Gả Cho Thế Tử Bệnh Tật

Hắn nói không chút do dự khiến Liễu Ngân Tuyết ngẩn người, nàng không nói thẳng Lâu Duẫn phải làm gì nhưng nếu Lâu Duẫn thật sự làm theo lời nàng thì biểu hiện cũng quá mức cố tình, quá mức dối trá.

Nàng nói: "Chuyện này, chàng vẫn nên tự mình cân nhắc đi."

Nàng im lặng một chút, cầm bút vẽ lại chân mày, lại bổ sung: "Hôm nay Lạc Âm Phàm gặp ta, còn muốn đánh ta đó."

Lâu Duẫn giật mình: "Nàng có bị thương không?"

"Không sao, ta đối với nàng ta có phòng bị, nàng ta vừa ra tay là ta ngăn lại ngay, thật ra ta rất muốn tát lại nàng ta một cái nhưng nề hà nàng ta là Thái tử phi, thân phận cao hơn ta, nếu ta ra tay thì lại nháo ra một hồi phong ba, nên ta nhịn lại. Nhưng mà mồm miệng nàng ta không bằng ta, bị ta nói cho chắc là sắp tức chết rồi." Liễu Ngân Tuyết nghĩ đến bộ dáng Lạc Âm Phàm nghiến răng nghiến lợi, tâm tình cảm thấy thoải mái.

Nàng nhìn hình ảnh Lâu Duẫn phản chiếu trong gương, cười hỏi: "Chàng không đau lòng à?"

"Lần sau ta sẽ đi cùng nàng, phòng tránh khi có người muốn đánh nàng, bên cạnh lại không có ai bảo hộ cho nàng," Lâu Duẫn đứng lên đi đến sau lưng Liễu Ngân Tuyết, cúi đầu nhìn dấu hôn trên cổ nàng, "Dù sao hoàng cung cũng là địa bàn của bọn họ, nếu thật sự xảy ra chuyện, nàng rất dễ bị đẩy vào thế hạ phong."

Mặt Liễu Ngân Tuyết hiện lên một tia khinh miệt: "Vậy cũng phải xem bọn họ có bản lĩnh đó hay không."

"Ta biết bản lĩnh làng lớn," hắn nhịn không được đưa tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng miết lên dấu hôn kia, Liễu Ngân Tuyết bỗng nhiên run rẩy, cảm giác trên cổ truyền đến một trận tê dại.

Lâu Duẫn cười khẽ: "Nhưng nàng có lợi hại thế nào thì cũng chỉ là một nữ nhân trói gà không chặt."

Nhớ lại lần trước ở Đông Cung nàng suýt bị tên Lâu Dật hỗn đản kia khinh nhục, Liễu Ngân Tuyết liền thấy lời Lâu Duẫn cũng có lý, nàng buộc gọn tóc lại, giọng trầm xuống: "Chàng nói đúng."

Lâu Duẫn biết nàng đang nhớ lại chuyện không vui, thấp giọng trấn an: "Đừng sợ, về sau ta sẽ bảo hộ nàng."


Tim Liễu Ngân Tuyết hơi thắt lại, nàng cười cười, không nói gì.

Bạch tổng quản có việc bẩm với Lâu Duẫn, Lâu Duẫn chịu đau đi đến nhà chính Thanh Sơn Viện, cũng không bảo Liễu Ngân Tuyết tránh đi, Bạch tổng quản nói: "Vương gia dặn nô tài lưu ý động tĩnh phủ Kinh Triệu Doãn, nô tài vẫn luôn phái người nhìn chằm chằm, hôm nay bên đó thật sự có động tĩnh mới ạ."

"Động tĩnh gì?"

Bạch tổng quản lén nhìn Liễu Ngân Tuyết: "Liễu thái phó biết chuyện Vương phi bị ám sát ở Tây Sơn biệt viện, Vương gia lại mang thi thể thích khách ném hết cho phủ Kinh Triệu Doãn, Liễu thái phó muốn đòi công đạo cho Vương phi nên đang náo loạn phủ nha. Liễu thái phó nói Vương gia với Vương phi cùng Thành vương không thù không oán, không có lý nào Thành vương lại phái người ám sát, ông không tin chuyện này là do Thành vương làm nên nhất định phải bắt được chủ mưu thực sự, cho Vương gia cùng Vương phi một cái công đạo, cũng như trả lại trong sạch cho Thành vương."

Lâu Duẫn bất ngờ, Liễu Ngân Tuyết cũng lộ ra vẻ mặt khó tin.

"Kinh Triệu Doãn đại nhân vốn đã bất lực trong việc tra thân phận thích khách nhưng Hoàng thượng lại hạ lệnh phải nghiêm tra chuyện này. Sau khi đến Liễu thái phó liền bày cho Kinh Triệu Doãn một chủ ý, bảo ông ấy treo thưởng, mang thi thể thích khách bày hết ngoài cổng lớn để bá tánh tới xem, ai có thể cung cấp manh mối chính xác thì sẽ thưởng ba mươi lượng bạc, hiện tại cổng lớn phủ Kinh Triệu Doãn đã đông như nêm cối rồi ạ."

Liễu Ngân Tuyết chớp chớp mắt: "Thế mà cũng có người tới cung cấp manh mối?"

"Thật sự có," Bạch tổng quản gật đầu, "Ba mươi lượng bạc không phải con số nhỏ, người muốn giành thưởng không ít, và cũng có người cung cấp được manh mối hữu dụng, những tên đó tuy đều là sát thủ, nhưng trong lúc ăn ở đi lại cũng không thể tránh mặt hoàn toàn, bọn chúng hành thích ở sát thành Biện Kinh nên chắc chắn là sống cách đây không xa, khó tránh được khi hành tẩu có lúc bị lộ mặt."

"Kinh Triệu Doãn đại nhân phái người tra theo những manh mối bá tính cung cấp, thuộc hạ của ông ấy hành động cũng rất nhanh nhẹn, trong vòng một canh giờ đã tra xét một tửu lầu và ba sòng bạc, còn có một nhóm tra đến tận Lăng Vân Phong ngoài thành."

"Liên quan gì đến Lăng Vân Phong?" Liễu Ngân Tuyết hỏi.

"Có một thợ săn nói từng gặp hai tên thích khách trong đó ở Lăng Vân Phong, Kinh Triệu Doãn đại nhân hoài nghi hang ổ của bọn họ ở Lăng Vân Phong nên phái người tới điều tra, còn chưa có kết quả ạ." Bạch tổng quản trả lời đúng sự thật.

"Tổ phụ ta thì sao?"


"Liễu thái phó nói chưa tra ra kết quả thì sẽ canh giữ ở nha phủ Kinh Triệu Doãn, nhất định không đi, hơn nữa lão nhân gia giống như sợ Kinh Triệu Doãn đại nhân bao che cho ai đó mà canh giữ bên người không rời nửa bước, Kinh Triệu Doãn đại nhân đi đâu là Liễu thái phó theo đó."

Liễu Ngân Tuyết lộ ra vài phần lo lắng: "Tổ phụ tuổi đã lớn, sức khỏe lại không tốt, sao có thể chịu được lăn lộn như vậy."

Bạch tổng quản liền nói: "Điều này thì Vương phi yên tâm, Liễu đại nhân vẫn luôn bồi bên người Liễu thái phó, bưng trà rót nước, chiếu cố Liễu thái phó thập phần thỏa đáng, chắc hẳn là không có việc gì đâu ạ."

Liễu Ngân Tuyết nghe xong mới an tâm hơn chút.

Kỳ thật nàng cũng muốn đi phủ nha Kinh Triệu Doãn một chuyến những nghĩ tới nơi đó giờ thi thể đầy đất, nàng lại sợ hãi, Lâu Duẫn biết nàng lo cho Liễu thái phó, lên tiếng trấn an: "Nàng đừng lo, tuy thái phó đã bãi quan nhưng uy danh vẫn còn rất lớn, Kinh Triệu Doãn chắc hẳn không dám làm khó xử lão nhân gia."

Điểm này Liễu Ngân Tuyết đương nhiên biết, phụ thân nàng Liễu Kỳ Sơn mới là quan tứ phẩm, dù là địa vị hay uy danh đều không đủ áp chế Kinh Triệu Doãn, cũng chỉ có thể để tổ phụ danh chính ngôn thuận ra mặt thì mới có lực uy hiếp.

Bạch tổng quản vừa rời đi thì Thành vương phi tới bái phỏng, Liễu Ngân Tuyết cùng Lâu Duẫn đều biết Thành vương phi là tới với mục đích gì nên Lâu Duẫn cũng không tránh đi, Liễu Ngân Tuyết tự mình ra cổng lớn đón khách.

Thành vương phi sở hữu gương mặt trái xoan, mắt cười cong cong, khi cười lộ ra vẻ hiền hòa, nàng ta lớn hơn Thành vương một tuổi, đã sinh cho Thành vương hai nhi tử, chính là đại công thần của Thành vương phủ, cũng rất được Hoàng hậu nương nương yêu thích.

Liễu Ngân Tuyết và Thành vương phi đều là thân vương phi, xét theo địa vị là cùng cấp, nha hoàn đỡ Thành vương phi xuống kiệu xong, hai người phúc thân chào nhau, Liễu Ngân Tuyết để ý sắc mặt Thành vương phi rất kém, có lẽ là cả đêm trằn trọc khó ngủ.

Nàng khẽ thở dài một cái, dẫn Thành vương phi đi vào Thanh Sơn Viện.

"Vương phi tẩu tẩu hẳn là tới gặp Kỳ vương, Vương gia đang bị trọng thương, an dưỡng tại Thanh Sơn Viện, để muội dẫn tẩu tới gặp." Liễu Ngân Tuyết đi thẳng vào vấn đề.


Thành vương phi suy sụp, cố nở nụ cười: "Muội muội thật thẳng thắn, ta đúng là tới gặp Kỳ vương."

"Mời tẩu tẩu đi lối này." Liễu Ngân Tuyết nâng nâng tay.

Tới Thanh Sơn Viện, Lâu Duẫn đứng dậy hướng Thành vương phi chắp tay hành lễ, Thành vương phi thấy Lâu Duẫn, nghĩ đến Thành vương đang trong hiểm cảnh, nhịn không được hốc mắt đã đỏ lên, nàng nói với Lâu Duẫn: "Cầu Kỳ vương cứu Vương gia nhà ta."

Dứt lời liền trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lâu Duẫn, Liễu Ngân Tuyết thấy thế, vội vàng đỡ nàng ta, không để cho Thành vương phi thật sự quỳ xuống.

"Tẩu tẩu làm gì vậy? Vương gia nhà muội với Thành vương là huynh đệ, Thành vương gặp khó, Vương gia đương nhiên sẽ ra tay tương trợ, vì Thành vương bài ưu giải nạn, Thành vương là huynh, tẩu hành đại lễ này, chẳng phải tội chết chúng ta hay sao?"

Thành vương phi lau nước mắt: "Ta cũng thật sự không có cách nào khác, hôm nay muội tiến cung, hẳn là cũng biết mẫu hậu đã quỳ ở Ngự Thư Phòng để cầu tình cho Thành vương, quỳ suốt cả đêm, sáng nay ngất đi mới được người nâng về Khôn Ninh Cung. Giờ Thành vương còn đang bị nhốt trong Tông Nhân Phủ, người Tông Nhân Phủ tuy sẽ không tra tấn chàng ấy, nhưng ai biết được bên trong có người của Thái tử hay không, mấy năm nay Thái tử chưa có hài tử, vẫn luôn coi Thành vương nhà ta là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, nếu hắn thật sự không màng hậu quả ra tay thì Vương gia nhà ta sao có thể phản kích!"

"Tẩu tẩu nói quá lời rồi, Thành vương chính là thân vương, là hoàng tử, nếu huynh ấy xảy ra chuyện ở Tông Nhân Phủ, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ lật tung cả Tông Nhân Phủ lên ấy chứ, huống hồ muốn ám sát người ở Tông Nhân Phủ đâu có đơn giản vậy," Liễu Ngân Tuyết đỡ Thành vương phi tới ghế thái sư ngồi xuống, "Muội biết tẩu tẩu sốt ruột nhưng chuyện này cứ để Hoàng thượng làm chủ."

"Phụ hoàng tin trọng Kỳ vương, chỉ cần Kỳ Vương đứng ra cầu tình cho Thành vương, chuyện này hẳn là còn đường cứu vãn." Thành vương phi nói.

"Chuyện này vốn vẫn luôn có đường cứu vãn, không cần ta đứng ra cầu tình cho Thành vương huynh," Lâu Duẫn thờ ơ nói, "Kinh Triệu Doãn đang toàn lực truy xét chủ mưu đứng sau, tin rằng vài ngày nữa sẽ có kết quả, đến lúc đó tự nhiên Thành vương huynh sẽ được trả lại trong sạch, không cần ai cầu tình cho huynh ấy cả, còn chuyện vương tẩu lo lắng cũng không có khả năng xuất hiện."

"Sao Kỳ vương dám khẳng định như vậy?"

"Dám ám sát thân vương ở Tông Nhân Phủ, người đầu tiên bị hoài nghi chính là Thái tử, nếu bị tra ra thì vị trí Thái tử của hắn đương nhiên mất, Thái tử không phải người ngu, sẽ không làm ra chuyện xuẩn ngốc ấy." Lâu Duẫn giải thích.

Liễu Ngân Tuyết bổ sung: "Đúng vậy tẩu tẩu, Tông Nhân Phủ là nơi đặc biệt giam giữ con cháu hoàng thất, bên trong thủ vệ nghiêm ngặt, Thành vương bị nhốt ở đó ngược lại lại an toàn, hơn nữa, cũng vì huynh ấy bị nhốt thì kẻ chủ mưu thực sự mới lơi lỏng cảnh giác, Kinh Triệu Doãn cũng dễ tra ra sự thật hơn."

Thành vương phi kinh ngạc: "Hai người cũng không tin thích khách là do Thành vương phái đi?"

Liễu Ngân Tuyết cười nhẹi: "Giết người dù sao cũng phải có lý do, Thành vương không có lý do gì để giết chúng ta cả."


Thành vương phi nghe xong, rốt cuộc cũng có thể thở phào, nhưng vẫn còn lo: "Tông Nhân Phủ đó trước nay ta chưa từng tới, không biết đại lao có lạnh không, đồ ăn có ngon không."

Liễu Ngân Tuyết không nhịn nổi cười: "Thành vương chính là thân vương, tương lai tiền đồ không thể hạn lượng, ai dám bạc đãi huynh ấy chứ? Tẩu tẩu lo lắng quá nên bị loạn rồi."

Thành vương phi thở dài: "Hy vọng là thế."

Tiễn Thành vương phi đi, đến khi trở lại Thanh Sơn Viện, Độc Lang Trung đã tới đổi dược cho Lâu Duẫn, Liễu Ngân Tuyết hỏi hắn: "Vết thương của Vương gia còn phải dưỡng bao lâu nữa?"

Độc Lang Trung đang muốn nói Vương gia thân thể vốn cường tráng nên dưỡng không bao lâu là khỏi nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị Lâu Duẫn trừng mắt cảnh cáo, Độc Lang Trung ho nhẹ, nói: "Thương gân động cốt, sợ là phải mất đến trăm ngày mới khỏi hẳn được."

Lâu Duẫn cho Độc Lang Trung một ánh mắt "Xem ra ngươi còn thông minh".

Độc Lang Trung dở khóc dở cười.

Liễu Ngân Tuyết không hỏi thêm nữa, trong phòng nhất thời an tĩnh, không khí có chút trầm, Độc Lang Trung tìm đề tài nói chuyện: "Thành vương phi tới đây hẳn là nhờ Vương gia cầu tình cho Thành vương, nàng ta với Thành vương cũng thật phu thê tình thâm, phải không Vương phi?"

"Thành vương phi đơn thuần, cũng không biết là bị Thành vương bảo hộ đến hảo hay là bị nhà mẹ đẻ nàng ta bảo hộ đến hảo, nhưng vô luận là loại nào, đối với nàng ta mà nói đều không phải chuyện tốt." Liễu Ngân Tuyết nhàn nhạt đáp lại.

"Đơn thuần thiện lương là phẩm tính hiếm người có được, sao lại không phải chuyện tốt?"

Liễu Ngân Tuyết cười lạnh: "Sinh ra trong những gia tộc như chúng ta, thiện lương là tốt, nhưng đừng quá mức đơn thuần. Đơn thuần quá sợ khó có thể sống lâu dài. Huống hồ Thành vương cũng sẽ không chỉ có hai ba nữ nhân, hắn sau này sẽ còn có rất nhiều nữ nhân khác, nữ nhân tranh đấu âm mưu quỷ chước, đơn thuần thì chỉ là tự hại chính mình."

Độc Lang Trung nghe được sợ hãi cả kinh.

Liễu Ngân Tuyết tiếp tục nói: "Lúc trước Lâu Dật muốn nạp ta làm trắc phi, biết vì sao tổ phụ ta không đồng ý không?"

"Vì Lâu Dật có quá nhiều nữ nhân?" Độc Lang Trung hỏi lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận