Gả Cho Người Làm Tiểu Thiếp, Lấy Ngươi Về Làm Hoàng Hậu

Tử Anh vào phòng đóng cửa lại, hắn cẩn thận để ý ở đây nói chuyện
cũng sẽ không có người nghe thấy mới lên tiếng: “ Hoàng thượng, thần vừa ở bên ngoài nhìn thấy hai vị tướng quân của Thiên Lang, chính là lúc
đầu được ra lệnh hộ tống chúng ta vào hoàng thành đã thay người rồi,
liệu có phải bọn họ nghi ngờ gì thân phận của người hay không?”

“ Thân phận của ta?” Hắn trầm giọng: “ Dễ nhìn ra đến vậy sao?”

“ Người hôm nay ở đại điện Thiên Lang tự mình chủ động quyết định,
không chú ý có thể xem người như một vị quan nhân có chức vị nào đó,
nhưng chỉ cần tinh ý một chút…” Tử Anh chắc chắn nói: “ Chính là Thiên
Lang hoàng đế và Ngọc Trúc thừa tướng đó… bọn họ dường như đã có thể
đoán ra được thân phận của người, thần vẫn không thể an tâm chút nào.”

“ Đừng suy nghĩ nhiều quá làm gì.” Triệu Khiêm ngồi trên thành cửa sổ nhìn ra bên ngoài, hắn bình tĩnh nói: “ Chẳng qua là một hoàng đế muốn
tìm hiểu một chút người có khả năng đánh đổ cả một triều đại trong vòng
chưa đến hai năm sẽ ra sao, cũng chẳng có gì to tác khiến bọn họ phải dè chừng cả.”

“ Nhưng thân phận của người bây giờ lại chỉ là hạ nhân theo hầu một
bên, cho dù xảy ra chuyện gì chúng ta cũng không có khả năng truy cứu.”
Tử Anh lo lắng: “ Lúc sớm trên đại điện hoàng đế Thiên Lang có phải đã
nhìn ra thân phận của người nên mới cố ý trả mỹ nữ để thăm dò, Nhật Minh vương thậm chí còn có thể đoạt ngôi vị từ tay cháu trai mình… lỡ như
hắn có âm mưu gì.”

“ Đã bảo ngươi đừng suy nghĩ quá nhiều lại không nghe, nhìn bên ngoài mà xem.” Triệu Khiêm hướng mắt tới người bận y phục đỏ đang nói gì đó
với vị Thẫm đại tướng quân ở phía hành lang xa, ngay cả biểu hiện trên
mặt cũng tỏ ra lo lắng bất an: “ Có thể là chuyện nội bộ của bọn họ mà
thôi, ta cũng rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì khiến vị thừa tướng trẻ
tuổi lúc nào cũng điềm tĩnh trên điện kia lại làm ra vẻ mặt như vậy.”

“ Hoàng thượng?”

“ Ngươi cho người đi dò hỏi một chút đi.”


Tử Anh thở dài lại cúi đầu trả lời: “ Thân sẽ lập tức đi làm ngay.”

Không hề biết mình bị kẻ khác quan sát, Ngọc Trúc vừa nghe tin Nhã
Thanh bị đâm trọng thương thì trong lòng đã đầy nỗi bất an. Y suy nghĩ
có thể chuyện này không chỉ đơn giản là thù hận cá nhân, người như Nhã
Thanh cũng sẽ không thật sự có kẻ thù muốn lấy mạng y: “ Nhã Thanh bây
giờ ra sao rồi?”

“ Nghe nói vết thương không sâu, không có nguy hiểm.“ Thẫm Ngụy nghiêm mặt: “Nhưng không biết vì sao y vẫn chưa tỉnh lại.”

“ Bây giờ Vong Âm đang ở đó sao?”

“ Đúng vậy.”

Ngọc Trúc suy nghĩ, y hoài nghi nói: “ Nếu là nhắm vào Phiên Vân, ta
cũng không cảm thấy có gì lạ. Nhưng tại sao lại có người muốn giết Nhã
Thanh?”

“ Ta cũng đã từng nghĩ giống ngươi, nhưng lại có thể chỉ là lầm lẫn
thì sao? Lúc đó Phiên Vân và Nhã Thanh đều đang đi cùng nhau, rất có thể là khả năng này.”

“ Ngươi nói cũng rất có lý, nhưng… Nếu chỉ như vậy thì thật quá đơn
giản.” Ngọc Trúc nhăn mày, hiện tại chỉ có y biết về tình trạng sức khỏe của hoàng đế đang không tốt. Ngọc Trúc luôn cho rằng có gì đó không
đúng, nếu Nhã Thanh lần này xảy ra chuyện có liên quan đến đến đó…

Ngọc Trúc chỉ hy vọng là do y suy nghĩ nhiều, thế nhưng không thể
loại trừ khả năng cho dù là nhỏ nhất. Nếu thật sự là vì có kẻ cũng biết
được bệnh tình của Ngôn Phong, và Nhã Thanh là vật cản lớn nhất cần loại trừ.

Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán mơ hồ của y, Ngọc Trúc không thể khẳng định là đúng: “ Thẫm Ngụy, chuyện của sứ thần Thái Lân cứ để ta lo
liệu, ở đây cũng đã có Bất Triết và Thạo Lâm. Ngươi không cần ở lại nữa, bây giờ cũng đến y quán xem tình hình của Nhã Thanh thế nào rồi.”


Thẫm Ngụy vẫn trầm mặt đứng im đó không lên tiếng, thấy hắn như vậy
Ngọc Trúc lại khó chịu lên tiếng: “ Ngươi rõ ràng rất muốn đi, cần gì
phải ép mình nóng ruột ở thừa tướng phủ của ta chờ tin?”

“ Đây là mệnh lệnh của hoàng thượng, bảo ta bảo vệ an toàn cho sứ thần Thái Lân quốc và thừa tướng phủ trong thời gian này.”

Xem hắn vẫn tỏ ra ngoan cố, Ngọc Trúc thở dài: “ Ta nói cho ngươi
biết, rất có khả năng lần này không phải chỉ là lầm lẫn, ngay từ đầu Nhã Thanh đã là mục tiêu kẻ đó muốn lấy mạng.”

“ Sao cơ?”

“ Ta không thể giải thích cho ngươi vì sao bản thân lại nghĩ đến loại khả năng này, nhưng y thoát chết không có nghĩa là đã an toàn, so với
Phiên Vân luôn có người theo sau bảo vệ thì Nhã Thanh ở y quán lại càng
dễ dàng để kẻ khác ra tay. Chỉ một mình Vong Âm ở đó, ta không thể an
tâm.” Nếu những gì y đoán là đúng, hoàng thượng bệnh tình thật sự là do
kẻ khác đến, vậy thì tính mạng của Nhã Thanh cũng không thể xem thường.

“ Ngọc Trúc.” Siết chặt lại thanh kiếm trên tay, Thẫm Ngụy vẫn gương mặt điềm tĩnh lại trở nên có chút đáng sợ: “ Ta…”

“ Ngươi nhanh đi.” Ngọc Trúc gật đầu: “ Nhã Thanh tỉnh lại lập tức báo cho ta, ta cần hỏi y một số vấn đề.”

“ Hiểu rồi.” Thẫm Ngụy ngắn gọn nói rồi lập tức xoay lưng hướng ngoài cửa phủ bỏ đi, hết lần này đến lần khác, chỉ cần là việc liên quan đến y đều khiến hắn phải trở nên như vậy.

Trong tất cả mười ba thuộc hạ dưới trướng Nhật Minh vương, Thẫm Ngụy
cùng Ngọc Trúc chính là những người được vương gia tín nhiệm nhất. Đơn
giản chỉ là bọn họ sớm hơn tất cả, từ khi hiểu chuyện đã ở cùng với
nhau.


Hai người từ lúc chào đời đã do Tiên Đế Duật Thiệp khi vẫn còn là
thái tử nuôi dưỡng, họ sáu tuổi là năm Tiên Đế đăng cơ sau đó liền gặp
được Duật Ngôn Phong bốn tuổi.

Cả hai người từ khi bắt đầu đã được định sẽ trở thành thuộc hạ bên
cạnh Nhật Minh vương, Thẫm Ngụy chỉ biết việc hắn được sinh ra và trưởng thành chỉ có một lý do là để trung thành tuyệt đối với Duật Ngôn Phong.

Đó là điều duy nhất mà hắn tin tưởng, Thẫm Ngụy phục tùng mọi mệnh
lệnh của Nhật Minh vương và chưa từng để tâm đến bất luận kẻ nào khác,
nhưng một lần sai lầm lại khiến cho Ngọc Trúc cả đời cũng không thể
luyện võ, khiến hắn hối hận và từng thề rằng sẽ bảo vệ y.

Thẫm Ngụy lẽ ra không thể quan tâm đến bất cứ ai khác ngoài Ngọc Trúc và Duật Ngôn Phong nữa, hắn không thể và cũng không muốn mình bị lôi
kéo vào bất cứ chuyện gì khác, thế nhưng…

“ Ngươi không phải thuộc hạ của Nhật Minh vương gia sao, đây đều là
những thứ cần thiết để tiến hành việc trị liệu, đừng chỉ biết đứng ở đó, mau cùng với ta ra ngoài mua mấy thứ này đi.”

“ Là để giúp trị thương cho vương gia nhà ngươi, còn không chịu đi?”

“ Thẫm Ngụy, con ngựa này của ngươi tên Hắc Bảo sao?”

“ Qủa đúng là một con ngựa tốt, đáng tiếc ta lại không thể tự mình cưỡi nó.”

“ Ta đối với tình cảm của người khác có thể nhìn thấy rất rõ.”

“ Thế nhưng ta lại không thể nhìn ra được ngươi, đối với những kẻ ta
không thể nhìn ra và cả người có tình cảm với ta đều trở nên rắc rối và
phiền phức.”

Từ khi gặp Nhã Thanh đến nay, y mỗi lúc lại càng gần hơn, đã bước qua khỏi ranh giới hắn tự tạo ra xung quanh mình. Thẫm Ngụy tức giận: “
Xuất hiện một người có thể ảnh hưởng đến bản thân, loại cảm giác này
thật khiến ta khó chịu.”

- --------------------------------------------------------------------------------

“ Y trở về rồi sao?”


Nghe hoàng đế hỏi, Điềm Nhi lập tức trả lời: “ Bẩm hoàng thượng,
Phiên Vân công tử đã trở về rồi. Nhưng người mang tâm trạng lo lắng,
cũng không ăn uống đầy đủ.”

" Không còn việc của ngươi." Ngôn Phong trầm giọng: “ Lui ra đi.”

“ Nô tỳ cáo lui.”

Phiên Vân ngồi bên ngoài hậu viên cách đó không xa, y vẫn có thể nghe thấy tiếng của Ngôn Phong và Điềm Nhi, đợi hắn đến chỗ mình mới mỉm
cười nói: “ Ta không sao, chỉ là lo lắng cho Nhã Thanh, không có tâm
trạng ăn uống gì cả.”

“ Ta biết.” Ngôn Phong dịu dàng vuốt trên mái tóc dài của y, hắn nói: “ Nếu không muốn ăn thì không cần tự ép mình.”

“ Hoàng thượng không phải vẫn còn yến tiệc chào đón sứ thần sao, bây giờ chắc cũng không còn sớm nữa sẽ bắt đầu.”

“ Ta nghe chuyện của Nhã Thanh, muốn trở lại cùng ngươi một lát. Hiện Thẫm Ngụy và Vong Âm đều ở đó, hơn nữa nghe nói vết thương của y cũng
không quá nặng, chỉ là thương ngoài da.”

Phiên Vân thở dài một hơi, y bước lại gần hơn tựa đầu vào vai Ngôn Phong: “ Là do ta sao?”

“ Phiên nhi.”

“ Nếu ta không đến gặp Nhã Thanh hôm nay, có thể huynh ấy sẽ không bị thương.”

“ Đừng suy nghĩ nhiều quá, cho dù là muốn ra tay với ngươi hay Nhã
Thanh, ta cũng nhất định sẽ điều tra ra ai là kẻ đứng sau chuyện này.”
Vòng tay dịu dàng ôm lấy Phiên Vân, Ngôn Phong an ủi y: " Phiên nhi bây
giờ tâm trạng không tốt, để ngươi ở một mình suy nghĩ lung tung ta cũng
sẽ không an tâm. Yến tiệc sắp bắt đầu, ngươi cùng ta đến đi."

Phiên Vân ngạc nhiên, y ngước đầu nhìn Ngôn Phong: " Không chỉ có mặt đầy đủ đại quan văn võ, còn có cả sứ thần Thái Lân... ta đến không sao
chứ?"

" Chỉ cần là ngươi muốn đến, ta xem ai có thể ngăn cản?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận