Gả Cho Một Tòa Thành Hoàng

Edit: Tâm

Beta: Cyane

Xe jeep rầm rầm chạy trên đường.

Tần Hảo Hảo đang lái xe, đưa lưng về phía Dư Triều Gia, cô ấy nhìn Vân Sâm và Hoàng Hưng ở ghế sau nói: “Phạm vi hơi thở tòa thành của Trà Phủ tương đối rộng, không phải tất cả mọi người đều sống cùng nhau.”

Vân Sâm gật đầu, cô đang lặng lẽ ghi nhớ đường đi.

Hoàng Hưng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chỉ có mắt trái còn nguyên vẹn của chú ấy là có thể phản chiếu cảnh tượng một màu ảm đạm bên đường.

Đã tới ranh giới Trà Phủ, cũng giống như Hoa Đình, vốn là một thành phố xinh đẹp giàu có sung túc, bây giờ lại tràn đầy hỗn độn.

Kính vỡ, tòa nhà cao tầng đổ nát. Động vật làm tổ trong những tòa nhà bỏ hoang nghe thấy động tĩnh của chiếc xe, chúng nó liền dựng thẳng hai lỗ tai lên cảnh giác nhìn xung quanh.

Nơi này không có nhiều cây xanh như Hoa Đình, nhiều lắm cũng chỉ có một ít cỏ dại trên mặt đất cùng với dây thường xuân bò trên tường.

Chiếc xe đi ngang qua bọn chúng, xé toạc mạng nhện bám trên người chúng.

“Đường phía trước tương đối dốc.”

Chiếc xe đi sâu vào bên trong tòa thành đổ nát, con đường đất nhỏ hẹp vừa đủ một chiếc xe đi qua, ổ gà chằng chịt.

Chiếc xe phập phồng lên xuống, người trong xe không khỏi lắc lư theo.

Vân Sâm giơ tay bắt lấy mép cửa kính, đường đi gập ghềnh cũng không kéo dài bao lâu. Cô mở to hai mắt, phía trước chính là khu vực tòa thành đặt bản chính tượng thành của ý thức Trà Phủ.

Mặt đất lót xi măng bằng phẳng, tiếp đó đi qua một con suối. Một cây cầu đá bắc qua con suối, đi thẳng là tới ngã tư đường, qua khỏi ngã tư đường kia là đến nơi ở.

Bức tường quét vôi trắng, ngói đen, mái vểnh ngược lên, tiếp theo là con suối, tiếp nối là đường phố.

Bên bờ suối nam nữ đang lấy chậu giặt quần áo, trên đường có người đi xe ba bánh giúp người khác vận chuyển vật tư, tràn ngập hơi thở cuộc sống.

Vân Sâm và Hoàng Hưng xuống xe.

Hoàng Hưng ngạc nhiên mở to mắt.

Nơi này quả thật là một khu dân cư hoàn chỉnh, yên bình hài hòa, nếu không phải nó ở bên trong một đống đổ nát thì quả thực chẳng khác nào sinh hoạt hằng ngày trước thời kỳ tận thế cả.

Dư Triều Gia tự hào nói: “Nơi này đều nhờ tôi khôi phục đấy.”


Tần Hảo Hảo nhắc nhở: “Đừng chậm trễ thời gian, tôi đi tìm Thanh Hà nói cho cô ấy biết chuyện này, cậu cứ dẫn mọi người đi trước đi.”

Vân Sâm và Hoàng Hưng lập tức đi theo Dư Triều Gia.

Bởi hai người là người lạ, cho nên khi đi trên đường luôn có mấy người ở Trà Phủ tò mò dán mắt nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Vân Sâm hơi không được tự nhiên, lâu lắm rồi cô chưa nhìn thấy nhiều người đến vậy.

Cô hỏi Dư Triều Gia: “Anh Dư, tại sao anh không dùng tài năng tòa thành thông báo trước cho Trà Phủ một tiếng vậy?”

Nghe ý tứ của Tần Hảo Hảo, có lẽ Dư Thanh Hà và ý thức Trà Phủ đều chưa biết chuyện này.

Dư Triều Gia nói không hề kiêng dè gì: “Bởi vì chuyện của tên họ Khúc lúc trước cho nên tôi với anh em Trà Phủ náo loạn một phen, điều này lại làm ảnh hưởng đến Thành Quyến Giả sử dụng năng lượng và tài năng của ý thức tòa thành.”

Vân Sâm hỏi: “Tại sao lại cãi nhau?”

Theo như lời giải thích của Dư Triều Gia, cô vẫn chưa cảm thấy anh em Trà Phủ có cái gì không đúng. Bọn họ biết kế hoạch của Dư Thanh Hà, còn phối hợp với Dư Thanh Hà diễn kịch nữa mà.

Dư Triều Gia nói: “Chính bởi vì thái độ đối xử bình đẳng với mọi người kia của bọn họ.”

Hoàng Hưng khó hiểu hỏi: “Các cậu hy vọng được đối đãi đặc biệt sao? Ý thức tòa thành đối xử bình đẳng với con người không tốt à?”

Ít nhất là một con người bình thường sinh sống trong tòa thành, chú ấy vẫn luôn hy vọng ý thức tòa thành sẽ không thiên vị bất cứ ai. Nếu ý thức tòa thành cũng xuất hiện tình huống đứng xếp hàng, chú ấy rất khó nói chính mình có thể cảm thấy sợ hãi hay không.

Dư Triều Gia lắc đầu: “Chúng tôi từ trước đến nay không nghĩ tới yêu cầu đối đãi đặc biệt gì cả, Thành Quyến Giả cũng không phải người đặc biệt gì, chỉ là ý thức tòa thành thích chúng tôi mà thôi. Chuyện của con người cũng nên để con người tự giải quyết, hai ngày này kỳ thật tôi cũng hiểu được chút ít.”

“Tôi chỉ là hy vọng…” Anh ta hơi ngừng lại, sắp xếp lại từ ngữ: “Khi gặp loại chuyện này, bọn họ có thể đứng phía sau chị em chúng tôi, không cần giúp đỡ gì cả, chỉ cần để chúng tôi biết rõ… Bọn họ ở phía sau chúng tôi, sẽ không rời đi.”

“Nhưng bọn họ lại không làm được, chỉ cần bọn họ muốn thì có thể thay đổi Thành Quyến Giả bất cứ lúc nào.”

Người thanh niên giải thích cho Hoàng Hưng xong, sau đó anh ta nhìn về phía Vân Sâm: “Em có thể hiểu được cảm giác của tôi không?”

Vân Sâm hiểu được, bởi cô cũng từng lo được lo mất như vậy.

Chỉ là Tòa Thành Nát sẽ biểu hiện rõ thái độ của anh một lần nữa, anh vĩnh viễn đứng ở phía sau cô.

*

“Bản chính ở bên trong, hai anh em ngày thường không thích để lộ cảm nhận với con người. Tôi đi vào giải thích cho bọn họ, mọi người ở bên ngoài chờ tôi một lát.”

Vân Sâm và Hoàng Hưng đứng trong sân chờ, giữa sân có một cái lư hương lớn.


Hoàng Hưng đánh giá bốn phía, chú ấy nói: “Nơi này trước kia là một ngôi chùa à, bây giờ vẫn còn hương khói…”

Vân Sâm chưa từng nhìn thấy chùa chiền.

Mái hiên nơi này giống với những kiến trúc bên ngoài, mái màu xám vểnh ngược lên, tường được sơn vàng, không giống lối kiến trúc hiện đại của Hoa Đình, có một loại ý vị khác.

Dư Triều Gia rất nhanh đã đi ra, anh ta vẫy tay với Vân Sâm: “Em vào đi.”

Anh ta lại ngượng ngùng nhìn về phía Hoàng Hưng: “Anh, anh phải chờ ở bên ngoài.”

Hoàng Hưng nhìn về phía Vân Sâm, cô nói: “Chú Hoàng Hưng, cháu không sao, chú tìm một chỗ ngồi chờ cháu một lát, coi chừng đau thắt lưng.”

“Được.” Hoàng Hưng nhếch miệng cười, không ngờ Vân Sâm vẫn còn nhớ tới vết thương của mình, trong lòng thoải mái nghe theo, nhưng vẫn không quên quan sát bốn phía.

Tay chú ấy vẫn luôn tùy ý đặt bên hông, nhìn như là nhàm chán chống nạnh đứng thẳng, nơi đó có một thanh súng ngắn.



Lúc Vân Sâm đi theo người thanh niên, đi qua bậc cửa cao, sau đó lại đi xuyên qua một con đường nhỏ rồi tiến vào một căn phòng đơn giản mờ tối.

Trong phòng hương đèn đang cháy, Vân Sâm nhìn thấy một tượng thành lớn hơn Hoa Đình một chút, gần 1m8.

Giống như một ngọn núi cao chót vót xoay tròn hướng về phía trước, ở nơi cao nhất có một cái đình, trên cột đình điêu khắc hoa văn tinh xảo và phức tạp.

Không biết hơi nước từ nơi nào tản ra che cái đình đi khiến cô không nhìn thấy rõ bên trong đình, sau màn sương trắng lượn lờ, lờ mờ có thể thấy được hai bóng người chợt lóe lên.

Nhưng nhìn kỹ lại không thấy bóng người nữa, tựa hồ chỉ là hoa mắt ảo giác mà thôi.

Dư Triều Gia nói: “Anh em Trà Phủ đều ở kia… Đúng rồi, trạng thái bây giờ của bọn họ, trừ Thành Quyến Giả của mình ra thì con người bình thường không thể nhìn thấy được, để tôi nói bọn họ cho em xem.”

“…” Vân Sâm không nghĩ tới chuyện này, hóa ra chỉ cần không phải là con người thuần túy, cho dù tòa thành che giấu thì cũng có thể nhìn thấy bọn họ sao?

Dư Triều Gia nói: “Tôi nói với bọn họ xong rồi.”

Ngay sau đó, giọng nói của anh em Trà Phủ xuất hiện bên tai Vân Sâm.

Trà Anh: “Gia Gia nói những viên đá năng lượng phát hiện trong hang động có vấn đề, sau khi ý thức tòa thành hấp thụ rất khó phát hiện chúng nó có vấn đề.”


Trà Em: “Nếu đã rất khó phát hiện vấn đề tồn tại sau khi hấp thụ chúng nó thì tại sao cô và Hoa Đình lại có thể phát hiện ra được vậy?”

Dư Triều Gia nhíu mày, anh em Trà Phủ sao lại hùng hổ doạ người như vậy chứ. Hoa Đình lại không giống bọn họ, anh ấy sẽ không lấy chuyện này ra đùa giỡn đâu.

Vân Sâm nói: “Tòa Thành Hoa Đình không giống như hai người, không chỉ có tượng đá mà còn có dây leo nối liền với tượng đá nữa. Dây leo là vật sống, nó có thể biểu hiện những biến đổi khi ý thức tòa thành bị ô nhiễm. Nếu hai người không tin bản thân mình đã bị ô nhiễm thì tôi cũng không cần phải giúp đỡ.”

“Không phải không tin, chỉ là cảm thấy quá trùng hợp.” Anh em Trà Phủ cân nhắc một lát, bọn họ dò hỏi Dư Triều Gia: “Cậu cho cô ấy làm đề toán chưa?”

Dư Triều Gia sửng sốt: “Chưa, tôi và em ấy cùng nhau tới, em ấy không có khả năng là Vô Danh.”

Anh em Trà Phủ: “…”

Vân Sâm lại nói: “Anh Dư, cho em một bộ đề để em làm đi.”

Cô và Tòa Thành Nát đã theo Tiền Cao Phi học toán, bây giờ đã có thể hiểu được lý thuyết, cũng biết được đề bài trước kia của chị Đỗ Quyên quả thật rất đơn giản, chủ yếu là tính toán đại số, mà nơi đây đúng là không thể để Vô Danh vào được.

Làm xong đề toán có thể chứng minh thân phận con người của cô.

Thông qua sự cho phép của anh em Trà Phủ, Vân Sâm tiếp cận bản chính của bọn họ, cô lấy cục đá ra rồi đặt lên tượng thành, đồng thời ngón tay chạm vào tượng thành của bọn họ.

Trong phút chốc, tượng thành xuất hiện mảng bụi đen lớn.

Phải lau sạch mấy thứ này đi mới được.

Vân Sâm bảo Dư Triều Gia mang đến cho cô một chậu nước. Trong quá trình chờ đợi, cô nghe thấy đoạn đối thoại của anh em Trà Phủ.

Trà Em: “Anh à, em nói chứ, chủ động đưa tới cửa quả nhiên không phải là thứ tốt đẹp gì.”

Trà Anh: “Nhất thời có lòng tốt quyết định tặng đồ cho Hoa Đình, xem ra cũng không tệ lắm.”

Trà Em: “Xem ra về sau cũng phải làm nhiều chuyện tốt anh à.”

Trà Anh: “Em à, vừa nghĩ đến chuyện phải làm việc thiện, anh đã bắt đầu cảm thấy buồn nôn ghê tởm rồi.”

Trà Em: “Thật ra em cũng vậy.”

Vân Sâm không nhịn được hỏi: “Nếu hai người đã cảm thấy đá năng lượng có vấn đề thì tại sao còn muốn hấp thụ chúng nữa?”

Hơn nữa nhìn sự đề phòng của bọn họ đối với cô lúc trước, bọn họ cũng không phải có tính cách tùy tiện, chắc chắn sẽ không phạm phải loại sai lầm này mới đúng.

Trà Anh nói: “Thành Quyến Giả của Hoa Đình, cô kỳ lạ lắm đấy. Chẳng lẽ Hoa Đình có thể cự tuyệt con người cung phụng sao, đặc biệt là loại đá năng lượng cung phụng trước bản sao này, trong quá trình chuyển đến bản chính thì đã bị hấp thụ rồi. Cho dù Thành Quyến Giả của chúng tôi đã ngăn lại rất nhiều thì vẫn còn có rất nhiều người khác lén đưa đến để cung phụng.”

Chỉ có tượng thành Hoa Đình đặc biệt, còn có có thể điều khiển dây leo, ý thức tòa thành khác lại không thể tùy tiện thao túng vật để thay thế bọn họ tự thân vận động.

Trà Em nói: “Anh ngốc quá rồi đó, Hoa Đình không có con người, sao có thể biết chuyện cung phụng bản sao rồi truyền lại đến bản chính chứ. Cô ấy tới giúp đỡ, anh không cần đả kích lòng tốt của người ta đâu.”

Hai anh em này thật là, Vân Sâm: “… Hai người cảm thấy đá năng lượng có vấn đề mà còn muốn đưa chúng nó tới Hoa Đình à?”


Anh em Trà Phủ cười ha ha nói: “Muốn chết thì mọi người cùng chết chứ sao!”

Vân Sâm: “…”

Cô có chút không thể tin những lời bọn họ nói, ý thức tòa thành sẽ như vậy sao?

Lúc này Dư Triều Gia bưng chậu nước đi vào, anh ta nói: “Em đừng nghe hai bọn họ nói linh tinh, lúc trước bọn họ hoàn toàn không cảm thấy đá năng lượng có vấn đề đâu, nhìn thấy đá năng lượng là chảy nước miếng, trong đầu căn bản không nghĩ tới cái khác. Bọn họ nói như vậy chính là sợ mất mặt trước mặt em thôi, lo lắng em về kể lại chuyện này cho Hoa Đình rồi Hoa Đình sẽ cười nhạo bọn họ. Hai anh em họ sợ nhất là bị ý thức tòa thành khác cười nhạo ấy mà.”

Anh em Trà Phủ: “… Miệng cậu sao dài vậy hả?”

Vân Sâm nhướng mày, một tay cô cầm hòn đá, tay kia dùng nước rửa sạch tượng thành.

Dư Triều Gia cũng giúp đỡ dùng nước rửa tượng thành, nhưng anh ta rửa không có hiệu quả, không thể lau hết màu đen đi. Anh ta nhìn hòn đá trong tay Vân Sâm, xem ra phải cầm hòn đá kia mới được.

Lo lắng Vân Sâm sẽ cảm thấy nhàm chán, anh tiếp tục nói về chuyện của anh em Trà Phủ.

“Hai anh em Trà Phủ bọn họ tuy rằng luôn ngứa miệng thích đùa dai, cười nhạo Hoa Đình vừa nhỏ lại vừa nát, nhưng lần này đá năng lượng cũng là moi được chút từ trong miệng bọn họ, chủ động bảo tôi đưa tới Hoa Đình. Mặc kệ là bọn họ hay là chúng tôi, thật sự đều không ngờ đá năng lượng sẽ xuất hiện vấn đề.”

“Bọn họ còn bởi vì nghĩ phải cho Hoa Đình bao nhiêu đá năng lượng mà nửa đêm còn thức để tính toán. Hoa Đình có thể lớn lên, nhưng không thể lớn hơn bọn họ được, phải tiếp tục làm em của bọn họ mới được.”

“Bọn họ còn nói ý thức tòa thành nhất định phải giúp đỡ lẫn nhau, hy vọng Hoa Đình cũng có thể mau chóng phát triển.”

Anh em Trà Phủ giống như anh hùng hy sinh trong mấy cuốn nhật ký của học sinh tiểu học, cuối cùng Trà Em thẹn quá hóa giận nói: “Tôi đã biết không nên chọn cậu làm Thành Quyến Giả mà, mỗi ngày chỉ biết chọc tức tôi.”

Dư Triều Gia nói: “Vậy anh đổi Thành Quyến Giả đi, dù sao bây giờ Trà Phủ cũng có nhiều người như vậy, không còn là lúc trước anh chỉ có một lựa chọn là tôi nữa.”

Trà Em ngơ ngác, Dư Triều Gia không đấu võ mồm với mình, cậu ta rất nghiêm túc.

“Tôi không muốn làm Thành Quyến Giả nữa.”

Vân Sâm cúi đầu nghiêm túc lau và thanh lọc tượng thành, giả làm người vô hình. Cô chỉ là vật trang trí ở nơi này, không tồn tại.

Trà Em ngập ngừng nói: “Gia Gia, cậu sao vậy…”

Dư Triều Gia lập tức quay qua Vân Sâm, cười hì hì nói: “Sau khi em làm xong tôi dẫn em ra ngoài tham quan, lần trước em đã mời tôi ăn gà nướng, tôi phải mời lại em món ngon khác mới được. Em không cần lo lắng không kịp thời gian, trước khi trời tối chúng ta sẽ trở lại Hoa Đình.”

Mặc kệ anh em Trà Phủ nói gì, Dư Triều Gia đều làm như không nghe thấy. Anh ta hoàn toàn không để ý tới bọn họ, chỉ nói chuyện với Vân Sâm.

Không khí vô cùng kỳ lạ.

“… Vậy, vậy cũng được.” Vân Sâm yên lặng quan sát tượng thành, cô để ý tượng thành chậm rãi nhiễm một chút màu tím nhạt.

Tượng thành xuất hiện những màu sắc khác nhau đại diện cho những cảm xúc khác nhau của bọn họ.

Màu cam là vui vẻ, hồng nhạt là thẹn thùng, màu đen là tức giận, màu tím là… lo âu.

Cô đây là… bị cuốn vào chuyện của nhà người ta rồi sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui