Gả Cho Người Làm Tiểu Thiếp, Lấy Ngươi Về Làm Hoàng Hậu

“ Phụ hoàng bệnh nặng?”

“ Vâng thưa đại hoàng tử.” Tên lính quỳ thưa: “ Tin vừa được truyền
đến từ trong cung, hoàng thượng lâm trọng bệnh triều đình không có người làm chủ, cuối cùng để cho thái giám Tứ Tùy thừa quyền can chính. Tam
hoàng tử đã bị Nhật Minh vương bắt giữ, hiện giờ vẫn không rõ sống
chết.”

“ Khốn kiếp.” Duật Thừa nghiến răng: “ Triều đại ta không thể nào lại phải đại bại như vậy, ta cũng không ngờ Thừa Ân thành vẫn mãi cầm cự
đến bây giờ. Chỉ là một lũ dân ngu ngốc tập trung khởi dậy cũng có thể
được tên khốn Lê Duy đó đồng ý tiếp tay.”

“ Cục diện này nếu còn tiếp tục kéo dài chỉ lo phía nam Thảo Đường
quân sẽ nhanh chóng xuất binh kéo về hoàng thành, xin đại hoàng tử mau
chóng quyết định.”

Duật Thư gật đầu nói: “ Đúng vậy, ta nhất định phải đánh đổ được Thừa Ân thành và bắt sống tên Lê Duy đó trong thời gian sớm nhất, nhưng phải làm cách nào mới khiến chúng chịu ra ngoài đây?

“ Báo.” Một tên lính khác lại chạy vào lều thông báo: “ Bẩm đại hoàng tử, Thừa Ân thành đã có hành động, bọn chúng dẫn binh xuất thành này đã đến Thường Dương.”

“ Cái gì?” Duật Thư vỗ bàn đứng lên: “ Chỉ với một đám dân đen tự gọi mình là nghĩa quân Khư Diễn cũng dám đối đầu trực diện với bốn vạn đại
binh của ta?”

“ Đại… đại hoàng tử.” Tên lính mặt mày xanh mét thưa: “ Không phải… không phải là nghĩa quân Khư Diễn thưa điện hạ.”

“ Ngươi nói cái gì? Không phải nghĩa quân Khư Diễn thì còn có thể là ai được chứ?"

“ Là kỳ… kỳ hiệu của Nhật Minh vương.” Tên lính lớn tiếng nói: “ Bọn
chúng treo kỳ hiệu của Nhật Minh vương gia, chính là Thảo Đường quân,
chủ thành Thừa Ân là Lê Duy và nghĩa quân Khư Diễn đều đã đồng ý quy
thuận Nhật Minh vương, hiện tại do Thẫm Ngụy tướng lĩnh doanh quân thứ
nhất của Thảo Đường quân chỉ huy.”

“ Thảo đường quân?” Duật Thư tái mặt: “ Không thể nào… tại sao bọn chúng lại có thể…”

“ Xin điện hạ mau chóng hạ lệnh.”


“ Duật Ngôn Phong.” Duật Thư nghiến răng: “ Hắn đã tính toán tất cả từ trước.”

Thiên Lang quốc đại hoàng tử Duật Thư lĩnh binh trấn áp nghĩa quân
nổi dậy tại phía nam, bị Thừa An thành cản trở cầm cự kéo dài hết một
năm, tưởng như đã không còn trở ngại lại phải bất ngờ đối mặt với Thảo
Đường quân do Thẫm Ngụy nhất vị đại tướng chỉ huy trên chiến trường.

Chỉ trong vòng mười ngày, bốn vạn quân lính triều đình chỉ còn lại
chưa đến một nửa số quân, trong khi Thảo Đường quân thương vong không
đáng kể. Đại hoàng tử dẫn theo binh lính rút về khe núi Bảo An hiểm trở, nhầm dựa vào địa hình kéo dài thời gian duy rì binh lực, không ngờ nơi
này cũng chính là điểm kết thúc cuối cùng.

Ngọc Trúc quân sư đã đoán trước đại hoàng tử sẽ ra quyết định này, từ sớm đã ra lệnh cho Vong Âm chỉ huy chỉ với hai mươi lăm ngàn quân bao
vây trên những vách núi Bảo An.

Khi quân lính triều đình rút vào khe núi tưởng chừng như đã là nơi an toàn nhất, vì địa thế nguy hiểm của nơi này khó lòng công vào. Cuối
cùng toàn bộ quân lính triều đình cùng đại hoàng tử Duật Thư đều rơi vào bẫy của Thảo Đường quân, như cá nằm trong lưới không có đường thoát
thân.

“ Báo.”

Ngọc Trúc bỏ bút mực trên tay xuống, y nghiêm mặt hỏi: “ Tình hình thế nào rồi?”

“ Bẩm đại nhân, đại quân của triều đình bị Vong Âm tướng quân cho
người bao vây chặt chẽ. Lòng quân rối loạn đều nằm trong tính toán của
đại nhân, bị quân ta tiêu diệt vô số.”

“ Đại hoàng tử dẫn theo tàn binh muốn ven theo khe núi chạy thoát về
hoàng thành, trên đường lẫn trốn đã bị Vong Âm tướng quân truy bắt một
tên bắn chết.”

“ Tốt lắm.” Ngọc Trúc mỉm cười: “ Lập tức gửi tin báo thắng trận đến Liêm Giang thành.”

“ Tuân lệnh.”

“ Thật không ngờ chúng ta lại có thể giành được chiến thắng mà không

phải chịu thương vong quá nhiều như vậy.” Lê Duy đứng trước mặt Ngọc
Trúc muốn cúi đầu thán phục: “ Tất cả đều do đại nhân liệu sự như thần,
có thể đoán trước được bước đi của đại hoàng tử, còn lợi dụng vào địa
thế mà giành được thắng lợi.”

Ngọc Trúc đặt tay lướt trên bản đồ của Thường Dương địa trận được vẽ
chi tiết mọi nơi, y nói: “ Cho dù ta có thể đoán trước nước đi của đại
hoàng tử, nhưng nếu không có địa đồ này chúng ta cũng không thể có được
chiến tích vẹn toàn như vậy ép chúng rút vào khe núi Bảo An.”

“ Địa hình hiểm trở, muốn công vào cũng chỉ sợ phải tự tiêu tốn quân
lực không ít, cũng nhờ có thứ này chúng ta gần như đã nắm rõ mọi sự mới
dễ dàng bao vây tiêu diệt hoàn toàn đại quân của triều đình.”

“ Chiến thắng của chúng ta chính là nhờ vào địa đồ này.” Ngọc Trúc
thầm thưởng thức tài nghệ của Nhã Thanh, có thể quan sát tỉ mỉ và vẽ nên một địa đồ không chút sai sót thế này không mấy ai làm được. Một người
như vậy nếu thật sự không phải đứng cùng một chiến tuyến, y sẽ trở thành mối nguy hại không thể lường trước.

- -----------------------------------------------------------------------------

Thạo Lâm vừa nhận được tin tức từ Thừa Ân thành liền lập tức đến quân doanh, Ngôn Phong lúc này đang ở đó chỉ huy các quân lính luyện tập.
Thạo Lâm lớn tiếng thưa: “ Vương gia.”

“ Tiếp tục tập luyện.” Ra lệnh cho quân lính tiếp tục xong mới nhìn đến Thạo Lâm, Ngôn Phong lên tiếng: “ Có chuyện gì?”

“ Vương gia, có tin từ Ngọc Trúc gửi đến.”

“ Nói nhanh.”

Thạo Lâm cười lớn nói: “ Chúng ta chiến thắng rồi, bốn vạn đại quân
do Duật Thư chỉ huy đều bị tiêu diệt gọn một lưới. Ngay cả đại hoàng tử
Duật Thư cũng đã bỏ mạng dưới tay Vong Âm.”

“ Tiêu diệt tất cả sao?” Ngay cả Ngôn Phong cũng cảm thấy ngạc nhiên, hắn lại hỏi: “ Thương vong thế nào?”


“ Vương gia xin an tâm, số người chết và bị thương của ta đều không đáng kể, có thể nói là hoàn toàn thắng lợi.”

“ Làm rất tốt.” Không khỏi cao hứng lớn tiếng khen ngợi một câu, Ngôn Phong lập tức xoay lưng đi: “ Triệu tập tất cả tướng lĩnh các doanh,
chúng ta chuẩn bị xuất binh tiến về hoàng thành không cần chậm trễ.”

“ Thuộc hạ tuân lệnh.”

Vừa nghe tin báo từ Sát Âm, Phiên Vân cũng vui mừng hiện rõ trên mặt. Y lại hỏi: “ Vậy còn bá mẫu và biểu ca của ta thì sao, họ vẫn ổn chứ?”

“ Công tử xin cứ an tâm, họ hiện tại ở Thừa Ân thành rất an toàn.
Thần còn nghe Ngọc Trúc báo lại, chiến thắng lần này ở Thường Dương công lao của Nhã Thanh đại phu không hề nhỏ.”

“ Nhã Thanh sao?” Phiên Vân làm lạ: “ Huynh ấy ngoài trị bệnh bốc thuốc ra thì có thể làm được gì?”

“ Việc này thì ta cũng không được rõ, quan trọng là chúng ta đã giành được thắng lợi ở Thường Dương.”

Phiên Vân hỏi: “ Nói như vậy chúng ta sẽ sớm rời khỏi Liêm Giang thành?”

“ Đúng vậy.” Sát Âm lại nói:” Vương gia đã hạ lệnh hai ngày sau sẽ
xuất binh, nếu theo tiến độ này có thể chỉ cần chưa đến hai tháng đã có
thể đến được Hoàng Thành. Nam bắc cùng tiến đánh, hoàng thành chắc chắn
không thể trụ được bao lâu.”

“ Vậy sao?” Phiên Vân trầm mặt, từ ngày bọn họ rời khỏi hoàng thành
đến nay chỉ mới gần hai năm. Không thể ngờ nhanh như vậy đã có thể lật
đổ được Duật Thừa Viêm hoàng đế, có lẽ chính vương gia cũng sẽ không ngờ đến việc này.

Nếu Duật Thừa Viêm chịu thấu hiểu lòng dân, không ép buộc họ đến mức
phải lập nghĩa quân làm phản thì cũng không thể trở thành cơ hội cho
Duật Ngôn Phong rút ngắn được thời gian công phá hoàng thành đến mức
này.

“ Tất cả đều như đã được định sẵn, triều đại này đã đến lúc sụp đổ rồi.”

Năm thứ tám Thừa Viêm đế đăng cơ, triều đình suy thoái, lòng dân phẫn nộ hoàn toàn đánh dấu cho sự kết thúc của một triều đại. Nhật Minh
vương nổi dậy kéo quân về hoàng thành theo hai phía nam bắc công tiến,
sức mạnh như sóng vồ, hoàn toàn không thể ngăn cản.

Đầu năm thứ chín Thừa Viêm Đế đăng cơ, hoàng đế bệnh nặng kéo dài
không dứt, Hoàng thành thất thủ. Vệ binh và quân binh còn sót lại của
triều đình do Hoàn Lãng duệ tướng chỉ huy trấn thủ kéo dài hết ba tháng, cuối cùng Hoàn Lãng vẫn thuận theo lòng dân, đồng ý chấp nhận bại trận, mở cổng nghênh tiếp Nhật Minh vương và Thảo Đường quân nhập thành.


Chiến tranh vừa chính thức được tuyên bố chấm dứt, người dân không
thể cầm lòng hò reo vui mừng vang vọng của Hoàng Thanh. Dân chúng cùng
nhau ra nghênh đón Nhật Minh vương kéo dài thành hai hàng người ồn ào
bàn tán.

Trái ngược với hoàng cung Thiên Lang người người hoảng loạn, thái
giám, cung nữ và thị vệ thay nhau vơ vét của cải có thể lấy để chạy giữ
lấy mạng, hoàng cung đìu hiu sơ sát một vẻ.

Tại Hòa Dương điện tẩm cung của hoàng đế chỉ còn sót lại thái giám Tứ Tùy quỳ bên giường bệnh, Duật Thừa Viêm hoàng đế cơ thể trở nên ốm yếu
nằm một chỗ, hắn giọng nói run rẩy: “ Đã kết thúc rồi sao?”

“ Đúng vậy, hoàng thượng.”

“ Ra vậy.” Hoàng đế đôi mắt mệt mỏi nhìn sang thái giám Tứ Tùy: “ Đến cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình ngươi ở bên cạnh trẫm.”

“ Nô tài, đương nhiên phải ở bên cạnh hoàng thượng.” Ánh mắt của Tứ
Tùy đột nhiên trở nên sắt lạnh, hắn trong người lấy ra một con dao nhắm
trước ngực hoàng đế mà đâm xuống: “ Để được nhìn thấy giây phút cuối
cùng của người.”

“ Ngươi…” Hai mặt Duật Thừa Viêm trợn lớn, hắn không dám tin nhìn vào kẻ mình hết lòng tin tưởng.

Tứ Tùy cười lạnh, giọng cũng trở nên sắc bén: “ Ta vì mối hận đồng ý
chịu nhục tự tổn hại thân thể mình vào cung làm thái giám, chính là để
chờ đợi giây phút được chính tay kết liễu ngươi.”

“ Ngươi… tại sao…?”

“ Hoàng thượng chắc vẫn còn nhớ khi mình vẫn còn là đại hoàng tử, đã
từng cưỡng bức một dân nữ tên Thanh Loan, và giết chết cả nhà cô ta để
bịt đầu mối chứ?” Vừa nói Tứ Tùy vừa ấn mạnh thêm cán dao trên tay: “
Hãy xuống đó mà bồi tội với tỷ tỷ và phụ mẫu cùng đệ đệ của ta.”

Duật Thừa Viêm đế hai mắt trợn lớn miệng trào máu tươi rồi tắt thở,
Tứ Tùy khẽ nhếch môi cười rồi rút ra con dao ghim trên ngực hoàng đế.
Hắn nhếch khóe môi cười: “ Xúi dục ngươi làm đủ chuyện ác, lại cố ý
khiến ngươi nghi kị Nhật Minh vương có lòng tạo phản, nhưng cuối cùng
vẫn là do ngươi làm hoàng đế quá ngu ngốc bất tài. Không thể nào lại
trách ta."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui