Gả Cho Người Làm Tiểu Thiếp, Lấy Ngươi Về Làm Hoàng Hậu

“ Hoàng thượng, có chuyện lớn rồi.”

Hoàng đế đang ngủ say lại bị tiếng ồn ào làm thức giấc, hắn tức giận
nhưng vì kẻ phá rối kia lại là thái giám Tứ Tùy nên cũng không xem như
lớn chuyện.

Duật Thừa Viêm lười biếng không muốn quan tâm nên hỏi bằng giọng ngái ngủ: “ Chuyện gì cứ để trời sáng rồi mới nói, đừng làm phiền trẫm.”

“ Không thể đợi được đâu hoàng thượng, tam hoàng tử vừa cho người báo tin. Nhật Minh vương gia đã bỏ trốn khỏi vương phủ rồi.”

“ Ngươi nói cái gì?” Vừa nghe tin hoàng đế đã bật người dậy, hắn ngồi trên giường, vẻ mặt tức giận lớn tiếng: “ Hắn trốn rồi, làm sao có thể
chứ?”

“ Được biết đã có người bí mật đột nhập vương phủ cứu vương gia ra ngoài, rất có khả năng là người của Thảo Đường quân.”

“ Thảo Đường quân…” Nghe đến cái tên này hoàng đế không tránh khỏi
hoang mang hoảng sợ, hắn lắc đầu: “ Trẫm đã cho người theo dõi tình hình tại Nam địa, bọn chúng không phải vẫn chưa có hành động gì. Hơn nữa
hoàng thúc nằm trong tay trẫm, ba năm qua chúng không thể làm được gì
bây giờ sao lại.”

“ Bây giờ không phải lúc nghĩ đến những chuyện đó thưa hoàng thượng,
chúng ta cần lập tức bắt được vương gia trở về. Nếu thật sự do người của Thảo Đường quân, chỉ sợ một khi vương gia về đến Thừa Viên Chức thì sẽ
trở thành tai họa lớn.”

Chỉ nghe cũng biết chuyện này sẽ dẫn đến hậu quả gì, hoàng đế vì lúc
nào cũng lo lắng thế lực của Nhật Minh vương quá lớn mạnh mới muốn tính
kế.

Duật Vên Chức cho rằng chỉ cần Duật Ngôn Phong trở thành phế nhân thì không thể làm nên chuyện, nhưng thế lực của Ngôn Phong nắm giữ tại nam
địa lại chưa từng bị lung lay, chỉ đành giữ lại mạng của hắn lại để tạo
uy hiếp với Thảo Đường quân, không ngờ bây giờ lại xảy ra chuyện này.

“ Không thể để cho hoàng thúc thoát được.” Hoàng đế lớn tiếng: “ Lập
tức ra lệnh cho người đuổi theo Nhật Minh vương, dù sống hay chết cũng

không thể để hắn thoát được đến Nam địa.”

“ Tuân lệnh hoàng thượng.”

Thái giám Tử Tùy vừa định lui ra thì bị hoàng đế gọi lại: “ Khoan đã.”

“ Hoàng thượng còn việc gì sao ạ?”

“ Truy bắt không thể khiến nhiều người biết, cứ nói Nhật Minh vương
gia bị một nhóm ác tặc bắt đi muốn nguy hại tính mạng, cần phải cứu
người trở về.” Hắn trầm mặt: “ Không thể để cho dân chúng nghĩ ta là một hoàng đế vong ơn, có thể ra tay với tiểu hoàng thúc.”

“ Vâng hoàng thượng.”

“ Nhất định phải bắt được người nghe rõ chưa?”

“ Nô tài đã rõ.”

- ------------------------------------------------------------------------------------

Xe ngựa xóc nảy liên tục làm Phiên Vân ngồi trong xe cũng chao đảo
tới lui, Ngôn Phong đã có vẻ mệt mỏi vì đi đường không ngừng nghỉ, nhưng hắn vẫn không nói gì mà quan tâm Phiên Vân: “ Nếu khó chịu quá thì cứ
tựa lên vai ta ngủ một lúc đi.”

“ Không cần đâu.” Phiên Vân lắc đầu: “ Vương gia người mới không ổn nhất mà.”

Y nói rồi lại nhìn ra bên ngoài cửa, đường rừng đi không bằng phẳng
khiến mỗi người đều mỏi mệt. Bây giờ chỉ vừa ra tới một con đường ở thôn làng nhỏ mới tốt hơn chút, Phiên Vân lo lắng nhìn Nhã Thanh: “ Đây là
nơi nào, chúng ta cần nhanh chóng đến Hà Trì thành. Ngươi tại sao nhất
định phải đến chỗ này, lỡ như…”

“ Ta biết ngươi lo lắng nhưng nên nhớ chúng ta đã đi hết một ngày một đêm rồi, cần có chỗ nghỉ ngơi. Đây là Trình Dinh thôn, ta từng ở đây
chữa bệnh cho mọi người một thời gian. Họ thành thật lại không quan tâm

mấy việc của người ngoài thôn, rất khó bị phát hiện thân phận.” Nhã
Thanh lại nói: “ Hơn nữa vương gia nếu tiếp tục ngồi xe ngựa, đường dài
di chuyển liên tục như vậy sẽ khiến cơ thể không chịu nổi.”

“ Nói cũng phải.” Không hiểu sao bản thân vẫn mãi không an tâm, nghe
Nhã Thanh nói vậy rồi Phiên Vân cũng cảm thấy sức khỏe của Ngôn Phong
lúc này mới là quan trọng nhất.

Nhìn trán Ngôn Phong đã vã một tầng mồ hôi, rõ ràng bản thân mệt mỏi
còn chỉ biết quan tâm đến y. Phiên Vân lại gần, dùng tay áo lau cho hắn: “ Vương gia chắc là đói lắm rồi, chờ đến nơi Nhã Thanh nói ra sẽ mượn
nhà bếp nấu cho người vài món đồ ăn được không?”

Ngôn Phong không nói gì, chỉ im lặng để y giúp mình lau mồ hôi trên
trán. Nhã Thanh suốt đường đi chứng kiến hai người bọn họ có những hành
động thân thiết quá mức không chỉ lần một lần hai, chân mày nhăn lại
trầm mặt một hồi mới lên tiếng chỉ đường, cũng như phá đi cái không khí
kỳ quái này: “ Đến phía trước thì vào ngã nhỏ đi lên sườn núi bên kia, ở đó chỉ có một nhà dân nên rất dễ nhận biết.”

Vong Âm nghe tiếng từ trong xe nói ra, nhìn phía trước quả nhiên còn
có đường nhưng cây cỏ quá rậm, cũng đầy đất đá lồi lõm. Hắn lại nói: “
Đường quá nhỏ, sợ rằng không thể đánh xe ngựa vào được.”

“ Ngừng lại đi.” Nhã Thanh nói nghe thấy được, Vong Âm lập tức kéo
dây cương để ngựa ngừng lại. Y chờ khi đã ngừng hẳn lại liền xuống
trước, rồi mới nói với hai người còn ở trên xe: “ Xuống đi, ở ngay bên
kia nên đi bộ thêm vài bước là đến rồi.”

Phiên Vân sau đó cũng nhanh đi ra, y nhảy xuống xe ngựa rồi nói với Ngôn Phong: “ Vương gia, ta giúp người.”

“ Được.” Để Phiên Vân dịu mình xuống xe, Ngôn Phong lúc này đúng là khó có thể tự mình đứng vững nên phải tựa vào y.

Thấy vậy Phiên Vân liền khoác tay hắn qua vai mình, giọng đầy lo lắng: “ Vương gia, người không sao chứ?”


“ Đúng là… lại để ngươi nhìn thấy dáng vẻ vô dụng của ta rồi.”

“ Ngươi nói gì vậy chứ.” Phiên Vân biết hắn trong lòng không vui mới
nói: “ Người chỉ mới đi lại bình thường được mấy ngày thôi, còn phải
ngồi xe ngựa liên tục hết một ngày một đêm. Chịu đựng được đến bây giờ,
còn nói bản thân vô dụng sao.”

Nhã Thanh và Vong Âm một bên mỗi người mỗi suy nghĩ, Vong Âm thân là
thuộc hạ của Duật Ngôn Phong, từ khi hiểu chuyện vẫn chưa từng nhìn thấy hắn như vậy. Bản thân Ngôn Phong là một người có lòng kiêu ngạo rất
cao, hắn chưa từng muốn để cho ai thấy dáng vẻ yếu đuối của bản thân.
Thế nhưng bây giờ đến tự đứng trên đôi chân của mình cũng là một việc
khó khăn, chịu đựng bao nhiêu sự hành hạ sỉ nhục.

Bốn người chỉ đi một đoạn đến căn nhà nhỏ cách biệt trong thôn, ngoài sân còn có một khu vườn nhỏ trồng mấy loại rau xanh. Bên vách nhà thì
dựng một cái tủ gỗ nhiều ngăn thường được dùng để phơi thuốc, Nhã Thanh
nói: “ Đây là nơi ta ở tạm lúc trị bệnh cho người dân trong thôn, tạm
thời cứ ở tại chỗ này. Nghỉ ngơi qua một đêm, đến sáng mai lại đi tiếp.”

Vong Âm cẩn thận quan sát khắp nơi một hồi mới cùng với Phiên Vân dìu Ngôn Phong vào trong, căn nhà đơn sơ chỉ có một gian chính và một phòng ngủ. Chiếc giường gỗ bên trong phòng cũng là vật dụng duy nhất, không
gối cũng không mền.

Phiên Vân liền dùng bao đồ của mình làm gối để Ngôn Phong nằm xuống, y mỉm cười: “ Vương gia năm nghỉ một lúc đi, ta đi tìm thứ gì đó nấu ăn
được, chờ xong rồi mới gọi ngươi dậy được chứ.”

Ngôn Phong không nói gì chỉ gật đầu rồi nhắm mắt lại, hắn quả thật vô cùng mệt mỏi, cơ thể lại nhức mỏi tê cứng nên chỉ muốn ngủ một lúc.
Phiên Vân tuy nói đi nhưng vẫn cố ý ngồi lại xoa nắn tay chân cho hắn, ý muốn đợi hắn ngủ. Cũng giống như gần một năm qua, lúc nào cũng chăm sóc hắn miếng ăn giấc ngủ không thiếu sót.

Nhã Thanh nhìn càng không thể im lặng hơn, luôn muốn nói chuyện riêng với Phiên Vân nhưng lại không có cơ hội. Vong Âm kia lại cứ chẳng nói
chẳng rằng đứng như khúc gỗ trước cửa phòng, chờ hồi lâu y mới vào phòng kéo tay Phiên Vân ra ngoài.

“ Nhã Thanh?” Phiên Vân đột nhiên bị kéo ra ngoài sân, y ngạc nhiên hỏi: “ Ngươi làm gì vậy?”

Nhã Thanh nhìn lại thấy tên mặt đơ kia vẫn đứng canh trước cửa phòng
ngủ chứ không đi theo họ, đến một góc nhỏ trong sân xem như đủ xa mới
nói: “ Là ta hỏi ngươi làm gì mới phải, ngươi và Nhật Minh vương gia
thật ra là quan hệ gì?”

“ Ngươi nói quan hệ gì là sao?” Phiên Vân nhăn mày: “ Ngươi đang nghi ngờ ta và vương gia là quan hệ không đứng đắn? Ta và người đều là nam

nhân, làm sao có chuyện đó được.”

“ Ngươi biết các ngươi đều là nam, nhưng vương gia biết sao?” Nhã
Thanh nghiêm trọng nói: “ Đừng nói với ta ngươi không nhận ra vương gia
lúc nhìn ngươi có bao nhiêu tình ý, trong mắt người, ngươi không phải
Đàn Phiên Vân mà là Đàn Lục Nhi, là tiểu thiếp của người.”

Phiên Vân gương mặt tỏ vẻ khó xử, y nhìn về phía nhà trong lại cúi
đầu nhỏ tiếng: “ Ta có thể nhìn ra, ta cũng không biết nên làm thế nào.”

“ Còn làm thế nào cái gì?” Nhã Thanh nói: “ Ngươi lúc trước cũng là
do bị ép buộc mới phải giả thành Đàn Lục Nhi, chỉ cần đi nói với vương
gia sự thật không phải được rồi?”

“ Ta cũng muốn nói, ta định nói rồi…” Phiên Vân nhìn Nhã Thanh xong
lại nghĩ tới lúc Ngôn Phong biết được sự thật, không hiểu vì sao y lại
không dám mở lời: “ Ta... sợ Vương gia không thể chấp nhận được.”

“ Chính vì vậy ngươi mới phải nói càng sớm càng tốt, để đến lúc hắn
đối với ngươi tình cảm quá sâu, đến mức không rút ra được. Không lý nào
ngươi muốn cứ tiếp tục lừa dối vương gia như vậy, ngươi có nghĩ đến hậu
quả không?”

“ Ta biết chứ, lúc trước chỉ nghĩ chờ khi thoát được khỏi Vương phủ
rồi nói tất cả. Nhưng bây giờ ra nhận ra tình cảm của vương gia, chỉ sợ
người biết được ta là nam nhân rồi lại không thể tha thứ.” Phiên Vân thở dài: “ Ta vẫn chưa thể nói, ta không muốn mất đi một người bằng hữu
này.”

“ Ngươi đừng có nói mấy lời ngu ngốc.” Nhã Thanh tức giận vỗ vào lưng Phiên Vân một cái: “ Ngươi lừa dối vương gia càng lâu, hắn sau này lại
càng hận ngươi. Ngươi nghĩ Nhật Minh vương gia là ai, hắn cho dù có là
phế nhân vẫn là một vương gia nắm trong tay thế lực lay chuyển hoàng
quyền, có thể tha thứ người khác đùa giỡn mình trong lòng bàn tay sao?”

Phiên Vân im lặng không nói gì, Nhã Thanh cũng không phải muốn trách y làm việc không suy nghĩ, chỉ là lo lắng y gây nên mấy chuyện rắc rối
cho bản thân lại không chịu chừa đường lui. Nhã Thanh nhỏ giọng: “ Ngươi suy nghĩ kỹ một chút, lựa thời gian thích hợp mà nói ra thân phận nam
nhân của mình đi.”

Phiên Vân suy nghĩ rồi gật đầu: “ Được… ta biết rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận