Gả Cho Thẩm Tương Uyên FULL


Tiếp hán nghi tinh lạc,
Y lâu tự nguyệt huyền
《 Thập ngũ dạ quan đăng 》_ Lư Chiếu Lân (*)
Khi còn thơ ấu Thẩm đại tướng quân dùng hết tất cả sự ân cần, kiên nhẫn khuyên bảo con trai đọc sách, luyện thư pháp với mong muốn Thẩm Tương Uyên sau này văn võ toàn tài.

Nhưng tiểu công tử Thẩm gia ngại phiền, chỉ có hứng thú với binh thư, luyện võ, cưỡi ngựa.

Tiểu công tử phủ tướng quân thiên tư thông minh học một biết mười nhưng đối với ba thứ văn chương, thơ phú lại hoàn toàn không thể nào hiểu được, đọc bao nhiêu lần vẫn ù ù cạc cạc.
Tết nguyên tiêu, hoa đăng rực rỡ, kinh thành phồn hoa, đô hội, tiếng đàn hát, tiếng cười nói náo nhiệt ngày đêm không dứt, đường phố chật cứng như nêm, tài tử giai nhân dập dìu từng tốp đi xem hội, bóng áo nhiều màu sắc hòa cùng ánh đèn lung linh, vẽ lên một bức tranh nên thơ, an bình, sung túc.
Con phố bên cạnh vưa khai trương một cửa hàng điểm tâm, vì vậy trước cửa khách nhân đông đúc, trên khuôn mặt người già, trẻ nhỏ đều ánh lên nụ cười rạng rỡ hạnh phúc, vì mỗi người được chủ cửa hàng tặng một cặp bánh ú nhân tết nguyên tiêu, ai ai cũng sung sướng, vui vẻ, tiếng nói tiếng cười tràn ngập con phố.
Các đơn hàng dần dần được dọn ra, một số khác vẫn đang trong lò nướng.

Trong làn hơi nước nghi ngút mờ mờ ảo ảo bóng dáng nữ tử thướt tha bận rộn bên bếp, hôm nay nàng mặc một bộ y phục mùa đông dày, khi vươn tay ra lấy điểm tâm khỏi lồng hấp lộ ra cổ tay tinh tế, bên trên đeo một viên kim châu cầu kỳ, bắt mắt.
Nử tử uyển chuyển đem mấy sợi tóc mai rơi toán loạn vắt ra sau tai, khóe môi thường trực nụ cười nhàn nhạt thản nhiên tự tại, làn mi dài buông xuống, thi thoảng nhẹ nhàng chớp động như cánh bướm nhỏ khẽ khàng đậu trên khuôn dung thanh tú như phù dung, quả là phong hoa tuyết nguyệt, say đắm lòng người.
Xa xa, ánh sáng hồng rực rỡ từ bếp lò, tình nghịch đậu trên tóc mai, trượt xuống bờ môi tươi tắn vương nét cười của nàng.
Phu quân bên cạnh đầy vẻ chiếm hữu, vươn người che chở thê tử trong lòng, lẩm bẩm nói: "Nhất tiếu thiên kim (1), thu hết ánh nhìn của cả dãy phố này mất."
(1) "Một nụ cười nghìn vàng", chữ Hán là "nhất tiếu thiên kim".

Vương Tăng Nhu vịnh nàng Sủng Cơ, có câu:
Tái cổ liên thành dịch Nhứt tiểu thiên kim mãi
Tạm dịch
Nhìn lại nửa thành liền cũng chuyến
Một nụ cười nghìn vàng cũng mua.

"Cái gì?" Diệp Thê nghe chàng nói khẽ cười.
"Nhất tiếu thiên kim." Thẩm Tương Uyên lặp lại lần nữa, cẩn thận lau mồ hôi trên trán thê tử, tiện thể vươn tay nhẹ nhàng chạm lên lúm đồng tiền trên má nàng, động tác cực kỳ dịu dàng, nâng niu.
"Chàng nói cái gì thế." Diệp Thê lĩnh ngộ được tình ý triền miên trong câu nói của chàng lập tức ngượng ngùng, ra hiệu bằng ánh mắt cho chàng là hiện tại hai người đang ở nơi công cộng, giọng điệu bối rối: "Đừng để người khác chê cười."
"Ai dám?" Thẩm Tương Uyên trừng mắt, hung tợn nhìn xung quanh.
Tiểu nhị đến giúp việc đều là gia nhân phủ tướng quân, vì vậy ai cũng hiểu ý: IM LẶNG LÀ VÀNG, thống nhất cúi đầu, chuyên chú làm việc, không nghe, không biết, không thấy.
Duy chỉ có Triệu Hỉ Mai vừa từ bên ngoài dọn dẹp đi vào không biết phát sinh chuyện gì, vừa vén màn bước vào đã thấy cô gia trừng mắt đầy hăm dọa, giật mình bước lùi về sau vài bước vừa vặn va phải Cố Liếm Chi bê đồ đi sát sau lưng, khiến đống đồ loảng xoảng rơi xuống.
Cả tiệm được một trần cười ra nước mắt.
Diệp Thê nghĩ thời gian bận rộn nhất cũng đã qua đi, tính toán cho tan ca để cánh gia nhân có thể được đi dạo lễ hội hoa đăng một chút, bản thân mình và tướng quân cũng có thời gian riêng tư cùng nhau...!Dù sao cũng cần có người trông coi cửa hàng, Hỉ Mai và Cố Liễm Chi lại càng cần không gian bồi đắp tình cảm.
Ngay lúc khó xử này, thiếu niên ngồi xổm trước cửa hàng cả chiều hăm hở bước vào, phần khởi xung phong: "Ta đến rồi."
"Ta ở lại trông cửa hàng cho, các ngươi đi hội hoa đăng đi, cả năm chỉ có dịp này thôi đấy." A Tả không muốn chờ đợi thêm, vội vàng lên tiếng.

Cậu thiếu niên này hiếm khi nói nhiều, nhưng đã nói là lưu loát, liến thoắng như một chú vẹt.
Đám người ngạc nhiên nhìn nhau.

"Đi mau đi." A Tả đứng cạnh một chiếc lồng hấp, mắt dán chặt vào chỗ điểm tâm nóng hổi nghi ngút khói, xua xua tay.
Thẩm Tương Uyên vô cùng hài lòng vì biểu hiện hiểu chuyện này của A Tả, đem cửa hàng giao hết cho hắn, vui vui vẻ vẻ nắm tay phu nhân rời đi.

Hai người vừa đi được một lúc, chàng bất tri bất giác quay đầu lại nhìn về phía tiệm bánh, lẩm bẩm: "Không hiểu sao lại có cảm giác giao trứng cho ác?"
"Biết đâu đấy." Diệp Thê mím môi.
"Tiểu tử kia..." Thẩm Tương Uyên vén tay áo.
"Được rồi, khó có được hôm A Tả hăng hái như thế." Diệp Thê ôm lấy cánh tay chàng ôn tồn nói.
"Nhưng không chừng tên kia..." Thẩm Tương Uyên cười cười, tính toán về sẽ bí mật dạy dỗ tên ma láu cá kia thế nào.
Tết Nguyên Tiêu những năm trước, Thẩm Tương Uyên đều đi ngắm lễ hội một mình, cùng lắm thì dắt theo A Tả, A Hữu, hai thiếu niên này tớ giống chủ cao ngạo, ương ngạnh, ba người một lạnh nhạt, một ngạo mạn, một chẳng coi ai vào mắt đi cùng nhau chẳng khác nào nhóm ác bá đi tuần phố.

Hiện giờ đã khác, chàng cùng thê tử Diệp Thê nhu tình như nước sóng vai cùng tản bộ trên phố, ngắm hoa đăng, toàn bộ lệ khí trước kia như hoa hư vô, lại thêm hôm nay cửa tiệm do tướng quân mở phát bánh ú miễn phí cho người gia và trẻ em cơ ngỡ, khiến không ít bá tánh có cái nhìn các về Trấn Quốc tướng quân.

Trong mặt họ ngài là một tướng công bình dị, dễ gần lại yêu thương dân chúng, vì vậy ai gặp phu phụ Thẩm tướng quân trên đường cũng đều thân mật vui vẻ chào hỏi chúc gia đình Thẩm tướng quân năm mới phúc lộc, cát tường.
Hai người đi đến chỗ nào cũng bị vậy quanh, chúc tụng, cảm ơn không ngớt, nhưng Thẩm Tương Uyên không cảm thấy phiền chán, ngược lại náo nhiệt thế này mới đúng không khí tết nguyên tiêu, chàng lặng lẽ nắm chặt tay thê tử nhận lời chúc mừng từ bà con bá tánh trong thành.
Hai người đi đến một sạp bán đồ trang sức, đột nhiên Diệp Thê thấy phía xa xa một bóng dáng quen thuộc, kia chẳng phải trưởng công chúa sao, còn người bên cạnh hình như là...!A Hữu?
Không giống "trạch nam" A Tả, A Hữu thường thích ra ngoài tản bộ, xem xét, nghe ngóng các biến động ở kinh thành.
Hai người đứng trước một sạp hàng bán nhẫn, khoảng cách vừa đủ, điệu bộ ngoài cười nhưng trong không cười nói chuyện phiếm.
"Hữu thiếu gia, thực sự không thử suy xét đến ý kiến của bổn cung sao?"
"Hữu chỉ là cái tên được chủ tử ban cho, trưởng công chúa còn chưa thân thiết với ta đến độ nên gọi thẳng như thế, chẳng bằng cứ gọi ta là tiện nô như những nô bộc khác của người là được rồi."
"Tiện nô cũng có người này người khác, không phải ai cũng giống nhau." Lời của Trưởng công chúa có thâm ý khác.
"Trưởng công chúa chẳng lẽ người chưa từng nghe qua một câu." A Hữu tùy ý ném chiếc nhẫn bạc xuống sạp, đúng trúng một vòng tay bích ngọc chạm trổ hình phượng hoàng đặt trong hộp gấm giữa sạp đồ, "Đi đêm lắm có ngày gặp ma."
"Thật là trùng hợp." Công chúa không khỏi nheo mắt, nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền phượng hoàng trên sạp, "Bản cung thích nhất là bắt ma." Nói xong nàng mỉm cười nhặt chiếc vòng bích ngọc chạm hình phượng hoàng đeo lên cổ tay A Hữu.
Diệp Thê loáng thoáng cảm thấy mình như vừa hiểu ra điều gì đó hết sức động trời.
Thẩm Tương Uyên nhìn ánh mắt vỡ lẽ của phu nhân, cho rằng nàng cảm thấy hứng thú với vòng tay, chủ động nói: "Thê tỷ tỷ muốn mua vòng tay à?"
"Không, không có gì, chúng ta nhanh đến chỗ thả hoa đăng thôi." Diệp Thê vội vàng kéo Thẩm Tương Uyên rời đi.
Nam tử có vẻ không hiểu lắm, thấy Thê tỷ tỷ muốn mua vòng, nhưng thích thả hoa đăng hơn hay như thế nào? Mà thôi, cái gì cũng được, chỉ cần Thê tỷ tỷ của chàng muốn là được.
Chủ cửa hàng đèn là một ông lão lưng còng, nhưng đèn của ông cái nào cái đấy đều tinh xảo, độc đáo.

Vừa nhìn phục trang, khí chất vợ chồng Thẩm Tương Uyên liền biết hai phu phụ này không phú cũng quý, chủ động tiến lên giới thiệu các kiểu dáng hoa đăng, nguồn gốc, câu chuyện, chất liệu của từng loại.
"Gia ngài xem cái này là đèn phú quý, còn đây là đèn bình an, còn cái này là hòa hợp đăng, tương truyền hai vợ chồng cùng nhau thả xuống lòng sông sẽ bên nhau đời đời, kiếp kiếp, bạc đầu không chia lìa.
Đời đời, kiếp kiếp, bạc đầu không chia lìa.
Nghe đến đây, Thẩm Tương Uyên lập tức móc bạc ra, không nói hai lời mua toàn bộ hòa hợp đăng trong cửa hàng.

Hôm nay Thẩm tướng quân muốn phủ kín lòng sông bằng hòa hợp đăng.
Cuối cùng Diệp Thê đành kéo ống tay áo khuyên ngăn, ôn tồn khuyên tướng công nhà mình nên khiêm tốn một chút chỉ mua một cái mà thôi: "Nhiều như thế, thần tiên sẽ trách tướng quân quá tham lam mất."
"Tham lam thì có gì sai? Ta chỉ muốn mãi mãi sống bên nàng, đời đời kiếp kiếp không chia lìa." Thẩm Tương Uyên cẩn thận đỡ phu nhân nhà mình ngồi xuống bên tiểu đình nhỏ cạnh bờ sông.
"Đời đời kiếp kiếp bạc đầu không chia lìa." Chín chữ này từ miệng Diệp Thê nói ra càng thêm uyển chuyển ý nhị.
Chín chữ này như một lời thề, lưu luyến thâm tình rơi vào đáy lòng Thẩm Tương Uyên.


Chàng cố tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng gương mặt ngượng ngùng đã nóng lên, vành tai đỏ hồng không giấu nổi: "Thê tỷ tỷ ngồi đây đi, ta đi thả hoa đăng."
Đình và bờ sông cách nhau cùng lắm mấy trượng, Thẩm Tương Uyên cao to, chân dài, nhảy mấy bước đã đến sát mép sông.

Diệp Thê biết võ công tướng quân nhà mình cường hãn nhưng vẫn không khỏi lo lắng lên tiếng nhắc nhở.
Thẩm Tương Uyên xoay người ra hiệu mọi thứ vẫn ổn, cẩn thận đặt hoa đăng xuống lòng sông, nhìn chiếc đèn nhỏ bé dập dềnh rẽ sóng tiến ra xa.
Dòng sông về đêm lung linh, huyền ảo, tựa như dải ngân hà trên thiên giới lạc xuống phàm trần, mang theo những trăm nghìn ước nguyện ấp ủ của những kiếp người bé nhỏ nhân gian nối đuôi nhau trôi vào hư không, biết đâu đó nơi tận cùng này chính là cửu trùng thiên, biết đâu đấy những ước nguyện này sẽ đến tay thần tiên, rồi mọi ước nguyện sẽ đạt thành sự thật, những người có tình lại về nhau....!
Trong con ngươi đen như mực của Thẩm Tương Uyên là ánh sáng lấp lánh rất đỗi dịu dàng.
Chàng nhắm mắt lại, đến khi mở ra lần nữa: Cảnh còn người mất.
"Uyên Nhi, làm sao vậy?" Diệp Thê đợi hồi lâu không thấy tướng công trở về, đành đứng dậy đi tìm chàng.

Nàng chậm chạp ôm bụng, bước xuống cầu thang, ánh mắt dáo dác, đầy lo lắng.
Không phải mình...!đã chết rồi sao, đầu óc Thẩm Tương Uyên hiện tại là một mảng hỗn loạn.

Chẳng lẽ đây chính là Tịnh Độ Tái Sinh, đầu chàng đau như búa bổ, ánh mắt trống rỗng dừng lại ở bậc thang định bước lên, nhưng cơ thể lảo đảo nghiêng ngả như không có chút sức lực nào suýt chút té ngã.
Đúng lúc này một người gấp gáp bám tay vịn đi xuống, một người vội vã chạy xuống, một người cố hết sức bình sinh bước lên, vốn chỉ là người dưng không liên quan đến nhau, nhưng chuyện gì xảy ra trong đời cũng chẳng phải ngẫu nhiên.
Tất cả đều có huyền cơ trong đó.

Thẩm Tương Uyên đang say sẩm mặt mày suýt chút nữa đã đụng trúng vị thai phụ kia, vì vậy vội vàng lên tiếng xin lỗi.
"Vị phu nhân này, xin lỗi ta không để ý."
"Vị phu nhân này?"
Diệp Thê trước nay không tin có quỷ thần, ít nhất là đến thời điểm này nàng chưa từng tin có quỷ.
Người trước mắt này rõ ràng chính là tiểu tướng quân nhà nàng, nhưng cũng không phải Uyên Nhi của nàng.

Đáy mắt Thẩm Tương Uyên - Thẩm tướng quân - Trấn Quốc tướng quân - phu quân nàng sẽ không bao giờ toát ra sự thâm trầm, bất lực, tuyệt vọng, cô đơn, như thể bị năm tháng ăn mòn, giày xéo trong hối hận, tiếc nuối như thế.
Nếu Diệp Thê tinh tế nghiên cứu thêm một chút chắc chắn sẽ nhớ ra nàng từng gặp qua ánh mắt này, một mối duyên mỏng thoáng qua giữa hai kiếp người song song, một cái liếc mắt đã ngàn năm.
Thẩm Tương Uyên tránh khỏi Diệp Thê, muốn tiếp tục đi lên, chân đã bước đến bậc thang cuối cùng, trước mặt là đường cái rộng lớn, náo nhiệt.
Nhưng người đến kẻ đi lại chẳng có một ai quen biết.
"Uyên Nhi..." Diệp Thê chần chờ hồi lâu lên tiếng gọi, nam nhân kỳ lạ kia ngoái đầu nhìn lại.
Nữ tử này là ai mà biết tên húy của chàng, và tại sao ta lại cảm thấy nàng quen mắt đến vậy, Thẩm Tương Uyên ngẩn ngơ xoay đầu.
"Uyên Nhi, Uyên Nhi." Diệp Thê hoảng hốt kêu lên, khuôn mặt thanh tú đẫm nước mắt, một tay đỡ bụng, một tay trượt dần khỏi tay vịn cầu thang, ngã ngồi xuống.
Một bàn tay to hữu lực lao đến đỡ lấy nàng, Thẩm Tương Uyên nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt không đành lòng, ruột gan chàng nóng như lửa đốt, phiến môi mấp máy hồi lâu cuối cùng lên tiếng: "Ta đây."
Nói dối.

Hắn nói dối.
Nàng biết.

Nam nhân kia đỡ nàng lại vào đình hóng gió, sóng vai ngồi xuống, đối phương toàn thân cứng đỡ, tay quy củ đặt trên đầu gối, không hề ngồi dán tựa sát vào nàng như thường lệ.
Ý niệm dưới đáy lòng nàng càng thêm chắc chắn, bỗng nhớ đến đống sách họa linh tinh về quỷ thần của A Tả.

Diệp Thê vẩn vơ nghĩ, không biết tướng quân nhà mình đã bị cô hồn, dã quỷ nào đoạt xá, quan trọng hơn quỷ này lành hay ác.
"Uyên Nhi lúc thả hoa đăng chàng nghĩ gì vậy?" Diệp Thê ra vẻ trấn tĩnh, cố gắng không để lộ cảm xúc, sợ quấy nhiễu đến quỷ.
Từ đáy mắt trong vắt của nữ tử trước mắt, Thẩm Tương Uyên nhìn bóng chính mình, quả thực người kia chính là y.

Tuổi trẻ cường tráng, thần thái phi dương, chính là hình ảnh của chàng ngày xưa.

Hai người nhìn nhau không nói gì.
"Cô là của ta...!là thê tử của hắn ư?" Hồi lâu, Thẩm Tương Uyên mới trầm mặc lên tiếng, phá vỡ sự im lặng giữa hai người.

Chàng không muốn lừa dối, bất luận là đời nào chàng đều căm ghét sự dối gian, lừa lọc.
Trong trí nhớ của Thẩm Tương Uyên, thê tử của chàng vẫn là trưởng công chúa, nữ tử lãnh diễm tuyệt sắc, chứ không phải tiểu nữ tử, nhìn qua không có chút tâm cơ cũng chẳng có vẻ toan tính gì...!cái gì cũng không chỉ có sự ôn nhã dịu dàng giống hệt mẫu thân đã mất của chàng, khuôn mặt thanh tú không phấn son, chỉ thoa một lớp son mỏng, cực kỳ ngọt ngào, mềm mại, phần bụng hơi nhô lên tăng thêm phần phúc hậu.
Vậy là ta cũng có con nối dõi? Giờ phút này tâm tình Thẩm Tương Uyên vô cùng khó miêu tả thành lời, chàng đã chết, vậy mà khi tỉnh lại, không còn đau ốm, không còn mùi thuốc nồng nặc, không còn căn phòng cô độc, tất thảy đều như cũ, chàng vẫn là Trấn Quốc tướng quân khí phách hiên ngang, kiêu ngạo bất tuân.
"Diệp Thê là thê tử của Thẩm Tương Uyên."
Diệp Thê thoáng run rẩy nhẹ giọng trả lời, bàn tay bất giác nhẹ nhàng vuốt ve bụng, cách một tấm áo dày nàng vẫn có thể cảm nhận được đỗng tĩnh của sinh linh trong bụng.

Nàng kiên trì giữ nguyên tư thế này, cầu được tâm an, để đủ bình tĩnh, lý trí đối đấu với quỷ.
"Diệp Thê, Thẩm Tương Uyên..." Thẩm Tương Uyên lặp lại hai cái tên này, chàng ta đột nhiên đứng lên, hung hăng đấm mạnh vào ngực mình.

Trên khuôn mặt nam tử là sự đau đớn, kinh ngạc, cùng điên cuồng: "Đúng vậy, ta chính là Thẩm Tương Uyên."
Mắt thường cũng có thể nhìn thấy nam tử nguy hiểm không nên đến gần, khóe mắt Diệp Thê đỏ lên, giọng nói mềm mại nhưng quyết tuyệt: "Không.

Ngươi không phải?"
"Ta không phải?" Thẩm Tương Uyên sửng sốt, giọng nói của nữ nhân này như khơi dậy ký ức cô đơn, hoang vắng, đầy hối tiếc và bất lực đến cùng cực của chàng.
Chàng không phải là Thẩm Tương Uyên, chỉ là một người hấp hối sắp chết, từ bỏ tự tôn, lựa chọn trở thành một phế nhân dựa vào trưởng công chúa.

Đúng là gieo gió gặt bão.
Sau cơn đau tê tái khi vừa trọng sinh qua đi, chàng ta rơi vào cơn choáng váng, khiển bản thân không thể tỉnh táo phán đoán, hiện tại chàng bị chính ý niệm bỉ ổi của bản thân làm hổ thẹn, chàng vậy mà lại có ý định chiếm cứ thân xác này: "Đúng thế, ta không phải."
Sau một màn tự hỏi đáp, dường như chàng đã lấy lại được sự bình tĩnh, thôi vậy hãy cứ coi như đây là một giấc mộng đẹp trước khi chàng bước xuống hoàng tuyền đi.

Thẩm Tưởng Uyên khẽ mỉm cười, ngoài dự đoán hỏi Diệp Thê một câu dường như chẳng liên quan: "Phu quân của cô là người như thế nào?"
"Uyên Nhi rất tốt, là người đàn ông ôn nhu nhất thế gian này, lúc nào chàng cũng hết mực yêu thương, che chở ta." Diệp Thê không ngờ đến câu hỏi này, nhưng vẫn cố trấn tình trả lời.
Thẩm Tương Uyên không thể nào tưởng tượng nổi bản thân gắn với chữ ôn nhu sẽ như thế nào, nhưng liếc nhìn sắc mặt hạnh phúc, thỏa mãn dù đang ướt đẫm nước mắt và đáy mắt trong sáng chân thân, cùng bộ dạng đầy đặn, quý phái cùng quần áo đắt tiền trên người nàng có thể nhận ra nàng không nói dối, quả thực là một phụ nhân được phu quân yêu chiều hết mực.
"Còn gì nữa, có thể kể cho dã quỷ như ta nghe một chút, được không?" Thẩm Tương Uyên không muốn nữ tử trước mặt này biết thân phận của chàng, điều này chỉ tăng thêm phiền phức cho chàng ở thời không này mà thôi.
"Tính tình có chút bướng bỉnh lại còn hay suy nghĩ lung tung." Nhắc tới nam nhân của mình giọng nàng âu yếm, dịu dàng, nét mặt thoáng thả lòng, tràn đầy yêu thương.
"Còn gì nữa?"
"Khẩu thị tâm phi."
"Và?"
"Biết sai sẽ sửa, nhưng nhất định cứng đầu không nhận sai..."
Hỏi đáp một hồi, Thẩm Tương Uyên nghe Diệp Thê tỉ mỉ kể lại chàng ở kiếp này, mỗi câu nói đều phác họa chân thực bản thân chàng khi còn thiếu niên, hoạt bát, tươi sáng, ngạo mạn, kiêu căng, lại ương bướng, cứng đầu, hơn nữa quả thực đã bị người con gái trước mắt chiều đến vô pháp vô thiên.
Có thể vô pháp vô thiên mà sống kể cũng không tệ, Thẩm Tương Uyên lại hỏi: "Ta đây...!Không, hắn có phải sống rất vui vẻ không?"
"Hẳn là vui vẻ, ta và chàng đều sống vô cùng hạnh phúc, vui vẻ."

"Vậy là tốt rồi, tốt rồi."
Chàng lẩm bẩm.
"Người là tổ tiên Thẩm gia sao?" Từ cách nói chuyện cổ quái của người này, Diệp Thê mạnh dạn suy đoán.
"Có chút phức tạp không tiện nói ra." Thẩm Tương Uyên trả lời qua loa lấy lệ.
Cô hồn dã quỷ, thượng thần...!đoạt xá lập tức trở thành tổ tiên Thẩm gia hạ phàm ban phúc trạch cho hậu bối.
Diệp Thê hoàn toàn an tâm với đối phương nàng nghĩ có vẻ người này sẽ không gây nguy hại gì cho Thẩm Tương Uyên, lại để ý thấy người kia chăm chú nhìn xuống bụng nàng.

Trưởng bối luôn từ ái yêu thương con cháu, đó là điều hiển thường tình.

Diệp Thê mỉm cười: "Người muốn chạm vào đứa bé một chút không?"
Thấy nữ nhân chủ động đưa ra yêu cầu, Thẩm Tương Uyên suýt chút nữa đáp ứng, chàng nâng tay lên, nhưng lập tức kìm lại được buông tay xuống, lắc đầu cự tuyệt: "Người chết mang theo tử khí, sẽ đem lại đen đủi cho đứa trẻ."
Đáp lại lời chàng, nữ tử an nhiên nắm lấy tay Thẩm Tương Uyên đặt lên bụng mình, giọng nàng bình đạm, vô tư, lại tựa như thấu triệt hết tình đời ấm lạnh, nhỏ nhẹ nói: "Sinh thời hôn nhân của ngài trôi qua không như ý."
Thẩm Tương Uyên cứng họng, thành thật gật đầu.
"Vậy thì chúc ngài kiếp sau gặp được lương nhân, bạc đầu không chia lìa."
Trong lời nguyện cầu đầy chân thành, dòng thời gian ngưng đọng lần nữa khai thông, sợi dây định mệnh vô tình giao nhau, cứ thế được tháo bỏ, kiếp trước, kiếp này lần nữa trở về đúng dòng chảy của mình.
"Thê tỷ tỷ dù đối với lão dã quỷ kia cũng ôn nhu như thế." Giọng điệu âm dương quái khí quen thuộc vang lên, là bộ dạng ghen tuông chua loét của tướng công nhà nàng chứ ai.
"Uyên Nhi..." Diệp Thê gắt gao ôm chặt lấy Thẩm Tương Uyên, chôn chặt khuôn mặt nơi hõm vai chàng, hai mắt đẫm lệ.
"Ta đây, là ta Thẩm Tương Uyên của Diệp Thê."
Vừa rồi khi lạc vào một trường không gian khác, chứng kiến tất thảy, Thẩm Tương Uyên đã biết thân phận của con ma kỳ quái kia, chàng không cần thăm dò cũng đoán được chân tướng.
Chỉ nghĩ đến việc Diệp Thê không còn ở bên cạnh mình nữa, cũng đủ khiến Thẩm Tương Uyên sợ hãi đến độ không muốn nhớ lại tình cảnh vừa rồi lần nào nữa.
Không có Thê tỷ tỷ bên mình, làm sao chàng có thể một đời vui vẻ, như ý?
Nếm trải sự dịu dàng ôn nhu cực hạn của thế gian lại quay trở lại với vinh hoa, phú quý, giàu sáng mà giá lạnh, cuối cùng chàng cũng hiểu rõ ràng tất cả phồn hoa, đô hội, quyền cao, chức trọng, bạc vàng, châu báu cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, trống rỗng, lạnh lẽo mà thôi.
"Đời này, ta nhất định phải sống đến 99 tuổi, Thê tỷ tỷ cũng phải sống cùng ta đến già."
Thẩm Tương Uyên cảm thấy vành mắt hơi nóng lên, đáy lòng thoáng lạnh nhớ đến Thẩm Tương Uyên của thời không kia qua đời khi còn quá trẻ, trước lúc vĩnh biệt cõi trần còn phải trải qua nỗi cô đơn, bất lực đến tuyệt vọng.
"Được, Uyên Nhi muốn sống đến 99 tuổi."
"Không, là Thê tỷ tỷ muốn cùng ta sống đến 99 tuổi." Thẩm Tương Uyên sửa lời.
"Đến lúc ấy tóc ta nhất định đã bạc trắng, mặt mũi nhăn nheo, chàng nhất định không được ghét bỏ ta đâu đấy."
"Không ghét bỏ, như Thê tỷ tỷ không chê ta tính tình ương bướng, hay suy nghĩ lung tung, còn cứng đầu không chịu nhận sai."
"Vừa rồi, chàng đã nghe thấy hết." Diệp Thê bất mãn hờn giận nói.
"Đúng vậy, Thê tỷ tỷ, chờ xuân đến hoa lê nở, làm cho ta kẹo hoa lê nhé." Không chờ nữ tử bất mãn Thẩm Tương Uyên đã mỉm cười đưa ra yêu cầu.
"Đúng rồi, Thê tỷ tỷ, chờ đến xuân về hoa nở khi, cho ta làm hoa lê đường đi." Không có đáp lại lời dỗi hờn của nàng, Thẩm Tương Uyên cười đưa ra tiểu yêu cầu.
Viên kẹo ăn ở kiếp ấy ngọt ở kiếp này.
Nguyện cùng Diệp thê, đời đời kiếp kiếp, bạc đầu không chia lìa.
- -------------------------------------------------
(*) Lư Chiếu Lân 盧照鄰 (663-689) tên chữ Thăng Chi 昇之, hiệu U Ưu tử 幽 懮子, người Phạm Dương, U Châu (nay thuộc huyện Trác, tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc).

Ông là một trong Sơ Đường tứ kiệt.

Một số tác phẩm tiêu biểu của ông: Tiễn Anh Hai vào đất Thục (Tống nhị huynh nhập Thục 送二兄入蜀); Con ve chịu gió (Hàm phong thiền 含風蟬)...
《 Thập ngũ dạ quan đăng 》Bài th miêu tả Lễ hội đèn lồng Hoa sen rực rỡ, phồn hoa của kinh đô.
- ------------------------------------
HOÀN CHÍNH VĂN..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui