Trans: Phương
Beta: Cyane
“Anh, tại sao anh lại muốn khiến tôi xấu hổ với anh chứ!”
Vân Sâm lắp bắp hỏi.
Hoa Đình cũng lắp bắp đáp lại: “Vân Vân lúc xấu hổ trông rất đẹp, anh rất thích ngắm những thứ xinh đẹp.”
Vân Sâm hỏi ngược lại: “Lúc tôi không xấu hổ thì không xinh đẹp sao?”
Hoa Đình lập tức nói: “Vân Vân lúc nào cũng xinh đẹp hết!”
Chỉ là anh cũng không rõ tại sao anh luôn cảm thấy Vân Vân lúc xấu hổ trông xinh đẹp hơn một chút… Anh rất thích dáng vẻ ngại ngùng của cô.
Vân Sâm khịt mũi, như vậy còn được.
Cô định thần lại, chỉ cảm thấy hoàng hôn đặc biệt chói mắt, cô không nhịn được giơ tay chắn ánh sáng lại, che đi đôi gò má đang ửng hồng.
Chà, thời tiết bây giờ hẳn là rất nóng, làm bỏng khuôn mặt cô luôn rồi.
Cô thì thầm: “Sau này anh ít nói những lời kỳ lạ lại, dọa tôi sợ một trận.”
Hoa Đình ấm ức: “Có chỗ nào kỳ lạ đâu chứ…”
Vân Sâm lại một lần nữa lắc dây leo: “Thật sự rất kỳ lạ, nói giống hệt như anh thích tôi vậy.”
Hoa Đình ngay lập tức phản bác lại: “Anh vốn rất thích em mà.”
Vân Sâm đau đầu giải thích: “Kiểu thích mà tôi nói không phải là kiểu thích mà anh nói, hai loại thích này không giống nhau.”
Phần đỉnh đầu của dây leo bắt đầu xoay tròn, Hoa Đình có chút sững sờ hỏi: “Còn có rất nhiều loại thích sao? Cho dù là kiểu thích gì thì anh đều thích Vân Vân.”
Vân Sâm khiêng dây leo lên: “Nhìn xem, anh chỉ là một đứa trẻ không hiểu gì hết.”
Hoa Đình không phục đáp lại: “Hiện tại anh hiểu biết rất nhiều, không còn là đứa trẻ nữa. Từ sau khi anh tỉnh lại, xét về tuổi tác con người thì rõ ràng giống em mà.”
“Nếu như anh là trẻ con thì em cũng là trẻ con.”
“Trước đây em nói mình không phải là trẻ con, vì thế anh cũng không phải là trẻ con.”
Vân Sâm nhịn cười, cố tình phớt lờ Tòa Thành Nát.
Hoa Đình dùng dây leo kéo tóc cô, cho đến khi tóc cô thành ổ chim, trong ánh mắt mang theo vẻ chán ghét.
Anh mới tức giận nói: “Không được coi anh là trẻ con.”
*
Vân Sâm và Tòa Thành Nát quay trở về khu dân cư.
Lúc này trời đã khuya, đèn đường đã được bật lên.
Dư Triều Gia cầm radio chạy đi chạy lại trong sân, hưng phấn nói chuyện với mọi người: “Hai người bọn họ xin lỗi tôi rồi, lần đầu tiên bọn họ xin lỗi nghiêm túc như vậy.”
Cô và dây leo đứng cách đó không xa.
Dư Triều Gia bước đến trước mặt họ, tự hào giơ radio lên nói: “Hai anh em đã xin lỗi rất chân thành, nói sau này sẽ không nói những điều gay gắt với tôi nữa, mỗi ngày đều sẽ khen tôi. Người lớn như tôi sẽ không ghi nhớ những lỗi lầm của trẻ nhỏ nữa, quyết định cho bọn họ một cơ hội.”
Cổ áo anh ta mở ra, dấu ấn của Thành Quyến Giả trên xương quai xanh bỗng tươi sáng trở lại.
Vân Sâm và Tòa Thành Nát vui mừng thay anh ta: “Chúc mừng anh nha!”
Đồng thời trong lòng cũng thầm nghĩ, anh em Trà Phủ bình thường có đức hạnh gì, mới xin lỗi mà đã khiến anh Dư vui vẻ đến vậy rồi.
Dư Triều Gia không để tâm đến tật xấu của anh em Trà Phủ nữa, anh ta sẽ tiếp tục làm Thành Quyến Giả của bọn họ.
Dư Thanh Hà càng không để tâm, cô ấy vẫn luôn thuận theo Dư Triều Gia… Trà Phủ đối với cô ấy mà nói thì luôn đứng sau Dư Triều Gia.
Cũng giống như việc cô ấy đã biết năng lực mới của viên đá từ Dư Triều Gia, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ để viên đá ở Trà Phủ, cô ấy chỉ muốn để Dư Triều Gia bảo toàn tính mạng.
Dư Triều Gia lại hoàn toàn không phát hiện ra, anh ta cho rằng chị mình chỉ là tốt bụng giúp đỡ Hoa Đình mà thôi, là một người tốt bụng trong thời kỳ tận thế.
Xung đột giữa anh em Trà Phủ và anh em nhà họ Dư đã kết thúc.
Anh em Trà Phủ vui mừng đợi hai chị em họ quay lại Trà Phủ, đợi rồi lại đợi, cuối cùng vẫn không đợi được hai người họ trở về.
Em trai Trà Phủ chất vấn Dư Triều Gia.
Dư Triều Gia nói: “Vội gì chứ, bên Hoa Đình bận bịu thế này mới giúp được có một nửa, làm gì có chuyện làm được nửa chừng rồi bỏ đâu.”
Em trai Trà Phủ gượng cười nói: “Gia Gia đúng là người tốt biết giúp đỡ lẫn nhau, nhưng bây giờ năng lượng tòa thành của hai bọn tôi cũng không đủ…”
Dư Triều Gia nhận được lời khen từ em trai Trà Phủ, anh ta vui mừng nói: “Nhìn dáng vẻ mỗi ngày hai người gọi chục cuộc điện thoại thì không giống như năng lượng tòa thành không đủ, hơn nữa có một vài ngôi chùa ở đó mà, chỉ cần hai người không tách ra bản sao mới thì sẽ không thiếu năng lượng đâu.”
Em trai Trà Phủ nói: “Đúng vậy, quan trọng là nhớ Gia Gia thôi.”
Dư Triều Gia càng vui mừng: “Vậy anh cứ nhớ nhung tôi đi, tôi làm việc xong sẽ quay về, chị tôi chắc sẽ quay về sớm hơn tôi đó.”
Em trai Trà Phủ nổi giận.
Bọn họ không thể trút giận lên người Dư Thanh Hà và Dư Triều Gia nên tìm đến Hoa Đình trút giận.
Không phải lúc nào tài năng tòa thành của Trà Phủ cũng thành công suôn sẻ, cùng với số lần sử dụng tăng lên, bọn họ dần sử dụng tài năng tòa thành thành thạo hơn. Mỗi lần thành công họ đều kéo Hoa Đình vào không gian truyền tin của mình.
Anh em Trà Phủ gọi không gian truyền tin của mình là phòng họp của toàn bộ ý thức tòa thành trong tương lai, hơn nữa còn đặt tên cho nó.
Gọi là “Đình Thương Lãng”.
Một trong những thói quen hàng ngày của anh em Trà Phủ là ở trong đình Thương Lãng oán trách Hoa Đình.
Hoa Đình không thèm để ý đến họ, từ lúc anh bị kéo vào đây thì anh chỉ dựa vào cột đình nhìn hình ảnh phản chiếu của mình qua dòng nước chảy.
Anh em Trà Phủ phàn nàn lâu bao nhiêu thì anh sẽ ngắm hình ảnh phản chiếu của mình lâu bấy nhiêu.
Mỗi lần bị kéo vào đình Thương Lãng, đồng nghĩa với việc anh em Trà Phủ tiến thêm một bước nắm chắc tài năng tòa thành.
Bọn họ không còn là ba con người đen thùi chỉ có một màu đen nữa, mà là ba con người đen thùi trong bộ quần áo kiểu mosaic.
Hoa Đình chỉ có thể thấy anh đang mặc trên mình bộ đồ màu trắng, anh em Trà Phủ mặc đồ màu xanh lá.
Quần áo mà họ mặc không giống với những người khác ở tòa thành, trông giống áo choàng hơn.
Hoa Đình: “Haizzz.”
Giống như choàng trên người một chiếc khăn trải giường màu trắng vậy.
“Rốt cuộc tôi trông như thế nào đây…”
Anh em Trà Phủ hiếu kỳ hỏi: “Anh đã trở thành tòa thành trung bình rồi, vậy mà vẫn không nhớ lại được chuyện trước kia sao? Hai người chúng tôi sau khi trở thành tòa thành trung bình đều khôi phục lại phần lớn ký ức đó.”
Hoa Đình lắc đầu, sau khi trở thành tòa thành trung bình thì nội dung ký ức có thể nhớ lại cũng không nhiều.
Anh em Trà Phủ đoán là có liên quan đến ma quỷ, suy cho cùng Hoa Đình cũng là nơi đầu tiên xuất hiện ma quỷ, gần như đã sớm bị ma quỷ dùng thủ đoạn làm ô nhiễm, cơ thể trước đây cũng là hang ổ của ma quỷ.
Nghĩ lại là thấy rợn người.
Anh em Trà Phủ hỏi: “Chỗ anh gần đây có ma quỷ làm loạn không?”
Hoa Đình trả lời: “Không có, hành động của chúng rất bình thường.”
Kể từ khi anh thức tỉnh và bay lơ lửng trong không trung thì ma quỷ dường như từ bỏ ý định đối phó với anh rồi.
Anh em Trà Phủ cùng gật đầu, bọn họ hỏi hiện tại tượng thành của Hoa Đình to cỡ nào.
Hoa Đình ra hiệu.
Anh em Trà Phủ sửng sốt: “Sao anh lớn nhanh như vậy, sắp đuổi kịp chúng tôi rồi. Từ trước tới nay anh vẫn luôn duy trì trạng thái sử dụng tài năng của tòa thành mà, năng lượng tòa thành đáng lẽ ra không đủ nâng cấp mới đúng, nếu không thì anh có bí mật gì giấu chúng tôi sao?”
Hoa Đình bình tĩnh nói: “Dây leo của tôi cũng có thể giúp tôi khôi phục năng lượng tòa thành.”
Anh em Trà Phủ cực kỳ ghen tị, dây leo hữu dụng đến như vậy à, có thể vừa kịp thời phản ánh tình trạng ô nhiễm, vừa giúp khôi phục năng lượng tòa thành.
Hoa Đình không ngờ anh có thể nói dối một cách bình tĩnh như vậy.
Chuyện Vân Sâm là đá năng lượng, anh thậm chí còn không có ý định nói với ý thức tòa thành.
Thực ra đây là chuyện rất kỳ lạ, anh vốn dĩ nên hợp thành một thể với ý thức tòa thành, chuyện quan trọng như này càng không nên che giấu mới đúng.
Anh em Trà Phủ vẫn đang tiếp tục nói chuyện, Hoa Đình lắng nghe, có chút không tập trung.
Mỗi ý thức tòa thành đều có một cán cân dùng để đo lường thái độ công bằng chính trực không xen lẫn ham muốn ích kỷ khi bọn họ làm ý thức tòa thành.
Hoa Đình cũng không ngoại lệ.
Trong lòng anh cũng có một cán cân.
Anh đã ở trong đám ma quỷ khá lâu, ngày đó sau khi Vân Sâm mang theo ánh sáng mặt trời đến tòa thành thì bên trái của cán cân chỉ có Vân Sâm, bên phải là những thứ khác ngoại trừ cô.
Cán cân luôn giữ ở thế cân bằng.
Nhưng khi cô vì anh mà làm nhiều chuyện hơn thì cán cân sẽ càng ngày càng lệch.
Lệch về phía cô.
Là ý thức tòa thành, anh đáng lẽ nên ngăn chặn sự lệch này lại, kịp thời đặt cán cân về hình dạng vốn có.
Nhưng có một suy nghĩ kì lạ đang ngăn cản anh hồi phục nguyên trạng của cán cân về điểm không.
Đó là thứ mà ý thức tòa thành không nên có… Ham muốn ích kỉ?
Dư Triều Gia từng hỏi anh rằng nếu xuất hiện một người nào đó bất đồng quan điểm với cách quản lý tòa thành của Vân Sâm, hơn nữa còn muốn lật đổ và làm tổn thương cô thì anh sẽ làm gì?
“… Vậy thì anh định làm gì?”
Hoa Đình buột miệng nói: “Đuổi bọn họ đi.”
Anh trả lời xong liền giương mắt nhìn anh em Trà Phủ.
Anh em Trà Phủ nghe thấy câu trả lời của anh liền chế nhạo: “Anh vốn là hang ổ của bọn ma quỷ, anh còn muốn đuổi hết ma quỷ đi à, sao anh không nghĩ tới việc giết sạch bọn chúng đi…”
Hoa Đình sắp xếp lại thông tin cuộc đối thoại trước đó.
Lúc này anh mới phát hiện ra anh em Trà Phủ hóa ra đang nói về cái bục dưới lòng đất.
Bọn họ nói anh luôn bị treo lơ lửng trên cái bục dưới lòng đất, anh không cảm thấy rất nguy hiểm sao?
Hoa Đình nói: “Chúng tôi đang dần rời xa không gian dưới lòng đất rồi, mỗi ngày đều di chuyển một chút, xa hơn rất nhiều so với khoảng thời gian đầu.”
Tránh xa cái bục dưới lòng đất là ý kiến chung của anh và Vân Sâm.
Mỗi ngày bọn họ đều dành chút sức lực để di chuyển toàn bộ tòa thành.
Anh em Trà Phủ nhiệt tình đề nghị: “Không thì hãy chuyển đến gần chỗ chúng tôi đi, dù sao thì Hoa Đình cũng không có nhiều con người lắm, anh tới chỗ chúng tôi thì chúng ta có thể cùng nhau phát triển… Có điều lần này chúng tôi muốn làm đại ca.”
Hoa Đình bật cười: “Hai người cho rằng tôi sử dụng tài năng để di chuyển dễ lắm à? Thật sự cũng muốn chuyển đến chỗ bọn anh, nhưng với tiến độ hiện tại thì phải mất vài năm.”
Anh em Trà Phủ bỗng chốc cảm thấy mất mát, bọn họ lẩm bẩm nói: “Cũng đúng, tài năng giao tiếp của bọn tôi cũng rắc rối như vậy…”
Bọn họ lại vui vẻ nói: “Hai ngày nữa phạm vi liên lạc của chúng tôi có thể mở rộng hơn rất nhiều, nếu như Chi Giang và Tân An tỉnh lại thì không chừng có thể sẽ liên lạc với chúng ta.”
Hoa Đình không có hứng thú lắm với hình tượng đen thùi và gặp gỡ các ý thức tòa thành khác.
Anh em Trà Phủ nói xong, anh nói: “Khóa huấn luyện của Vân Vân kết thúc rồi.”
Anh rời khỏi đình Thương Lãng.
Anh em Trà Phủ trợn mắt nhìn trời, cái tên Hoa Đình này thay đổi quá nhiều rồi!
…
Dây leo giơ khăn lên lau mồ hôi trên mặt cô.
Anh nhận thấy lòng bàn tay của đối phương bị tróc một lớp da, chảy ra một ít máu.
“Sao lại để bị thương rồi?”
Vân Sâm kích động dùng tay nắm lấy dây leo nói: “Tôi biết cách dịch chuyển rồi!”
Máu từ lòng bàn tay cô trực tiếp ma sát vào dây leo.
Dây leo vốn đứng cao hơn cô một cái đầu, ngay lập tức mềm nhũn ngã xuống vai cô.
Vân Sâm ngạc nhiên ôm lấy dây leo: “Anh không cần vui mừng như vậy đâu, tôi chỉ vô tình phát hiện ra trong lúc luyện tập cùng với chú Hoàng Hưng mà thôi, suýt chút nữa dọa chú Hoàng Hưng phát bệnh luôn.”
Cô càng ôm như thế này thì máu càng dính vào dây leo.
Hoa Đình nhẹ giọng, yếu ớt thì thào: “Vân Vân, trong máu của em có năng lượng.”
Vân Sâm lập tức đưa tay lên nhìn vào vết máu trong lòng bàn tay, hóa ra máu của cô có chứa năng lượng sao?
Nhất thời cô không biết có nên lau sạch chúng đi không, như vậy sẽ rất lãng phí.
Vân Sâm nghĩ ra một ý kiến hay: “Tôi đi trét lên tượng thành của anh nhé?”
Hoa Đình: “…”
Một chút máu này còn nhiều năng lượng hơn so với việc cô trực tiếp truyền năng lượng vào tượng thành.
Càng nhiều và dày hơn, thậm chí có cảm giác khó mà hấp thụ hết.
Trực tiếp trét lên trên tượng thành, anh thực sự hoàn toàn không chịu nổi.
“…” Nghe xong lời nói của Hoa Đình, Vân Sâm trầm mặc một lúc, cô thở dài: “Hạ Phong Niên có vẻ nói không sai.”
Hoa Đình: “… Anh không phải đứa trẻ ốm yếu đâu.”
Ngừng một lúc, anh nhấn mạnh: “Anh là một ý thức tòa thành rất mạnh mẽ, em đi trét đi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...