"Thẩm Tướng Quân, ngài nói chuyện phiếm thẳng thắn như thế, hẳn là rất ít bạn bè?"
Lời này Cố Liễm Chi nói hoàn toàn là tùy hứng, rơi vào tai Thẩm tướng quân lại ra thâm ý trào phúng, lần nữa gắp bánh chẻo, hung hăng cho vào miệng.
Thẩm Tương Uyên có ít bạn bè là điều ai cũng biết, nhưng nếu liệt kê một danh sách những người có xích mích với phủ tướng quân thì chỉ sợ mấy quyển sách còn thiếu.
Nghe nói vài ngày trước, một thái giám trong phủ trưởng công chúa, không biết vì lý do gì chọc đến người của tướng phủ, lập tức bị lôi đi đánh chết, đến cả thi hài cũng được xử lý sạch sẽ, như thể hoàn toàn tan biến thành cát bụi.
Thêm sự kiện đêm cung yến, mọi người nhìn thấy Thẩm Tương Uyên vô cùng yêu quý, che chở thê tử, trưởng công chúa đơn côi lẻ bóng một mình.
Sau khi kết thúc yến hội nàng ta cũng nhanh chóng về phủ, đóng cửa, từ chối tiếp khách, ai cũng bàn tán trưởng công chúa vì việc của lang quân trong lòng mà bi thương, suy sụp, quan hệ với Thẩm phủ hiện tại chẳng khác nào nước với lửa.
Nước lửa bất phân hay không Cố Liễm Chi không quan tâm lắm, hiện tại chàng ta chỉ chuyên tâm muốn nếm thử điểm tâm Hỉ Mai đích thân làm, vỏ bánh trong suốt ôn lấy nhân tôm đỏ au bên trong, với chàng ta đây chính là sơn hào hải vị không gì sánh được.
Còn chưa bỏ vào miệng đã bị một vị khách không mời mà đến cắt ngang.
Cố Liễm Chi và Thẩm Tương Uyên đồng loạt nhìn về phía cửa viện, nữ tử kiêu ngạo, diễm lễ vênh váo bước vào.
"Thật là thú vị, hai người các ngươi thế mà có thể ngồi cùng nhau." Trưởng Công chúa lắc lắc cây quạt trong tay.
"Diện kiến trưởng công chúa." Cố Liễm Chi ngỡ ngàng vài giây sau đó lập tức phản ứng lại, buông tha món điểm tâm yêu thích lần nữa xuống đĩa, đứng dậy hành lễ.
Thẩm Tương Uyên vẫn ngồi như cũ, hờ hững nâng mi.
Hôm nay Trưởng công chúa phụng mệnh hoàng đế bệ hạ đến thăm hỏi Thẩm phu nhân, lấy mỹ danh là thắt chặt quan hệ quần thần, hiện giờ bên ngoài có quá nhiều lời đồn đại vớ vẩn, cho nên nhân vật trung tâm là câu chuyện như nàng ta quả thực nên ra mặt biểu hiện một chút.
Mắt nhìn sắc mặt khó coi tột độ của Thẩm Tương Uyên, trưởng công chúa cũng không muốn đứng đây trì hoãn công việc, xoay người chuẩn bị đi tìm Diệp Thê, so với con người thô lỗ lạnh lùng này, nói chuyện nữ tử nông thôn ôn nhu kia vẫn dễ chịu hơn.
"Định làm gì?" Thẩm Tương Uyên không khách khí lớn giọng nói.
"Bổn cung phụng mệnh đến thăm tướng quân phu nhân, Thẩm tướng quân có ý kiến gì sao?" Trưởng công chúa dừng bước chân.
"Vô nghĩa." Thẩm Tương Uyên vén tay áo, nếu cô công chúa đỏng đảnh này là nam nhân chàng đã sớm cho nàng ta một trận rồi, "Trời mới biết cô định nói hươu nói vượn gì với phu nhân nhà ta."
Trưởng công chúa lại lần nữa nghi hoặc lựa chọn trước kia của mình, không biết rốt cuộc trước đó nàng coi trọng tên cục sục này ở điểm gì, đúng là chỉ được cái mã bề ngoài mà thôi, càng ngày nàng càng phát hiện ra tên này lớn lên chẳng có chút đầu óc nào, không phải sau lưng có thế lực cường đại chống lưng tên không biết phải trái này có thể sống đến giờ sao.
Nàng quả thực không hiểu Thẩm phu nhân kia lấy đâu ra kiên nhẫn để dỗ dành kẻ trưởng thành mỗi thân xác còn tính tình hoàn toàn là một đứa trẻ chưa lớn này.
Trưởng công chúa nhíu mày không kiên nhẫn nói: "Nếu tướng quân không yên tâm có thể đi theo ta." Tóm lại chính là bổn công chúa đây đường đường chính chính đi làm việc công chẳng thẹn với lòng.
ngươi làm gì tùy ngươi.
Cố Liễm Chi nhăn mày, tình cảnh này có chút quen thuộc.
"Đi thì đi..." Thẩm tướng quân cất bước định đi theo sau.
"Đường đường là đại tướng quân, phu nhân gặp nữ khách cũng muốn đi giám sát, đúng là lòng dạ hẹp hòi." Trưởng công chúa không nén được giận mỉa mai nói.
Cảm giác quen thuộc này khiến Cố Liễm Chi nhớ lại cảnh trước đây mình công kích Thẩm Tương Uyên, chàng ta như có như không đưa mắt nhìn biểu hiện của Thẩm tướng quân.
"A bản tướng quân chẳng hiểu cô đang nói gì cả." Tưởng dùng kế khích tướng này mà lừa được ta ư, đừng mơ.
Thẩm Tương Uyên hừ lạnh một tiếng, phất tay thản nhiên nói: "Mời."
Người bình thường vấp ngã một lần sẽ khôn lên một chút, nhưng Thẩm tướng quân lại không phải người bình thường, mãnh hổ nhảy hố nước, chân trước dẫm phải hố bùn, ướt bẩn, sau đó nhảy một hai lần vẫn y nguyên lần đầu, ngã đúng chỗ ngã lúc trước.
Có thể đạt được đến trình độ trăm hố trúng cả trăm như thế quả là thiên tài có một không hai, không hổ là Thẩm tướng quân.
Tiễn trưởng công chúa rời đi, Cố Liễm Chi rốt cục cũng có thời gian thảnh thơi nếm đồ ăn Hỉ Mai đích thân làm mà không có ai làm phiền.
Thẩm Tương Uyên nhìn đoàn người huênh hoang của công chúa rời khỏi đình viện, tươi cười cong môi huýt sáo, gọi A Tả không biết đang núp lùm ở xó nào ra phân phó: "Đi nghe xem công chúa nói chuyện gì với phu nhân."
Cố Liễm Chi bị sự xuất hiện thần không hay quỷ không biết của A Tả làm hoảng sợ, chiếc bánh vừa gắp lại lại lần nữa rơi xuống đĩa.
A Tả khoa tay múa chân không nói một lời nhưng rõ ràng là đang thẳng thừng cự tuyệt.
Lần trước phụng lệnh chủ nhân nghe lén chuyện bị phu nhân phát hiện, phạt y nửa tháng không có đồ ngọt để anh, hiện tại vừa mãn hạn phạt, đáy lòng A Tả vẫn đầy sợ hãi, hình hạt này so với ngày nhỏ luyện võ bị ném vào hầm đánh nhau cùng 100 đứa trẻ được huấn luyện khắc nghiệt để chọn ra hộ vệ còn đáng sợ hơn nhiều.
"Hử." Thẩm Tương Uyên nhíu mày.
A Tả nghiêng đầu nhìn về phía bàn điểm tâm phía sau.
"Muốn ăn?" Thẩm Tương Uyên lập tức nắm lấy cơ hội.
A Tả thành thật gật đầu.
Cố Liễm Chi chỉ là một quan văn trói gà không chặt, bị ánh mắt mãnh liệt của A Tả chằm chằm chiếu vào có chút hoảng sợ, đến khi hoàn hồn thì đĩa điểm tâm mình tâm tâm niệm niệm nãy giờ đã hoàn toàn bốc hơi.
"Đi nhanh về nhanh."
A Tả suy xét, nên chọn cái lợi trước mắt, hay đường ăn lâu dài mà ánh mắt toát ra nét thâm trầm.
"Không phải sợ, lần này không phải nghe lén, ngươi tự nhiên một chút, phu nhân sẽ không phạt ngươi." Thẩm Tương Uyên xui dại trẻ nhỏ làm việc xấu, trợn mặt nói điêu đến trôi chảy, mạch lạc.
Không phải nghe lén, phong thái tự tin một chút.
A Tả gật đầu ghi nhớ, xem như thành giao, nháy mắt với chủ tử một cái coi như đồng ý.
"Này..." Cố Liễm Chi kinh hãi nhìn đĩa điểm tâm cứ thế bị đoạt đi, lại nhìn xuống miếng bánh duy nhất còn may mắn sót lại trong bát.
A Tả đang định đi nghe thấy có tiếng gọi nhanh chóng quay lại bỏ nốt miếng bánh kia vào miệng, trước khi đi thi hành nhiệm vụ không quên lễ phép nói lời cảm tạ đối phương: "Cảm ơn." Sau đó đề khí vận công dùng khinh công bay đi.
Cố Liễm Chi nhìn chiếc bát trống rỗng, mặt mày nghệt ra.
"Được rồi, đừng so đo với trẻ nhỏ làm gì." Đầu sỏ gây ra tội ác - Thẩm Tương Uyên lại gần vỗ vỗ bả vai chàng ta an ủi: "Học ta đây này, rộng lượng một chút."
Cố Liễm Chi nhìn A Tả, tuy khuôn mặt trẻ trung, ngây thơ, ánh mắt trong sáng, thuần khiết như trẻ con nhưng vóc người còn lớn hơn chàng chừng nửa cái đầu, ở đâu ra "trẻ con"?!!!!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...