---...!Quỳ trên mặt đất chờ Lý công công tới, khóc lóc cầu xin tha thứ?...---
Trần Tuệ biết chắc chắn đối phương không nhận ra mình.
Tiểu Điều từng nói, nguyên chủ trong một đêm đã được đưa tới Lý phủ, lại còn là "nàng dâu" của Lý công công.
Hơn nữa, kể từ ngày đó đến giờ nàng vẫn luôn bị nhốt trong Mai viện, cơ hội để người ngoài nhìn thấy nàng hầu như bằng không.
Mặt khác, Trần Tuệ còn định mặc thử xiêm y của Tiều Điều để giả trang.
Mỗi tội vóc người Tiểu Điều quá bé.
Tuy thân thể Trần Tuệ không tính là cao, nhưng ít nhiều cũng một mét sáu mấy.
Thành ra trang phục Tiểu Điều mặc lên người nàng lại quá thiếu vải, không hở nọ cũng hở kia.
Trần Tuệ đành chọn ra một bộ xiêm y thoạt nhìn đơn giản nhất.
Vết thương trên đầu nàng đã kết vảy, nằm khá cao, dùng tóc mái dễ dàng che lại được, người ngoài nhìn không thấy, cũng càng không ngờ trên đầu nàng có một miệng vết thương dữ tợn như thế.
Cây hòe không cao, cành cây Trần Tuệ bám lên lại sum xuê xanh tốt.
Thời điểm bị phát hiện, nàng còn đang trong tư thế đứng thẳng, mặt đối mặt với tường vây, thái độ cũng thoải mái không chút sợ sệt.
Dĩ nhiên khó làm người khác nảy sinh nghi ngờ.
Trần Tuệ vừa dán đến bên cạnh, nam nhân cao lớn khoác nhung trang đã bất thình lình lui ra đằng sau.
Trần Tuệ kinh nghi quan sát nam nhân nọ.
Bấy giờ nàng mới có tâm sức đánh giá người ta, cũng thấy rõ ràng bộ dạng của hắn.
Nam nhân thoạt nhìn rất trẻ tuổi, có thể chưa đến hai mươi.
Thân cao ít nhất phải mét tám lăm, hình thể cường tráng, xiêm y trên người hơi ép sát, lờ mờ lộ ra những đường cơ bắp hữu lực, tổng thể tràn ngập sức mạnh.
Ngay cả gương mặt của hắn cũng vô cùng anh khí, một cặp lông mày vừa đen lại vừa dày, ánh mắt sáng ngời có thần thái, trực diện nhìn gần sẽ cảm thấy vô cùng áp bách, hai chân muốn nhũn ra.
Bất quá, Trần Tuệ ngoài ý muốn thấy được, hai vành tai nam nhân cường tráng này, dường như có chút hồng.
Đừng nói hắn đang thẹn thùng đấy nhé?
Trần Tuệ giật mình, "Đại ca sao ngươi lại trốn? Đợi chút, chẳng lẽ ngươi chính là tiểu tặc, chạy tới nơi này ăn trộm?" Trên mặt nàng còn ra vẻ kinh hãi, như sắp sửa thét lên chói tai.
"Ta không phải tiểu tặc." Nam nhân chưa phát hiện quyền chủ động đã bị cướp đi, vội lên tiếng ngăn lại, "Ta tên Cố Thiên Hà, Đằng tương Tả vệ Tổng kỳ kế nhiệm(*), bảy ngày trước ta được biệt phái tới chỗ Lý công công làm việc."
(*) Vị Tổng kỳ Đằng tương Tả vệ này đại khái là đội phòng vệ phản ứng nhanh, người của Cẩm Y Vệ (có lẽ thế), quyền hạn chỉ huy đội quân 100 anh em.
Trần Tuệ vẻ mặt vẫn như cũ đề phòng: "Thật sự?"
"Ta không lừa ngươi." Cố Thiên Hà khẽ nhíu mày, "Ta đến chỗ này để tuần tra.
Ngươi..."
Hắn liếc mắt nhìn tường vây Mai viện một cái.
Trần Tuệ vờ như không phát hiện ra, vỗ ngực nói, "Làm ta sợ nhảy dựng! Thì ra là Cố Tổng kỳ, ta còn tưởng ăn trộm phương nào! Không phải kẻ trộm thì tốt, không cản trở ngươi làm việc nữa."
Nàng quay đầu định rời đi, Cố Thiên Hà lại đột nhiên giương giọng, "Ngươi là người làm ở đâu?"
Trần Tuệ dừng chân, xoay người nhìn Cố Thiên Hà, không biết từ nơi nào móc ra một mảnh khăn, che mặt cười thẹn: "Cố Tổng kỳ...!Ta...!Nhân gia ở phòng bếp làm việc...!Ngươi có gì cứ nói với ta, để Từ bà bà biết, sẽ mắng chết ta mất..." Nghiễm nhiên khiến Cố Thiên Hà cho rằng nàng là một thiếu nữ thẹn thùng, xa gần nói mình là hạ nhân dưới quyền của Từ bà bà, quản sự phòng bếp.
Cố Thiên Hà trầm mặc hồi lâu, cũng hiểu ra được ý tứ của thiếu nữ này, hắn phân vân một hồi rồi hỏi: "Vì sao ngươi phải đến Mai viện nhìn lén?"
Trần Tuệ vô tội giương mắt nhìn hắn: "Cố Tổng kỳ, ta có chút tò mò vị Trần cô nương ở trong kia, nghe nói lão gia sống chết cũng phải đoạt được nàng ta về đây, ta liền nghĩ nàng nhất định là đấng quốc sắc thiên hương đi."
Cố Thiên Hà khẽ cau mày, mở miệng nói: "Trần cô nương không phải do Lý công công đoạt về, đừng nói bậy."
Trần Tuệ hơi giật mình, biểu hiện này cũng không phải giả vờ.
Trước đây nàng vẫn cảm thấy sự tình của mình có điểm đáng nghi.
Luôn miệng nói "đoạt về", "đoạt về" với Cố Thiên Hà, kỳ thật cũng là ý tứ dò hỏi của nàng.
Dù sao nàng đang đội lốt người làm trong phòng bếp, tin tức tức có sai lệch cũng không kỳ quái, nghe thành tam sao thất bản là chuyện bình thường.
Nhưng không nghĩ tới, một lần thử hỏi thăm này lại y mong đợi của nàng.
Cố Tổng kỳ nói hắn được điều tới đây vào bảy ngày trước.
Thời điểm nàng tới, hắn đã ở sẵn trong Lý phủ rồi, không chừng hắn thật sự biết được chân tướng.
"Gì?" Trần Tuệ vẻ mặt kinh ngạc, lại hoang mang nói, "Tất cả mọi người đều kể thế, ta còn tưởng rằng...!Trần cô nương kia làm sao mà vào đây? Nàng rõ ràng còn bất mãn, còn đâm đầu vào cột..."
Cố Thiên Hà liếc mắt nhìn nàng một phen, đại khái chưa từng gặp nha đầu nào bát quái như vậy.
Có lẽ đang cảm thấy một ngày nào đó lòng hiếu kỳ này sẽ hại chết nàng, hắn bèn nói: "Việc riêng của Lý công công, ngươi đừng hỏi nhiều, cẩn thận có khi đến chết cũng không biết mình chết ra sao."
Trần Tuệ: "..." Nếu chuyện này không quá liên quan đến ta, ta mới không thèm hỏi nhiều đâu.
Nghe Cố Thiên Hà nói thế, Trần Tuệ biết ngay là có nội tình.
Thế nhưng đến chỗ này miệng hắn lại im như hến, cạy mãi không ra, khiến Trần Tuệ khó chịu vò đầu một phen.
Nàng như nghĩ ra cái gì đó, đột nhiên tiến gần thêm vài bước.
Như dự đoán, nàng còn cách Cố Thiên Hà tầm hai thước, hắn đã vội vàng lùi ra sau, vành tai lại nhanh chóng đỏ ửng lên.
Thời điểm nàng muốn tiến sát thêm lần nữa, hắn đã không nhịn được quát, "Đứng lại!"
Trần Tuệ ra vẻ ủy khuất nhìn Cố Thiên Hà: "Cố Tổng kỳ, sao ngươi lại hung dữ với ta? Ta làm gì sai? Ngươi nói Trần cô nương không phải bị đoạt thì chính là không phải.
Ta cũng sẽ không nói gì khác, tại sao ngươi phải như vậy?"
Trần Tuệ ở hiện đại có kiến thức rộng rãi, nhịn không được suy đoán, lẽ nào vị Cố Thiên Hà này mắc chứng sợ hãi người khác giới, bằng không sao phải phản ứng dữ dội như vậy?
Cố Thiên Hà sợ đến xù lông, loại cảm giác này vô cùng kỳ quái.
Hắn luôn không dám tới gần nữ nhân trong vòng năm thước, bởi một khi lại gần, hai vành tai hắn sẽ không nhịn được đỏ lên.
Cho đến sau này, dựa vào bộ dạng lạnh lùng như tảng băng, trong phạm vi năm thước quanh hắn cũng sẽ không có nữ nhân nào.
Vậy mà chẳng ngờ, lúc này lại đụng phải một người không sợ hắn, còn năm lần bảy lượt muốn áp sát bên người hắn.
Cố Thiên Hà biểu tình vẫn lạnh lẽo như thường, chỉ là ngữ khí đã bất giác mềm xuống, "Trần cô nương là do ta đón về Lý phủ, phụ thân của nàng đưa nàng cho Lý công công, Lý công công căn bản không cưỡng ép gì hắn."
Trần Tuệ theo bản năng hơi lùi về phía sau nửa bước.
Câu trả lời của Cố Tổng kỳ khiến nàng cả kinh, nhất thời sợ bị hắn nhận ra.
Nhưng ngẫm nghĩ một chút, hai người bọn họ đã trò chuyện lâu như vậy mà Cố Thiên Hà vẫn chưa có phản ứng gì.
Có thể thấy được mặc dù hắn là kẻ đón nguyên chủ vào Lý phủ, thế nhưng hắn cũng chưa từng nhìn thấy mặt thật của nguyên chủ.
Vấn đề là, nếu chân tướng đúng như những gì Cố Thiên Hà nói, vậy thì hỏng bét!! Tùy tiện cũng có thể đoán, phụ thân của nguyên chủ đã bán nữ cầu vinh, Lý công công cũng chấp nhận.
Nhưng nguyên chủ lại nhất quyết không chịu gả cho thái giám, tự sát chết.
Nếu mọi chuyện giống như dự đoán ban đầu của Trần Tuệ, nguyên chủ là do thái giám cướp về, thì xét trên phương diện tình cảm, nàng có tự sát hay gì thì cũng đáng thông cảm thôi.
Nhưng nguyên chủ lại là do phụ thân nàng đưa tới, khả năng lúc đó thái giám còn muốn dịu dàng săn sóc cô nương nhỏ này một phen.
Nào ngờ nguyên chủ lại trâu, trực tiếp play tự sát, khác nào vả thẳng vào mặt thái giám kia!
Đương nhiên, vô luận nguyên nhân gì, trong vở bi kịch này nguyên chủ vẫn là người đáng thương nhất.
Đổi lại là nàng, gặp phải loại sự tình kia, nàng sẽ...!Nếu được cơm bưng nước rót, ăn ngon mặc ấm, đương, đương nhiên nàng sẽ nhịn...
Nhưng dù sao chuyện đã rồi, vẫn hy vọng nguyên chủ có thể an giấc ngàn thu đi.
"Trời ạ, ra là như thế! Ta đây cần phải nói lại cho những người khác, không thể để hạ nhân trong phủ đồn bậy.
Lão gia cũng đâu phải dạng người đó." Trần Tuệ tiếp tục che mặt, "Cố Tổng kỳ, rất cảm ơn ngươi, Vậy...!Ta đi trước nhé?"
Nàng giương mắt lên nhìn Cố Thiên Hà, nói đi trước nhé mà hai chân vẫn đứng im một chỗ, có thể thấy rõ ràng nàng chưa muốn 'buông tha' cho hắn.
Cố Thiên Hà bị Trần Tuệ năm lần bảy lượt sán lại gần, thành thử cả người cứ bị mất tự nhiên.
Nghe được câu kia của nàng, hắn vội vàng gật đầu, sau đó chỉ hận không thể chuồn nhanh hơn một chút, quên luôn cả chuyện hỏi tên nàng.
Ai nói Trần Tuệ biểu hiện quá mức tự nhiên, Cố Thiên Hà còn cảm thấy mình đã thành công ngăn trở một thiếu nữ tò mò đi tìm chết đấy.
Mà trong quá trình rời đi, dường như hắn còn cảm giác được tầm mắt nóng rực của thiếu nữ kia, lưng ứa tức khắc giống như bị kim châm, bước chân cũng khẩn trương hơn.
Thẳng đến khi nhìn thấy Cố Thiên Hà khuất dạng, Trần Tuệ mới hoàn toàn yên tâm, đi đến bên tường viện, nhỏ giọng gọi: "Tiểu Điều?"
Trong tường viện lập tức truyền ra thanh âm run rẩy của Tiểu Điều "Trần cô nương..."
Trần Tuệ nói: "Yên tâm, ta không có việc gì.
Ta đi rồi, chính ngươi chú ý chút."
Câu nói "Cô nương cẩn thận" của Tiểu Điều liền bị Trần Tuệ ném ra sau lưng.
Trần Tuệ trong đầu có bố cục đại khái của Lý phủ, nhưng thực địa tất nhiên sẽ chênh lệch với miêu tả của Tiểu Điều.
Thời điểm hành tẩu, nàng luôn một mực cúi đầu, mặc dù chưa đụng mặt người nào, nhưng thần kinh vẫn cứ căng chặt.
Mai viện ở phía tây, Ỷ Trúc Hiên ở phía đông Mai viện, cách nhau một hành lang dài cùng một ít hoa cỏ cây cối.
Cúc viện thì ở tận phía đông, Lan viện ở phía nam Cúc viện.
Thời điểm Trần Tuệ đi về phía Cúc viện, phải đi qua một hành lang dài nửa đóng nửa mở, hành lang này dẫn tới trường phòng của Cúc viện.
Nàng cố sức đi cẩn thận, một khi phát giác phía trước có người, bèn tạm thời tránh khỏi hành lang, một đường tới Cúc viện vì thế mà run sợ không thôi.
Cố gắng an ủi trái tim đập kinh hoàng, Trần Tuệ cảm thấy như này còn kích thích hơn so với đi chơi nhà ma.
Hiện giờ sắc trời còn chưa tối hẳn, ngoài cửa Cúc viện cũng không có ai đứng.
Trần Tuệ nhớ rõ Tiểu Điều nói, Thư phòng ở tiền viện là khu vực quan trọng nhất, nàng khẳng định không thể vào được.
Nếu mục tiêu là chỗ đó, nàng chưa đi cũng đã muốn quỳ rồi.
Thế nhưng Cúc viện lại khác, nơi này chỉ giống như một ngôi nhà bình thường ba phòng ngủ một phòng khách, mọi ngày nếu không ai ở sẽ tùy tiện dùng một ổ khóa khóa lại.
Bất quá, Cúc viện cũng có một vài nội thị, và mấy tên tiểu tư hàng ngày của Lý công công, muốn trà trộn vào cũng không dễ.
Hay là, nàng cứ trốn ở bên ngoài, chờ đợi thời cơ?
Ngay lúc Trần Tuệ còn do dự, trước mặt đã có hai nha hoàn yểu điệu bước tới, một trong hai người trên tay còn bưng hộp đồ ăn.
Điểm đến của hai nha hoàn này đúng là Cúc viện.
Khi bọn họ tới trước cửa viện, trong sân vốn không thấy ai đột nhiên có một người đi ra, cùng hai nha hoàn kia cười nói chào hỏi, hiển nhiên quen biết nhau đã lâu.
Trần Tuệ nhất thời cảm thấy may mắn, may mà nàng đã chần chừ suy xét, bằng không lúc này đã bị tóm gọn rồi.
Đứng xa xa chờ hai nha hoàn bước vào sân viện, đến nhà chính xong, Trần Tuệ mới bỗng nhiên chạy tới cửa viện, làm ra bộ dáng mệt bở hơi tai, đôi tay chống đầu gối, nói với tên thủ vệ gác trước cửa.
"Thúy Nhi, Thúy Nhi tỷ tỷ đã tới chưa?" Cái tên của một trong hai nha hoàn, lúc bọn họ trò chuyện Trần Tuệ đã loáng thoáng nghe được.
Gã thủ vệ đại khái mới mười lăm mười sáu tuổi, nghe vậy bèn chỉ tay: "Đang ở bên trong đó."
Nói xong hắn mới ý thức được, nữ tử này vô cùng xa lạ, hắn chưa thấy bao giờ.
Thủ vệ đang định mở miệng dò hỏi, liền nghe nàng hổn hển nói: "Đám Thúy Nhi tỷ tỷ đánh rơi đồ dọc đường, ta phải chạy nhanh qua đưa cho các nàng ấy!"
Nàng nói xong, ngẩng đầu mỉm cười với hắn một cái, tự nhiên lưu loát bước vào sân.
Thủ vệ há miệng kinh ngạc, mắt thấy nữ tử xa lạ kia hướng tới chỗ Thúy Nhi tỷ tỷ, tiến vào nhà chính, hắn bèn im lặng.
Thật sự bộ dáng Trần Tuệ quá bình tĩnh tự nhiên, mặc dù hắn chưa từng thấy mặt nàng bao giờ, nhưng nàng dường như đã quen biết với Thúy Nhi từ rất lâu.
Nàng có thể là người làm mới vào phủ, hắn nghĩ như vậy, trong tiềm thức cảm thấy, nếu Thúy Nhi không quen biết nàng, hẳn Thúy Nhi lúc này đã phải lên tiếng, nếu không lên tiếng, thì đúng là có quen thật.
Thực chất, thời điểm Trần Tuệ đến gần nhà chính đã vô cùng khẩn trương, tứ chi tưởng chừng như chuột rút.
Lúc vào phòng, Trần Tuệ liền bắt gặp hai nha hoàn kia, vừa vặn cả hai đều đang quay lưng về phía cửa ra vào.
Đôi mắt nàng vội quét khắp căn phòng, nhưng không tìm được chỗ núp.
Nàng giật mình, xoay bước một cái, lập tức trốn ra sau cánh cửa đang mở.
Thúy Nhi cùng tiểu nha hoàn đổi nước trà và điểm tâm trên bàn xong, lại chuyển qua quét tước nhà chính một chút.
Trần Tuệ hơi sốt ruột.
Nàng vào đây thì được, nhưng nếu có người biết nàng ở nơi này, vậy thì nàng không thể lưu lại được nữa.
Hay là, nàng có thể mở cửa sổ trong phòng, trước cứ trèo ra ngoài đã, đợi lúc không có người thì lại trèo vào...
Tầm mắt nàng xuyên qua những khe hở của ván cửa, khung cửa, từ đây có thể nhìn ra ngoài cửa viện.
Thời điểm nàng do dự chưa biết phải làm sao, chợt phát hiện thủ vệ trông cửa, thay ca với một tên thủ vệ khác!
Trần Tuệ quyết định đánh cuộc một phen, chờ Thúy Nhi mang theo tiểu nha hoàn ra khỏi cửa, nói với gã thủ vệ kia vài câu, sau đó hai bên cùng tách ra mà không có biểu hiện gì kỳ lạ, nàng cũng từ từ buông lỏng dây thần kinh đang căng chặt xuống.
Vậy là gã thủ vệ giao ban vẫn chưa phát hiện, Thúy Nhi tỷ tỷ thường tới đây hôm nay đã "mang" theo nhiều hơn một người.
Mà tên thủ vệ của ca trước, phỏng chừng cũng không ngờ Thúy Nhi sẽ không dẫn theo người thứ ba là nàng ra ngoài, cho nên thời điểm giao ban hắn không nhắc đến, đủ cho Trần Tuệ một cơ hội.
Trần Tuệ rốt cuộc có thể bước ra từ sau cửa, né tránh tầm mắt của thủ vệ ngoài viện, rón rén đến bên cạnh bàn.
Bàn điểm tâm được đặt ở vị trí khá kín đáo, gã thủ vệ không nhìn thấy được chỗ này, Trần Tuệ yên tâm hẳn, đôi mắt sáng lên ngắm nghía đĩa điểm tâm được mang đến.
Nàng vừa rồi cũng đã thấy, điểm tâm cũ trên bàn chưa được động đến, mà điểm tâm vừa thay lại càng tươi mới ngon lành hơn.
Nghĩ đến chính mình một miếng thịt cũng không có mà ăn, mà tên thái giám kia điểm tâm trong phòng không thèm đụng, nàng cảm thấy cực kỳ bất bình.
Trần Tuệ lấy khăn tay ra, bọc hai khối điểm tâm nhét vào ngực -- vạn nhất chuyến này không thành công, nàng vẫn có thể đem điểm tâm về cho Tiểu Điều ăn thử.
Trần Tuệ cầm lên khối điểm tâm, bày biện cho dễ nhìn một xíu, sau đó tự ngồi xổm xuống, vừa ăn điểm tâm vừa nghĩ xem, chốc nữa gặp thái giám kia nên nói thế nào.
Chuyện nguyên chủ tự sát chắc chắc đã tổn thương đến tự tôn của Lý công công, nàng cần phải cân nhắc đến chuyện làm sao để thỏa mãn tự tôn của hắn.
Quỳ trên mặt đất chờ Lý công công tới, khóc lóc cầu xin tha thứ?
Hay ngồi bên bàn trang điểm thâm trầm chờ Lý công công tới, nói thật ra mình chỉ bị trượt chân chứ không phải là tự sát?
Hoặc bày ra bộ dáng gợi tình chờ Lý công công tới, sau đó rù quến hắn để hắn quên phứt luôn chuyện này?...!Khụ, bỏ qua đi, rù quến một nam nhân đã mất đi mệnh căn(*) khác nào quăng mị nhãn cho người mù, biến khéo thành vụng?
(*).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...