Gả Cho Quý Ông Họ Thẩm


Cậu ngồi bên ngoài phòng khách chờ Thẩm Trình tắm xong chuẩn bị giúp chỗ ngủ thì mới an tâm vào trong tắm rửa.

Chuyện cậu cho người lạ qua đêm vẫn chưa có kể cho Lục Minh Vũ nghe sợ cậu ta lại nói này nọ người ta nữa, dù sao thì chàng trai kia nhìn cũng được mắt chỉ là ăn bận có hơi không sạch sẽ chút do mưu sinh thôi, ngẫm đi ngẫm lại cậu lại quyết định để Thẩm Trình ở tạm đây cho đến khi kiếm được nơi khác để đi dẫu sao có một người bạn vẫn tốt hơn mà.

Ngồi chờ trên ghế sofa lâu đến mức cậu xém ngủ quên mới tài chứ, đến khi mở mắt ra đã thấy Thẩm Trình ngồi sát mình rồi, cậu dụi dụi mắt nói:
“Ra rồi sao không gọi tôi dậy á.”
“Thấy cậu ngủ ngon quá không nỡ lắm.”
“Đợi tôi chút, tôi lấy chăn cho cậu dùng.” Cậu loạng choạng đứng dậy đi vào trong phòng, “Vào đây phụ tôi cái.”
Chàng trai cao lớn kia ôm cái đệm lớn ra ngoài phòng khách lớn còn cậu ôm chăn mềm lẽo đẽo theo sau, “Nằm ở đây tạm nha, mai tôi dọn lại cái phòng kia cho anh vào ở chứ ngủ ngoài này lạnh lắm.”
Thẩm Trình ngồi giữa tấm đệm ngẩng đầu nhìn cậu, “Mà này bộ không sợ tôi là khủng bố hay gì à?”
“Nếu mà sợ thì tôi đâu có ngu đem ông về nhà.”
Thẩm Trình gãi đẫu, “Ờ cũng phải.”
“Tôi đi tắm chút, anh cứ ngủ trước đi.”
Cậu nói xong cũng quay người bỏ đi không có ý định nói thêm câu từ gì.


Trong nhà vệ sinh cậu nháy máy gọi điện cho Lục Minh Vũ, cậu tỉnh hỏi công việc tạm thời cho Thẩm Trình chứ cứ để anh như vậy có chút không an tâm, một phần cậu không có đủ tiền để trang trải cho tiền ăn uống sinh hoạt phần còn lại cũng chỉ là muốn giúp anh có đồng ra đồng vào.

Đứng đợi một hồi lâu điện thoại của Lục Minh Vũ cũng đã có tiếng đáp lại.
“Sao á Khương.”
“Chỗ của nhà mày còn tuyển vị trí nào không?”
“Tao không rõ lắm để sáng mai đi làm rồi hỏi.”
“Ừ, có gì sáng mai hỏi vậy.”
“Ủa mà mày tính giới thiệu ai vào vậy?”
“Bạn tao mới gặp không lâu á, thấy người ta không có công ăn việc làm á nên mới muốn giới thiệu sang nhà mày làm tạm á.”
“Rồi rồi, để sáng mai tao nói cho cứ an tâm.”.

Google‎ ????ra????g‎ ????à????,‎ đọc‎ ????ga????‎ khô????g‎ quả????g‎ cáo‎ ~‎ T????u????T‎ ????UY????????.????????‎ ~
“Ừ, cảm ơn nhiều.”
Cậu nói xong cúp máy bắt đầu tắm rửa mau lẹ rồi còn ra bên ngoài, cậu đọc thời sự thấy không khuyến khích tắm đêm mà giờ mới có hơn mười một giờ năm mươi nên chắc không sao cho lắm.

Cậu lấy khăn lau khô người thong thả từ bên trong bước ra cậu đưa mắt nhìn về phía tấm đệm, “Vẫn chưa ngủ à.”

“Ừ, không ngủ được.”
“Vậy muốn làm chút rượu không?” Cậu đút hai tay vào túi quần thong thả bước đến cái kệ chứa rượu, “Nay uống Chivas 18 nhé.”
“Cậu đủ tuổi thành niên chưa đấy?”
“Mới mười sáu, nhưng chủ yếu uống cho dễ ngủ thôi à.”
Thẩm Trình nghe cậu mới mười sáu liền hoảng hốt nói: “Cái gì mười sáu? Nhỏ hơn tôi sáu tuổi lận á.”
“Tuổi tác không thành vấn đề, miễn sao hiện thực tôi sống thoải mái là được.” Cậu ôm chai rượu ngồi xuống bên cạnh Thẩm Trình, “Làm một ly đi cho dễ ngủ.”
“Nhưng mai tôi còn đi làm.”
Tiếp nhận thông tin mới, cậu ngạc nhiên hỏi: “Anh có việc làm chứ không phải vô công rồi nghề à.”
“Dĩ nhiên có rồi cũng không hẳn nữa tại mới xin được hôm nay à.”
“Ừ, vậy công việc anh xin được là gì á?”
“Làm phục vụ quán cà phê á, nếu mà quần áo tôi gọi gàng hơn có khi xin được cả chức quản lý đấy.”
“Biết là nhiều chuyện nhưng mà tôi muốn hỏi là tại sao anh lại thành ra như này á.”
Thẩm Trình vừa uống rượu vừa tâm sự với cậu về cuộc đời mình dẫu cho nghe nó hơi giả nhưng nghe kể vẫn cảm thấy thương cho Thẩm Trình, đang kể được nửa chừng anh lăn ra ngủ lúc nào chẳng hay cậu dọn dẹp mấy cái ly với chai cất vào góc đỡ anh nằm xuống đắp lại chăn rồi nhanh chóng rời đi.

Trước lúc về phòng cậu còn ngó xem thử anh bạn cùng phòng kia có thực sự ngủ chưa dù sao cậu vẫn có chút không an tâm về người bạn này lắm, chợt nhớ đến việc sáng mai người kia bắt đầu đi làm cậu lấy đại quần áo mình cho sáng mai Thẩm Trình mặc đi làm.

“Có nên để thêm tiền cho anh ta không nhỉ chứ trong người không tiền sáng mai ảnh ăn gì.”
Nghĩ là làm cậu đem ba trăm của mình đặt vào túi quần tây cho Thẩm Trình sau đấy đem chúng đặt xuống tấm đệm kèm theo tờ giấy note ghi vội, “Chúc ngủ ngon anh bạn cùng phòng.”
Cậu quay trở lại phòng mình ngủ khóa trái cửa, nằm trên giường cậu mong rằng chút rượu kia sẽ khiến bản thân ngon giấc một chút dẫu sáng trời bên ngoài còn vài tiếng nữa là sáng mất rồi.

“Tích tắc… Tích tắc…”
Tiếng đồng hồ vẫn kêu cậu nằm trên giường vẫn chưa tài nào ép buộc bản thân vào giấc được chắc tại ngủ ở nơi mới có chút không quen lắm cậu lần nữa lại nghĩ tới Thẩm Trình và quyết định ôm chăn gồi của mình ra ngoài đấy ngủ cùng với anh xem cảm giác có khác hơn tí nào không dù biết đây là một ý kiến hơi tồi.

Cậu đặt cái gối kế bên cạnh gối của anh, bắt đầu hành trình đếm những con cừu nhỏ trong đầu mình, trong lúc đó Thẩm Trình cảm giác có cái gì đó vừa xuất hiện bên cạnh mình rất có hơi người, như thói quen ngày trước anh vòng tay qua ôm lấy người cậu tiếp tục ngủ ngon lành.

Được một chàng trai xa lạ nhưng đẹp trai ôm lấy cậu không hề đẩy ra thay vào đó lại chấp nhận và bắt đầu giấc ngủ của chính bản thân.

Bảy giờ rưỡi sáng,…
Thẩm Trình mở mắt ra thấy cậu đang nằm bên cạnh mình ngủ khiến anh có phần thích thú, trước giờ anh chưa từng có giấc ngủ nào nó thoải mái như này cả, anh vươn mình nhìn sang bên cạnh thấy quần áo cậu chuẩn bị cho mình liền đưa mắt nhìn cậu bất giác cười, “Không ngờ là có người ngủ dễ thương vậy.”
Anh đắp lại mền cho cậu sau đấy đứng dậy rời đi vào trong phòng tắm, làn nước mát lạnh xối từ trên đỉnh đầu xuống khiến anh thoải mái vô cùng, anh đưa mắt nhìn chiếc điện thoại thấy báo tin nhắn đến.

Anh không nhanh không chậm mở điện thoại lên kiểm tra, nhìn đống lịch trình gửi cho mình liền thở dài mệt mỏi.

Anh bấm số gọi cho thư ký của mình phải mất đến mười mấy phút sau bên đầu dây kia mới có hồi đáp lại, “Giám đốc Thẩm, anh gọi có chuyện gì không?”

“Cuộc họp cô sắp xếp xuống trưa chiều giúp tôi.”
“Em nhớ rồi, giám đốc Thẩm sẵn tiện anh gọi thì chủ tịch có nhờ em chuyển lời đến ạ.”
“Tí nữa ghé công ty nói sau giờ tôi có việc phải làm rồi, cô dặn tài xế tôi tự đi được không phải đưa tài xế qua đâu.”
“Em nhớ rồi giám đốc.”
Anh ngắt máy tiếp tục tắm rửa cho thoải mái đầu óc, nửa tiếng sau anh từ trong phòng tắm quấn khăn lau cho khô đầu.

Đưa mắt nhìn về phía tấm đệm thấy cậu vẫn đang say giấc anh xắn tay áo vào trong bếp kiếm gì đó nấu cho cậu ăn nhưng xui cái mở tủ ra chẳng có gì hết trơn, Thẩm Trình gọi điện riêng cho quản gia nhờ ông ấy đem đến một số thứ.

Hiệu suất làm việc của quản gia quả thực rất nhanh, chưa đầy mười phút đã đem đủ những món đồ anh cần.

Thẩm Trình xỏ dép đi ra đầu đường lấy hàng, “Bác Ngô, hiệu suất làm việc vẫn như ngày nào ta.”
“Thiếu gia quá khen.” Bác Ngô nhìn dãy trọ phía sau lưng Thẩm Trình, tò mò hỏi: “Thiếu gia cậu đang sống ở đây ạ?”
“Ừ, con mới kiếm được người bạn cùng phòng khá được.”
“Nhưng cái chỗ này đâu phải dành cho người sống, tôi thấy thiếu gia ở đây không hợp đâu.”
“Mẹ con lại bảo bác Ngô khuyên con về đúng chứ? Con nói rồi cho đến khi con kiếm được người con yêu thì may ra, con còn tính sẽ đưa về ra mắt còn giờ ở đây con sống với thân phận mới là sinh viên tỉnh nghèo không xu dính túi nên bác đừng gọi con thiếu gia này nọ nha gọi con Thẩm Trình được rồi.”
“Mẹ thiếu gia mà biết cậu ở đây chắc bà ấy lo đến bệnh mất.”
“Bác cứ an tâm, có gì con liên lạc với mẹ sau.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui