Gả Cho Một Tòa Thành Hoàng

Trans: Cyane

“Mấy người ở phía sau mau đi lên phía trước, đừng có đứng im ngây ngốc ở đó.”

Người ở bến tàu đông nghịt, bởi vì có người không tiến lên phía trước, hàng dài xuất hiện chỗ trống rõ ràng, người phụ trách trật tự xếp hàng lập tức hét với mấy người ở sau.

“Tiến lên phía trước đi, đừng chặn đường.”

Người đàn ông râu ria đẩy người đàn ông trung niên phía trước, ông ta cau mày, nhưng không phải vì điều này.

Mọi người lên xuống tàu du lịch đều có mùi rất nồng, đặc biệt là mùi trên người người đàn ông trung niên. Người đàn ông có râu vốn là người có khứu giác nhạy bén, khi ngửi ở khoảng cách gần, mùi cơ thể của người đàn ông trung niên khiến ông ta khó thở.

“Tôi thấy nản quá, anh nhìn thấy những người đó sau khi tiến vào thì đã biến mất tăm, tôi muốn nhìn xem thử.”

Người đàn ông trung niên lau mồ hôi trên trán, ông ta từ bỏ vị trí của mình.

Người đàn ông có râu không hiểu, nhìn ông ta rồi nói: “Anh cũng nhát quá rồi đấy.”

Không phải tất cả những người trên tàu du lịch đều biết nhau, họ đều ở trong buồng riêng của mình, chỉ những người ở cùng một buồng mới biết rõ về nhau, những người ở các tầng khác nhau có thể chưa từng gặp nhau bao giờ, kể cả thuyền trưởng cũng vậy.

Người đàn ông trung niên lui về cuối hàng.

Có rất nhiều người lên xuống tàu du lịch, những người không xuống tàu cũng không ít. Chi Giang vẫn không đủ nhân lực để kiểm soát hiện trường, sau khi duy trì hiện trường vẫn có chút hỗn loạn, hành động thụt lùi của ông ta không hề thu hút sự chú ý của người khác.

Sổ tay về các loại ma quỷ do nhân viên của Chi Giang phân phát cho bọn họ đọc, cuối cùng đã được chuyển đến tay của người đàn ông trung niên.

Người đưa cuốn sổ tay cho ông ta là một cặp vợ chồng trung niên, lớn tuổi hơn ông ta, họ ngại ngùng nói: “Thật ngại quá, cả hai người chúng tôi đều không biết đọc, anh có thể đọc cho chúng tôi nghe được không?”

Ánh mắt Vô Danh giả trang thành người đàn ông trung niên rơi vào người thanh niên được cặp vợ chồng chăm sóc kia, thanh niên tứ chi khỏe mạnh nhưng vẻ mặt không giống người bình thường, khóe miệng không ngừng ch ảy nước miếng.

“Cậu ta sao vậy, không khỏe sao?”

“Không, không phải. Haiz, đây là con trai chúng tôi. Khi nó đang làm việc trong nhà máy, não của nó bị tổn thương và trở nên chậm phát triển trí tuệ. Chúng tôi nghe nói bệnh viện lớn ở Bảo Châu và Minh Đảo có thể chữa khỏi căn bệnh này, vì vậy chúng tôi đã dùng hết sạch tiền tiết kiệm của gia đình để đến Bảo Châu trước, nhưng kết quả…”

“Thì ra là như vậy, trong thời kỳ tận thế để chăm sóc cậu ta cũng không dễ dàng. Hai người là người nơi nào?”

“Đúng vậy, thật khó khăn, nhưng chúng tôi phải chăm sóc nó, có mỗi mình nó là đứa con duy nhất. Gốc chúng tôi ở Bát Quế.”

“Mọi người đều tiến lên phía trước hết rồi, chúng ta cũng tiến lên phía trước thôi, bây giờ tôi đọc cho hai người nghe.” Vô Danh cười, lật sổ tay về các loại ma quỷ ra, chậm rãi đọc nội dung bên trong.

Chuyện này hắn đã nghe nói từ lâu, nhưng đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy, thật sự rất thú vị.


Vô Danh không thể học toán học của con người, hắn thiếu trí tưởng tượng không gian và khả năng tính toán phức tạp trong lĩnh vực này. Không phải hắn không muốn học, mà bởi vì hắn là một ma quỷ do mẹ hắn tạo ra, khi hắn biến thành người thì sẽ có loại khuyết điểm này, trạng thái ma quỷ thì không tồn tại nhược điểm cấp thấp này.

Chỉ có Lý Đỗ Quyên biết điều này.

Hắn có một thân phận con người mới, trong khi chờ đợi chỉ thị của mẹ dưới lòng đất, hắn đã tìm thấy một con chuột nhỏ màu xám ẩn nấp, nó rất giỏi ẩn nấp, sau khi tìm kiếm rất lâu, cuối cùng hắn cũng tìm thấy con chuột nhỏ này.

Đáng tiếc viên đá chết tiệt kia đã cho cô ta một đồ vật có ích, để cô ta chạy trốn trở về mặt đất.

Đây là lần đầu tiên hắn bỏ lỡ một cuộc săn, hắn vô cùng tức giận, biến thành người hết chui lên chui xuống đất để truy đuổi. Nhưng trong quá trình truy đuổi, hắn lần lượt rơi vào bẫy của đối thủ, thậm chí hắn còn bị nhìn thấu khuyết điểm khi giả trang thành con người.

Nếu hắn muốn làm những việc quan trọng hơn thì đành phải từ bỏ con mồi Lý Đỗ Quyên, nhưng kết quả đối phương lại dám săn lùng hắn?

Hắn ngưỡng mộ con mồi gan dạ này, nhưng cũng vô cùng tức giận.

Bị con người đánh giá trong sổ tay ghi chép là một trải nghiệm vô cùng tồi tệ.



Vô Danh chậm rãi đọc xong nội dung của sổ tay về các loại ma quỷ.

Cặp vợ chồng trung niên xúc động nói: “Có thể phát hiện ra những thứ này, người đó thật sự quá lợi hại. Ma quỷ mà cũng có nhiều khuyết điểm như vậy, tốt quá.”

Vô Danh nói một cách sâu xa: “Đúng vậy, con người mạnh hơn nhiều.”

Cặp vợ chồng trung niên: “Anh thật tốt bụng, cảm ơn anh.”

Vô Danh cười mà không nói lời nào.

Cuối cùng cũng đến lượt bọn họ, xét duyệt rất nghiêm ngặt, một buổi có bốn mươi người, mỗi người giải một bài toán khác nhau, bốn người giám sát từ trước ra sau, từ trái sang phải, không thể nào gian lận được.

Những người vượt qua cuộc xét duyệt được đưa vào Chi Giang.

Có rất nhiều người không thể làm toán, những người này được dẫn đến một khu vực khác.

Nơi này cách xa khu dân cư tập trung, lối vào khu vực chính của tòa thành phố được bảo vệ nhiều lớp, chỉ có con đường rời khỏi Chi Giang là mở tùy ý.

Các nhân viên đã tập hợp những người không thành công trong cuộc kiểm tra rồi giải thích tình hình hiện tại.

“Sắp tới sẽ có người tới dạy mọi người, những đề bài kia cũng không khó như trong tưởng tượng như vậy, chỉ là cơ bản thôi, mọi người chỉ là chưa học lý thuyết mà thôi, nghe giải thích xong, học nhanh là có thể rời đi ngay trong ngày.”


Sự hoảng loạn của mọi người đã được xoa dịu.

“Còn gì muốn hỏi không?”

“Nếu chúng tôi thực sự không thể học thì sao?”

“Chẳng lẽ chúng tôi sẽ bị coi là ma quỷ nếu chúng tôi không giải được bài toán à?”

“Mọi người đừng sợ, cứ học trước đi, tình huống đặc biệt sẽ có chuyên môn xử lý. Những người sau khi khóa học kết thúc, ở lại nơi này sẽ có người đặc biệt đánh giá… Người nào thật sự không chịu được thì có thể lựa chọn rời đi, chúng tôi sẽ không ngăn cản.”

Nhân viên rời đi, để lại mọi người nhìn nhau thất thần.

“Tôi vừa nghe bọn họ nói, sau khi lên lớp mà không qua được bài kiểm tra sẽ bị giám sát nghiêm ngặt.”

“Tôi đã xem qua những cuốn sách giáo khoa đó, thực sự không khó để làm theo các bước trên đó. Mọi người hãy vui lên, chúng ta đã sống sót qua một ngày khó khăn như vậy trên biển rồi, chuyện nhỏ như vậy sao có thể làm chúng ta gục ngã được chứ!”

Vô Danh ngồi trong góc với vẻ mặt trống rỗng.

Hắn chậm rãi đứng dậy, đi ra khỏi căn phòng trước mặt, đi đến một góc thì nhìn thấy một đôi trung niên muốn quỳ xuống nhưng bị người đàn ông mặc áo ghi lê màu cam giữ lại.

“Gì vậy, muốn làm gì?”

“Con trai chúng tôi không thể học được, nó bị thiểu năng trí tuệ, ngay cả nói cũng không rõ ràng! Nó không thể là ma quỷ được!”

“Ai da, chú thím đừng như vậy, chú không cần lo lắng, chúng tôi sẽ xử lý những trường hợp đặc biệt, giống như tình huống của con trai chú. Sau khi chú thím thông qua kiểm tra xác minh thân phận, sau khi bác sĩ kiểm tra anh ấy bình thường hay không thì chú thím có thể viết đơn xin cho anh ấy vào Chi Giang, chú thím cứ yên tâm.”

“Cảm ơn, cảm ơn cậu rất nhiều!”

Vô Danh ẩn sau cánh cửa.

Ánh mắt hắn rơi vào người thanh niên đang ch ảy nước miếng sau lưng người phụ nữ trung niên, nụ cười của hắn rộng hơn.

Lòng tốt của con người ấy mà…

*

Cầu thang xoắn ốc hướng lên trên, năm người đã xuống tàu du lịch và vượt qua cuộc kiểm tra, mọi người nối đuôi nhau.

Họ không đếm được mình đã leo bao nhiêu bậc thang, chỉ biết khi chân sắp bỏ cuộc, người dẫn đầu rốt cuộc cũng không leo cầu thang nữa, quay người ra khỏi cầu thang, dùng hai tay mở cánh cửa sơn đỏ ở cuối hành lang.


“Đây là Thành Quyến Giả của Chi Giang, Kỷ Lạc Thần, mọi người có thể nói tình hình cho anh ấy biết.”

Sau chiếc bàn làm bằng gỗ trắc khổng lồ, người ngồi trên ghế xoay quay lưng về phía bọn họ, chỉ có thể nhìn thấy khuỷu tay của anh ta đặt trên tay vịn của ghế xoay. Anh ta chậm rãi xoay người lại, dung mạo còn sáng sủa hơn cả mỹ nữ, giữa ngón tay anh ta đang kẹp một, à không, năm cái bánh que Glico!

Người của Bảo Châu: “…”

Họ không khỏi hoang mang, liệu Chi Giang có thể giúp họ không?

Kỷ Lạc Thần cắn hai miếng bánh que giữa các ngón tay, thức ăn trong thời kỳ tận thế không có hạn sử dụng, có thể ăn bất cứ thứ gì miễn là không bị hỏng. Anh ta ra hiệu cho năm người ngồi xuống ghế sô pha, sau đó ngồi đối diện họ.

“Chuyện gì đã xảy ra với Bảo Châu?”

Bốn trong số năm người nhìn người ở ngoài cùng bên trái, rõ ràng anh ta có quyền nói.

Theo thông tin đăng ký trong tay Kỷ Lạc Thần, người đàn ông có râu này là thuyền trưởng của một trong những du thuyền, tên là Nhậm Đại Hựu.

Ở cuối thông tin đăng ký có nói rõ, đây là nội dung do Nhậm Đại Hựu tự điền vào.

Nhậm Bội Quân – Thành Quyến Giả của Bảo Châu là con gái của Nhậm Đại Hựu.

Nhậm Đại Hựu nói: “Vùng đất Bảo Châu của chúng tôi đã bị nguyền rủa. Mọi người đã thử nhiều phương pháp khác nhau, nhưng không có cách nào làm chậm sự lây lan của lời nguyền. Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mạo hiểm đến tòa thành gần nhất để tìm kiếm sự giúp đỡ.”

“Xin hãy giúp chúng tôi, con gái tôi và những người Bảo Châu khác vẫn đang bị tra tấn ở đó, sau này chúng tôi nhất định sẽ báo đáp mọi người!”

Bốn người còn lại cúi đầu, cảm thấy xúc động.

Kỷ Lạc Thần cho rằng lỗ tai mình nghe nhầm, nguyền rủa gì chứ, ông ta đang đóng phim sao?

“Hãy giải thích rõ ràng chuyện này, tôi không hiểu, rốt cuộc là lời nguyền gì?”

Giọng nói của Kỷ Lạc Thần vừa dứt, cửa phòng làm việc vang lên hai tiếng. Anh ta còn chưa kịp phản ứng, nam trợ lý đã đẩy cánh cửa sơn đỏ ra, sau lưng trợ lý xuất hiện một nam một nữ có lông mày giống nhau đang đứng.

“Vân Sâm, em tới rồi.” Kỷ Lạc Thần vội vàng kêu người vừa tới ngồi xuống, anh ta nhìn người ở phía sau Vân Sâm: “Đây là…”

“Bố em, Hạ Phong Niên.”

“Xin chào, chú Hạ, nơi này vừa vặn có khách mời quan trọng, hai người cứ nghe bọn họ nói đi. Bọn họ là người của Bảo Châu, nói rằng vùng đất này đã bị nguyền rủa và cần tòa thành của chúng ta giúp đỡ.”

Kỷ Lạc Thần giới thiệu Vân Sâm với Nhậm Đại Hựu: “Đây là Thành Quyến Giả của Hoa Đình.”

Nhậm Đại Hựu nhìn hai người vừa bước vào nhà, Thành Quyến Giả của Hoa Đình dường như cũng trạc tuổi con gái ông ta, cao gần 1m7, phong thái điềm tĩnh khiến người khác yên tâm.

Còn bố cô… Ông ấy còn quá trẻ!

Xì, người này có mùi hơi lạ, giống như một món đồ vậy.


Nhậm Đại Hựu đã có khứu giác kỳ lạ này từ khi còn là một đứa trẻ, với cảm giác này, trong chuyến đi biển này mỗi đêm ông ta đều đã tránh được ma quỷ, thành công vào bờ một cách an toàn.

Ông ta không thể không nhìn chằm chằm vào Hạ Phong Niên.

“Hãy tiếp tục nói về tình hình của Bảo Châu. Lời nguyền là gì?”

Kỷ Lạc Thần nhắc nhở Nhậm Đại Hựu rằng điều gì quan trọng hơn, ông ta nhanh chóng nói: “Lời nguyền là mô tả của chúng tôi về tình hình đất đai của Bảo Châu. Mặc dù Bảo Châu của chúng tôi diện tích nhỏ, nhưng đất đai và khí hậu tốt, bên ngoài hỏi thở tòa thành cũng rất thích hợp để trồng trọt. Nhưng trong ba tháng đầu năm, mọi thứ chúng tôi trồng bên ngoài hơi thở tòa thành đều khô héo và chết hết!”

Bảo Châu và những người khác biết rằng tốt nhất không nên trồng trọt bên ngoài hơi thở tòa thành, phần lớn cây họ trồng là cây ăn quả sẽ không bị ma quỷ chú ý. Đó là vào đầu năm nay, đất đai bên ngoài hơi thở tòa thành đã xảy ra vấn đề.

Đầu tiên, những cây ăn quả họ trồng bị mất sức sống, sau đó lá của những cây to và xanh bình thường đó lại trở nên bất thường. Họ cho rằng đó là một bệnh truyền nhiễm thực vật nào đó, chuẩn bị một số loại thuốc để cố gắng giảm bớt tác hại, thế nhưng sau khi đào đất lên, họ phát hiện những rễ cây đều đã bị thối.

Thực vật bị hư hại đầu tiên, sau đó là cái chết hàng loạt của một số động vật ăn cỏ, sau đó là những động vật ăn thịt, đến cả những chú chim bay ngang qua nghỉ ngơi trên bầu trời. Sau khi hàng loạt động thực vật có vấn đề, mỗi ngày ở Bảo Châu đều có mùi hôi thối nồng nặc.

Đất của Bảo Châu đã xảy ra vấn đề.

Ngoại trừ nơi bị bao phủ bởi hơi thở tòa thành, những nơi khác đều là vùng đất chết.

Mỗi khi những người ra ngoài thu dọn động vật chết quay trở lại, họ sẽ bị ốm nặng vì giẫm phải vùng đất có vấn đề bên ngoài hơi thở tòa thành.

Kỷ Lạc Thần: “Làm sao ông biết là đất đai có vấn đề?”

Nhậm Đại Hựu nói: “Những thứ đất đó trông không bình thường, rất dính và có mùi tanh, mùi giống với thứ mà bọn ma quỷ để lại.”

“Cách đây không lâu, cây trồng trong hơi thở tòa thành của Bảo Châu bắt đầu khô héo. Chúng tôi đã kiểm tra đất và phát hiện đất trong hơi thở tòa thành cũng có vấn đề.”

“Chúng tôi đã thử nhiều phương pháp khác nhau, nhưng không có cách nào có thể giải quyết được vấn đề về đất. Phạm vi của vấn đề về đất ngày càng lớn hơn, chúng tôi thực sự không còn cách nào khác, vì vậy chúng tôi đã nghĩ đến việc mạo hiểm vượt biển để tìm kiếm sự giúp đỡ.”

Vân Sâm khẽ nhíu mày, cô nghĩ đến cảnh tượng mà mình nhìn thấy lúc tuyết rơi ở Trung Châu, cũng tương tự với cảnh tượng mà đối phương nói đang nói đến.

Nhậm Đại Hựu nói: “Chúng tôi có mang đến một ít đất trên du thuyền… gói lại rất kín, dùng thiết bị khử độc gói lại, đựng trong một chiếc hộp lớn, vẫn đang để trên du thuyền. Tôi chuẩn bị nói với mọi người tình hình xong, đợi mọi người đồng ý mới trở lại du thuyền lấy đất xuống.”

Kỷ Lạc Thần hiểu tâm trạng của Nhậm Đại Hựu, anh ta cũng đau đầu.

Người ngồi bên cạnh Nhậm Đại Hựu đột nhiên nói: “Lời nguyền là do những người ở Trung Châu mang đến. Họ đột nhiên xuất hiện một cách kỳ lạ như vậy, họ không thể giải thích được nguyên nhân xuất hiện của mình. Nếu không phải Thánh mẫu Bội Quân đón nhận bọn họ thì đất ở Bảo Châu căn bản sẽ không bị nguyền rủa!”

Nhậm Đại Hựu tức giận hét lên: “Nói bậy bạ không có chứng cứ, căn bản không liên quan gì đến bọn họ. Bội Quân càng không sai, có hơn 300.000 người, bỏ mặc đồng bào chính là súc sinh! Nếu anh còn nói nhảm, hôm nay ông đây sẽ đánh chết anh trước!”

300,000 người Trung Châu đột nhiên xuất hiện…

Ba người Vân Sâm ngạc nhiên nhìn Nhậm Đại Hựu.

Chẳng lẽ những người ở Trung Châu đã dịch chuyển sau khi bị Vô Danh tấn công bất ngờ, một phần trong số đó đã đi đến Bảo Châu?

*Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu thuyết là một trường hợp đặc biệt, thực tế đừng ăn thực phẩm hết hạn sử dụng! Cũng đừng tùy tiện ăn các loài động vật nhỏ hoang dã nhé!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận