Gả Cho Một Tòa Thành Hoàng

Trans: Cyane

Rầm.

Hòn đá từ hòn đảo đang nghiêng lăn xuống dưới, Hạ Phong Niên đưa tay ra để cứu Kỷ Lạc Thần khỏi bị hòn đá đập vào đầu.

Kỷ Lạc Thần rùng mình, Bảo Châu đang thiết lập liên lạc với anh ta, Mạnh Nhiên Lâm và Vân Sâm.

Dấu ấn Thành Quyến Giả của ba người họ đều hơi phát sáng.

Bảo Châu sử dụng tài năng tòa thành đối với ý thức tòa thành mà họ đại diện thông qua dấu ấn Thành Quyến Giả trên người họ, ba người họ không có cảm giác gì cả.

Theo như Bảo Châu nói, từ khi cô ấy sử dụng Bao Phủ Diện Rộng đến khi sử dụng thành công thì chỉ mất có năm phút.

Trong năm phút này, ba Thành Quyến Giả đã được thiết lập liên lạc phải ở trong phạm vi hơi thở của tòa thành Bảo Châu và không thể rời đi.

Thông thường, năm phút trôi qua rất tùy ý.

Giờ phút này thì lại phung phí, đừng nói là năm phút, trong tình huống hiện tại, bọn họ chưa chắc có thể sống sót qua ba phút.

Độ dốc của hòn đảo lại càng tăng.

Không chỉ vậy, làn sóng ô nhiễm màu đen đang đến gần.

Càng tới gần, độ cao của nó càng kinh khủng, tiến tới như thác lũ gầm thét, chỉ cần nó thành công tiếp cận hòn đảo, con người nơi này chưa chắc đã sống sót.

Khuôn mặt ai cũng đầy lo lắng.

Hòn đảo khi nghiêng đồng thời cũng rung chuyển dữ dội.

Con người trong ngày tận thế sẽ chú ý đến thể chất, nhưng giới hạn của thể lực và cường độ luyện tập của mọi người khác nhau, không phải ai cũng có thể đối phó với những nguy cơ bất ngờ.

Sau khi Mạnh Nhiên Lâm bị thương nặng, tình trạng thể chất của ông ấy không còn tốt như trước nữa.

Vừa rồi ông ấy treo mình ở trên cây, vừa định động đậy thì gặp phải sự lay động kịch liệt, hai tay buông lỏng, trượt xuống một cách không dừng lại được.

Thấy vậy, Vân Sâm lập tức buông tay, nhanh chóng nhảy lên và di chuyển dọc theo con dốc với sự trợ giúp của cây cối như thể đang thoát khỏi trọng lực.

Cô đến trước cây mà Mạnh Nhiên Lâm đang rơi xuống để chặn ông ấy lại, thành công đón được ông ấy.

Mặt đất vẫn rung chuyển dữ dội.

Vân Sâm đỡ Mạnh Nhiên Lâm với vẻ mặt bình tĩnh, hòn đảo lại xoay chuyển, nhưng những giá đỡ gần nhất xung quanh họ thì vẫn phải leo lên một khoảng cách nhất định mới đến được.

Đôi chân của Vân Sâm tràn đầy năng lượng, cô bước mạnh bằng chân trái và chân phải theo sát, hai chân tạo thành một vật thể cố định, mặc cho mặt đất rung chuyển dữ dội như thế nào, cô vẫn bất động.

Ngay lập tức, cô truyền năng lượng vào cả hai cánh tay, đỡ Mạnh Nhiên Lâm chạy theo.

Cả hai lần lượt đến nơi an toàn.

Lúc này, còn ba phút nữa trước khi Bảo Châu thiết lập kết nối thành công.


Tình huống không ổn, cơn sóng do đất ô nhiễm tạo thành cách bọn họ chỉ có một cây số, đây còn là trong phạm vi hơi thở tòa thành…

Khi một số người tiếp tục né tránh và di chuyển, khoảng cách giữa họ ngày càng xa hơn.

Hòn đảo cứ rung chuyển và không dừng lại.

Lại một người khác kiệt sức và ngã xuống.

“Cố Tư Lượng!”

Nhậm Bội Quân kịp thời đưa tay ra để khóa thắt lưng của Cố Tư Lượng đang rơi với tốc độ cao, cô ấy nghe thấy một tiếng “rắc” nhẹ, có thể là xương của Cố Tư Lượng.

Tay trái của cô ấy bê bết máu do cọ xát, adrenaline* tiết ra, phải rất vất vả mới có thể từ từ kéo Cố Tư Lượng lên.

(*Adrenalin là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.)

Những nơi khác của Bảo Châu loáng thoáng truyền đến tiếng kêu thảm thiết của con người.

Nhậm Bội Quân lo lắng hét lên: “Bảo Châu, cô không thể nhanh hơn à!”

Họ thậm chí còn không biết liệu ô nhiễm có liên quan đến mối liên hệ giữa Bao Phủ Diện Rộng và thứ kết nối chẳng biết là gì kia hay không, họ đang đánh một canh bạc lớn.

Bảo Châu nói: “Còn nửa phút nữa!”

20 giây…

Mọi người nắm chặt các giá đỡ xung quanh, cảnh giác nhìn chằm chằm vào lớp đất ô nhiễm không ngừng tràn vào.

15 giây…

Đất ô nhiễm giống như ngửi thấy mùi con mồi, đột nhiên tăng tốc!

10 giây…

Làn sóng đỏ đen cao hơn mười mét, cách bọn họ không tới trăm mét.

5 giây…

Làn sóng đỏ đen đã ập đến trước mặt mọi người, họ nhìn thấy đất đá và vô số xác người thối rữa tay chân bị sóng cuốn vào, mùi hôi thối nồng nặc.

0 giây!

Bảo Châu nói: “Thành công rồi!”

Rồi sao? Thay đổi ở đâu?

Sự ô nhiễm vẫn còn đó, làn sóng đỏ đen cũng vậy, mũi của Nhậm Bội Quân và Cố Tư Lượng – những người đứng gần nhất đã chạm vào những xác chết thối rữa trong làn sóng đó.

Ngay khi ánh sáng đỏ lóe lên trên cơ thể của Hạ Phong Niên rồi dừng lại, ông nhìn lên bầu trời.

Hoa Đình di chuyển đến đây với tốc độ gần gấp mười lần trước đó, giống như dịch chuyển tức thời.


Cứ như thể đã nhấn nút tạm dừng trên màn hình, vùng đất bị ô nhiễm cứ thế dừng lại trước mặt Nhậm Bội Quân, không còn cuộn trào nữa.

Trong giây tiếp theo, đất ô nhiễm trong hơi thở tòa thành nhuộm màu vôi xám từ trên xuống, nhanh chóng ngưng tụ xuống dưới.

Trước mặt họ là một bức tường cao màu xám.

Gió thổi qua, bức tường cao sụp đổ, chất xám đen tràn ngập trong không khí nhanh chóng biến mất, tất cả ô nhiễm tan biến, đất đá đang đổ xuống trở lại màu sắc bình thường.

Không cần nhắc nhở, khoảnh khắc Hoa Đình rơi xuống, Bảo Châu biết phải làm gì, cô ấy hoàn toàn mở rộng phạm vi hơi thở tòa thành của mình, không còn kìm nén nó nữa.

Đồ chết tiệt, cút ra khỏi lãnh thổ loài người ngay!

Năng lượng của tòa thành liên tục bổ sung năng lượng cho hơi thở tòa thành, những dao động vô hình lan ra bên ngoài từng lớp một.

Hơi thở của tòa thành truyền đến đâu, vạn vật sống lại đến đó.

Ô nhiễm bầu không khí bên ngoài thành phố Bảo Châu do Hoa Đình phụ trách làm thay, sau khi kết nối được thiết lập, mảnh đất vốn thuộc về Bảo Châu này cũng sẵn sàng tiếp nhận năng lượng của anh.

Anh bay lên không trung, những chiếc lá xanh rơi xuống.

Vân Sâm kinh ngạc nhìn Hoa Đình, sao anh có thể di chuyển nhanh như vậy, phạm vi hơi thở tòa thành cũng lớn hơn nhiều…

Ngay khi cô định hỏi, giọng nói của Bảo Châu truyền đến bên tai cô, mọi người trong tòa thành đều nghe thấy giọng nói đó.

“Xin… Xin hãy đứng yên, đừng di chuyển lung tung, tòa thành sẽ nhanh chóng khôi phục lại…”

Chưa tới vài phút, một cảm giác mất trọng lượng mạnh mẽ ập đến.

Nhìn từ xa, khu vực xung quanh hòn đảo giống như chiếc lá chuối đang dần trở lại màu xanh, nước biển đang nhấp nhô.

Cô ấy nặng nề rơi xuống từ một góc gần như thẳng đứng, đập vào một con sóng lớn, làm xuất hiện những gợn sóng trắng lăn tăn.

Bảo Châu đã được phục hồi.

Lúc này, Vân Sâm cũng nhận được câu trả lời từ Hoa Đình.

Sở dĩ thực lực của anh đột nhiên tăng lên, là bởi vì tài năng tòa thành Bao Phủ Diện Rộng của Bảo Châu.

Ý thức tòa thành được kết nối với Bảo Châu thì năng lượng tòa thành, hơi thở tòa thành và tài năng tòa thành sẽ tăng gấp mấy lần.

Bản thân Bảo Châu càng mạnh thì sức mạnh mà cô ấy sẽ mang đến cho các ý thức tòa thành khác thông qua tài năng của mình cũng sẽ càng mạnh.

Bao Phủ Diện Rộng hoàn toàn là một tài năng quan tâm đ ến lợi ích của người khác.

Nhưng cũng hoàn toàn mạnh mẽ.

*

Xung quanh rất tối, chỉ có ngọn đèn tường lờ mờ, ngọn lửa loe lói và những con sâu bướm đập vào nắp thủy tinh bên ngoài ngọn đèn tường.


Kim Hòa Doãn ngồi xổm trên chiếc giường gỗ trong hầm, bóp ch3t một con gián đang bò lổm ngổm, trên môi nở một nụ cười nhạt.

Vừa rồi, hắn cảm nhận được hơi thở của Hân La, những tài năng tòa thành kia lại có thể sử dụng.

Hắn nghĩ không sai, Hân La sẽ không dễ dàng chết như vậy, thủ đoạn của Cửu Châu căn bản không thể khống chế Hân Lạ được.

Hắn đã luôn chọn ra tay với các ý thức tòa thành phía nam, nhưng hắn không ngờ rằng hẻm núi ma quỷ sẽ bị con người phá hủy nhanh như vậy. Lúc trước hắn đã thất thủ ở Trà Phủ, chắc là Tân An đã tiết lộ thân phận của hắn, nam bắc hội tụ, chuyện hắn làm đều bị bại lộ.

Hắn không có chút khó chịu hay hối hận nào, cùng lắm cũng chỉ có chút tức giận.

Tức giận hắn lúc đó lẽ ra nên tìm cách tiêu diệt hoàn toàn ý thức của các tòa thành đó, không để lại chút hy vọng nào.

Kim Hòa Doãn từ khi còn nhỏ đã có suy nghĩ riêng của mình.

Khi còn nhỏ sức khỏe của hắn rất kém, nhưng hắn sẽ phán đoán tình hình, tạo ra một môi trường thoải mái phù hợp nhất với sự sống còn của mình.

Có người muốn bắt nạt hắn? Hắn là cao thủ trốn tìm, cũng là cao thủ độc ác, rất giỏi nhìn thấu lòng người.

Hắn sẽ để những đứa trẻ có ý định bắt nạt hắn tìm không thấy hắn, hoặc ngược lại trúng chiêu của hắn có đi mách cũng chẳng được gì, hoặc sử dụng sự tò mò và tính cạnh tranh của trẻ con để khuyến khích chúng ra ngoài vào ban đêm, từ đó về sau, thế giới sẽ chỉ còn sót lại những tên thuận mắt mà thôi.

Đôi khi một số đứa trẻ đủ mạnh mẽ không thể đi đường vòng, vậy thì nghĩ cách tìm một người trợ giúp mạnh mẽ, tốt nhất là đầu óc đơn giản và dễ kiểm soát… Uông Việt Niên là một trong số đó.

Hắn tùy tiện để Uông Việt Niên xem một vài cảnh tượng, anh ta rất đồng tình với hắn. Phải công nhận anh ta đúng là người tốt, lại là bạn hờ duy nhất của Kim Hòa Doãn, anh ta luôn cho rằng tính cách của hắn như vậy là do những biến cố đã gặp phải khi còn nhỏ.

Kim Hòa Doãn nghĩ rằng Uông Việt Niên là một kẻ ngốc, còn bản thân lại rất thông minh.

Trên thế giới chỉ có 10% là người thông minh, người thông minh biết cách làm thế nào là tốt nhất, 90% còn lại là những người ngu ngốc, chỉ biết chạy theo đám đông và không có chính kiến.

10% người thông minh sẽ dẫn dắt 90% người ngu ngốc tạo ra một thế giới mới.

Khi tận thế đến và các loài mới xuất hiện, lẽ ra phải lật đổ hệ thống cũ, thành lập lực lượng mới, vô số nhân tài xuất hiện ở mọi nơi. Nhưng vì ý thức tòa thành cho phép mọi người sống trong tòa thành với các yêu cầu trước khi tận thế, điều này đang cản trở sự phát triển của loài người.

May mắn thay, hắn đã tìm thấy một ý thức tòa thành có chung chí hướng.

Hân La cũng đồng ý với hắn, nghĩ rằng Cửu Châu dù sao cũng đang ngủ say, ý thức tòa thành sẽ không cần tốn nhiều công sức để đánh thức Cửu Châu dậy nữa.

Hai là hợp tác với ma quỷ, vì mưu cầu lợi ích lớn nhất, trên đời làm gì có nhiều kiên trì và lập trường như vậy, lợi ích thiết thực mới là thứ có thể thật sự đạt được.

Kim Hòa Doãn đứng dậy, hắn trèo lên thang gỗ, dựa vào cửa hầm để nghe ngóng. Một lúc sau, hắn trèo xuống thang gỗ, mở tấm ván đầu giường và lấy ra chiếc kẹp giấy mà hắn đã giấu ở đây.

Hắn khẽ cười, bởi vậy mới nói mềm lòng như vậy cũng không phải là chuyện tốt gì.

Giữ gìn khả năng di chuyển của hắn, không thay khóa cửa hầm và coi thường hắn…

Một căn hầm ẩm ướt đầy sương mù.

Kim Hòa Doãn lặng lẽ mở cửa hầm rồi rời đi, sau khi hắn che giấu tung tích, ý thức tòa thành thay thế tạm thời hoàn toàn không phát hiện ra hắn.

Tuy nhiên, ngay sau khi hắn rời đi, một bóng người xuất hiện và đi theo bước chân của hắn.



Kim Hòa Doãn rời đi nhanh chóng, không ai quen thuộc với cách bố trí của Hân La hơn hắn, hắn dễ dàng tránh được tất cả những người qua đường đang đi bộ.

Hắn muốn đi tìm tượng thành của Hân La.

Chỉ cần Hân La hồi phục, kẻ mạo danh đó nhất định sẽ biến khỏi đây.

Không ai biết rằng Hân La thực sự rất đặc biệt, không chỉ có hai ý thức tòa thành A Hân và A La, mà còn có hai tượng thành nằm ở những vị trí khác nhau.


Kim Hòa Doãn rất ghét tính cách của A Hân, nhưng A La rất hợp với hắn, hắn đã được A La chọn làm Thành Quyến Giả.

Hai giờ sau, Kim Hòa Doãn đi đến dòng sông chảy xiết dưới núi, hắn nhảy xuống nước, lặn một đoạn rồi ngoi lên.

Đây là một hang động cực kỳ khuất, lối vào duy nhất là dòng sông và con kênh, nguồn ánh sáng trong hang động là từ tượng thành ở trung tâm.

“A La, tôi đến rồi đây.”

Kim Hòa Doãn vừa dứt lời, hắn đã nghe thấy một giọng nói trầm ấm thanh tao vang lên, đây không phải là giọng nói mà hắn mong đợi.

Là một giọng nói khác, ý thức tòa thành tạm thời tiếp quản nơi này – Chu Nguyên.

Chu Nguyên nói: “Lúc trước tôi luôn cảm thấy chưa thu dọn sạch sẽ, hóa ra là giấu ở chỗ này, lần này không thành vấn đề.”

Phía trên của tượng thành A La dường như xuất hiện một bàn tay vô hình.

Lòng bàn tay chậm rãi ấn xuống, cảm giác cực kỳ áp bức.

Tượng thành vững chắc không thể chịu nổi lực này, ngay lập tức bị nghiền nát.

Cùng với tượng thành bị nghiền nát chính là hy vọng của Kim Hòa Doãn, dấu ấn Thành Quyến Giả của hắn đã hoàn toàn biến mất.

Hắn lao về phía tượng thánh đổ nát, lục lọi không ngừng.

Chu Nguyên nói: “Vẽ hổ vẽ da khó vẽ xương, biết người biết mặt không biết lòng. Cậu tính đối phó hắn như thế nào?”

Trong con kênh dưới nước của hang động, một người ướt sũng bơi ra, nước bắn tung tóe khắp người.

Uông Việt Niên yên lặng nhìn Kim Hòa Doãn đang điên cuồng lục lọi, nói: “Anh ta không thể chết dễ dàng như vậy, anh ta phải trả giá cho những gì đã làm sai.”

Đột nhiên, Kim Hòa Doãn tìm thấy một phiến đá màu đen cỡ lòng bàn tay từ đống đá, chất lỏng sền sệt màu đen đang chảy ra từ phiến đá, nhỏ ra được một nửa lại bay hơi trong không khí.

Trên phiến đá có rất nhiều dòng chữ, sau khi Kim Hòa Doãn đọc xong, hắn từ từ khôi phục lại sự bình tĩnh.

Hắn cười lạnh quay đầu nhìn Uông Việt Niên nói: “Xem ra ngay từ đầu tôi đã bị lừa, chết hay không cũng không quan trọng nữa, dù sao không bao lâu nữa con người cũng sẽ xong đời theo thôi.”

Uông Việt Niên: “Đó là gì?”

Kim Hòa Doãn: “Không biết, đây là kết thúc của sự bướng bỉnh của mấy người đó. Ý thức tòa thành nên độc lập, sự phân tán sức mạnh sẽ chỉ khiến nó không thể chống lại tai họa… Mẹ của chúng nó mạnh hơn mấy người nghĩ nhiều.”

Uông Việt Niên nắm lấy phiến đá rồi dùng một chân đạp nát đầu gối của Kim Hòa Doãn, anh ta nói: “Từ trước đến nay chưa bao giờ có ý thức tòa thành độc lập, chúng tôi chỉ có một Cửu Châu!”



Đình Thương Lãng.

Hoa Đình không có ở đây, Trung Châu, Tân An và Chi Giang đồng thời nói: “Tài năng tòa thành đã trở về rồi, bên kia xảy ra chuyện gì thế?”

Sau khi Chu Nguyên mô tả tình hình chung, anh ấy nói: “Người tạo ra ma quỷ được họ gọi là mẹ, dường như có thể bắt chước ý thức tòa thành, hạn chế nhất định rất lớn.”

Nếu ma quỷ có thể tùy ý bắt chước, vậy ý thức tòa thành đã toang từ lâu rồi.

Anh em Trà Phủ xoa cằm, nghi hoặc hỏi: “Là loại ô nhiễm kia à?”

Anh ấy đề cập đến viên đá năng lượng giả trước đó.

“Tôi cũng không biết.” Chu Nguyên lại nhắc tới chuyện về phiến đá, những hoa văn kia có thể là phương thức liên lạc của ma quỷ, Kim Hòa Doãn biết nhưng cũng không thể hỏi hắn cho ra lẽ, có ép hỏi cũng không được.

Trung Châu nói: “Để tôi thử xem, có thể rất nhanh, nhưng cũng có thể sẽ tốn thời gian rất lâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận