Gả Cho Người Làm Tiểu Thiếp, Lấy Ngươi Về Làm Hoàng Hậu

“ Đây là Thủy Liêm Thôn sao?” Nhã Thanh đưa mắt nhìn xem thôn làng này
không hề giống như những gì y tưởng tượng. Nếu thật sự xảy ra dịch bệnh
thì sẽ không phải chuyện nhỏ, dân làng lại có sinh hoạt cuộc sống vẫn
rất bình thường không có gì lạ.

Tuy đây chỉ là một thôn làng gần biên giới, thế nhưng cũng là nơi
thương nhân thường đến để trao đổi và mua bán hàng hóa, thế nên vẫn có
sự phát triễn nhìn sơ vẫn thấy giống một thị trấn nhỏ hơn.

Thái Tuệ Linh lúc này cũng không muốn làm phiền mấy người Nhã Thanh
nữa, nàng ta cười nói: “ Đã làm phiền đến các huynh nhiều rồi, ta thật
sự rất biết ơn vì nhận được sự giúp đỡ của mọi người, bây giờ ta cũng đã có thể tự mình đi rồi.”

“ Như vậy cũng được, lần sau cô cẩn thận một chút, nếu không phải bọn ta tình cờ đi ngang qua khu rừng đó thì cô sớm đã mất mạng.”

“ Ta biết.” Thái Tuệ Linh cười nhìn Nhã Thanh, nàng đưa cho y một túi vải bằng nắm tay mới nói: “ Huynh là đại phu đúng không, cái này cứ xem như là lời cảm ơn của ta.”

“ Đây là…”

“ Ta không làm phiền các huynh nữa.” Không chờ họ nói gì thì Thái Tuệ Linh đã vội cúi đầu cáo biệt, nàng lén nhìn Vong Âm rồi mới một mình
tách ra đi vào trong làng.

Nhã Thanh nhỏ giọng: “ Tuệ Linh cô nương này cũng rất biết cư xử, vì
ngại làm phiền chúng ta nên vừa đến nơi thì cũng lập tức cảm tạ rồi rời
đi.”

Thẫm Ngụy nhìn túi nhỏ mà Thái Tuệ Linh đưa cho Nhã Thanh, tuy hắn
đoán cô ta thật sự chỉ là một cô nương bình thường nhưng bản thân cũng
không tránh khỏi đa nghi lên tiếng hỏi: “ Thứ đó là gì?”

“ Là Địa Liên Tự, một loại y thảo rất khó để tìm thấy.” Nhã Thanh
không cần mở ra xem nhưng y chỉ cần ngửi mùi của nó cũng có thể nhận ra, Nhã Thanh mang túi vải bỏ vào trong giỏ thuốc của mình mới nói: “ Đi
thôi.”

“ Chờ đã.” Vong Âm nói: “ Nơi này có tin đồn như vậy, cẩn thận vẫn hơn.”


“ An tâm đi, nếu thật sự là bệnh dịch dễ bị lây lan nơi này sớm cũng chẳng còn ai dám đến nữa.”

Ngựa đều đã gửi lại một nhà dân cách biệt bên ngoài thôn, ba người đi trên đường nhìn xem xung quanh có rất nhiều người bày hàng mua bán và
trao đổi xung quanh, vì thường khi có người bên ngoài ra vào còn có cả
người Bạch Miên quốc, thế nên cho dù là những người lạ mặt như Nhã Thanh bọn họ thì cũng sẽ chẳng có ai chú ý đến.

Nhã Thanh muốn đến Thủy Liêm thôn vì cứ bị việc để đứa bé kia chết
trước mặt mình làm bận lòng, nhưng trước khi đến y cũng chưa từng nghe
nói gì tới bệnh dịch nên cũng chỉ là muốn đi thử xem, lý do chủ yếu vẫn
là muốn cùng lúc có thể mua thêm vài loại thảo mộc hiểm của người Bạch
Miên.

Chính vì vậy Nhã Thanh đi một lúc trên đường cũng ghé đến trước một
ngôi nhà, nơi có mấy người đang trao đổi cùng đôi phu phụ già trong
làng. Lúc họ đến thì nghe loáng thoáng được những người kia không hài
lòng giá gì đó cả nên khó chịu bỏ đi mất, Nhã Thanh thấy vẻ mặt thất
vọng của hai ông bà lão, chưa đợi họ gom xong túi thảo dược lớn mang trở vào nhà Nhã Thanh đã lên tiếng: “ Cho cháu hỏi chỗ thuốc này là để bán
hoặc đổi đồ phải không ạ?”

“ À phải phải.” Lão bà vội kéo lại tay ông lão rồi mới vui vẻ xoay
đầu đáp lời, mới đầu còn nghĩ chắc là mấy thương buôn nhưng vừa khi nhìn thấy ba người trước mặt lão bà liền đoán không phải: “ Các cậu từ xa
đến mua thuốc sao?”

“ Vâng, đúng là vậy.” Nhìn hai lão nhân trước mặt tuổi đã cao nên Nhã Thanh nói truyền cũng vô cùng lễ phép, y cười nói: “ Tuy nhìn có thể
không giống lắm nhưng cháu là một đại phu, vì nghe nói ở Thủy Liêm thôn
có thể trực tiếp mua được các loại thảo dược quý hiếm từ Bạch Miên quốc
nên mới đến một lần.”

“ Đại… đại phu sao. Vậy cậu… cậu có thể.”

“ Chờ đã.” Ông lão lên tiếng ngăn lại lão bà, ông lắc đầu rồi mới
hướng ba người thanh niên: “ Các cậu muốn mua thảo dược gì, nếu có chúng ta sẽ bán, không có cũng có thể chỉ các cậu nên đến hỏi ở đâu có thể
mua được.”


Cả Vong Âm và Thẫm Ngụy đều nhìn thấy biểu hiện có chút lạ vừa rồi
của bà lão, nhưng Nhã Thanh lại không chú ý lắm mà lên tiếng: “ Rễ cây
Cao Sĩ, Tự Ngọc Nan, còn có…”

“ Làm sao vậy?”

Nhã Thanh nhìn túi thảo dược lớn kia, y suy nghĩ rồi nói: “ Cháu cũng không rõ Bạch Miên quốc còn có những loại thảo dược gì, hay cả những
loại mình chưa biết đến nên có thể tự mình xem thử được không?”

“ Không có vấn đề gì.” Bởi vì bình thường mỗi người đến muốn mua hay
trao đổi cũng cần xem hàng trước, ông bà sẽ trải mấy gói vãi ra đây cho
họ xem nên cũng cũng không suy nghĩ mà trả lời.

Nhã Thanh nhìn từ trong túi lớn còn có nhiều gói nhỏ được mở ra trải
trên đất, y nhìn thì chắc chắn đều là thảo mộc tốt, hầu như không có vấn đề gì. Đây đều là thảo mộc được hái phơi khô rồi mang bán, cần tự mình
bào chế sau, không giống như mấy loại thảo dược đã được qua điều chế ở
mấy cửa tiệm, mang về chỉ cần nấu lên uống là xong.

Nhã Thanh không thấy vấn đề ở đâu, còn có loại cây bản thân không
biết là gì, y cũng không cần hỏi công dụng của chúng với hai ông bà lão
kia vì họ cũng chỉ là người đổi đi bán lại giữa người Bạch Miên và Thiên Lang quốc, vốn sẽ không biết đến công dụng của chúng: “ Đây là gì vậy
ạ?”

“ Câu nói mình là đại phu, nhìn mấy cây này cũng không biết là gì sao?” Bà lão không có ác ỳ, chỉ là cảm thấy lạ mới hỏi.

Nhã Thanh mỉm cười: “ Cho dù là đại phu cũng không nhất định sẽ biết
hết tất cả các loại thảo mộc đâu ạ, hơn nữa người Bạch Miên quốc cũng có khả năng trồng được các loại cây quý hiếm khó được thấy nên cháu cũng
không dám chắc.”

Bà lão gật gật đầu mới trả lời: “ Đó là Lan Sa Ly, chúng ta cũng
không biết nó là gì, lúc đổi cũng chỉ phải biết hỏi tên và giá cả để bán ra ngoài mà thôi.”

“ Đến cả giá cả cũng phải hỏi người đổi thảo mộc cho mình, mọi người không lo lắng sao ạ.”


Biết ý của Nhã Thanh là gì nên ông lão cũng nói: “ Các thương nhân
thương lượng giá cả với chúng ta trước nay đều nói không sai, giá cả
thích hợp bán hay đổi ở đây ra ngoài cao hơn một chút để kiếm lời, người Bạch Miên tính tình cũng rất thành thật sẽ không lừa gạt chỉ vì đổi mấy món đồ.”

“ Ra vậy.” Nhã Thanh hiểu mới nói tiếp: “ Cháu lấy một túi Tự Ngọc Nan, rễ cây Cao Sĩ, Mịch Chi Ngân và cả Lan Sa Ly này.”

“ Các cậu cần thêm gì không, cho dù chỗ chúng ta không có cũng có thể nói cho các cậu nên mua thêm ở nhà nào.”

“ Không cần đâu ạ, cháu tự mình xem xung quanh.”

“ Được.”

Nhã Thanh xem giá cả cũng quả thực không cao so với bên ngoài, y
trong lúc đợi hai ông bà lão gói lại thảo mộc cho mình mới nghe Vong Âm
lên tiếng: “ Ta thấy có gì đó không đúng, hai ông bà lão này tuy cùng
chúng ta nói chuyện nhưng mắt vẫn thường xuyên nhìn vào trong nhà mình,
hơn nữa xem dáng vẻ của họ dường như có lo lắng không an.”

“ Như vậy thì có gì là lạ, có thể họ đang còn bận việc gì đó nên mới
nóng vội vừa muốn bán thảo mộc cũng vừa muốn nhanh trở vào nhà.”

Thẫm Ngụy lại nói: “ Ta nghe thấy người bên trong nhà, hơn nữa hơi thở không đúng, là của trẻ con… còn có bệnh.”

“ Thính giác của các ngươi thật ra là thứ gì vậy, đến hơi thở của
người trong nhà còn nghe thấy, mà đợi đã…” Nhã Thanh chú ý lại lời Thẫm
Ngụy mới nhỏ tiếng hỏi: “ Ngươi nói là trẻ con, hơn nữa còn có bệnh?”

Biết Nhã Thanh đã nhận ra chỗ quan trọng mình muốn nói, Thẫm Ngụy lại tiếp: “ Từ lúc vào trong lang ta đã luôn chú ý, người nhìn xem người
dân xung quanh sinh hoạt rất bình thường, thế nhưng lại không nhìn thấy
bất cứ đứa trẻ nào trên dưới mười tuổi.”

Vong Âm cũng nói: “ Ngươi còn nhớ người phụ nữ đó và đứa con của cô ta chứ?”

“ Còn nhớ.” Nhã Thanh nói xong lại liếc mắt thử vào trong nhà, từ đây cũng không thể nhìn rõ được gì. Nhớ lại lúc nghe y nói mình là đại phu
thì bà lão có vẻ vui mừng cũng lo sợ, Nhã Thanh đoán tới đoán lui một
hồi thì hai ông bà lão cũng gói xong mấy túi thảo mộc cho mình.

“ Đây, của các câu đều xong cả rồi.”


“ Cảm ơn ạ.” Nhã Thanh để Vong Âm nhận mấy túi thuốc, lúc y trả tiền
cho bà lão còn cố ý thật gần nói gì đó, vẻ mặt bà lão mới đầu như hoảng
sợ sau đó là lo lắng rồi liên tục gật đầu.

“ Ngươi vừa rồi nói gì với bà lão ấy vậy?” Lúc cả ba người đi xa một chút rồi Vong Âm mới lên tiếng hỏi.

“ Ta hỏi ý họ xem đêm nay có thể mượn nhà của họ để ở lại qua đêm có được hay không.”

“ Ngươi chỉ hỏi như vậy cũng khiến bà lão có vẻ mặt đó sao?”

“ Đương nhiên không.” Nhã Thanh nhỏ tiếng hơn để tránh bị mọi người
xung quanh nghe thấy: “ Ta đoán hai ông bà lão biết ta là đại phu, muốn
ta giúp mình xem bệnh cho đứa trẻ trong nhà nhưng lại lo sợ bị mọi người biết. Thế nên ta chỉ nói cho bà ấy ta đoán nhà họ có người bị bệnh, bản thân có thể xem như không biết gì rồi quay lại trị bệnh cho người đó.”

“ Hiểu rồi.”

Sau khi Vong Âm nói xong thì Thẫm Ngụy lại lên tiếng: “ Theo ta đoán
thì tình trạng đứa bé chết trước đây cũng như vậy, chỉ có những đứa trẻ
trên dưới mười tuổi mới mắc phải. Đó chính là lý do bên ngoài không có
người biết về bệnh dịch…”

“ Vì đây vốn không phải bệnh dịch có thể bị lây nhiễm.” Nhã Thanh
không đợi Thẫm Ngụy nói hết mà chen vào: “ Ta chắc chắn phải có một
nguyên do chung nào đó, thế nhưng vì chỉ ảnh hưởng đến những đứa trẻ còn nhỏ tuổi nên người dân đều không có vấn đề gì, họ lại sợ bị loan tin là thôn làng mình có dịch bệnh sẽ bị cách ly nên mới phải dấu diếm.”

“ Bây giờ ngươi định thế nào?” Vong Âm hỏi.

“ Bây giờ biết đây không phải bệnh dịch, người lớn cũng không có vấn
đề gì, như vậy chúng ta cũng đâu cần phải lo lắng.” Nhã Thanh lại nói: “ Ta trước đó phải tìm ra nguyên nhân dẫn đến căn bệnh đã.”

“ Ngươi cũng thấy dân làng lo sợ bị hiểu lầm là dịch bệnh nên không
muốn cho ai biết, để tìm hiểu nguyên nhân không phải chuyện dễ.”

“ Họ sợ để người ngoài biết nhưng vẫn muốn cứu được con cháu của
mình, giống như ông bà lão vừa rồi khi biết ta là đại phu cũng có ý muốn nhờ giúp đỡ không phải sao?”

Vong Âm lại nói: “ Họ cũng không chắc chắn tin tưởng người mới không nói gì đúng chứ.”

“ Nhưng nếu ta cũng đã biết rồi thì họ còn dấu diếm làm gì, cứ để ta
xem bệnh thử biết đầu còn có cơ hội thay vì chờ chết không phải sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận