung mama nhận mệnh rời đi.
Liễu Ngân Tuyết rửa mặt xong nằm lên giường, thể xác và tinh thần đều mệt nhưng trước sau lại không ngủ được, sự tình phát sinh ở cửa thành quẩn quanh trong đầu nàng, khiến nàng nhịn không được lần nữa phân tích tâm tư của Lâu Duẫn.
Chính là phân tích tới phân tích lui vẫn chỉ có thể kết luận: Lâu Duẫn điên rồi.

Hắn kéo một thân trọng thương đi cản nàng, vì sao?
Mệnh cũng không cần? Không muốn sống nữa à? Hắn vì cái gì?
Đáp án giống như đã rõ mồn một trong đầu, nhưng nàng lại không muốn thừa nhận.

Đối với Lâu Duẫn, nàng không có quan trọng đến vậy, lúc trước trên Giao Thái Điện hắn đã chọn trung lập, không đứng về phía nàng, nàng cũng đã thấy rõ ràng.
Liễu Ngân Tuyết nhìn lên đình màn, kế hoạch trốn đi nàng chuẩn bị lâu như vậy mà cứ thế tan tành, nàng cho rằng mình đã tính toán thực hoàn mỹ, kế hoạch chu đoán cẩn thận, không ngờ lại bị chấp niệm của Lâu Duẫn phá hỏng.
Nàng không biết nên khóc hay nên cười.

Nàng nằm trên giường, mơ mơ màng màng chìm vài giấc ngủ nhưng cả đêm không thể ngủ sâu, khi tỉnh lại ánh mặt trời đã chiếu vào trong phòng, Trầm Ngư Lạc Nhạn bưng đồ vào rửa mặt cho nàng, Liễu Ngân Tuyết cảm thấy ngủ còn chưa đủ, cả người lười biếng.
Nàng thuận miệng hỏi: "Lâu Duẫn sao rồi? Tỉnh lại chưa?"
Lạc Nhạn lắc đầu: "Chưa ạ, nô tỳ biết Vương phi dậy sẽ hỏi nên cố ý đi hỏi thăm trước, Vương gia giờ đang ở sương phòng, Độc Lang Trung nói không biết khi nào mới tỉnh, Lai Phúc với Lai Bảo đang thủ bên người Vương gia."
Liễu Ngân Tuyết cực kỳ ngoài ý muốn, y thật của Độc Lang Trung cao minh đến đâu nàng hiểu rất rõ, sao tới tận bây giờ Lâu Duẫn còn chưa tỉnh?
Nàng bực bội đem nước súc miệng nhổ vào ống nhổ, sắc mặt không khỏi trầm xuống.

Trầm Ngư cẩn thận hỏi: "Vương phi, người nhanh đến xem sao? Dù sao Vương gia còn chưa tỉnh, người đến thăm Vương gia cũng không biết, nếu người thấy Lai Bảo với Lai Bảo ở đó không tiện thì để nô tỳ tống cổ bọn họ tới ngoại viện."
Liễu Ngân Tuyết trầm giọng nói: "Không đi."
Nàng phân phó: "Đi hỏi thăm xem Lạc Âm Phàm đang bị nhốt ở đâu."
"Trong ngục ạ," Trầm Ngư trả lời, "Hai ngày nay, bên ngoài nổi lên lời đồn nói hài tử Lạc Âm Phàm sinh ra không phải cốt nhục hoàng thất, Hoàng thượng liền sai người lấy máu của Lâu Dật và hài tử kia để kiểm chứng, thế mà hài tử kia thật sự không phải là của Lâu Dật, Lạc Âm Phàm đã bị tống vào ngục, Tả tướng vốn là bị phán lưu đày nhưng sau chuyện này, Hoàng thượng trực tiếp phán tử hình."
Những việc này đều không phải bí mật, hiện giờ bên ngoài truyền đến ồn ào huyên náo, cho nên Trầm Ngư Lạc Nhạn đều biết.

Liễu Ngân Tuyết lâm vào trầm tư.
Tin này hẳn là do Lâu Duẫn phái người truyền ra, hắn có ý gì? Hắn muốn giết Lạc Âm Phàm, là để cho nàng an tâm?
"Đứa bé kia đâu?" Hài tử rốt cuộc vô tội, nguyên bản bọn họ có thể ngăn cản chuyện này, nhưng vì muốn vặn ngã Lâu Dật với Lạc Âm Phàm nên bọn họ không làm, khiến một tiểu sinh mệnh vô tội cứ như vậy phải chào đời.
"Hoàng thượng nói hài tử vô tội nên đã giao cho một gia đình bình thường nuôi dưỡng." Lạc Nhạn nói.
"Trầm Ngư, ngươi chuẩn bị ít bạc đưa cho gia đình kia đi, bảo bọn họ phải hảo hảo chiếu cố hài tử, nuôi nấng hài tử cho tốt." Liễu Ngân Tuyết phân phó, "Sau đó đi ngoại viện, bảo Bạch tổng quản chuẩn bị xe ngựa, ta muốn tới Thành vương phủ một chuyến."
Tuy rằng không biết Liễu Ngân Tuyết muốn làm gì, nhưng Trần Ngư Lạc Nhạn cũng không dám hỏi nhiều, chiếu theo phân phó mà làm.
Lâu Tông còn đang bận rộn xử lý sự tình ở Vương phủ, nghe người báo có Liễu Ngân Tuyết cầu kiến, khá bất ngờ: "Kỳ vương phi không chết? Mau mời vào."

Liễu Ngân Tuyết được nô tài dẫn đường vào Thành vương phủ, Thành vương tiếp kiến nàng ở phòng hồi sự, Liễu Ngân Tuyết hành lễ với hắn: "Thành vương vạn an."
"Đệ muội không cần đa lễ, mau đứng dậy," Lâu Tông nói, "Đệ muội không có chuyện gì thật sự quá tốt rồi, muội không biết đâu, Duẫn đệ tưởng muội táng thân nơi biển rộng, nhảy vào biển tìm muội, suýt nữa mất mạng."
Liễu Ngân Tuyết nao nao, tâm nàng mãnh liệt nhảy lên hạ xuống, chưa nói gì.
Lâu Tông tiếp tục nói: "Đệ muội trở về thật tốt quá, Độc Lang Trung nói Duẫn đệ không còn ý chí cầu sinh, giờ muội trở về, cuối cùng đệ ấy cũng có lý do để sống sót, sẽ không đòi chết nữa."
Đòi chết?
"Thành vương nói đùa, sao Lâu Duẫn có thể đòi chết được?" Liễu Ngân Tuyết cười, "Chỉ là có chút lo lắng mà thôi."
Lâu Tông nghe không lọt tai, thở dài: "Bổn vương nói chính là lời thật lòng, đệ muội đối với Duẫn đệ mà nói chính là lý do để đệ ấy sinh tồn, nếu đệ muội không còn nữa thì chỉ sợ Duẫn đệ cũng không sống được, đệ ấy có tài, bổn vương rất muốn trọng dụng, hy vọng đệ muội có thể hảo hảo canh giữ bên người đệ ấy."
Liễu Ngân Tuyết: "......"
"Thành vương nói đùa, sợ là người hiểu lầm gì rồi, thần thiếp ở trong lòng Lâu Duẫn, sợ là còn xa mới quan trọng đến mức ấy."
"Bổn vương sao có thể hiểu lầm, đó là bổn vương tận mắt chứng kiến, chính đệ muội mới là người đang chưa hiểu Duẫn đệ, Kỳ vương phi, bổn vương biết giữa hai người có khúc mắc, nhưng Duẫn đệ đã làm đến vậy, muội phải hảo hảo quý trọng."
Liễu Ngân Tuyết cúi đầu, chưa có ai nói vậy với nàng, nàng nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, nàng thấy trái tim như bị bệnh gì, liên tục run rẩy, không biết phải làm sao mới trầm ổn lại.

Sau một lúc lâu, nàng ổn định tinh thần, nói: "Điện hạ, hôm nay thần thiếp tới tìm người không phải vì chuyện của Lâu Duẫn."
Lâu Tông ngồi vào ghế chủ vị: "Đệ muội đến có việc gì, cứ nói, Duẫn đệ có công phò trợ bổn vương, bổn vương sẽ tận lực đáp ứng thỉnh cầu của muội."
"Thần thiếp biết Lạc Âm Phàm đang bị nhốt ở thiên lao, nàng đã phạm tội tử hình, thần thiếp muốn gặp nàng ta một lần," Liễu Ngân Tuyết nhẹ trọng, "Thần thiếp với nàng ta, trước sau gì cũng nên có điểm chấm dứt, mới tính là ngưng hẳn."
"Được, đệ muội chọn thời điểm đi, thiên lao bên kia, bổn vương sẽ an bài, muốn nàng ta sống hay chết đều cho đệ muội định đoạt, nhưng bổn vương cũng hy vọng Kỳ vương phi có thể hảo hảo chiếu cố Duẫn đệ, để Duẫn đệ mau chóng tốt lên." Thành vương trịnh trọng nói.
Liễu Ngân Tuyết phúc thân: "Thần thiếp sẽ tận lực, đa tạ điện hạ."
Liễu Ngân Tuyết rời Thành vương phủ lập tức đi thiên lao, Thành vương đã nhanh chóng phái người tới thông báo trước, tổng giám ngục tự mình dẫn Liễu Ngân Tuyết vào, Liễu Ngân Tuyết một đường thông suốt đi vào thiên lao, cai ngục mở khóa, mời Liễu Ngân Tuyết vào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận