Edit: Phuonggyj ????
Ngân Tuyết vừa thốt ra khiến ngay cả Sài Vĩnh Ninh cũng giật mình hoảng hốt, vội vàng xua tay: "Sao có thể, ta như thế nào lại coi trọng nha đầu kia?"
Nhìn vẻ mặt Sài Vĩnh Ninh kinh thường ghét bỏ, Lâm Nô Nhi trong lòng âm thầm phỉ nhổ, nàng đây cũng không cần loại mặt hàng như gã!!!
Ngân Tuyết tựa hồ cảm thấy phản ứng chán ghét của Sài Vĩnh Ninh thập phần thú vị, che miệng cười khẽ, mày uốn cong cong.
Mỹ nhân tươi cười, phong tình vạn chủng, Sài Vĩnh Ninh ngắm đến mềm nhũn xương cốt, ôm chầm lấy Ngân Tuyết dùng sức hôn một cái.
Ngân Tuyết nhẹ nhàng đẩy đưa gã một phen, hờn dỗi: "Ngài còn chưa nói gọi nha hoàn của ta lại làm gì đâu?"
Sài Vĩnh Ninh cười:"Chuyện này không thể tiết lộ."
Ngân Tuyết ngẩn ra, rất nhanh, nàng ta liền vô cùng thấu tình đạt lý đứng lên: "Vậy nô gia tạm tránh mặt", nói xong, tự ra cửa đi.
Sài Vĩnh Ninh ngồi trên giường nhìn về phía Lâm Nô Nhi, hỏi: "Nha đầu béo, ngươi có muốn rời khỏi Quỳnh Lâu hay không? Nếu muốn, ta có thể thay ngươi chuộc thân."
Lời này làm Lâm Nô Nhi thật sự ngây ngốc, nàng ngẩng đầu, không thể tin nhìn Sài Vĩnh Ninh, cẩn thận không lập tức đáp ứng mà hỏi: "Công tử muốn thay nô tỳ chuộc thân?"
Sài Vĩnh Ninh cười rộ, cầm lấy ly rượu uống một ngụm: "Đúng vậy, bất quá cũng không đơn giản chỉ thay ngươi chuộc thân, ta muốn ngươi sau khi ra ngoài phải thay ta thực hiện một chuyện."
Ngược lại, Lâm Nô Nhi cảm thấy không ngoài ý muốn, nàng đã sớm hiểu rõ trên đời không có bữa ăn nào là miễn phí, cũng không có bánh bao từ trên trời rơi xuống, bất kỳ việc tốt nào cũng cần phải trả một cái giá thật lớn.
Sài Vĩnh Ninh cùng nàng không thân cũng chẳng quen, không tình không ý, làm sao vô duyên vô cớ thay nàng chuộc thân?
Nhất định là có bẫy rập, nàng cảnh giác nghĩ, dù sao tiền chuộc thân nàng rất nhanh sẽ tích góp đủ, tuyệt đổi không thể vừa ra miệng cọp lại tiến vào hang sói.
Nàng châm chước nói: "Nô tỳ thuở nhỏ lớn lên tại Quỳnh Lâu, chỉ là một thô sử nha hoàn, trừ bỏ hầu hạ chủ tử thì không có bản lĩnh nào hơn người, thân phận công tử cao quý, có chuyện gì cần nô tỳ làm thay?"
Sài Vĩnh Ninh mỉm cười: "Là như vậy, ta có một biểu muội bà con xa đã định thân, nhưng muội ấy thật sự không nguyện ý gả đi, người trong nhà cũng không đồng ý mối hôn sự này."
Lâm Nô Nhi không hiểu: "Đã không đồng ý thì từ chối là được."
Sài Vĩnh Ninh đáp: "Nào có đơn giản như thế? Nhân gia kia quyền cao chức trọng, chúng ta không thể so sánh, nếu từ chối, sợ là sẽ đắc tội với họ.".
truyện đam mỹ
Nhẹ nhàng bâng quơ vài câu, Lâm Nô Nhi ngay lập tức nghĩ tới một sự kiện, toàn thân trở nên cứng còng, một suy đoán làm người ta sợ hãi dần hiện ra.
Quả nhiên, nàng nghe Sài Vĩnh Ninh tiếp tục nói: "Nha đầu ngươi có vài phần rất giống biểu muội ta."
Phi! Lâm Nô Nhi trong lòng chửi rủa, cái gì mà biểu muội bà con xa, người kia sợ chính là thân muội muội của ngươi.
Một mối hôn sự mà thân phận người ta cao hơn các ngươi, người bình thường vội vàng đi nịnh bợ còn không kịp, lúc này lại muốn đùn đẩy tránh né, nội tình bên trong nhất định có vấn đề.
Sài Vĩnh Ninh là công tử nhà Lễ bộ Thượng thư, luận bàn về gia thế cao hơn gã thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Lâm Nô Nhi lại nghĩ một chút lời nói buổi sáng của gã, Tần Vương si ngốc, trong cung muốn cưới cho hắn một tân nương xung hỉ, hiện giờ xem ra, rõ ràng là chọn trúng thân muội muội Sài Vĩnh Ninh.
Nghĩ đến đây, Lâm Nô Nhi tức giận đến tay cũng run lên, hôn sự của hoàng thất mà bọn họ còn dám giở trò tráo đổi, nếu sự tình bị phát hiện, người khác thì không nói đến, nhưng người chịu chết trước tiên chắc chắn là nàng!
Sài Vĩnh Ninh giải thích một hồi, lại thấy Lâm Nô Nhi rũ đầu, không nói một lời, liền hỏi: "Nha đầu ngươi có nguyện ý không?"
Lâm Nô Nhi như cũ cúi đầu, thấp giọng: "Nô tỳ, nô tỳ chỉ nghĩ hầu hạ cô nương, không có ý nguyện gì khác."
Sài Vĩnh Ninh không ngờ sẽ bị một tiểu nha hoàn thân phận đê tiện cự tuyệt, nhất thời khó chịu cau mày: "Ngươi suy nghĩ rõ ràng chưa? Nhân gia kia quyền thế, ngươi thay thân muội -- a, biểu muội ta gả qua làm đương gia chủ mẫu, vinh hoa phú quý cả đời hưởng không hết, còn chẳng tốt hơn làm nha hoàn hầu hạ ở thanh lâu? Đây chính là đốt đèn cũng không tìm thấy chuyện tốt như vậy đâu."
Đem cái đèn lồng của ngươi đi tìm quỷ đi!!! Lâm Nô Nhi trong lòng chửi rủa, ngoài miệng vẫn khúm núm: "Nô tỳ cả đời không ra khỏi Quỳnh Lâu, cũng chưa từng thấy qua việc đời, sợ...!sợ đến lúc đó làm lỡ sự tình của công tử."
Sài Vĩnh Ninh nhăn mày ngẫm lại, cũng đúng là như thế, một cái nha hoàn lớn lên trong thanh lâu, ngôn từ cử chỉ đều lộ vẻ quê mùa, không có quy củ.
Về sau vạn nhất gây ra sự tình gì, nói không chừng còn liên lụy đến thanh danh phủ Thượng thư, vẫn nên từ bỏ thôi.
Sài Vĩnh Ninh tạm ngừng chủ ý này lại, nói với Lâm Tô Nhi: "Chuyện hôm nay tuyệt đối không được tiết lộ ra bên ngoài nửa chữ, nếu để người khác nghe được tiếng gió, ta tự có biện pháp trừng trị ngươi."
Trong giọng nói lộ vẻ tàn nhẫn cùng uy hiếp, Lâm Nô Nhi thân mình run rẩy, vội vàng đáp: "Công tử yên tâm, hôm nay nô tỳ cái gì cũng không biết, chỉ biết công tử tới đây để nghe cô nương đánh đàn."
Sài Vĩnh Ninh lúc này mới hòa hoãn, nói: "Được rồi, ngươi lui xuống đi."
Lâm Nô Nhi vội vàng lui ra ngoài, gọi Ngân Tuyết đi vào, sau đó lặng lẽ đem cửa phòng khép lại.
Nàng nhẹ thở phào một hơi, đợi trong phòng truyền đến âm thanh nam nữ trêu đùa rên rỉ, liền âm thầm thóa mạ một trận, lúc này mới tránh đi.
Một đêm trôi qua, sáng sớm hôm sau, Lâm Nô Nhi vốn nên tới hầu hạ Ngân Tuyết thức dậy, nhưng nàng lo lắng Sài Vĩnh Ninh còn chưa rời đi, đến lúc đó lỡ chạm mặt lại phát sinh ra sự tình gì khác, liền năn nỉ một nha hoàn quen biết: "Hảo tỷ tỷ, hôm nay thân mình ta không khỏe, tỷ thay ta đi hầu hạ cô nương được không?"
Nha hoàn kia tính tình tốt, không nói hai lời liền đáp ứng.
Lâm Nô Nhi nhìn nàng ta đi mất, lúc này mới đến trù phòng, thấy Tôn bà bà đang ngồi trên ghế nhặt rau, nàng chào hỏi một tiếng:"Bà bà, ta tới giúp người đây."
Tôn bà bà nở nụ cười, bắt đầu ho khan, lại vào nhà bếp, tới khi ra như cũ mang theo một chén canh thịt mỡ, Lâm Nô Nhi thường ngày uống quen, hôm nay không biết như thế nào, chợt nhớ tới nét mặt làm người ta buồn nôn của Sài Vĩnh Ninh kia, suýt nữa đem canh phun ra.
Tôn bà bà ho khan, hỏi nàng: "Có chuyện gì sao?"
Lâm Nô Nhi ngồi xổm trên mặt đất phát ngốc, nghe vậy hơi sửng sốt, lau miệng, lắc đầu nói: "Không có việc gì."
Tôn bà bà khụ một tiếng:"Có chuyện, khụ khụ, liền phải nói, đừng giấu ở trong lòng a."
Lâm Nô Nhi gật gật đầu: "Bà bà, trong lòng ta hiểu rõ", lại hỏi tiếp: "Bà bà đi khám đại phu chưa? Bà bà có uống thuốc không?"
Tôn bà bà nói: "Đã uống, hôm qua Tiểu Lê đi lấy dược cho ta."
Lâm Nô Nhi sờ sờ bàn tay khô gầy như vỏ cây của bà bà, dặn dò: "Thời tiết trở lạnh, ta mua cho bà bà thêm một kiện y phục mùa đông a."
Tôn bà bà không đồng ý, ho khan vài tiếng mới nói:" Tiền ngươi cực khổ kiếm được mấy năm nay đừng tiêu phung phí, y phục mùa đông năm trước của ta vẫn dùng được, đừng mua thêm."
Y phục mùa đông của bà bà, Lâm Nô Nhi có xem qua, không biết đã mặc bao nhiêu lâu rồi, sợi bông rơi gần hết, làm sao che ấm được trong mùa đông lạnh rét?
Lâm Nô Nhi quyết định mua thêm cho bà một bộ y phục.
Từ lúc nàng lớn đến nay, chỉ có mình Tôn bà bà chiếu cố nàng, trong lòng nàng, bà bà so với thân nhân còn thân thiết hơn.
Lâm Nô Nhi tuy rằng keo kiệt, yêu tiền như mạng, nhưng đối với chuyện này, nàng tuyệt đối không đắn đo.
Thừa dịp buổi sáng không cần làm việc, Lâm Nô Nhi đi một chuyến đến hiệu may, đặt cho Tôn bà bà một bộ y phục mùa đông, phá lệ còn không đôi co trả giá.
Chưởng quầy ngạc nhiên, trêu chọc: " Mặt trời mọc đằng tây ư, Lâm cô nương hôm nay lại không mặc cả."
Lâm Nô Nhi mặt tròn vo, ánh mắt thập phần chân thành, cười tủm tỉm: "Tiền nào của nấy, đây là ta thay bà bà làm xiêm y, không mặc cả, phiền chưởng quầy đem bông nhồi kín giúp ta, đừng để lão nhân gia mùa đông bị lạnh."
Nghe vậy, chưởng quầy cảm khái nói: "Ngươi, đứa nhỏ này thật có vài phần hiếu tâm, yên tâm, lão hủ đương nhiên làm ra xiêm y tốt nhất."
Lâm Nô Nhi nói cám ơn, lúc này mới rời khỏi hiệu may, trở lại Quỳnh Lâu.
Kế tiếp vài ngày liên tục, Lâm Nô Nhi không nhìn thấy Sài Vĩnh Ninh, nghĩ mọi chuyện đã qua, tim nàng cũng dần dần buông lỏng, tiền rất nhanh sẽ tích góp đủ.
Nhưng trước khi Lâm Nô Nhi kịp chuộc thân, không nghĩ biến cố đã xảy đến.
Cuối thu, thời tiết ngày một lạnh, thời điểm sáng sớm có thể nhìn thấy trên mặt đất tụ lại rất nhiều sương hoa ❄️, mương máng cũng ngưng thành một tầng băng mỏng.
Mưa thu 'tí ta tí tách' rơi xuống khiến trời lạnh hơn, Tôn bà bà ho khan càng thêm lợi hại, chỉ cần gió thổi qua, bà liền khụ khụ không ngừng được, uống thuốc cũng không giảm bớt.
Lâm Nô Nhi có chút nóng nảy, nàng khẽ cắn môi, từ trong vại lấy ra một ít tiền đình nhờ Tiểu Lê đi tìm đại phu bốc thuốc.
Vừa mở cửa, Lâm Tô Nhi suýt nữa va phải một người.
Người này 'a nha' một tiếng, cao giọng mắng: "Muốn đi chết a, vội vội vàng vàng đi đầu thai hay sao."
Lâm Nô Nhi ngẩng đầu nhìn lên, lập tức cười nói: " Thu Ngọc tỷ tỷ a, thật xin lỗi, không đụng phải tỷ chứ?"
Thu Ngọc đánh giá Lâm Tô Nhi một chút: "Ngươi vội vã chạy đi đâu?"
Lâm Nô Nhi mở miệng đáp: "Cô nương hầm chung tổ yến ở trù phòng, ta đi nhìn xem nấu tốt chưa, Thu Ngọc tỷ tỷ mặc xiêm y mới sao? Thật xinh đẹp."
Thu Ngọc được khen, tâm tình lập tức tốt lên không ít, nói: "Mà thôi, ngươi đi đi."
Lâm Nô Nhi lúc này mới nhanh chạy đến trù phòng, đem bạc vụn giao cho Tiểu Lê, dặn dò nàng ta đi mua thuốc.
Đếm tới đếm lui lại thiếu mất một hạt, không biết rơi ở chỗ nào, Lâm Nô Nhi đau lòng không thôi.
Tiểu Lê mở to hai mắt nhìn những cục bạc vụn sáng bóng, ngạc nhiên nói: "Nô Nhi tỷ tỷ, tỷ làm sao có nhiều bạc thế? "
Lâm Nô Nhi thấp giọng nói: "Là cô nương thưởng, ngươi đừng nói nhảm, mau đi đi, bệnh bà bà không chậm trễ được."
Hai người nói chuyện, trong phòng liên tiếp truyền đến tiếng ho khan nặng nề, tê tâm liệt phế, hồi lâu cũng không ngừng.
Tiểu Lê liền vội vàng gật đầu, đem bạc cất vào trong ngực: "Muội đi ngay đây."
"Từ từ" Lâm Nô Nhi nghĩ tới một chuyện: "Ta có đặt một bộ y phục mùa đông ở hiệu may cho bà bà, hôm nay chắc đã xong, ta với muội cùng đi."
Cả hai ra khỏi Quỳnh Lâu liền tách ra, Lâm Nô Nhi một mình đi hiệu may, y phục quả nhiên đã làm tốt.
Nàng tỉ mỉ kiểm tra lại một lần, đường may tinh mịn, vải vóc cũng dày dặn mềm mại, xác thật được may rất tốt, nghĩ thầm, có cái này mùa đông bà bà khẳng định sẽ dễ chịu hơn.
Lâm Nô Nhi mang theo y phục trở về Quỳnh Lâu.
Đi ngang qua cửa hông thì nghe thấy thanh âm nói chuyện quen thuộc, trong lòng nàng nhảy dựng, chăm chú nhìn lại, thế nhưng thật lâu vẫn không thấy bóng dáng Sài Vĩnh Ninh.
Lâm Nô Nhi theo bản năng đem thân thể nép vào trong bụi hoa, theo hướng hậu viện mà chạy đi.
Mắt thấy khách nhân bắt đầu đông, Lâm Tô Nhi lập tức phải đến hầu hạ bên người Ngân Tuyết, trước đành đem y phục đặt ở trong phòng, sau đó trở về tiền viện.
Lúc này, đèn đăng đã lên, trong lâu sênh ca mạn vũ, náo nhiệt phồn hoa.
Sài Vĩnh Ninh tối nay chỉ điểm Ngân Tuyết, chỉ là, thoạt nhìn tâm tình không tốt.
Ngân Tuyết nhẹ giọng thầm thì hỏi vài câu, Sài Vĩnh Ninh cũng không muốn trả lời.
Gã có thể nói cái gì?
Nói ngày ấy bản thân lực bất tòng tâm trở về nhà, liền bị phụ thân khiển trách.
Sài Vĩnh Ninh đành thu lại tâm tư kia.
Ai ngờ, Sài Uyển Nhi biết được chính mình vẫn phải gả cho Tần Vương ngốc tử, liền không chịu, suốt ngày trong phủ làm trời làm đất, một sống hai chết khóc nháo đòi thắt cổ nhảy giếng.
Đến thời điểm diễn trò lại không cẩn thận trượt chân ngã.
Cuối cùng một màn nhảy giếng trở thành đập đầu vào giếng, bất tỉnh nhân sự.
Phụ thân và nương ầm ĩ một trận gà bay chó sủa, trong phủ giờ loạn thành nồi cám heo.
Sài Vĩnh Ninh phiền lòng trốn ra ngoài, mặc dù gặp mặt mỹ nhân nhưng có chút không hào hứng lắm.
Bất tỉnh nhân sự: mê man không tỉnh.
Ngân Tuyết nhìn ra gã không muốn nói, liền bắt đầu đánh đàn, Sài Vĩnh Ninh thập phần hưởng thụ.
Lâm Nô Nhi như cũ ở cửa chờ phân phó.
Bỗng nhiên, có tiểu nha hoàn quen biết chạy tới la lên: "Nô Nhi tỷ tỷ, có chuyện rồi."
Lâm Nô Nhi trong lòng lộp bộp, vội nắm tay nàng ta hỏi: "Có chuyện gì?"
Tiểu nha hoàn trả lời: "Là Tiểu Lê, muội ấy trộm đồ vật bị người ta bắt được."
Lâm Nô Nhi kinh hãi: "Ngươi thay ta đứng trong chốc lát, ta đi nhìn xem!"
Tiểu nha hoàn vội nói: "Tỷ liền đi đi."
Lâm Nô Nhi chạy thật nhanh xuống lầu về phía hậu viện, từ xa nghe thấy tiếng la hét cãi cọ.
Dưới ánh đèn loe lóe, Thu Ngọc đề cao thanh âm, dữ tợn mắng: "Tốt, tiểu kỹ nữ nhà ngươi, trộm bạc của ta còn không chịu nhận! Cái thân gầy trơ xương cốt của ngươi đem cân bán thì được mấy đồng!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...