Gả Cho Nhân Vật Phản Diện


Mấy cái sọt làm bằng gậy trúc ngã xuống rào rào, cơ thể thiếu niên mặc áo đen kia đau đớn co lại, đột nhiên ho ra một ngụm máu, màu đỏ tươi của máu nổi bật trên sắc mặt ngày càng trắng bệch của hắn.

Màu đỏ tươi này đâm nhói mắt Ngu Linh Tê.

Dù cho lúc mình tức giận nhất, cũng không muốn hành hạ Ninh Ân đến chết như vậy…“Đè hắn lại đừng vội giết.

”Người vạm vỡ cầm đầu có da ngăm đen, bắp thịt cuồn cuộn như núi, đạp một cước lên chân trụ của Ninh Ân.

Hắn bị người ta đè mạnh xuống đất, gò má bị mặt đất bẩn thỉu ép biến dạng, nước bùn hòa với dòng máu chảy xuống tí tách từng giọt với con mắt ngăm đỏ nham hiểm tức giận của hắn.

Hán tử ngăm đen nói: “Chủ nhân nói rồi, nếu ngươi có thể trốn được thì cứ đánh gãy chân ngươi trước, còn đường xuống Hoàng Tuyền kia để ngươi bò đến.

”Dứt lời, hắn nhìn chăm chú vào chân đang giãy dụa của Ninh Ân, tay giơ cao chùy sắt răng sói sáng choi.

Ánh sáng lạnh lẽo của chùy sắt phóng ra lóe qua mắt Ngu Linh Tê.


Tầm mắt co lại, ký ức nhanh chóng rút lui, nàng nhớ tới kiếp trước.

Kiếp trước Ninh Ân luôn thích giết người trong mưa.

Vừa mới bắt đầu Ngu Linh Tê còn tưởng đây là nghi thức thần bí nào đó, sau đó mới biết hắn giết người vào ngày mưa chỉ đơn giản vào những ngày đó vết thương ở chân đau đến khó chịu nên tâm trạng sẽ không tốt.

Lúc trời đổ một cơn mưa lớn sau cơn sấm chớp, Hồ Đào không cẩn thận làm vỡ ly Lưu Ly mà Ninh Ân thường dùng.

Ninh Ân gõ đốt ngón tay lên mặt bàn một hồi, chậm rãi mở mắt ra.

Ngu Linh Tê biết rằng hắn đã có ý giết người.

Nàng không nghĩ nhiều dán lên người, dùng giọng nũng nịu, vụng về cố gắng làm phân tán sự chú ý của Ninh Ân.

Ninh Ân bóp lấy cổ nàng, ngón tay lạnh đến mức không chút nhiệt độ, sắc mặt càng trắng bệch thêm, dường như chỉ có máu tươi mới có thể cho thêm chút màu sắc của hắn.

Chỉ cái nháy mắt, Ngu Linh Tê biết mình sẽ chết chắc.

Nhưng da cổ nàng lại có cái gì đó ấm áp dán lên, ngón tay như kìm sắt cũng lỏng đi nhiều.

Ninh Ân hơi nâng con ngươi vừa đen vừa lạnh, ngón tay với hình dạng móc câu dần trở thành nhẹ nhàng vuốt ve, giống như hắn đang nghi ngờ một nữ nhân yếu ớt sao lại có nhiệt độ nóng như thế.

Hắn cùng dùng bàn tay khác dáng lên, lạnh đến mức tóc gáy của Ngu Linh Tê dựng thẳng.

“Cởi xiêm y.

” Hắn lạnh lùng ra lệnh.


Ngu Linh Tê cố nén ý muốn bỏ chạy cởi y phục ra, chần chờ dùng nhiệt độ ấm áp của bản thân dán lên người Ninh Ân.

Lần đầu tiên, nàng thắng cược với tâm trạng người điên.

Lúc hôn lên, hàm răng hắn còn khẽ run, cắn phá môi với gáy nàng.

Ngu Linh Tê đấm bóp cho hắn khỏi sự đau đớn, cố dùng hết toàn lực để lấy lòng.

Cuối cùng quá mệt mỏi và ngủ đi, sau khi tỉnh lại, Ninh Ân vẫn còn đang ôm chặt lấy cơ thể của nàng để sưởi ấm, cánh tay mạnh mẽ rắn chắc suýt chút nữa đã bẻ gãy eo nhỏ của nàng, cả người nàng bị quấn thành một cây cung.

Đó là lần duy nhất tâm tình của Ninh Ân để lộ ra chút “yếu đuối” làm cho Ngu Linh Tê nhớ thật lâu.

Có lẽ vì Ninh Ân không phải là người nhút nhát, dù bị lưỡi dao sắc xuyên qua lồng ngực thì mặt cũng không biến sắc, hầu như hắn điên đến mức không có giác quan.

Cho nên nàng mới hiểu thật ra thứ làm cho hắn cầm cự đến khó ngủ thức trắng đêm, đau nhức tận xương tủy đến mức hàm răng cũng run lên.

Chân của hắn… Là bị gãy như thế sao?Con ngươi Ngu Linh Tê run lên, ký ức với hiện thực giống nhau, nhận được câu trả lời sống động vô cùng.

Nàng không kịp nghĩ nữa, xúc động thét lên một tiếng: “Thanh Tiêu! Các người còn đứng đó làm gì?”Tiếng thét như đánh vỡ không gian tĩnh mịch, một tia sáng lạnh xẹt qua chân trời.


Nam nhân ngăm đen ngạc nhiên xoay người, trường kiếm Thanh Tiêu đã tuốt khỏi tay ném tới cắt một vết ngay ở tay cầm hung khí, chùy sắt tuột khỏi tay rơi xuống đấy, bắn những giọt nước ở giữa không trung chiếu xạ ánh sáng lạnh lẽo.

Hai gã thị vệ của Ngu phủ cũng nhảy ra từ phía sau lưng Thanh Tiêu, đón đầu hai thanh đao của hai gã khác.

Chỉ nháy mắt, canh giờ như bị kéo dài vô hạn.

Gió lớn đột nhiên nổi lên, mảnh lụa mỏng bị thổi lên, lộ ra dung nhan thiếu nữ có đôi mắt xinh đẹp quyến rũ cùng kiên định.

Tay nàng nắm chặt roi ngựa làm bằng vàng quý báu, áo lông chồn màu vàng ánh trăng trân quý bao bọc quanh người đứng ở nơi địa ngục đày đọa này lại như đang phát ra ánh sáng sạch sẽ trái ngược.

Mà thiếu niên yếu ớt đang chật vật nằm ở trong nước bùn kia, khóe môi đang chảy máu, con ngươi màu đen trầm hơi mở hờ cứ nhìn thẳng vào đôi con ngươi xinh đẹp to tròn trắng đen rõ ràng kia.

À, thì ra là nàng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận