Quân Nguyệt Nguyệt luôn có ảo giác, mình vẫn là cô nàng nhỏ nhắn cơ bắp ở mạt thế, là người có khả năng dùng một cú đấm đánh nát sọ người, cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ, có một ngày mình cũng sẽ bị người khác cưỡng ép, bị mấy người đàn ông nhìn qua chẳng có chút vạm vỡ nào lôi vào trong xe, ngay cả động đậy cũng không được.
Cô gần như ngay lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ta, chỉ là không ngờ loại tình tiết xuất hiện trong phim truyền hình cũng như tiểu thuyết tình cảm lại diễn ra trên người mình, xuyên sách tới, tất cả mọi thứ bên người còn có Phương An Ngu đều khiến cô cảm cảm giác quá chân thực, dường như mỗi ngày cô đều quên mất mình sống trong một cuốn tiểu thuyết.
Xe chạy đi, cô vùng vẫy vài cái uổng công, bắt đầu kêu đau thấu tim can, không được, không thể bị bắt đi như vậy được, Phương An Ngu còn ở bên ngoài, một mình anh ở trên đường phố đông nghìn nghịt, anh không nghe được cũng nói chẳng nên lời, ngay cả về nhà cũng không thể về nổi!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Buông ra! Buông tôi ra trước đã, tôi... A!" Xe đột nhiên phanh lại, Quân Nguyệt Nguyệt bị một người đàn ông mất đà thúc cùi chỏ vào giữa lưng cô, nhất thời trước mắt biến thành màu đen, đau nói không nên lời.
"Làm gì vậy!" Người đàn ông bên cạnh Quân Nguyệt Nguyệt quát lên.
Hai người ngồi vị trí lái và phụ lái tháo kính râm đang đeo xuống, bọn họ quay lại quẹo rồi dừng lại ở giữa đường, xung quanh đều là tiếng còi bất mãn của lái xe.
"Đi đi chứ! Con mẹ nó lúc nữa là cảnh sát giao thông tới mất!" Một người đàn ông khác đang giữ Quân Nguyệt Nguyệt kêu lên.
"Đi cái shit ý!" Lái xe ở đằng trước quay đầu lại, nhìn qua kính chiếu hậu ở một bên kêu lên: "Trên cửa xe có người, đi nữa là tai nạn chết người đó!"
Tim Quân Nguyệt Nguyệt chợt nảy lên, lợi dụng thời gian người giữ cô đang thất thần, không quan tâm cánh tay đau đớn xoay một cái, tay lần đến sau lưng ông ta nhéo mạnh một cái, người giữ cô bị nhéo cánh tay kêu một tiếng, bị đau nên thả cô ra.
Cửa xe kéo xuống một chút, Quân Nguyệt Nguyệt mới đứng lên, từ cửa xe thấy Phương An Ngu đứng ngoài cửa xe, sắc mặt anh trắng bệch, bị kéo theo một quãng như vậy, cánh tay và cổ tay đau muốn chết, gan bàn tay cũng tê liệt nhưng nhất quyết cắn môi, không màng mạng sống không chịu buông tay ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ném nó đi!" Người trong xe hô lên với tài xế.
"Con mẹ nó mày đi mà ném!" Người đàn ông lái xe gõ mạnh lên vô lăng, quả thật là ông ta đã ném rồi nhưng người này như thể không muốn sống, hoàn toàn không chịu buông tha!
Một tay Quân Nguyệt Nguyệt cào cửa xe, muốn mở khóa thì bị một người đàn ông bắt được, cô nghiêng đầu trừng mắt, trợn mắt như sắp nứt tới nơi với ông ta, "Ông nội tôi muốn các người tới bắt tôi, là để quay về làm người thừa kế nhà họ Quân, người ở bên ngoài là người yêu tôi, nếu anh ấy gặp chuyện không may, con mẹ nó, sau này các người phải trả giá gấp mười lần!"
Quân Nguyệt Nguyệt nghiến răng nhả từng câu từng chữ ra, mấy tên đàn ông quả đúng là thuộc hạ của ông cụ Quân nhưng bọn họ đều chỉ là bảo vệ bình thường, không phải mấy tên thuộc hạ xã hội đen hung hãn tàn bạo, nhận lệnh đi làm chuyện bắt người trên đường cũng vốn rất kinh hoàng rồi, ai ngờ lại có tên không muốn sống bám xe không chịu buông chứ.
Hơn nữa, bọn họ đều biết Quân Nguyệt Nguyệt là đại tiểu thư nhà họ Quân, ông cụ quả thực có nói không cần khách sáo với cô, nhưng thật sự đã có chuyện gây tổn thương, dù ông cụ không truy cứu, cũng khó tránh đại tiểu thư này không ghi thù, bọn họ đều là những người đến kiếm miếng cơm ăn, không muốn bị người có tiền ghi thù nhớ nhung, chưa nói sau này đại tiểu thư thật sự trở thành người đứng đầu nhà họ Quân, cho dù không phải, cũng là người có bối cảnh mà mấy công dân tóc húi cua nhỏ nhoi như bọn họ không thể đụng vào!
Cái gọi là yếu đuối sợ ngang ngược, ngang ngược lại sợ không muốn sống, Quân Nguyệt Nguyệt và người bên ngoài cửa xe Phương An Ngu, một người ngang ngược, một người không muốn sống, đè bẹp tất cả những người này.
Mấy người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, cánh tay Quân Nguyệt Nguyệt bị nắm cũng thả lỏng, cô vừa mở khóa xe ra, kéo cửa mở ra, Phương An Ngu lập tức thả cửa xe ra, với tay tới kéo Quân Nguyệt Nguyệt.
Tất nhiên mấy người này không thể để cô cứ thế mà đi, cảnh giác nhìn cô chằm chằm, đã đi đến bước này rồi, nếu không đem được người về, bọn họ cũng không biết khai báo thế nào, Quân Nguyệt Nguyệt đã nghĩ kéo dài thời gian chờ cảnh sát giao thông tới nhưng lúc này không biết có phải là mấy chú cảng sát giao thông đi ăn cơm hết rồi hay không mà ngoại trừ mấy chiếc xe lách qua, không thấy bóng dáng một chú nào.
Cô lại nghĩ đến, lần trước về trấn Hưu Đức, chuyện bọn họ báo nguy sau khi bị đuổi tới rừng cây mà cảnh sát vẫn chưa tới, chủ yếu là cũng hết hi vọng với cảnh sát của cái thế giới này rồi, hơn nữa, cô cũng vốn chuẩn bị trở về một chuyến, việc đã đồng ý với Quân Du, không ngờ ông cụ Quân ngay cả chút xíu kiên nhẫn cũng không có.
Quân Nguyệt Nguyệt dứt khoát duỗi tay ra, kéo cổ tay Phương An Ngu, lôi anh lên xe, nhìn qua lông mày nhíu chặt cùng với cổ tay bị trật của anh, gân xanh ở thái dương cũng như gân cổ đều nổi lên giật giật.
Trật khớp rồi.
Nước mắt cô bỗng không kìm được mà rơi xuống, quay đầu lại nhìn lái xe mắng: "Nhìn cái mẹ ông ấy? Lái xe đi!"
Lái xe bị khí thế của Quân Nguyệt Nguyệt làm cho khiếp sợ, một mạch nắm vô lăng đạp chân ga, đến khi lấy lại tinh thần thì xe đã lái trên đường, ông ta đi cũng không được dừng cũng không xong, bị cô gái nhỏ dọa sợ, mặt kìm nén đến đỏ bừng.
Quân Nguyệt Nguyệt nhìn gan bàn tay phải Phương An Ngu bị rách ra một đoạn, cổ tay cũng bị trật, cô hít sâu một hơi, nén nước mắt vô dụng lại, đối diện với ánh mắt lo lắng của anh, nở một nụ cười, sau đó nhanh chóng đỡ cổ tay anh, cầm tay anh xoay một cái, một tiếng 'rắc' nhẹ nhàng vang lên, đưa phần cổ tay bị trật của anh về chỗ cũ.
Phương An Ngu không kêu đau chỉ là hít mạnh một hơi, đám vệ sĩ xung quanh nhìn hai người, bị hai người dọa rồi.
Thoạt nhìn hai người đều là loại gà bệnh, yếu ớt đến mức chỉ cần dùng một tay là nắm được, thế mà một người sống chết bám lấy xe, một người dùng tay không nắn xương, mấu chốt là người bị nắn xương nhưng cổ họng cũng không rên một tiếng, mấy người cường tráng như bọn họ thấy tình cảnh này cũng không chịu nổi đả kích mà kêu giùm hai người!
Ánh mắt Phương An Ngu vẫn luôn không rời Quân Nguyệt Nguyệt, dường như anh không cảm thấy đau, cổ tay vẫn tốt, vết thương rách trên tay cũng vẫn ổn, anh cũng chẳng thèm nhìn, chỉ căng thẳng nhìn cô chằm chằm, tay trái hơi trầy một chút, từ lúc lên xe bắt đầu níu lấy quần áo cô, hơi run rẩy, rõ là rất sợ hãi.
Quân Nguyệt Nguyệt vén vạt áo sơ mi của mình lên, dùng răng cố gắng xé lấy một mảnh, trong ánh mắt ghê sợ của mấy ông vệ sĩ, cố định lại chỗ cổ tay bị thương vừa được cô nắn lại, sau đó lấy điện thoại ra, nhanh chóng gõ chữ -- Đừng sợ, là ông nội em tìm em, không phải gặp phải người xấu đâu.
Phương An Ngu nhìn xong cũng không thả lỏng chút nào, ngược lại còn níu tay cô chặt hơn, tay anh cứ run rẩy mãi, không biết là bị dọa hay là vừa rồi kéo không để ý, run rẩy đến mức hoàn toàn không cầm được điện thoại, không gõ được chữ, cuống cuồng nhìn Quân Nguyệt Nguyệt, mắt hơi đỏ lên.
Quân Nguyệt Nguyệt đau lòng đến sắp nhỏ máu mất rồi, nhưng thật sự lần này ông cụ Quân đòi gặp cô, cô không nghĩ Phương An Ngu lại ngốc như vậy, cứ thế nắm cửa xe không buông, nếu không cẩn thận một cái bị cuốn vào gầm xe ngã xuống, bây giờ cô...
Ngay cả nghĩ cô cũng không dám nghĩ.
Phương An Ngu được Phương An Yến bảo vệ ở nhà họ Phương nhiều năm như vậy, ngay cả cửa hàng cũng chưa từng đi, đột nhiên gặp phải việc này, Quân Nguyệt Nguyệt khó có thể tưởng tượng nổi anh sợ hãi biết bao nhiêu, sao anh có thể nhanh chóng kịp phản ứng, nhất quyết nắm cửa xe không chịu buông chứ...
Giọng cô có chút nghẹn ngào, "Tôi và mấy người đi trấn Hưu Đức, nhưng mà đi bệnh viện trước đã, sau đó lái xe đến khu biệt thự Vân Giang, để anh ấy về nhà."
Lúc này mấy vệ sĩ vốn cũng đang không có biện pháp nào, dù gì ông cụ Quân cũng không quy định hạn thời gian mang Quân Nguyệt Nguyệt về, vừa rồi thiếu chút nữa bọn họ đã gây ra tai nạn chết người, giờ cũng không dám không nghe lời cô.
Quân Nguyệt Nguyệt vốn không nên tách ra với Phương An Ngu khi đó, nhưng tay phải của anh cũng cần phải xử lý cho tốt một chút, sau đó dưỡng thương, hơn nữa nếu trở về nhà họ Quân, ông cụ Quân cũng không chào đón anh, còn không biết muốn làm chuyện trên trời rơi xuống gì, Phương An Ngu ở bên cạnh cô, lại không tiện cho cô hành động, ông cụ Quân đã tin rằng cô thật sự thích Phương An Ngu, chỉ cần bắt anh một cái, Quân Nguyệt Nguyệt sẽ biến thành con rối gỗ bị giật dây, nào dám phản kháng.
Cho nên an toàn nhất, hợp lý nhất chính là để anh ở nhà họ Phương, rồi bảo Phương An Yến chăm sóc cho anh đàng hoàng.
Tài xế cực kỳ nghe lười, lái xe về phía khu biệt thự Vân Giang, Quân Nguyệt Nguyệt lập tức ấn điện thoại, gọi cho Phương An Yến.
Đầu dây bên kia mãi mới nhận máy, giọng điệu Phương An Yến rất khó chịu: "Đang họp, cô làm cái gì đấy!"
"Anh trai anh bị thương, cổ tay trật khớp, gan bàn tay bị rách, bây giờ đang đi về phía bệnh viện, sau đó tôi phải về trấn Hưu Đức, anh nghĩ cách về một chuyến đi." Quân Nguyệt Nguyệt hiếm khi bình tĩnh hõa nhã nói chuyện với Phương An Yến, nhưng nội dung nói chuyện lại khiến cậu lập tức nhảy dựng từ ghế lên.
"Cô nói cái gì?! Cô lại dẫn anh ấy ra ngoài rồi! Sao anh ấy lại bị thương, vì sao không đi bệnh viện, cô..." Quân Nguyệt Nguyệt ngắt lời cậu, "An Yến, tôi sẽ giải thích với anh sau, đến bệnh viện đi."
Phương An Yến bị giọng điệu khác thường của Quân Nguyệt Nguyệt làm cho không tức giận nổi, nháy mắt cậu lại có cảm giác nghi ngờ cô đang đùa giỡn mình, bởi vì giọng cô quá bình tĩnh, bình thường nhìn cô ở chung với anh trai đều như vậy, anh trai rách da đã không chịu nổi mà tan nát cõi lòng rồi, nếu đúng như cô nói anh trai bị thương nghiêm trọng như vậy, cô không khóc không thở nổi lại còn có thể bình tĩnh nói chuyện như vậy ư?
Nhưng sau đó cậu nhớ tới tốc độ di tình biệt luyến siêu nhanh của cô, lại tin tưởng, cô vốn chính là loại phụ nữ vô tình vô nghĩa, thế mà cậu còn muốn trông mong cô thật lòng với anh trai sao!
Phương An Yến cúp điện thoại, nói đơn giản bàn giao nội dung cuộc họp, giao cho phụ tá đi thay mình, sau đó vội vàng lái xe từ công ty đi ra, sau khi lên xe thì đeo tai nghe lên gọi điện cho Quân Nguyệt Nguyệt, "Tôi ra rồi, hai người ở bệnh viện nào?"
Thời điểm Quân Nguyệt Nguyệt nghe máy, Phương An Ngu đang khâu vết thương, đã tiêm thuốc tê rồi, nhưng hình như anh bị choáng, cả người yếu ớt dựa vào người cô, nhìn qua như sắp ngất tới nơi rồi.
Bác sĩ nhìn Phương An Ngu một lúc lâu, vừa khâu vừa chậc chậc ở bên cạnh: "Chàng trai cao lớn lại yếu ớt như vậy là không được rồi, như vậy sau này..."
"Bác sĩ, anh ấy bị câm, không nghe được." Quân Nguyệt Nguyệt ngắt lời bác sĩ, sau đó trả lời điện thoại: "Bệnh viện nhân dân thành phố Khâu Hải, anh tới trông đi, hình như anh trai anh bị choáng..."
Phương An Yến lập tức nói: "Anh ấy sợ chuyện đó! Cô đừng cho anh ấy nhìn, anh ấy nhìn sẽ ngất đó!"
Quân Nguyệt Nguyệt 'ừm' một tiếng, vội vàng xoay Phương An Ngu mặt mũi trắng bệch vào trong lòng mình rồi ôm, bác sỹ nghe lời giải thích của cô, vẻ mặt hơi xấu hổ, tất nhiên anh ta cũng nghe được chuyện cô nói với Phương An Yến trong điện thoại, động tác trên tay không ngừng, lại nói tiếp: "Nếu không phải choáng do nhìn thấy máu mà là do tiêm, phỏng chừng là khi còn bé tiêm thường xuyên nên bị dọa."
Quân Nguyệt Nguyệt đã từng đọc được nội dung tiểu thuyết nói Phương An Ngu bị câm điếc là do chuyện ngoài ý muốn hồi còn bé, nhưng tác giả cũng không đề cập là chuyện gì ngoài ý muốn, lúc cô đọc thì không cảm thấy gì, đến lúc thật sự ở lại thế giới này, hơn nữa có thể thật sự tiếp xúc với Phương An Ngu, tự cô cảm giác được sự sợ hãi của anh, tâm trạng cô so với lúc đọc sách, quả thực khác biệt một trời một vực.
May là vết rách trên gan bàn tay không quá nghiêm trọng, sau khi bác sĩ nhìn cổ tay, còn khen ngợi Quân Nguyệt Nguyệt, nói chỉ cần chú ý nghỉ ngơi là được rồi.
Xử lý xong xuôi, Phương An Yến cũng đã đến, Quân Nguyệt Nguyệt và Phương An Ngu ngồi trong đại sảnh, cả người anh dựa vào bên cạnh cô, từ từ nhắm hai mắt, sắc mặt tái nhợt, ngay cả môi cũng tái nhợt đến dọa người, mấy người đàn ông ở gần đó trông chừng Quân Nguyệt Nguyệt ở bên đây, rõ ràng là chuyện rất đơn giản, chỉ là mang người trở về trấn Hưu Đức, lại không ngờ biến thành tình hình thế này, bọn họ quả thực giống như bà bà ác độc cầm gậy phá uyên ương...
Vả lại bọn họ cũng mới nhận ra Phương An Ngu không bình thường, làm gì có người nào nắn xương lại không rên một tiếng, cấp bách hỏi thăm đồng nghiệp của mình một chút mới biết được, đại thiếu gia nhà họ Phương này, là người bị câm điếc, đầu óc còn có phần không bình thường... Khỏi phải nói trong lòng đám người này áy náy hãi hùng ra sao, muốn biết đầu cua tai nheo ra sao, bọn họ cũng không thể cứ thế mà chạy bừa lên đường cái, lại còn phải khiêng người chạy xa như vậy.
Cả một đám bị dọa đến mức trốn ở một góc cầu thang, nghe thấy Quân Nguyệt Nguyệt gọi con thứ hai nhà họ Phương ra, sợ bị ghi thù, cũng không dám lộ mặt.
Phương An Yến vừa vào thăm dò thì đã thấy băng gạc chướng mắt trên tay anh trai cậu, định nổi giận với Quân Nguyệt Nguyệt nhưng thấy sắc mặt của anh trai thì sự kiêu ngạo cũng mất. Đến bây giờ Phương An Yến vẫn luôn nhớ rõ, hồi còn bé mỗi lần anh trai từ bệnh viện trở về, đều là dáng vẻ này, rõ ràng vẫn thở hổn hển mà lại giống như sắp chết.
Cậu nhéo nhéo sống mũi, giọng nói có chút lạc đi, "Làm sao vậy chứ..."
"Trách tôi," Quân Nguyệt Nguyệt nói, "Ông nội tôi gọi người mang tôi trở về trấn Hưu Đức, tôi không ngờ ông ấy sẽ bắt người ngay trên đường lớn, An Ngu nhìn tôi bị bắt thì túm lấy cửa xe không chịu buông..."
Phần còn lại không cần phải nói nữa, Phương An Yến gần như ngay lập tức đổ mồ hôi lạnh cả người, khỏi nói cậu cũng có thể tưởng tượng được lúc ấy nguy hiểm thế nào. Cho dù cậu hiểu rõ mọi chuyện, biết chuyện này thật sự không thể đổ trách nhiệm lên người Quân Nguyệt Nguyệt được nhưng cũng không nhịn được phát cáu với cô, "Ngay cả cửa hàng anh tôi còn chưa từng đi qua, cô lại dẫn anh ấy..."
Tiếng nói của Phương An Yến ngừng lại, bởi vì Phương An Ngu mở mắt ra, nhìn về phía cậu.
Phương An Yến cố gượng cười, đưa tay kéo anh trai, gõ điện thoại cho anh xem, "Anh à, chúng ta về nhà ngủ đi."
Phương An Ngu bị cậu kéo đứng lên nhưng tay kia lại không chịu buông Quân Nguyệt Nguyệt ra thành ra cô cũng đứng theo lên, nhìn về phía cầu thang gần đó thì thấy mấy cái đầu thò ra nhìn, sợ hãi ló đầu ra ngó lại vội vàng rụt về.
Quân Nguyệt Nguyệt lấy điện thoại ra gõ chữ -- An Ngu, anh về trước với An Yến, em về trấn Hưu Đức một chuyến, nói chuyện rõ ràng với ông nội xong sẽ tới tìm anh.
Phương An Ngu đọc xong, mím môi, vẫn không chịu buông Quân Nguyệt Nguyệt ra, đây cũng phải vấn đề lớn gì nhưng lại khiến mắt cô ướt sũng, Phương An Yến đứng ở góc Phương An Ngu không nhìn thấy, nói: "Nếu không xử lý không rõ ràng chuyện nhà các cô, cũng đừng quay lại tìm anh trai tôi nữa, anh tôi nhát gan, không chịu đựng nổi mấy thứ này."
Lần đầu Quân Nguyệt Nguyệt không cãi lại Phương An Yến, cậu nói xong thì mím môi im lặng, thật ra cậu làm gì có tư cách gì, chuyện rách rưới nhà cậu còn thiếu sao? Vì cái thứ gọi là công ty của gia tộc, đã không đẩy anh trai cậu ra làm quan hệ thông gia, cậu có trở ngại trong lòng, nhưng đối diện với ánh mắt chán nản của cha già, Phương An Yến chỉ ước mình có thể biến thành vài thứ có thể bán đi.
Quân Nguyệt Nguyệt chỉ tiếp tục gõ chữ trên di động -- Em sẽ nhanh chóng trở lại, thật đó, anh ở nhà ngoan nha, hồi phục vết thương ở tay cho tốt đi, lúc về em sẽ dẫn anh đi mua chim nhỏ được không?
Phương An Ngu không buông tay.
Cô lại cố gắng nhắn tiếp -- An Ngu, anh nghe lời đi, tạm thời để em trai anh mua thức ăn cho cá trước, em nhất định sẽ mau chóng trở về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...