Gả Cho Nhân Vật Phản Diện


Đang lúc đau đầu, Ninh Ân dần dần tỉnh lại.

Lông mi của hắn khẽ run rẩy, đôi mắt đen nhánh đối diện với ánh mắt phức tạp của Ngu Linh Tê.

Rồi sau đó, hắn như sực nhớ ra điều gì, hắn che ngực cố sức ngồi dậy, ho khan nói: "Tiểu thư, ta sẽ đi ngay! ”“Này, ngươi đừng nhúc nhích!” Ngu Linh Tê vội giữ chặt hắn, cau mày nói: “Không muốn sống nữa à?”Ninh Ân mím môi, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt lộ ra một chút ngượng ngùng: "Ta không thể! làm phiền tiểu thư nữa.

”"Nếu ngươi chết ở cửa phủ của ta, chỉ sợ càng phiền phức.

”Ngu Linh Tê tức giận vỗ trán hắn, nói: "Rót nhiều thuốc như vậy, đều uống đi đâu mất rồi? Sao lại không giống đời trước một chút nào! ”Ý thức được bản thân suýt lỡ miệng, Ngu Linh Tê cắn môi dưới đầy đặn của mình.

Ninh Ân không rõ nguyên nhân, nhưng hắn vẫn cụp mắt xuống, ngoan ngoãn nói: "Xin lỗi.

”Nhìn bộ dạng của hắn đáng thương như vậy, Ngu Linh Tê tức giận mà không có cách nào trút xuống.


Mệt mỏi, lười giằng co cùng hắn.

Một lúc lâu sau, nàng thở dài, bất đắc dĩ nói: "Nằm đi, đời trước thật sự nợ ngươi mà.

”Vì thế Ninh Ân nằm xuống, nhìn nàng không chớp mắt.

Yếu ớt thì yếu ớt, nhưng đôi mắt thì rất sáng, chắc là hắn vui vì bản thân có thể ở lại đây.

Như chú chó hoang, cố chấp và đáng thương.

Hầu kết hắn lăn lộn, hắn khàn giọng nói: "Từ nay về sau, tính mạng này của ta đều thuộc về tiểu thư.

”Ngu Linh Tê dời tầm mắt, hừ nhẹ nói: "Những lời đẹp đẽ này, chờ người tốt lên lại nói.

”Không bao lâu, Hồ Đào đi lấy thuốc đã trở về.

Vẻ mặt của nàng ấy tràn đầy vui mừng, trước khi vào cửa vội vàng hành lễ rồi cười nói: "Tiểu thư, Đại tiểu thư đi công vụ đã về rồi!”Như thể máy móc hỏng hóc lâu năm được vận hành một lần nữa, trong mắt Ngu Linh Tê lóe lên tia sáng, nàng đứng dậy hỏi lại: "Tỷ?”"Vâng, là Đại tiểu thư!”Hồ Đào thở hổn hển, hai má ửng hồng vì phấn khích, nàng ấy nháy mắt với Ngu Linh Tê và nói: "Tiết Nhị lang cũng cùng tới đây, đang nói chuyện ở tiểu viện!”“Tiết Nhị lang?” Đã lâu không nghe thấy danh xưng này, Ngu Linh Tê nhất thời không kịp phản ứng.

"Chính là Tiết nhị công tử của tướng phủ! Tiểu thư, có phải người vui mừng đến mơ màng rồi không?" Hồ Đào cười nói.

“Là nên vui mừng.

” Trong mắt Ngu Linh Tê biến thành ý cười nhẹ, rồi bước hai bước về phía cửa.

Nghĩ đến điều gì đó, nàng lại dừng lại, liếc mắt nhìn trên giường một cái.


“Ngươi nghỉ ngơi cho tốt.

” Nói xong lời này, nàng không lưu luyến gì nữa, bước đến cửa đi ra ngoài.

Ở tiểu viện xôn xao một trận.

Ngu Linh Tê đứng dưới hiên nhà, từ xa đã nghe thấy tiếng huynh trưởng Ngu Hoán Thần của mình đang chế nhạo tỷ tỷ, huynh ấy giảo hoạt nói: "Hai tháng không gặp, Ngu Tân Di, muội lại cường tráng hơn rồi! Dáng dấp như nam nhi, về sau nhà nào dám lấy muội hả?”Ngu Hoán Thần và Ngu Tân Di là huynh muội song sinh bằng tuổi nhau, tính tình đều bướng bỉnh, từ nhỏ hai người đã hay cãi vã.

Sau cây mai, một nữ tướng quân dáng người cao gầy đứng cầm kiếm, lưỡi kiếm ra khỏi vỏ nửa tấc, nàng ấy khẽ nói: "Ngu Hoán Thần, huynh tìm chết!”Dung mạo của Ngu Tân Di không tính là khuynh quốc khuynh thành, nhưng đôi mắt sáng, môi đỏ mọng, tư thế hiên ngang oai hùng, giọng nói trong trẻo như ngọc, là một vẻ đẹp không phân cao thấp.

Đời trước, vì điều tra chân tướng sự việc cha và huynh bị hại, tỷ ấy đã lẻ loi một mình lặn lội ngàn dặm xa xôi lao tới biên giới phía Bắc.

Nhưng trên đường trở về cùng chứng cứ, tỷ ấy đã rơi xuống vực sâu, ngay cả thi thể cũng không tìm thấy! Nghĩ đến đây, chóp mũi Ngu Linh Tê đỏ lên.

"Tuế Tuế!”Ngu Tân Di nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng dưới hiên, tra kiếm vào vỏ, mở rộng hai tay nói: "Tới đây, để tỷ ôm cái nào!”Đã nhiều năm không thấy nét mặt tươi cười rực rỡ của tỷ mình, rốt cuộc Ngu Linh Tê không thể nhịn được, theo làn váy một đường chạy chậm tới, nhào vào áo giáp lạnh như băng trong lồng ngực Ngu Tân Di.


“Tỷ!” Hốc mắt của nàng phiếm hồng, cười nói: “Muội rất nhớ tỷ.

”"Quỷ yếu ớt.

”Ngu Tân Di vỗ vai muội muội, sau đó đặt nàng đứng vững trên mặt đất: "Đúng rồi, có người muốn gặp muội, nói cái gì mà bất kể thế nào cũng phải theo tỷ về phủ.

”Dứt lời, nàng ấy cười xấu xa tránh sang một bên, lộ ra một dáng người nho nhã thanh bạch sau lưng.

Dáng vẻ của Tiết Sầm còn trẻ hơn so với trong trí nhớ của nàng, cũng càng ôn hòa, thanh tao.

Khi gió thổi qua, miếng ngọc bội bên hông của hắn rung leng keng, như tiếng nói của quân tử.

Hắn nhìn Ngu Linh Tê, nụ cười kìm nén không thể che giấu, giọng nói trong suốt như ngọc bội truyền đến, làm người nghe đỏ cả lỗ tai: "Nhị muội muội gần đây có khỏe không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận