Trans: Cyane
Beta: Lam
Phương pháp tàn nhẫn chôn sống người bằng xi măng của Dư Thanh Hà thực sự khiến nhiều người ở Trà Phủ khiếp sợ.
Khi cô ấy xuất hiện trước mặt mọi người lần nữa, cô ấy giống như một ma nữ trong phim kinh dị, mọi người đều bỏ chạy khi nhìn thấy cô ấy.
Khúc Kiến Chương có năng lực, hắn ta không phải là một người tàn nhẫn. Những người đi theo hắn ta không phải muốn đâm đầu vào chỗ chết, họ chỉ muốn có nhiều quyền lợi hơn và tìm kiếm một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Khi Dư Thanh Hà vừa ra ngoài đã khiến họ từ một con sói xấu xám lớn hung hăng biến thành một con thỏ trắng. Tối đến khi đi ngủ họ đều lo rằng giữa đêm Dư Thanh Hà sẽ dùng một chiếc xe trộn bê tông để niêm phong họ với chiếc giường.
Họ không dám tùy tiện đi đào đá năng lượng nữa.
Dư Triều Gia lúc này vẫn chưa biết chân tướng sự việc, anh ta chỉ biết rằng mọi người đang trốn tránh chị anh ta. Trong phút chốc liền cảm thấy mọi người đều là một con sói mắt trắng, trên thế giới này chỉ còn lại hai chị em đáng thương bọn họ sống nương tựa vào nhau.
Cho đến khi anh ta được đưa đến bản sao tượng thành mới được phân ra của anh em Trà Phủ và nhìn thấy chú Lưu đang vui vẻ làm nông.
Chú Lưu vẫy tay với anh ta: “Tiểu Dư, hôm qua cháu thấy chú diễn thế nào?”
Ông ấy ngượng ngùng sờ mặt mình: “Không ngờ đã già thế này rồi mà lại mắc chứng nghiện làm diễn viên.”
Những người khác phía sau Dư Thanh Hà cười nói: “Chú ở bên dưới chưa thấy ánh mắt của mọi người lúc đó đấy thôi, mắt người nào người nấy trợn tròn nhìn y chang mấy đứa ngốc.”
Vì vậy, tất cả mọi người đều biết ngoại trừ anh ta.
Dư Triều Gia hoàn toàn sụp đổ.
Dư Thanh Hà trò chuyện với chú Lưu thêm vài câu, đúng lúc cô cũng định để chú Lưu phụ trách khu vực đặt bản sao tượng thành mới này. Về sau nơi đây sẽ được dùng làm nhà máy, chú Lưu cũng có kinh nghiệm trong lĩnh vực này.
Nhóm người bọn họ đang thảo luận ở đó, nhưng Dư Triều Gia chỉ là một đứa ngốc lạc lõng không hòa nhập được.
Anh ta đang đi loanh quanh trong khoảng đất trống thì dưới chân anh ta đột nhiên xuất hiện một hang động, cho nên anh ta rơi thẳng xuống đó.
Vì vậy tay anh ta mới bị gãy.
Nếu không phải vì cú ngã của anh ta gây ra động tĩnh lớn thì suýt chút nữa anh ta đã bị Quỷ Dại chiếm hữu rồi.
Đúng vậy, trong hang động có ma quỷ đang tỉnh táo. Chúng nó không ngờ đột ngột lại có một con người rơi xuống, vẫn đang do dự không biết có nên chiếm hữu người đó hay không thì ai đó từ trên cao đã làm gián đoạn quá trình chiếm hữu của nó và giải cứu người đó.
Từ nhỏ Dư Triều Gia đã được Dư Thanh Hà bảo vệ cực kỳ cẩn thận, vết thương nặng nhất cũng chỉ là một vết xước trên đầu.
Gãy xương đối với anh ta mà nói là một sự đau đớn không thể chịu đựng được, nhưng không đáng sợ bằng nỗi sợ hãi khi nhìn thấy ma quỷ trong một hang động trên mặt đất.
Anh ta tái mặt vì sợ hãi.
Dư Thanh Hà ôm và vỗ về anh ta, cô ấy và chú Mạnh cùng kiểm tra tình hình trong hang động.
Chú Mạnh nói: “Hang động này rất giống hang động ở Hoa Đình.”
Hang động này khác với hang động lần trước, trên bề mặt hang động không có đá năng lượng, chỉ là một hang động tối âm u giống như hang động ở Hoa Đình vậy.
Vẻ mặt Dư Thanh Hà bình tĩnh, nơi này nằm trong phạm vi hơi thở của tòa thành…
Hang động nhất định có đáy, có thể chôn lấp chúng giống như hang động trước đó.
Trà Phủ lập tức lấp hang động lại.
Nhưng không biết vì sao trong hơi thở tòa thành lại liên tục xuất hiện hang động ở các vị trí khác nhau.
Cũng giống với tình huống của Hoa Đình, anh em Trà Phủ không cảm nhận được gì khi hang động xuất hiện.
Một hang động âm u bất ngờ xuất hiện ở nơi mình đang sống, bất cứ ai cũng đều khiếp sợ.
Mọi người trong Trà Phủ đều nhận thức được nguy hiểm, ngay cả Khúc Kiến Chương cũng không còn chống đối Dư Thanh Hà nữa. Bất kỳ ai tìm thấy hang động thì phải lập tức báo động cho mọi người biết, những người khác sẽ lấp hang động lại.
“Trong nhà chị có xuất hiện hang động chưa?”
“Chưa, nhà chị thì sao?”
“Cũng chưa, nhưng tôi nghe nói nhà thím Vương xuất hiện hang động rồi, ngay bên dưới gầm giường. Buổi tối lúc thím ấy đi vệ sinh, cúi xuống xỏ giày thì đối mặt với tên ma quỷ kề sát vào hơi thở tòa thành một lúc lâu, nó còn mở miệng ra cười với thím ấy nữa. Thím Vương bây giờ còn chưa khôi phục lại tinh thần, mệt mỏi nói “Lại phải quay về những ngày tháng nơm nớp lo sợ giống trước đây rồi”.
“Đáng sợ thế!”
Hang động trên mặt đất cứ xuất hiện không ngừng, bọn họ cũng liên tục chôn lấp chúng.
Từ sáng đến tối cũng không có thời gian để thở phào nhẹ nhõm.
Tất cả mọi người trong Trà Phủ đều căng thẳng, cho dù thay phiên nhau trực thì tất cả đều đã kiệt sức.
Cứ như thế, có hai người đã bị Quỷ Dại chiếm hữu.
Đó là hai người bình thường trong Trà Phủ đang trực ca đêm, khi nhìn thấy hang động trên mặt đất, họ bức xúc nên không báo ngay.
Hai người cởi quần ra rồi tiểu vào hang động trên mặt đất: “Mấy con súc sinh âm hồn bất tán này làm hai ngày nay ông đây không được ngủ ngon giấc.”
Một vài gương mặt nhợt nhạt của ma quỷ đột nhiên xuất hiện trong hang động khiến họ sợ đến nỗi chân nhũn ra.
Hai người rơi xuống hang động mà không có bất kỳ tiếng la hét nào.
Rạng sáng có hai người bò ra khỏi hang động, chính là hai người hôm qua trực ca đêm.
Họ đã bị Quỷ Dại chiếm hữu, họ đến một nơi với mục tiêu rõ ràng.
Ở đó có một số nhà máy lớn, nhà máy điện cung cấp điện cho toàn bộ Trà Phủ là một trong số đó.
Cũng may lúc đó là ban ngày, có người chú ý tới hai người họ: “Này, hai người có chuyện gì vậy? Không có việc gì thì đừng đi đến chỗ này.”
Hai người họ vừa đi thì ống quần cũng bị nhiễm một màu đen sì, người phát hiện ra hai người họ càng cảm thấy kỳ lạ.
Người này nhìn kỹ màu đen đó thì hóa ra là chất lỏng ma quỷ!
Hành động như con người và xuất hiện chất lỏng ma quỷ chỉ có thể là Quỷ Dại mà thôi!
Các loại ma quỷ gần như đã được phổ biến trong Trà Phủ, những người bị Quỷ Dại chiếm hữu cần phải dùng máy ảnh chụp hình để chấm dứt việc chiếm hữu đó.
Sau khi chụp hình xong, thoáng chốc hai tên Quỷ Dại xuất hiện, sau đó nó biến thành một đám mây đen và biến mất.
Âm mưu của ma quỷ dường như là phá hủy một số nhà máy điện ở Trà Phủ.
Sau khi họ nhìn thấu âm mưu của đối phương liền bổ sung nhân lực đến gần nhà máy điện, cả hang động lẫn ma quỷ đều không xuất hiện nữa.
Trong cái rủi cũng có cái may, họ đã thu hoạch được rất nhiều đá năng lượng, những người ở Trà Phủ trở nên rất yên phận. Cho dù họ biết rằng chú Lưu chưa chết, đó là một vở kịch do Dư Thanh Hà trình diễn trước mặt họ thì họ cũng không dám nói về nó nữa.
Sống dưới sự che chở của ý thức tòa thành hơn mười năm nay đã khiến bọn họ quên mất một chuyện rằng, ma quỷ vẫn đang hoành hành ở bên ngoài.
Những gì xảy ra lần này là một hồi chuông cảnh tỉnh cho họ.
Sống vẫn quan trọng hơn.
Sau khi xác nhận Trà Phủ vẫn an toàn, Dư Thanh Hà bảo Dư Triều Gia liên lạc với Hoa Đình ở bên này, Trà Phủ vẫn sẽ cử người tới giúp như trước.
“Nói chung chuyện là vậy đó.”
Dư Triều Gia uống hết một cốc nước, Hoa Đình lại rót thêm nước cho anh ta.
Vân Sâm tò mò hỏi: “Nhà máy điện của mọi người xây dựng bên ngoài hơi thở tòa thành sẽ không bị ma quỷ xuất hiện vào ban đêm phá hỏng chứ?”
Dư Triều Gia nói: “Không phải đâu, tất cả các tòa nhà bên ngoài hơi thở tòa thành đều bị ma quỷ làm hư hại, không có ngoại lệ. Nhà máy điện của chúng tôi đều nằm trong phạm vi của hơi thở tòa thành.”
Vân Sâm khó hiểu nói: “Quỷ Dại không phải Vô Danh, cho dù con người bị Quỷ Dại nhập vào thì nó cũng chỉ là ma quỷ. Vô Danh giả thành con người mới có thể lừa gạt ý thức tòa thành, tiến vào phạm vi hơi thở của tòa thành. Ma quỷ tuyệt đối không thể bước vào phạm vi hơi thở của tòa thành được.”
Hoa Đình ở bên cạnh mạnh mẽ di chuyển dây leo, đúng vậy.
Ngay cả tên Quỷ Dại ăn thịt người ranh mãnh hồi đó cũng không dám đến gần hơi thở tòa thành.
Giống như việc Hoa Đình xuất hiện hang động, ma quỷ không thể xuyên qua rào cản hơi thở của tòa thành được, chúng nó chỉ có thể tìm cách khác để đối phó với anh.
Dư Triều Gia nói: “Không phải anh em Trà Phủ đã hấp thụ rất nhiều đá năng lượng mới sao, họ có rất nhiều năng lượng tòa thành. Bởi vì hang động xuất hiện, cũng vì để mở rộng nơi cho tất cả mọi người có thể ẩn náu, đúng lúc có thể tách ra bản sao mới, bọn họ liền tách ra bảy tám bản sao. Có vẻ như vì chuyện này mà trong thời gian đó tòa thành đã trở nên suy yếu, phạm vi tòa thành nơi Quỷ Dại xuất hiện cũng bị yếu đi.”
Vân Sâm chìm vào suy nghĩ, hơi thở tòa thành suy yếu thì ma quỷ có thể vào được sao?
Hoa Đình nghĩ kỹ lại, ban đầu hơi thở tòa thành của anh rất yếu, đúng lúc đó là khoảng thời gian đối mặt với tên Quỷ Dại ăn thịt người thì anh cũng chưa từng để Quỷ Dại xông vào đây.
Dư Triều Gia nói thêm: “Lúc đó chúng tôi cũng cảm thấy rất bất an, sau đó chuyện như thế này không xảy ra nữa, cũng không có vấn đề gì lớn cả, hai người không cần lo lắng như vậy đâu.”
Vân Sâm gật đầu, Trà Phủ không sao thì tốt rồi.
Cô hơi thả lỏng ngả người ra sau, sự hiện diện của túi dụng cụ càng rõ ràng hơn.
Viên đá tránh ma quỷ của Dư Triều Gia vẫn ở chỗ cô…
Vân Sâm nhanh chóng lấy hòn đá ra, cô chuẩn bị trả lại cho Dư Triều Gia và nói: “Anh Dư, em có một bí mật muốn nói với anh về thứ anh cho em mượn lần trước…”
Cô do dự liếc nhìn Tần Hảo Hảo.
Tần Hảo Hảo lập tức hiểu ý cô, cô ấy đứng dậy và nói: “Đúng lúc tôi muốn ra ngoài hít thở không khí.”
“Đừng, chị không cần đi ra ngoài.” Dư Triều Gia nhìn Vân Sâm rồi nghiêm túc nói: “Bản thân tôi không gánh vác được gì cả, nhìn em nghiêm túc như vậy thì có lẽ là một bí mật lớn. Nếu đã là bí mật thì xin em hãy giữ kín, tuyệt đối đừng nói cho tôi biết, tôi không muốn biết chút nào đâu.”
Tần Hảo Hảo lại ngồi xuống.
Vân Sâm: “…”
Phản ứng của Dư Triều Gia thật bất ngờ mà cũng hợp với lẽ thường tình, quả nhiên là chuyện mà anh ta có thể làm được.
Cô trả lại viên đá cho Dư Triều Gia.
Dư Triều Gia cười he he rồi cầm lấy, sau đó cất vào trong túi quần. Lần thứ nhất cầm không chắc nên hòn đá rơi xuống đất, lần thứ hai mới bỏ vào đàng hoàng.
Túi quần của anh ta hơi lỏng, cảm giác hòn đá có thể rơi ra bất cứ lúc nào, khiến Vân Sâm và Tòa Thành Nát nhìn vô cùng căng thẳng.
Vân Sâm không nhịn được nói: “Anh Dư, tuyệt đối đừng làm mất nó đấy.”
Dư Triều Gia nói: “Tôi làm sao có thể làm mất nó được chứ? Đây chính là sinh mạng của tôi, nó ở đâu thì tôi ở đó, nó chết thì tôi cũng chết!”
Anh ta vỗ mạnh vào túi quần của mình, khiến dây leo của Tòa Thành Nát run lên. Anh thấy đau thay cho Cửu Châu, mặc dù hòn đá sẽ không cảm thấy đau.
Vân Sâm nói: “Anh này! Trân trọng nó một chút đi!”
Dư Triều Gia sửng sốt, hòn đá này có bí mật gì mà lại quan trọng như vậy?
Anh ta tò mò nhưng không muốn biết, khi nhìn thấy Vân Sâm và Hoa Đình bày ra vẻ mặt lo sợ trông như thể anh ta có thể làm mất viên đá bất cứ lúc nào, anh ta hỏi: “Hai người lo rằng tôi sẽ làm mất nó à?”
Hai người đồng thời gật đầu, nhìn Dư Triều Gia rất cẩu thả.
Dư Triều Gia nói: “Nếu không thì tôi sẽ đục một lỗ…”
“Không được!” Vân Sâm và Hoa Đình đồng thanh nói.
Dư Triều Gia nhìn vào mắt Vân Sâm và dây leo đang chuyển động, như thể nếu anh ta đục một cái lỗ trên hòn đá thì họ sẽ đục một cái lỗ trên đầu anh ta vậy.
Anh ta nói: “Được rồi, hai người cũng biết dây thần kinh vận động của tôi thế nào rồi đó, nó chắc chắn rất quan trọng với tôi.”
Vân Sâm và Hoa Đình lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Dư Triều Gia nghiêng người về phía trước, anh ta nửa nằm trên bàn, thần bí nói: “Thật ra lần này tôi đến đây có mang một thứ cực kỳ tốt cho hai người.”
Thứ tốt chính là đá năng lượng.
Do có hang động cho nên Trà Phủ đã nhận được rất nhiều đá năng lượng, anh em Trà Phủ nhớ rằng Hoa Đình đã sử dụng hết đá năng lượng rồi cho nên họ đã bảo Dư Triều Gia mang đến cho anh một ít.
Vân Sâm hơi ngạc nhiên, cô quả thật đã cảm nhận được hơi thở của viên đá năng lượng, nhưng số lượng cô cảm nhận được chỉ có một ít mà thôi.
Dư Triều Gia mở ngăn ở phía sau xe ra, sau đó mở nắp thùng giấy lớn: “Ta-da!”
Đá năng lượng trong suốt như pha lê trên xe yên lặng nằm bên trong một thùng giấy.
Hoa Đình: “Wow! Cảm ơn anh Dư!”
Hạnh phúc quá, đá năng lượng nhiều như vậy, anh và Vân Vân đều có thể ăn hết!
Dư Triều Gia nhìn thấy phản ứng như mong đợi, sau đó anh ta lại nhìn Vân Sâm nhưng không thấy nụ cười xuất hiện trên mặt cô.
Vân Sâm cẩn thận tiếp cận những viên đá năng lượng, số lượng viên đá năng lượng cô có thể cảm nhận được ít hơn nhiều so với những gì cô nhìn thấy bây giờ.
Nhiều đá năng lượng như vậy xuất hiện, rốt cuộc là chuyện gì đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...