Gả Cho Một Tòa Thành Hoàng


Edit: Vyka
Beta: Cyane
Năm 2031, xã hội loài người bước vào thời kỳ tận thế được gần hai mươi năm.
**
Sông Hoàng Hà đóng băng.
Một con nai hoang nhảy ra khỏi bụi cây, dẫm lên mặt băng rồi yên lặng quan sát xung quanh.
“Răng rắc.”
Nó hoảng sợ vội vàng chạy trốn.
Lớp băng trắng xóa dần xuất hiện khe nứt tạo thành một hố sâu, trôi trên mặt nước là một mảnh vải màu đỏ thẫm che kín cả hố.
Con nai vừa sợ sệt vừa tò mò bước lại gần, từ từ tiến về phía trước.
Bỗng nhiên từ dưới màn nước đỏ thẫm xuất hiện một cánh tay người vươn lên nắm lấy chân trước của nó, cánh tay lạnh đến thấu xương.
Nó sợ tới mức nhảy bật lên, liên tục lùi về phía sau, không ngờ lại kéo theo một cô gái gầy yếu từ dưới lớp băng lên, chiếc áo choàng màu đỏ rơi vào trong dòng nước rồi lặng lẽ chìm sâu xuống đáy sông.
Con nai chưa bao giờ thấy một sinh vật nào có hình dáng như vậy tại vùng đất này, nó cuống quýt nhảy toáng loạn chạy đi.
“…”
Tiếng hít thở nặng nề vang lên.
Cô không chết.
Đây thật sự là một phép màu.
Vân Sâm cắn răng dằn xuống sự run rẩy từ cái lạnh thấu xương, yên lặng đánh giá quang cảnh hoàn toàn lạ lẫm trước mắt, cô theo bản năng nắm chặt quần áo rồi lảo đảo đứng dậy tìm kiếm một nơi an toàn.
Ánh hoàng hôn phủ xuống, nhuộm đỏ cả chân trời, sắp đến lúc chúng nó thức tỉnh rồi…
**
Vân Sâm gạt mớ cành lá chắn tầm mắt sang hai bên, cây cối rậm rạp khiến cô không thể đánh giá được đoạn đường mình đang đi.
Những vật thể màu đen đặc sệt dính trên bụi cây tỏa ra mùi lưu huỳnh gay mũi nói cho cô biết rằng, nơi này từng có ma quỷ ghé qua, cô không thể ở lại nơi này quá lâu.
Khả năng lớn là bọn chúng sẽ quay trở lại đây.
Năm 2012, tòa thành phía Đông Nam của lục địa Cửu Châu trên tinh cầu Thales đã xuất hiện số lượng lớn những sinh vật kỳ quái.

Nửa thân trên của chúng có hình dạng con người, nửa thân dưới lại do khí đen hợp thành, không sợ súng ống đạn dược, chúng tùy ý cướp bóc giết hại loài người, mang đến ngày tận thế đáng sợ.
Chúng nó được gọi là ma quỷ.
Nếu không phải sau này kỳ tích xuất hiện thì có lẽ loài người đã biến mất khỏi tinh cầu Thales rồi.
Là những đứa trẻ được sinh ra sau ngày tận thế, phần lớn bọn trẻ từ nhỏ đã đi theo bên cạnh người lớn và được họ dạy cho cách phân biệt những đặc điểm của ma quỷ.

Mà ngay cả bản thân Vân Sâm, người trước kia vẫn luôn ở trong môi trường an toàn cũng không tránh được việc phải nghe những lời chỉ dạy bên tai.

Cô vẫn luôn không quá tin, cô cho rằng bản thân sẽ không có cơ hội tiếp xúc với ma quỷ.

Bây giờ có hối hận cũng không kịp, cô chưa bao giờ nghĩ tới bản thân lại gặp phải trò đùa ác độc của tạo hóa để rồi rơi vào tình cảnh thế này.
Vân Sâm đứng phía sau gốc cây thô to um tùm, cô chú ý đến tro bụi trôi nổi trong không khí, trong đó có rất nhiều hạt bụi lớn.
Cô lập tức lấy chiếc la bàn từ trong túi EDC* buộc bên hông của mình ra, kim đồng hồ trên la bàn liên tục lắc lư không thể định vị, gương mặt cô trở nên vô cùng khó coi.
(*Túi EDC)

Chỉ những địa phương có số lượng lớn ma quỷ tụ tập mới có thể ảnh hưởng đến từ trường và trọng lực trên hành tinh.
Nơi này cực kỳ nguy hiểm!
Vân Sâm dằn sự hỗn loạn trong lòng xuống, quần áo trên người cô vẫn còn chưa khô, nhiệt độ tháng mười hai rét lạnh như muốn đóng băng não của cô.
Càng là lúc nguy hiểm thì càng phải bình tĩnh.
Ánh mắt sắc bén của cô chú ý đến một khu vực giữa những lùm cây, trên mặt đất chỗ đó cỏ dại thưa thớt đều đã bị ép xuống.
Bất kể là dấu vết do con người hay là động vật nào khác lưu lại thì nơi đó cũng sẽ tương đối an toàn.
Ma quỷ này chỉ cảm thấy hứng thú với loài người, bọn chúng sẽ không làm tổn thương động vật.

Nhưng động vật lại không thích những thứ vô hồn đầy sát khí, vì thế chúng nó sẽ cố tình tránh xa bọn ma quỷ.
Vân Sâm chạy chậm về phía trước.

Khi ánh chiều tà dần buông xuống, cô cố gắng kìm nén tiếng thở dốc hổn hển càng lúc càng lớn của mình.
Ban đêm chính là thời gian sinh hoạt của ma quỷ, cô phải tiếp tục tiến về phía trước và tìm cho mình một nơi có thể ẩn nấp trước khi màn đêm buông xuống.
Con người lúc gặp ma quỷ, chỉ khi gặp phải tình huống cực kỳ may mắn nếu không chỉ còn một con đường duy nhất, đó chính là chết.
Vân Sâm cúi người đi xuyên qua con đường do cành lá tạo thành, con đường nhỏ hẹp, mặc dù thân hình cô nhỏ bé nhưng muốn đi qua cũng khá khó khăn.
Mấy cái gai nhọn trong bụi cây cắt xuyên qua quần áo cô cùng với phần da tay bị lộ ra ngoài.
Dù cô đã vô cùng cẩn thận nhưng máu của cô vẫn dính lên bụi cây, ma quỷ rất nhạy bén với mùi máu tươi.

Khắp nơi đều là bóng cây, cô dường như nghe thấy tiếng rít chói tai của ma quỷ truyền đến khi bọn chúng tỉnh giấc.
Vân Sâm cắn chặt môi dưới, đẩy nhanh tốc độ tiến về phía trước.
Con đường từ chật hẹp chuyển sang rộng rãi, trong chớp mắt đã sáng sủa hơn rất nhiều.

Những tòa nhà bị thực vật xâm chiếm, hoặc là đổ sập, hoặc là đứng sừng sững, mặc dù đã vào đông nhưng thực vật vẫn xanh tươi tràn trề sức sống, đẹp không sao tả xiết.
Trong lòng Vân Sâm nặng trĩu, cảnh tượng trước mắt nói cho cô biết đây là nơi không có nhiều người tụ tập.

Sau khi suy nghĩ một hồi, cô bình tĩnh quyết định phương hướng chạy trốn.

Phía trước có ba con đường, con đường đầy rêu xanh che phủ, mặt đất bị xới tung lên nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng vẻ ban đầu của nó, đó là con đường trước khi tận thế để lại.
Vân Sâm đi về phía trước một đoạn, cô có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng bên trong của ba con đường.
Con đường trước mặt truyền đến mùi lưu huỳnh thoang thoảng, hai đường bên trái và bên phải có thể nhìn thấy những hạt màu xám trắng trôi nổi lộn xộn dưới ánh sáng.
Nên đi về phía bên trái hoặc bên phải, nhưng mũi tên trên la bàn chuyển động rất nhanh, không thể định vị.
Vân Sâm: “…”
Sau khi loài người gặp phải ma quỷ thì đúc kết được ba điều: Một, nếu ngửi thấy mùi lưu huỳnh hoặc nhìn thấy chất lỏng sền sệt màu đen có chất dính, trốn! Hai, nếu trong không khí trôi nổi một lượng lớn tro bụi và la bàn không thể hoạt động, trốn! Ba, độ ấm đột nhiên xuống dưới 0, trốn!
Cô thế này là… bị rơi vào giữa bầy quỷ rồi à?
Bỗng nhiên, Vân Sâm nhìn thấy một lá cờ màu xanh treo trên bức tường của tòa nhà được bao phủ bởi thảm thực vật ở con đường bên phải.

Lá cờ được người nào đó nhét vào trong thảm thực vật, nếu không nhìn kỹ thì rất khó thấy.
Cô không kiềm được bước đến tòa nhà sáu tầng vẫn còn nguyên vẹn, trái tim đột nhiên đập nhanh, từ sau cổ lan ra cảm giác ớn lạnh. 
Cô quay đầu lại, trên con đường khi cô đi tới truyền ra âm thanh ma sát sột soạt.

Làn khí loãng màu đen lan tỏa dọc trên mặt đất, nhiệt độ trong không khí từ từ giảm xuống vài độ, cơ thể cô truyền đến cảm giác mất trọng lượng rõ rệt.
Là ma quỷ!
Di chuyển! Mau di chuyển! Mau đứng lên chạy trốn ngay!
Trong lòng Vân Sâm gào thét, tay chân lạnh như băng rốt cuộc cũng nghe theo mệnh lệnh của cô, cô chạy về phía con đường đã chọn, nhìn thấy kim la bàn xoay vô cùng hỗn loạn, cô cắn răng thay đổi con đường, chính là con đường ngoài cùng bên trái.
Trên tầng thứ ba của tòa nhà cao tầng có một đôi bàn tay tái nhợt vươn ra đóng cái cửa sổ vỡ nát lại, trên bệ cửa sổ chảy ra chất lỏng màu đen dinh dính.
Chất lỏng màu đen từ trên lầu rơi tí tách xuống mặt đất, lớp đất mỏng ngoài cùng bắn lên tung tóe, lúc rơi xuống lại bị lớp sương đen bao phủ hất lên cao.
Con ma quỷ này có nửa thân trên là người, làn da bên ngoài nhớp nháp và bẩn thỉu, có thể nhìn thấy được mạch máu màu xanh đen bên dưới, khóe miệng nó há to, hình ảnh phản chiếu trong đáy mắt là dáng vẻ cô gái tóc ngắn đang chạy trốn phía trước.
“Bắt… Nó…”
Giọng nói kỳ dị thoát ra từ trong miệng nó.
Lúc bọn ma quỷ đuổi theo Vân Sâm, một tòa nhà hai tầng đột nhiên ngã ầm xuống chắn ngang đường đi.
Bọn ma quỷ dừng lại, vẻ mặt thẫn thờ nhìn chằm chằm gốc dây leo nằm chình ình bất động dưới tòa nhà hai tầng.

Bọn nó lượn lờ trước đống đổ nát, dường như không biết tiếp theo nên làm thế nào để đi về phía trước.

Vân Sâm lấy hết sức bình sinh để chạy, quần áo trên người cô được làm bằng chất liệu nhanh khô, bây giờ đã nhẹ hơn so với lúc trước rất nhiều.

Phía sau truyền đến tiếng vang vô cùng lớn, cô nhận ra tốc độ quay của kim la bàn trong tay không còn nhanh nữa mà đã trở nên ổn định hơn.
Ma quỷ không đuổi theo sao?
Nơi này có vẻ như rất an toàn…
Cơ thể cô có thể cảm nhận được nhiệt độ trong không khí lúc này bình thường trở lại, không có khói bụi trôi nổi, từ trường và trọng lực cũng bình thường, không có mùi hay chất lỏng nào cả.
Bước chân Vân Sâm dần chậm lại, nơi này cũng là một mảnh đất hoàn toàn hoang phế không có bóng người.

Thực vật gần như chiếm giữ toàn bộ, cây cối ở đây đặc biệt xanh tươi um tùm, đến nỗi liếc mắt một cái cũng không thể nhìn thấy được ngọn cây.
Sâu trong rừng cây vẫn có những kiến trúc đổ nát thê lương của loài người.

Cách Vân Sâm chưa đến hai mét là một bức tường với cánh cổng đã bị gỉ sét, đứng lẻ loi bên trong đám cỏ dại và mớ dây thường xuân.
Phía sau bức tường khoảng mấy mét là một tòa thành hoang bị sập một nửa.
Cô tiến về phía trước, dưới chân vấp phải thứ gì đó.

Cô cúi đầu nhìn, có vài dây leo thô to đột nhiên xuất hiện, cô chắc chắn lúc trước chỗ này không hề có những dây leo này.
Cảnh tượng kỳ quái như thế này, chẳng lẽ là… Trong lòng Vân Sâm nảy ra một phỏng đoán.
“Xin… xin chào?” Cô lễ phép chào hỏi dây leo dưới mặt đất: “Lần đầu tiên tôi đi đến nơi này, không biết rõ quy tắc của ngài, nếu ngài có thể cho tôi ở tạm đây ít hôm, sau này mỗi ngày tôi nhất định sẽ hầu hạ ngài với thái độ thành kính.”
Dây leo dường như bị hoảng sợ, đột ngột mọc lên thẳng tắp từ dưới mặt đất, cành lá khẽ run rẩy.
Vân Sâm cũng bị dọa, cô không ngờ đối phương lại nhát gan đến thế, cô vươn tay cẩn thận bước đến bên cạnh dây leo: “Ngài có thể cảm nhận sự chân thành của tôi.”
Dây leo ngẩn ra, tùy ý để đầu ngón tay cô gái chạm vào thân thể nó.
Toàn thân dây leo run rẩy, nơi bị nhiệt độ cơ thể chạm phải, một đóa hoa nhỏ màu trắng dè dặt nở rộ ra, một cánh hoa quấn lấy đầu ngón tay đối phương.
Vân Sâm khó hiểu nhìn ngón trỏ của cô đang bị cánh hoa “Ôm”, cô không rõ rốt cuộc vị này đồng ý hay không đồng ý lời thỉnh cầu của cô.

Trên ngón tay cô vẫn còn dính máu đó…
Sắc trời mùa đông rất nhanh chuyển tối, nhiệt độ không khí từ từ giảm xuống, Vân Sâm nghe thấy phía sau lại truyền đến tiếng ma sát sột soạt cùng với tiếng rít chói tai gần trong gang tấc.
Bên mặt cô có hơi ngứa, hai mắt đảo nghiêng qua thì thấy một gương mặt tái nhợt áp lại gần mặt cô, ý cười tràn đầy, sau cổ truyền đến cảm giác bị ai đó nhẹ nhàng vuốt ve.
Ma quỷ ban đêm càng đáng sợ hơn, hành động không để lại chút dấu vết nào.
Đầu ngón tay có cảm giác bị lôi kéo, cô hoảng sợ lấy lại tinh thần vội vã nhảy vọt đến phía sau bức tường có cánh cổng sắt gỉ sét.
“Keng keng.” Cánh cổng sắt không ngừng đong đưa.
Có bức tường làm ranh giới, ma quỷ bị ngăn cản bên ngoài bức tường, bọn chúng từng đợt rồi lại từng đợt va vào bức tường vô hình.
Lúc này trời đã hoàn toàn tối đen, Vân Sâm nhìn thấy bên ngoài chi chít bóng dáng của bọn ma quỷ.

Hết gương mặt này đến gương mặt khác lộ ra, dồn nén khát khao mà nhìn cô, chỉ để lại cho cô không gian sinh tồn chưa đến hai trăm mét vuông.
Lần này Vân Sâm không hề sợ hãi.
Trong tòa thành hoang bị sập một nửa này có ánh sáng dịu nhẹ tỏa ra xua tan mây mù ngày tận thế.
Khi ma quỷ đến trái đất, loài người rơi vào tình cảnh tuyệt vọng không lối thoát thì kỳ tích đột nhiên xuất hiện.


Tòa thành đầu tiên thức tỉnh ý thức có tên là Thần Kinh, cung cấp nơi lánh nạn cho loài người mà ma quỷ không thể xâm phạm.

Những tòa thành khác cũng liên tục thức tỉnh ý thức của mình, rốt cuộc loài người cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Mà tòa thành hoang trước mắt chính là một tòa thành đã thức tỉnh ý thức!
Vân Sâm không còn sức lực quỳ rạp dưới đất.

Cô nhìn đám quỷ bị ý thức của tòa thành ngăn cản bên ngoài, cả bầu trời chìm trong bóng tối.
Đây quả là một phép màu khi tồn tại một tòa thành thức tỉnh ý thức tại một nơi tràn ngập loại ma quỷ hoành hành như thế này.
Dây leo chạm nhẹ vào cánh tay Vân Sâm.
Cô nhìn thấy dây leo nâng túi EDC của cô lên, thắt lưng của chiếc túi bị đứt lúc nào không hay, bên ngoài túi bị lủng một lỗ khiến cho đồ đạc bên trong rơi ra vương vãi khắp mặt đất.
“Cảm ơn.”
Cô nhặt lại đồ đạc, dây leo cũng giúp đỡ một tay.

Lúc lướt qua bức ảnh nằm xa nhất, nó không ngừng chuyển động khiến cho những đóa hoa nhỏ mọc trên ngọn chậm rãi rơi xuống.
Bức ảnh nằm úp trên mặt đất, phía sau viết một hàng chữ nhỏ.
“Em là bà xã hoàn hảo ngàn năm có một cũng là người mà anh yêu nhất.”
Đóa hoa nhỏ màu trắng rơi xuống rồi dừng lại phía dưới hai chữ “Bà xã”.
Cô nhặt bức ảnh lên, cẩn thận kiểm tra xem bức ảnh có bị hư hại gì hay không.

Mặt trước của bức ảnh đã bị ố vàng, bên trên là đôi vợ chồng trẻ đang ôm một đứa bé, khuôn mặt của người chồng bị bôi đen bằng bút chì.
Cô cất bức ảnh vào trong túi áo khoác sau đó nhẹ nhàng vuốt túi, cười rạng rỡ nói với dây leo: “Cảm ơn ngài đã đồng ý cho tôi ở tạm ít hôm, ngài thích loại hầu hạ như thế nào?”
Dây leo vẫn không nhúc nhích.
Vân Sâm yên lặng chờ đợi.
Yên tĩnh.
Lại trải qua một lúc yên tĩnh rất lâu.
Chỉ có tiếng rít chói tai vang lên không ngừng của đám ma quỷ bên ngoài.
Rốt cuộc dây leo cũng chuyển động.
Nó chỉ vào áo của Vân Sâm.
Vân Sâm: “Ngài muốn áo khoác của tôi phải không?”
Dây leo lắc lư.
“Hay ngài muốn bức ảnh?”
Dây leo vẫn lắc lư như trước.
Vân Sâm hỏi liên tiếp mấy câu nhưng đều không đúng, cô bỗng nói đùa một câu: “Chẳng lẽ là tôi sao?”
Dây leo ngay tức khắc chuyển động lên xuống tựa như đang gật đầu.
Vân Sâm: “(*°▽°)”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui