Gả Cho Một Tòa Thành Hoàng

Trans: Tú Anh

Beta: Thư Thư

Trước khi tận thế, vị trí địa lý của Sóc Phương và Lũng Châu nằm trên cùng một hướng.

Nhìn từ bản đồ của Cửu Châu trước kia, Lũng Châu giống như một cái móc câu khổng lồ, phần uốn cong ở cuối móc câu bao bọc lấy Sóc Phương.

Cánh rừng tươi tốt, ngọn núi tuyết trắng xóa, sa mạc vắng vẻ, thảo nguyên bát ngát… Những cảnh đẹp dường như chẳng hề ăn nhập với nhau nhưng lại cùng xuất hiện ở Lũng Châu.

Trên bức tranh được tạo bởi bầu trời xanh, ở giữa xuất hiện một bóng đen mờ lớn cùng với đám mây trắng, đang bay với tốc độ rất nhanh.

Hoa Đình phá vỡ tầng mây, toàn thân vẫn còn dấu vết của những đám mây đang bay lơ lửng.

Anh đang ở bên trên bầu trời của Sóc Phương.

Tòa thành hạ xuống độ cao bình thường, theo đó tìm kiếm tượng thành của Sóc Phương.

Cũng giống như Thiên Phủ và Song Du, khi Hoa Đình đến bên ranh giới của Sóc Phương thì sẽ cảm nhận được hơi thở tòa thành đang tản ra một cách yếu ớt.

Sóc Phương chắc đã tỉnh lại rồi, cấp bậc của tòa thành vẫn chưa đạt đến tòa thành trung bình.

Khi Hoa Đình đang chuyên tâm tìm kiếm Sóc Phương, Vân Sâm lại nhìn chằm chằm vào một nơi với vẻ mặt rất nghiêm túc.

Cho dù lúc trước khi xuống hang ổ của lũ ma quỷ, cô cũng chưa từng nghiêm túc như vậy.

Vân Sâm đang nhìn tủ quần áo của cô.

Có lẽ nên dùng từ kho vũ khí lạnh để hình dung về chiếc tủ quần áo này.

Vân Sâm rất nghiêm túc suy nghĩ, lúc gặp chị Đỗ Quyên thì cô nên mặc gì, nên mang theo loại vũ khí nào để được chị Đỗ Quyên khen?

Cô nhìn hồi lâu, tức giận đóng tủ lại.

Những thanh dao mà cô dùng chẳng có cái nào đẹp cả!

Vân Sâm lại đứng trước gương, cởi áo khoác ra, tạo vài tư thế.

Cô rất hài lòng với chiều cao hiện tại của mình, còn có những múi cơ thoắt ẩn thoắt hiện khi cô chuyển động cơ thể…

Sau một lúc, Vân Sâm mặc chiếc áo khoác vào với vẻ mặt vô cảm.

Thân hình đẹp có tác dụng gì chứ, cô chỉ là một đứa gầy còm thôi, để đạt đến mức độ cơ bắp lấp đầy quần áo thì còn khuya.

Chẳng lẽ với thời tiết bây giờ, khi vừa gặp chị Đỗ Quyên cô liền cởi qu@n áo ra, rồi nói một câu:

“Chị Đỗ Quyên, chị mau xem cơ bắp cường tráng của em này!”

Vân Sâm: “…”

Nếu thật sự làm vậy thì hình tượng của cô trong lòng chị Đỗ Quyên nhất định sẽ biến chất thành kẻ bi3n thái!

Vân Sâm cảm khái thở dài một hơi.

Cuối cùng, cô cũng thôi không lo lắng đến chuyện đó nữa, bước ra khỏi phòng.

Ánh mặt trời vừa lên, Hạ Phong Niên đang nằm trên băng ghế trong sân.

Ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi, tay cầm chiếc quạt tròn làm bằng chiếc lá to nhẹ nhàng phe phẩy, khói trắng nhè nhẹ bốc lên trong cốc trà trên chiếc bàn bên cạnh.

Vân Sâm quét mắt nhìn người cha già đang rảnh rỗi của mình, ánh mắt dừng lại trên người Hoa Đình.

Hoa Đình đang ngồi xổm ở nơi cách đó khá xa, hai tay đang nắm chặt thứ gì đó, giọng nói nghe như đang rất sốt ruột.

Vân Sâm lập tức đi qua đó.

Lão Vương Bát bị những ngón tay thon dài mảnh khảnh giữ chặt hai bên mai rùa, đầu không ngừng thụt vào lại chui ra, trông rất đau khổ.

Vân Sâm: “Lão Vương Bát bị gì vậy?!”

Hoa Đình nói: “Từ nãy tới giờ, nó đột nhiên trở thành thế này rồi.”

Một người một thành nghiên cứu cả nửa ngày cũng không nghĩ ra Lão Vương Bát đang bị gì.


Lão Vương Bát không thể xảy ra chuyện gì được, đây là vật may mắn của đám Hoa Đình.

Vân Sâm định mang Lão Vương Bát tới bác sĩ thú y ở trang trại chăn nuôi để xem tình hình.

“Nó chỉ là đang tuyệt vọng muốn nôn, nhưng lại nôn không được.”

Hạ Phong Niên cười nói, bước đến cắt ngang bước chân muốn ra ngoài của Vân Sâm.

Muốn nôn sao, Vân Sâm hoang mang nhìn về phía Lão Vương Bát, hỏi: “Bố, có phải bố lại lén cho Lão Vương Bát ăn thứ không nên ăn rồi không?”

“…” Hạ Phong Niên đứng dậy, tức giận nói rằng: “Nó chỉ là một con rùa rách nát, bản thân thích ăn linh tinh thì liên quan gì đến bố chứ.”

Vân Sâm làm mặt quỷ với Hạ Phong Niên, vẫn quyết định mang Lão Vương Bát đi gặp bác sĩ thú y.

Sau khi bác sĩ thú y kiểm tra cho Lão Vương Bát xong, cảm khái nói: “Nhìn số lượng vòng dày đặc trên lớp mai của nó, con rùa này tuổi cũng không nhỏ nhỉ… Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một con rùa có trạng thái tốt như vậy.”

Vân Sâm: “Hình như nó đã ăn phải thứ gì đó khiến nó đau bụng rồi ạ.”

Thú Y nói: “Rùa là loài có khả năng chịu đói rất tốt, gần như thứ gì cũng ăn, nó trông cũng không có triệu chứng của trúng độc, không cần lo lắng.”

Vân Sâm nhìn sức sống Lão Vương Bát đang nằm trong tay của bác sĩ thú y vẫn rất dồi dào, cô cảm thấy yên tâm hơn.

Trở về lại trong sân, Lão Vương Bát một lần nữa lại có hành động muốn nôn như lần trước.

Vân Sâm và Hoa Đình vô cùng đau đầu.

Hạ Phong Niên sau khi cười hả hê xong, trong lòng lẩm bẩm: Vương Bát này đoán chừng đã nghe hiểu được những gì ông nói lần trước, ngược lại dường như càng giống thành tinh hơn rồi.

Hoa Đình đang ôm Lão Vương Bát trên tay đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Tìm được Sóc Phương rồi.”

*

Hiện tại Sóc Phương chỉ là một tòa thành nhỏ.

Những ngôi nhà trong tòa thành phố được bố trí dày đặc, con người ở đây rất cảnh giác khi thấy Vân Sâm – người vừa mới đến tòa thành của bọn họ.

Sau khi truy hỏi và kiểm tra nhiều lần, ý không muốn để Vân Sâm đ ến gần Sóc Phương.

Vân Sâm hỏi: “Có phải mọi người đã gặp được ma quỷ ngụy trang thành con người rồi đúng không?”

Người của Sóc Phương sợ hãi, chất vấn Vân Sâm làm thế nào mà biết được.

Vân Sâm lấy ra cuốn sổ ghi chép về các loại ma quỷ luôn mang bên mình ra rồi đưa cho đối phương.

Đây là phiên bản thứ hai của cuốn sổ tay về các loại ma quỷ, thông tin một số ma quỷ mới được cập nhật, ví dụ như Vô Danh sẽ không chết, các đặc điểm ma quỷ sau khi tiến hóa…

Cuối cùng Vân Sâm cũng có được lòng tin của mọi người, nhưng khi cô lấy ra một thùng đá năng lượng, cô lại bị bao vây một lần nữa.

“Thứ này không được, thứ này là đồ xấu, trước đây nó đã khiến Sóc Phương của chúng tôi đau đớn rất nhiều, đến bây giờ vẫn phải chịu dày vò…”

Sau khi Vân Sâm hiểu rõ, mới biết rằng Sóc Phương đã từng hấp thụ đá năng lượng bị ô nhiễm.

Giống như Trà Phủ lúc chưa hiểu rõ tình hình đã tặng cho Hoa Đình một hộp đá năng lượng đã được ngụy trang.

Cho đến bây giờ vẫn không biết ma quỷ làm thế nào mà ngụy trang đá năng lượng được.

Vân Sâm lại là giải thích thêm một hồi nữa.

Cuối cùng cô cũng đã nhìn thấy tượng thành Sóc Phương, cũng đã hiểu được tại sao vừa nãy Sóc Phương vẫn luôn không có động tĩnh gì.

Tượng thành Sóc Phương một nửa đen kịt, một nửa có màu của đá.

Anh ấy đã chiến đấu với ô nhiễm bằng tất cả sức lực của mình, có thể tiếp tục phát ra hơi thở tòa thành đã là giới hạn của anh ấy rồi, không cách nào làm nhiều được nhiều việc khác nữa.

Vân Sâm dùng hai tay đỡ lấy tượng thành, hỏi: “Sóc Phương đã bị ô nhiễm từ lúc nào?”

Đưa Vân Sâm đi gặp Sóc Phương là một thanh niên da đen với mái tóc xoăn tự nhiên, cậu ta nói:

“Đã là chuyện của rất nhiều năm trước rồi.”

“Sau khi trên tượng thành xuất hiện những vết đen này, năng lượng và cấp bậc của Sóc Phương cũng chưa thăng cấp lần nào, lại từ tòa thành trung bình hạ xuống thành tòa thành nhỏ.”

“Chúng tôi hoàn toàn không biết phải làm thế nào để giúp anh ấy.”


“Đều trách chúng tôi đã để người chưa được kiểm tra kỹ càng mang thứ đồ xấu xa vào tòa thành, Sóc Phương trở nên như hiện tại đều là do chúng tôi…”

Giọng nói nhỏ dần, tóc xoăn tự nhiên kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.

Trên người của cô gái trẻ đó xuất hiện một lớp ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt, ánh sáng đỏ vừa tiếp xúc với tượng thành đã điên cuồng xua đi các đốm đen loang lổ trên tượng thành.

Chất lỏng dinh dính màu đen từ trên tượng thành nhỏ giọt xuống càng lúc càng nhiều.

Sóc Phương buông một tiếng thở nhẹ nhàng thoải mái: “Cảm ơn.”

Tóc xoăn tự nhiên lắp ba lắp bắp hỏi: “Đây đây đây… Đây chính là năng lực của Thành Quyến Giả à? Sóc Phương vẫn luôn nói năng lực của các ý thức tòa thành khác đều rất lợi hại, quả nhiên là rất lợi hại!”

Vân Sâm mỉm cười, không giải thích gì.

Cho đến khi tượng thành của Sóc Phương hoàn toàn hồi phục về màu sắc của đá, lộ ra ánh sáng nhàn nhạt, Vân Sâm mới thu tay về.

Lúc này, Sóc Phương từ chỗ của tóc xoăn tự nhiên đã biết được lai lịch của của Vân Sâm.

Giọng nói của Sóc Phương trung tính, nghe không phân biệt được cụ thể là nam hay nữ, anh ấy nói: “Tôi biết yêu cầu của tôi rất mạo muội, nhưng tôi vẫn muốn cầu xin cô có thể lập tức xuất phát đi giúp đỡ Lũng Châu.”

Vân Sâm: “Lũng Châu cũng bị giống như anh sao?”

Sóc Phương nói: “Tình hình của anh ấy có thể còn tệ hơn cả tôi.”

Vân Sâm để viên đá năng lượng lại cho Sóc Phương, sau khi hỏi rõ vị trí của tượng thành Sóc Phương thì lập tức xuất phát cùng Hoa Đình.



Có được vị trí cụ thể của Lũng Châu, Hoa Đình dùng tốc độ nhanh nhất để đến đó, không lâu sau, bọn họ đã tìm thấy Lũng Châu.

Dân cư của Lũng Châu thưa thớt, nguyên nhân bởi vì tình hình hơi thở tòa thành không ổn định, hầu hết mọi người đều đã chuyển đến Sóc Phương – nơi cách đó không quá xa.

Tình hình ở Lũng Châu càng thêm kinh khủng.

Khi Vân Sâm nhìn thấy Lũng Châu ở giữa khe nứt của những ngọn núi, xung quanh bên ngoài tượng thành của anh ấy đang bị khí đen bao phủ.

Mỗi khi màn đêm buông xuống, khí đen từ dưới lòng đất sẽ bay lên bao phủ mặt đất.

Đó cũng là khí đen tạo thành th@n dưới của ma quỷ.

Tượng thành Lũng Châu đã biến thành màu xám, những người còn ở lại Lũng Châu nói rằng: “Bắt đầu từ năm ngoái thì Lũng Châu đã không có phản ứng gì nữa rồi.”

Vân Sâm không xác định được Lũng Châu đã bị ô nhiễm đến mức nào, liệu cô có thể thanh lọc được hay không.

Nếu như không được thì có thể phải nhở Chu Nguyên ra tay.

Cô đến gần tượng thành Lũng Châu, làn da lộ ra khi tiếp xúc với khí đen có chút châm chích.

Vân Sâm không tùy tiện tiếp tục nữa, thể chất của cô cũng là đá năng lượng, trước đó khi ở trong lòng đất đã bị lớp sương dày đặc làm ô nhiễm, cô quyết định đợi một lát.

Sau khi chắc chắn rằng bản thân không bị ảnh hưởng bởi lớp khí đen, cô mới tiếp tục tiến hành.

Khoảnh khắc hai tay Vân Sâm nắm chặt lấy tượng thành Lũng Châu, chiếc nhẫn đá năng lượng trên ngón tay cái lóe sáng.

Khí đen dày đặc đã tan đi rất nhiều.

Trong lòng cô thầm cảm ơn người cha già ở nhà của mình, thử cố gắng thanh lọc Lũng Châu.

Rất khó để nạp năng lượng vào tượng thành đã hoàn toàn bị ô nhiễm, cũng khó khăn như việc đi bộ dưới đầm lầy vậy.

Vân Sâm đã nạp vào rất nhiều năng lượng, biểu cảm dần dần thả lỏng.

Có thể thanh lọc được.

Để thanh lọc Lũng Châu cần rất nhiều thời gian, ước chừng khoảng bốn tiếng.

Sau khi Lũng Châu hồi phục, có chút ngơ ngác hỏi: “Cô ấy không ở đây nữa à?”

Vân Sâm: “Ai thế?”


“Ý thức tòa thành mới tỉnh lại cùng tôi đó, cô ấy nói Cửu Châu không yên tâm về chúng tôi, mới kêu cô ấy tới đây để xem tôi thế nào, khuyên tôi…”

Lũng Châu đang nói thì đột nhiên dừng lại.

Anh ấy do dự hồi lâu, thần trí từ từ tỉnh táo.

Không đúng, căn bản làm gì có ý thức tòa thành nào tỉnh lại cùng anh ấy, Lũng Châu từ đầu đến cuối cũng chỉ có mình anh ấy!

Lũng Châu nói sau khi bản thân bị ô nhiễm, tượng thành đã xuất hiện một “ý thức tòa thành” khác, không ngừng thao túng tâm lý để anh ấy tự biến mình thành vua.

Cô ấy dùng những lời nói như “Cửu Châu không công bằng, chỉ ưu ái một vài tòa thành”, “đều là ý thức tòa thành, dựa vào đâu mà năng lực lại cách biệt đến vậy”… muốn khiến cho Lũng Châu tạo phản.

Sau khi Lũng Châu bị ô nhiễm, thực sự đã cho rằng tên vừa xuất hiện chính là em gái mình.

Cho dù là như vậy, anh ấy cũng chưa từng có bất kỳ dao động nào, chỉ là cảm thấy đứa em gái mới này rất phiền phức.

Ý thức tòa thành có tính cách thế này chắc chắn chưa từng tiếp nhận giáo dục bằng những cú đấm trời giáng của Cửu Châu, đợi sau khi Cửu Châu tỉnh lại đánh cho một trận là được.

Lũng Châu nói: “Tôi nói tại sao cô ấy có thể phiền phức như thế chứ, hóa ra căn bản không phải là ý thức tòa thành của Cửu Châu… Haiz, muốn ngủ cũng ngủ không được.”

Vân Sâm nghe xong, chốc lát không biết nên khóc hay nên cười.

Xem ra Lũng Châu đã gặp phải tình huống giống với Hân La.

Ý thức tòa thành bị ô nhiễm tới một mức độ nhất định thì Mẹ Quỷ sẽ xuất hiện rồi cải trang thành ý thức tòa thành bằng những thủ đoạn khác nhau, dụ dỗ ý thức tòa thành của Cửu Châu tạo phản.

Tượng thành Lũng Châu cao hai mét, anh ấy đã là tòa thành lớn rồi.

Ý thức tòa thành bị ô nhiễm sẽ vẫn thức tỉnh khi đạt đến cấp bậc dường như cũng sẽ không bị kéo vào đình Thương Lãng.

Sau khi Lũng Châu được thanh lọc, Vân Sâm nói Hoa Đình thông báo đến các ý thức tòa thành khác.

Mạnh Thiên Lâm lập tức bỏ dở chuyện đang làm, vội vã chạy đến Lũng Châu để thiết lập con đường dịch chuyển.

Hoa Đình vừa hay đang đi đến Thanh Đường, trong lúc đợi Trung Châu thiết lập con đường dịch chuyển ở Lũng Châu có thể nghỉ ngơi một chút, thời gian đủ để thiết lập con đường dịch chuyển mới, anh cũng sắp đến Thanh Đường rồi.

Vân Sâm ở Trung Châu làm pin sạc dự phòng.

Cô cố gắng kìm nén tâm trạng háo hức của mình, nhìn sang hướng khác để di chuyển sự tập trung của mình.

Tượng thành Trung Châu vẫn từ từ mở ra rồi đóng lại như trước đây.

Vân Sâm chú ý đến một vài thay đổi.

Tượng thành hình cuộn giấy cũng có màu tối của cuộn giấy, khi cuộn giấy được mở ra, ngoại trừ bức tranh chữ được khắc trên tượng thành còn xuất hiện một tầng hư ảnh mờ ảo.

Hư ảnh giống như một bức tranh động nổi trên bề mặt cuộn giấy, nhìn không rõ hình ảnh cụ thể trên bề mặt, lúc trước hoàn toàn không có.

Vân Sâm trực tiếp hỏi: “Chú Trung Châu, đó là gì vậy?”

Trung Châu trầm mặc, muốn nói rồi lại thôi.

Anh ấy kìm nén hồi lâu mới không nói ra mấy chữ “Đừng gọi tôi là chú”, anh ấy giải đáp những thắc mắc của Vân Sâm.

“Tôi, Thiên Hồ và Tam Tương có chung một tài năng, khi ba người chúng tôi tỉnh lại thì tài năng tòa thành của tôi sẽ có sự thay đổi.”

“Cụ thể về thay đổi không rõ lắm… phải đợi Thiên Hồ và Tam Tương đạt đến tòa thành siêu lớn mới được.”

Vân Sâm gật đầu, trâm ngọc trên đầu sáng lên.

Sau khi cô nghe điện thoại xong, mắt cũng theo đó mà sáng lên.

“Hoa Đình đến Thanh Đường rồi, cháu cũng quay về đây.” Trước khi dịch chuyển Vân Sâm hướng về Trung Châu vẫy tay: “Chú Trung Châu, tạm biệt.”

“…” Trung Châu cuối cùng cũng không nhịn được, kìm nén cảm xúc cố gắng nói với giọng bình tĩnh: “Tôi với Hoa Đình là tòa thành cùng một thế hệ đấy.”

Vân Sâm lại không nghe được, cô chào tạm biệt xong thì lập tức dịch chuyển.

Trung Châu rất rầu.

*

Toàn bộ Thanh Đường đều nằm trong phạm vi của cao nguyên, từ trên cao nhìn xuống cũng có thể cảm nhận được vẻ đẹp kinh người của địa hình cao nguyên.

Vân Sâm còn đặc biệt thay bộ trang phục dự tiệc, còn đề nghị Hoa Đình làm cho mình một kiểu tóc đẹp một chút.

“Nhanh lên nhanh lên.”

Hoa Đình bị Vân Sâm thúc giục, đầu ngón tay lật lại, chẳng mấy chốc đã dựng hết tóc lên, một kiểu tóc tinh xảo hơn so với bình thường sắp được hình thành.

Anh cụp mắt nhìn chắm chằm vào quần áo và trang sức được phối màu một cách táo bạo trên người Vân Sâm rất lâu.

Nói thế nào nhỉ, Vân Vân chỗ nào cũng tốt, chỉ là gu thẩm mỹ có chút xíu xìu xiu không giống với anh.

Toàn bộ quần áo ngày thường của Vân Sâm đều do anh chuẩn bị trước một ngày.


Nhưng hôm nay, Vân Sâm muốn tự mình trang điểm.

Có thể nguyên nhân là do đá năng lượng, cô ấy đặc biệt đam mê với màu sắc sặc sỡ.

Hạ Phong Niên cũng gần như vậy… Nhưng không lố như Vân Sâm.

Hoa Đình đeo thêm một ít phụ kiện lên người Vân Sâm, để giảm bớt sự tương phản giữa các màu sắc.

Vân Sâm nhăn mặt: “Nhất định phải đeo à, mấy thứ này vướng víu lắm, em đi lại cũng không tiện… Có phải anh cảm thấy em mặc không đẹp không?”

“Em mặc gì cũng đẹp.” Hoa Đình dỗ ngọt cô: “Giống như chỗ này quá trống, đeo chút phụ kiện sẽ đẹp hơn, em xem, ảnh trước kia của chị Đỗ Quyên cũng đều như vậy mà.”

Hoa Đình cũng không nói dối.

Thực sự là ngũ quan của Vân Sâm rất xuất sắc, nếu không những người bình thường đều không thể mặc những màu sắc này được.

Đương nhiên rồi, tận thế có quần áo mặc đã là tốt lắm rồi, đâu có nhiều loại như trước khi tận thế đâu.

Vân Sâm gật đầu đợi Hoa Đình trang điểm cho cô xong, cô liền chạy đến trước mặt Hạ Phong Niên xoay một vòng.

“Bố thấy thế nào, bố cảm thấy chị Đỗ Quyên sẽ thích chứ?”

“Màu sắc trang phục rất đẹp.” Hạ Phong Niên giơ ngón tay cái lên tán thành, ông nói: “Mấy món phụ kiện đó nhìn rườm rà quá.”

Vân Sâm đồng cảm sâu sắc.

Hoa Đình: “…”

Dưới ánh hoàng hôn, cây cầu lớn làm bằng dây leo nối liền Hoa Đình và Thanh Đường.

Vân Sâm và Mạnh Nhiêm Lâm vừa mới vội vàng đến đã được chào đón rất nồng nhiệt.

Thiết lập con đường dịch chuyển lại bắt đầu lần nữa.

Vân Sâm thở nhẹ một hơi, dè dặt hỏi: “Lý Đỗ Quyên ở đâu vậy ạ?”

Người tiếp đón bọn họ trả lời: “Cô Lý à, chỉ khi trời tối cô ấy mới đến tòa thành nghỉ ngơi một chút thôi, những lúc khác không biết đi đâu.”

Vân Sâm thất vọng.

Người đó tiếp tục nói: “Cô có thể ở khu cắm trại ở quảng trường đợi cô ấy, buổi tối khi quay lại cô ấy đều sẽ ở đó.”

Vân Sâm lập tức xốc lại tinh thần.

Cô nhìn về phía bầu trời hoàng hôn được nhuộm đỏ, lần đầu tiên mong đợi màn đêm sẽ đến nhanh.

Chập tối, một đống lửa được đốt lên trong khu cắm trại ở Thanh Đường, những người đã làm việc chăm chỉ cả ngày ngồi trên quảng trường, cười nói rộn rã.

Vân Sâm tìm một đống lửa rồi ngồi xếp bằng xuống, hai tay đặt trên đầu gối, không ngừng vặn qua vặn lại.

Cô đang nghĩ xem khi gặp được chị Đỗ Quyên, câu đầu tiên nên nói là gì.

Là “Lâu quá không gặp” hay là “Chào chị” đây…

Vân Sâm nghe thấy tiếng ồn từ xa, dường như có rất nhiều người đang đi đến khu cắm trại.

Cô mong đợi đứng lên, trâm ngọc trên đỉnh đầu lập lóe sáng lên.

Vân Sâm nghe điện thoại xong, sắc mặt trở nên rất nghiêm trọng.

Đầu bên kia là Kỷ Lạc Thần.

“Vân Sâm, chúng tôi cần cô qua đây giúp.”

“Mẹ Quỷ đã xuất hiện ở Trà Phủ rồi, người ở Trà Phủ đang di tản, Chi Giang muốn dùng Người Câu Khói Sóng để che phủ Trà Phủ, cô ấy lo không đủ năng lượng.”

Vân Sâm nói: “Tôi sẽ lập tức đến ngay.”

Cô nhìn một lượt những người đang nói cười ở quảng trường, sau đó lấy ra mảnh vỡ của Cửu Châu, nạp năng lượng vào chúng.

Những đốm sáng xuất hiện như những ngôi sao, Vân Sâm dịch chuyển đến Chi Giang.

Chính vào khoảnh khắc cơ thể Vân Sâm biến mất, người tiếp đón họ buổi chiều đã đưa đến một người phụ nữ.

Trên mặt của cô gái có một vết sẹo, khi cô ấy đi tới, trên người mang theo mùi máu tanh nồng nặc do vừa mới săn bắn xong.

Trên quảng trường không ai bảo mà cùng nhau im bặt trong tích tắc, phải mất một lúc lâu sau mới khôi phục về trạng thái náo nhiệt ban đầu.

Lý Đỗ Quyên không để tâm, từ khi cô ấy sinh ra đã không phải là người thu hút sự yêu thích của người khác.

Nếu như với những người ghét mình, cô ấy đều phải để ý vài phút thì cô ấy phải sống tới tận mấy trăm năm mất.

“Ai tìm tôi?”

“Thành Quyến Giả của Hoa Đình, có một cô bé vẫn luôn đợi cô. Haizzzz, người đâu mất tiêu rồi? Vừa nãy vẫn ở đây mà.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận