Hôm sau, mặt trời vừa ló dạng, Lục Tử Kỳ hoảng hốt mở ra đôi mắt chua xót, đầu hơi nhức. Cảm giác say rượu, không sai biệt lắm đã hơn một năm không có hưởng qua.
Vận động thân mình một chút, hai vai lập tức liền truyền đến cảm giác đau nhức, lúc này mới phát hiện ra, mình là ngủ ở trên mảnh ngói nóc phòng, mình lại hoàn toàn không nhớ là như thế nào bò lên đây? Xem ra, tối hôm qua thật là say quá mức.
"Ngươi rốt cuộc tỉnh rồi?"
Một âm thanh lười biếng vang lên ở bên tai, không cần nhìn cũng biết là ai. Nhắm mắt, nhu mi tâm: "Sao ngươi lại không dìu ta trở về phòng ngủ hả?"
"Bởi vì ta cũng say!"
"Thôi đi, tửu lượng của ngươi ta còn không biết sao?"
"Cũng do ta. Ta không biết là tửu lượng của ngươi lại giảm xuống nhiều như vậy."
"Không phải tửu lượng của ta giảm xuống, mà là tửu lượng của ngươi lại tăng lên."
Lục Tử Kỳ lật người ngồi dậy, nhìn thấy trên người mình có đắp chăn bông, trong mắt có chút kinh ngạc: "Đây là......"
"Là cô dâu của ngươi mang tới." Hoắc Nam ngồi ở trên nóc nhà, ngồi xếp ngắm mặt trời mọc, cười như không cười trố mắt nhìn Lục Tử Kỳ: "Phòng của ta, ta muốn thu hồi, cho nên, cái chăn hai người các ngươi có phải hay không cũng không cần phân chia rõ ràng như thế rồi?"
Lục Tử Kỳ hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Hôm qua nói như vậy, ngươi tốt nhất suy tính một chút."
"Ngươi đừng nói lảng sang chuyện khác với ta!"
"Đã là nam nhân thì phải lập được công lao sự nghiệp, chớ cô phụ một thân bản lãnh của ngươi."
"Nàng đã ra đi ba năm rồi, ngươi hôm nay đã tái giá, nên bắt đầu tất cả lại một lần nữa."
"Viên tướng quân trấn thủ ở biên quan hơn mười năm, trung thành và tận tâm có nhiều chiến công hiển hách, lần này cơ duyên xảo hợp ngươi trợ giúp hắn kháng địch, hắn thưởng thức ngươi như thế, nhân cơ hội này ngươi nên tiếp tục ở lại bên cạnh hắn góp sức làm chút việc vì dân vì nước, dù sao cũng tốt hơn là ở chỗ của ta uổng phí thời gian sống."
"Năm đó nếu không phải ta, có lẽ nàng sẽ không phải chết."
"Hiện nay Đại Tống đang bị một số nước cương địch rình rập, hai năm qua mặc dù ngoài mặt thì thái bình, kì thực là mạch nước ngầm đang khấy động. Liêu quốc liên tiếp tập kích quấy rối, Đảng Hạng cũng thử dò xét, kích thước không lớn, nhưng ý đồ rõ ràng, chỉ trong vòng ba năm nữa sẽ có biến cố xảy ra."
"Hiện tại ngươi lại lần nữa có thê tử, Lăng Nhi có mẹ, nếu như ngươi không thể buông bỏ ôm ấp trong ngực, thì như thế nào có thể lấy được hạnh phúc?"
Lục Tử Kỳ thở dài, cuối cùng cũng kết thúc cuộc đối thoại ‘ông nói gà bà nói vịt’: "Sao ngươi lại biết ta không thể buông bỏ ôm ấp trong ngực hả?"
Hoắc Nam lạnh lùng khẽ hừ: "Cái gọi là rượu vào lời ra, khi say rượu ngươi kêu tên người trong lòng mà ngươi thích nhất."
"Chuyện này......" Lục Tử Kỳ cúi đầu nhìn mặt chăn thêu uyên ương: "Chuyện này ta không thể khống chế được."
"Ta hiểu......" Hoắc Nam gãi gãi bộ râu: "Ta thấy, người tân nương tử kia làm không tốt nên cũng hiểu được."
Lục Tử Kỳ sửng sốt: "Có ý tứ gì?"
"Ý tứ là......"
"Này! Hai người say mèm các ngươi! Đã tỉnh rượu chưa?"
Từ phía dưới truyền tới một tiếng hô to đã cắt đứt lời nói của Hoắc Nam, sờ mũi một cái: "Được rồi được rồi, chuyện của hai vợ chồng các ngươi thì các ngươi tự giải quyết đi, ta đây là người ngoài cũng không tiện nhúng tay vào."
Lục Tử Kỳ mỉm cười chậm rãi đứng lên đi về phía thang, nhẹ nhàng để lại một câu nói: "Vô luận chuyện năm đó Đồng Nhi chết có hay không liên quan đến ngươi thì ngươi trả ba năm vậy là đủ rồi.
Trong mắt Hoắc Nam lóe lên: "Cuối cùng thì nơi đây cũng không phải là nơi ngươi nên ở lại lâu, nhìn tình thế trước mắt, có lẽ sẽ rất nhanh có biến động. Đến lúc đó, ngươi ứng phó như thế nào?"
"Tránh thì không thể tránh được, chỉ có đối mặt." Lục Tử Kỳ cất giọng nghe có vẻ hơi mệt mỏi nở nụ cười: "Đạo lý này là ta học được từ trên người con chó kia."
"Tống, Vô, Khuyết......" Hoắc Nam cười dài một tiếng, vén vạt áo lên: "Tên rất hay! Chỉ là, nếu làm cái gì cũng hoàn hảo vô khuyết thì cuộc sống này còn có cái ý nghĩa gì đây? Tiệc rượu hôm qua, đầu tiên là chúc tân hôn của ngươi, thứ hai là vì tẩy trần cho ta, còn thứ ba...... Là tiễn ta đi."
Lục Tử Kỳ ngừng lại một chút, lách người sang bên để cùng đứng đối diện với hắn: "Quyết định?"
"Quyết định, hôm nay liền đi."
"Hôm nay? Vì sao phải vội vã như vậy?"
"Vào trong quân sớm một ngày, là sớm một ngày được ra sức, cũng có thể sớm một ngày quên đi vương vấn."
Lục Tử Kỳ lông mày nhăn lại thành ngọn núi: "Ngươi chớ vì ta......"
Hoắc Nam vung tay lên: "Việc này không phải do ngươi đâu! Dù sao ta là muốn đi lập công danh, tất cả đều là làm vì nước tận trung nên không thể trễ nãi được."
"Ngươi......" Lục Tử Kỳ thở dài thật sâu, cười nhạt một tiếng: "Ngươi phải tự bảo trọng mình!"
"Ta một người độc thân ngươi có thể yên tâm, ngươi thì ngược lại......" Hoắc Nam lại gần cố ý giảm giọng nói thấp xuống: "Đừng trách ta không có cảnh cáo ngươi, tiểu tẩu cũng không phải là nữ nhân dễ đối phó như vậy đâu! Nếu là ngươi chọc cho nàng mất hứng, cẩn thận nàng cầm đao chém ngươi!"
"Cầm đao chém sao?" Lục Tử Kỳ rất là kinh ngạc: "Xin chỉ giáo cho?"
Hoắc Nam dùng sức vuốt râu, sau đó giơ ngón trỏ lên lắc lắc: "Thiên cơ không thể tiết lộ được!"
"Này! Hai người các ngươi rốt cuộc khanh khanh ta ta xong chưa hả? Ta muốn đi chợ sớm để mua một ít đồ, các ngươi cũng mau xuống rửa mặt đi! Tướng công không phải là sáng nay chàng phải lên đường sớm sao?"
Khanh khanh ta ta......
Hoắc Nam cùng Lục Tử Kỳ liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt quái dị.
Dùng thành ngữ này, không thích hợp lắm......
——— —————— —————— —————— ———————
——— —————— —————— —————— ———————
Tống Tiểu Hoa đối với việc Hoắc Nam vừa mới trở lại liền muốn đi cảm thấy rất ngoài ý muốn: "Chuyện gì xảy ra mà gấp như vậy? Dầu gì cũng nghỉ ngơi mấy ngày đã!"
Hoắc Nam đang dùng râu cọ cọ Lục Lăng làm nó tránh khắp nơi thuận miệng đáp: "Đi trễ sợ trận đánh đã xảy ra rồi."
"Đánh giặc?" Tống Tiểu Hoa hai mắt lập tức lóe sáng, là một người sinh trưởng ở thời Trung Quốc thịnh vượng cuộc sống hạnh phúc, chiến tranh là loại chuyện chỉ có ở trong điện ảnh và trên truyền hình hay trong kịch mới có thể chứng kiến được, cảnh các chàng trai trẻ sức lực dồi dào giơ roi thúc ngựa dong ruỗi sa trường được nhiều người kính nể: "Các ngươi muốn đi đánh giặc sao? Đánh với ai? Đánh ở nơi nào?"
Hoắc Nam để cho Lục Lăng bị mình chọc cười đến mức thở không nổi chạy đi, xoay người lại nhìn vẻ mặt phấn khởi của Tống Tiểu Hoa: "Tiểu tẩu, làm sao người vừa nghe đến đánh giặc lại như vậy......"
"Ách...... Là ta khẩn trương chứ sao!"
"Hả?" Hoắc Nam chẳng nói đúng hay sai sờ mũi một cái: "Không cần lo lắng, nơi này tạm thời vẫn rất an toàn. Dù sao, cho dù địch có xâm lấn, ta tin tưởng tiểu tẩu người cũng có thể ‘một người canh cửa nhà mà vạn người cũng không thể qua được’, phải hay không?"
Cả khuôn mặt hắn hơn phân nửa bị râu che đi, vì vậy cặp mắt càng hiện ra lóe sáng hơn, tại ánh mắt nhìn soi mói như vậy, Tống Tiểu Hoa chợt hiểu ra tất cả cảm giác hiện giờ rất kích động.
Tối ngày hôm qua, là hắn giả say!
Trong《 Xạ Điêu Anh Hùng Truyện 》có một đoạn, Dương Quá muốn giết Quách Tĩnh, ngáy to giả bộ ngủ, kể cả thời điểm trở mình vẫn ngáy a ngáy a không ngừng, Quách Tĩnh là một người chân thật cho là hắn bị tẩu hỏa nhập ma nên vận công đều tức cho hắn, bởi vì người trong lúc thay đổi tư thế sẽ không ngáy to được!
Tống Tiểu Hoa ở trong lòng điên cuồng mắng mình thật đầu heo bị hắn là sói giả bà ngoại lừa! Liền thông suốt vì sao lúc đó hắn lại di chuyển được như vậy, Hoắc Nam chỉ khò khè nhưng không có một khắc ở giữa dừng lại! Tên đáng chết, cố tình đùa bỡn nàng! Làm sao nàng lại không trực tiếp một đao chém chết hắn......
"Ngươi là con cua sao?"
Tống Tiểu Hoa chợt không đầu không đuôi nói một câu khiến Hoắc Nam trực tiếp ngốc tại chỗ: "À không, ta cầm tinh con hổ......"
"Vậy làm sao mà xương cốt bên trong của ngươi cũng đều là thịt?"
"...... Hả?"
Tống Tiểu Hoa sờ sờ cái trán sắp phát đau, sau đó xoa xoa tay, vẻ mặt ác bá đùa giỡn nàng dâu nhỏ cười xấu xa, hướng Hoắc Nam bức tới: "Chẳng lẽ không đúng sao? Vậy đại gia ngài để cho ta xoa bóp một chút xem sao?"
Hoắc Nam hoàn toàn ngu si, theo bản năng lui về phía sau hai bước lớn, vẻ mặt thuần lương cực kỳ vô tội, giọng nói đã bắt đầu có chút biến điệu run run: "Ngươi ngươi ngươi...... Tiểu tẩu người cái này là......"
"A hống hống hống...... Ngươi ngươi có gọi tới khan cổ cũng không có người đến để ý tới ngươi đâu!"
Câu này là lời kịch kinh điển thật đúng lý hợp thời với tình hình này, cho nên nói, các tác phẩm tinh gia để lại từ cổ chí kim đều có đất dụng võ!......
"Hai người các ngươi đang làm gì?" Lục Tử Kỳ từ trong phòng đi ra, liền nhìn thấy tình cảnh quỷ dị của hai người trong viện như vậy: "Tiểu Hoa...... Nàng...... Khi dễ hắn?" Mặc dù biết lời này nghe rất thái quá rất hoang đường, nhưng mà một nàm trước mắt này thật sự là làm cho người ta rất khó không hỏi như thế.
"Khi dễ?" Tống Tiểu Hoa phấn chấn vỗ vai Hoắc Nam cười quái dị hai tiếng: "Này, ngươi nói, ta có hay không khi dễ ngươi hả?"
Hoắc Nam đã sớm như một làn khói chạy đến trốn sau lưng Lục Tử Kỳ, lộ ra hơn nửa khuôn mặt đầy râu của mình nói: "Không có không có không có...... Không có......" Thất kinh như nai nhìn vào trong đôi mắt nhỏ như có thần kêu lên uất ức, kêu lên đáng thương, một cảnh đẹp động lòng người vừa thấy đã thương.
Hắn so với Lục Tử Kỳ còn phải hơi cao hơn một cái đầu, hai người giống nhau là đều cao ráo, vóc người tương đối. Nếu như bỏ qua bộ râu, chỉ nghe trong lời nói, thật ra thì, vẫn còn vô cùng được......
Tống Tiểu Hoa không nhịn được tay lại bắt đầu ngứa ngáy: "Ngươi là đi đầu quân đánh giặc, lại không phải đi vào rừng làm giặc cướp, lưu bộ râu thổ phỉ lại làm gì? Không bằng dứt khoát cạo bỏ, liền do ta tới khai đao đi, như thế nào?"
"Không không không...... Không dám làm phiền đến tiểu tẩu!"
Hoắc Nam nghe xong lời này giống như là mèo bị dẫm vào đuôi, lập tức nhảy lên. Một tay nắm hành lý của mình lên, một tay ôm Lục Lăng qua liều mạng hôn một cái, sau đó hướng về phía Lục Tử Kỳ cùng Tống Tiểu Hoa ôm quyền nói: "Ta phải lên đường rồi, vì vậy xin cáo từ, sau này còn gặp lại!"
Lời còn chưa dứt, người chạy ra đến cửa chính, bỏ trốn mất dạng.
Tống Tiểu Hoa bị hành động sét đánh không kịp bưng tai của hắn làm cho nàng lờ mờ phát hiện ra, qua một hồi lâu mới lẩm bẩm hỏi một câu: "Cuộc sống trước kia của các ngươi chính là dựa vào hắn tới xử lý hay sao?"
Giống nhau có chút trố mắt Lục Tử Kỳ cũng phục hồi lại tinh thần: "Hắn là người nhìn qua có chút xúc động thôi, thật ra thì rất cẩn thận. Ba năm này, ít nhiều gì ta cũng đã làm phiền hắn......"
"Các ngươi, đã biết nhau lâu rồi sao?"
"Cũng không có lâu lắm, mới có bốn năm mà thôi."
"À...... Hắn là người rất ý tứ."
"Đúng vậy......" Nhẹ nhàng thở dài, hơi thẫn thờ.
Tống Tiểu Hoa không khỏi cũng có chút mất hồn.
Mặc dù chỉ cùng Hoắc Nam gặp mặt vội vàng, có mấy câu đối thoại mà toàn bộ đều là đấu khí nói giỡn, nhưng ấn tượng của nàng đối với hắn cũng không tệ lắm.
Bởi vì, hắn có thể để cho Lục Tử Kỳ vui vẻ chè chén cất lên tiếng trường ca, Lục Tử Kỳ là vô câu vô thúc say sưa sảng khoái, Lục Tử Kỳ như vậy có lẽ chỉ có cùng huynh đệ chi giao ở chung với nhau trong thời điểm như thế mới xuất hiện, Lục Tử Kỳ như vậy khiến người ta say mê......
"Đúng rồi, tại sao hắn lại xem bộ râu mép như bảo bối vậy?"
"Bởi vì......" đột nhiên Lục Tử Kỳ bật cười lên tiếng: "Hắn ngại nhìn dáng dấp quá mức tuấn tú của chính mình."
"...... À?"
Lúc này, rốt cuộc Lục Lăng cũng phản ứng lại với việc đang xảy ra ‘oa’ một tiếng khóc lên: "Phụ thân, Hoắc thúc thúc đi rồi sao? Thúc ấy lại không cần Lăng Nhi rồi hả?"
Lục Tử Kỳ mỉm cười không tiếng động mà cảm thán.
Hoắc Nam a Hoắc Nam, vì sao lại để lại cho chúng ta nỗi buồn ly biệt, còn ngươi thì chạy trốn so với thỏ sắp bị trúng tên còn nhanh hơn. Ở trên chiến trường đao kiếm không có mắt, ngươi nhất định cũng phải chạy trốn nhanh như vậy, không, nhất định phải so với cái này còn nhanh hơn gấp trăm lần gấp nghìn lần mới được......
Huynh đệ, sau này còn gặp lại.
Mà Tống Tiểu Hoa là vội vàng ngồi chồm hổm xuống lau nước mắt cho tiểu tử khóc như Hoàng Hà vỡ đê: "Lăng Nhi, con đã quên lời mẫu thân đã nói rồi sao? Nam tử hán đại trượng phu đổ máu không đổ lệ! Luôn khóc a khóc, như tiểu cô nương, thật mất mặt!" Thấy Lục Lăng xẹp miệng, thút tha thút thít liều mạng ngừng khóc, lại cảm thấy không đành lòng, ôm hắn vào trong ngực mềm giọng an ủi: "Lăng Nhi ngoan, sẽ không ai không cần Lăng Nhi. Hoắc thúc thúc của con là ra trận giết địch làm đại anh hùng, đợi đến một ngày thắng lợi, hắn sẽ uy phong lẫm lẫm cởi ngựa cao to trở về! Con cũng hy vọng có thể có một thúc thúc anh hùng đúng không?"
"Dạ ~" Lục Lăng dùng sức khụt khịt cái mũi, ngẩng cao cái đầu non nớt trong ngực: "Vậy khi Lăng Nhi trưởng thành, Lăng Nhi cũng muốn làm đại anh hùng!"
"Tốt lắm, rất có chí khí!"
Tống Tiểu Hoa vuốt vuốt tóc của hắn, vừa ngẩng đầu, lại nhìn thấy Lục Tử Kỳ đang nhìn về phía cửa chính trống trơn đang rộng mở, giữa hai lông mày hiện lên vẻ vô cùng lo lắng.
Trong lòng không khỏi cứng lại.
Trong ấn tượng, Tống Triều, hình như là triều đại không chỉ về phương diện binh lính, còn có về phương diện quân sự cũng không đủ mạnh, vẫn luôn bị ngoại tộc đánh bẹp. Từ hai lần trước cùng Nguyên Hạo nói chuyện phiếm biết được, lúc này cự ly Tống Triều khai quốc mới chỉ có ngắn ngủn thời gian mấy chục năm mà thôi, nói cách khác, hiện tại không sai biệt lắm còn nên tính là Bắc Tống năm đầu.
Như vậy, cự ly đến khoảng thời gian ‘Tĩnh Khang sỉ nhục’ còn có một đoạn thời gian nữa và cự ly Nam Tống qua đi, Tống Triều hoàn toàn sụp đổ còn có hơn hai trăm năm.
Tống Tiểu Hoa nàng cùng Lục Tử Kỳ nhất định là mệnh không có dài như vậy để chứng kiến thời khắc quan trọng trong lịch sử được, chỉ là, Lục Lăng còn nhỏ, hắn có thể sẽ trải qua thời kì Bắc Tống diệt vong?
Trên thực tế, quá trình từ thịnh tới suy, mới thật sự là tàn nhẫn? Trong thời gian này, tất nhiên sẽ có vô số người chống lại, vô số thất bại, vô số phí công, Lục Tử Kỳ có thể thoát thân ra ngoài sao? Lục Lăng có thể hay không ở tương lai thật sự nhiệt huyết lấy thân thủ ranh giới?
Thì ra là, biết rất rõ ràng kết cục, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả xảy ra cảm giác là vô lực như vậy.
Thở dài một hơi, sửa lại tóc đứng lên.
Đang êm đẹp sao lại nghĩ đến những thứ này làm cái gì? Thật là ăn no không có việc gì làm không có chuyện làm mà, Lục Tử Kỳ chỉ là một cái quan ở địa phương nhỏ mà thôi, những sự kiện trọng đại liên quan đến sự hưng vong của quốc gia sao có thể đến phiên hắn quan tâm được? Làm tốt công việc của mình, quản tốt một cái huyện, chăm sóc tốt cho một nhà ba người của mình là được rồi!
Nếu không thể ngược dòng mà đi lên, vậy thì chỉ có thể nước chảy bèo trôi.
Tuy nói là quốc gia hưng vong, nhưng, hưng dân chúng khổ, vong, dân chúng cũng khổ. Bất quá chỉ là đổi người nắm chính quyền và đổi quốc hiệu mà thôi, người bình thường vẫn cứ theo lẽ thường ăn cơm ngủ và làm việc. Dù sao thì, 56 dân tộc là một nhà, toàn bộ đều là người Trung Quốc, nhiệt tình làm ầm ĩ cái gì......
"Tiểu Hoa, ngươi đang nghĩ cái gì vậy?"
"À...... Ta đang nghĩ......" Tống Tiểu Hoa hướng về phía Lục Tử Kỳ làm mặt quỷ: "Làm cho nước lũ lịch sử ngập chết ta đi! Làm cho bánh xe lịch sử đè chết ta đi! A di đà Phật......"
"............"
Lục Tử Kỳ im lặng, Tống Tiểu Hoa cười to.
Cười đủ rồi, lau lệ: "Thời gian không còn sớm, chàng còn không đi sao?"
"Lúc này đi."
"Lúc nào thì trở lại?"
" Ít thì hai mươi ngày, lâu thì hơn tháng."
"Lâu như vậy......"
Giơ tay lên lấy trâm cài tóc của nàng lần nữa cài vào trên búi tóc cho tốt: "Ta sẽ tận lực sớm một chút."
Tống Tiểu Hoa sáng sủa cười một tiếng: "Tốt. Tự mình cẩn thận." Ta chờ chàng trở về......
Lục Tử Kỳ cong khóe môi: "Tốt. Nàng cũng vậy." Chờ ta trở lại.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...