--- Lão tử cóc phải đang khen ngươi! ---
“Lại?” Trần Tuệ thoái thác làm Lý Hữu Đức tức đến bật cười, âm u nói, “Ngươi thực biết cách chống chế, Trần Bình Chí quá có bản lĩnh, nuôi dạy ra một nữ nhi giỏi như ngươi!”
Trần Bình Chí? Tên phụ thân của nguyên chủ?
Trần Tuệ hơi ngượng ngùng: “Cũng không hẳn là bản lĩnh của cha ta.”
Lý Hữu Đắc: “…”
Hắn suýt không nhịn được mắng mấy tiếng, lão tử cóc phải đang khen ngươi!
Hít sâu đè nén tức giận khó kìm chế, Lý Hữu Đắc gằn giọng, “Trần Tuệ nương, ta khuyên ngươi thành thật một chút, đừng bày thêm chuyện bát nháo gì!”
Trần Tuệ trân trân nhìn Lý Hữu Đắc, trợn mắt thao láo cho đỏ ửng lên, đoạn quay sang sướt mướt: “Sao công công nỡ oan uổng ta như vậy, có ai trông thấy Tuệ Nương làm chuyện đó không? Hẳn là không đi? Hễ chuyện gì xấu liền đổ hết lên đầu Tuệ Nương, Tuệ Nương không phục!”
“Không phục?” Lý Hữu Đắc hừ lạnh.
“Không phải chuyện Tuệ Nương làm, Tuệ Nương không nhận!” Trần Tuệ khí khái lẫm liệt.
Lý Hữu Đắc châm chọc: “Một hai phải có chứng cứ ném trước mặt ngươi, ngươi mới nhận?”
“Đương nhiên!” Trần Tuệ ra vẻ kiên trinh bất khuất, “Nhưng công công nào có khả năng tìm được bằng chứng, Tuệ Nương cứ vô tội đấy, Tuệ Nương chẳng làm gì hết.”
Trần Tuệ chắc chắn Lý Hữu Đắc không tìm được chứng cớ, nàng dùng giọng nói giả tiếng ma quỷ, hồn ma bóng quế cũng từ trung y của nàng mà ra, làm gì có đạo cụ đặc thù giả thần giả quỷ chứ? Thậm chí ngay cả nhân chứng duy nhất là Tiểu Điều…
Lý Hữu Đắc cũng vừa hay đảo mắt chợt nhìn con bé, chớp mắt ngây người không nhớ nổi tên nó là gì.
May thay Tiểu Lục bên cạnh cơ linh, nhanh mồm nhanh miệng báo, “Công công, nàng là Tiểu Điều, hầu hạ bên người Trần cô nương.”
Lý Hữu Đắc lạnh lùng, “Tiểu Điều đúng không? Nói ra hết toàn bộ sự kiện cùng đồ vật ngươi nhìn thấy hai đêm trước cho ta! Nửa lời gian dối, côn trượng hầu hạ!”
Tiểu Điều sợ đến toàn thân run rẩy, bị quát lớn mấy tiếng đã không đứng vững được quỳ xuống, rối rít dập đầu.
“Nô, nô tỳ cái gì… Cái gì cũng không thấy!”
“Tiểu Điều! Một hạ nhân gian dối trước mặt ta sẽ có kết cục như nào ngươi biết không?” Lý Hữu Đắc cười âm hiểm.
Tiểu Điều còn run lẩy bẩy, chợt nghe Trần Tuệ một bên cà khịa: “Như nào?”
“Ngươi câm miệng!” Lý Hữu Đắc hung dữ trừng nàng.
Tiểu Điều ngỡ ngàng, lấm lét liếc Trần Tuệ một cái.
Dáng vẻ nàng tràn ngập hiếu kỳ, cũng khiến con bé bớt sợ phần nào, tuy trái tim vẫn đập bình bịch, nhưng đã dần bình ổn lại.
Lý Hữu Đắc vừa hỏi lại, nha đầu liền thưa.
“Những gì nô tỳ nói đều là sự thật! Buổi đêm nô tỳ ngủ rất say, không nghe thấy cũng không nhìn thấy gì! Nô tỳ không dám nói dối!”
Trần Tuệ ngấm ngầm đắc ý.
Biết tỏng Tiểu Điều nhát gan, sự kiện lần này nàng không rủ rê con bé nữa.
Qua mấy ngày sống chung, nàng còn nhận ra rằng Tiểu Điều ngủ khá sâu, có người thu xếp đồ bên cạnh cũng không tỉnh giấc, Trần Tuệ bèn được dịp nghênh ngang.
Tiểu Điều ở chung với Trần Tuệ không phải nhân chứng quan sát, nàng giả ma quỷ còn dùng tiếng nói tạo nên, ai biết được có phải là chính nàng hay không? Nhân chứng vật chứng không có, thái giám chết bầm dám mặt dày "bôi nhọ" nàng?
Trần Tuệ ngẫm nghĩ, vội đế thêm, “Công công, chẳng lẽ ngài muốn phạt đánh đến lúc nhận tội mới tha? Nếu vậy ngài dứt khoát đừng hỏi nữa, cứ cho là Tuệ Nương làm đi, Tuệ Nương nguyện ý gánh chịu vết nhơ này.” Ngoài miệng nói vậy, giọng điệu nàng còn tỏ ra rất tủi thân.
Nhìn bộ dạng muốn hy sinh anh dũng của Trần Tuệ, Lý Hữu Đắc tức xì khói.
Dĩ nhiên hắn có thể bất biết trắng đen, cứ mạnh tay phạt nàng là xong.
Dù sao trong Lý phủ này ai chọc hắn mất hứng, hắn liền toàn quyền trừng trị.
Vậy mà hôm nay hắn vẫn muốn ở đây hơn thua cùng Trần Tuệ nương.
Làm sao hắn không tóm được bằng chứng quấy rối của nàng ngay trong nhà mình?
“Được, được, được!” Lý Hữu Đắc phun hẳn ba chữ "được", sắc mặt xanh mét, chẳng biết đang cười hay giận, “Trần Tuệ nương, ngươi đợi đấy! Đi!”
Lý Hữu Đắc hầm hè dẫn người rời đi, Từ bà tử dọn đồ ra khỏi viện, Tiểu Điều lúc này mới khôi phục tinh thần, do dự:
“Trần cô nương, hai đêm trước…”
Trần Tuệ thở dài, “Không biết vì sao lão gia một mực hoài nghi ta, ta an phận thủ thường như thế, bày trò kỳ quái gì, hắn dựa vào đâu oan uổng ta như vậy chứ? Ngứa mắt ta như thế, còn không thẳng tay đuổi ta về nhà đi.”
Nàng không muốn Tiểu Điều biết được chuyện mình làm, con bé không biết giữ bí mật.
Để một bí mật mãi là bí mật, biện pháp duy nhất là không tiết lộ cho ai.
“Cô nương…” Tiểu Điều nháy mắt xụ mặt, như thể nghe được cảm xúc ai oán gì trong lòng Trần Tuệ.
Trần Tuệ định mở miệng an ủi con bé, chợt nghe được tiếng động nho nhỏ bên ngoài.
Nàng đổi ý ngậm miệng, lặng lẽ hé cửa nhìn xem, vừa hay thấy một bóng lưng tiểu tư hấp tấp rời đi.
Giỏi cho tên thái giám chết bầm kia, gian trá đến mức giữ lại một đứa nghe lén nàng nói chuyện với Tiểu Điều! May mắn nàng còn tỉnh táo, không là tiêu đời rồi!
Trần Tuệ hạ quyết tâm, đêm nay đình công nghỉ ngơi.
Dù Lý Hữu Đắc chỉ ghé một lần “nữ quỷ” đã biến mất có vẻ rất khả nghi, nhưng còn tốt hơn bị bắt tại trận.
Kẻ được Lý Hữu Đắc giữ lại nghe lén là Tiểu Lục đầu óc linh hoạt nhất, hắn vội vàng chạy về Cúc viện, chủ tử nhà hắn nhất định đang chờ.
“Thế nào rồi?” Lý Hữu Đắc thấy hắn về hỏi dồn.
Tiểu Lục lắc đầu: “Nghe Trần cô nương cùng Tiểu Điều nói, có vẻ nàng ta thật sự không biết gì hết.”
“Không thể nào, chuyện này khẳng định do nàng làm!” Lý Hữu Đắc hừ lạnh, “Nàng ta nói gì với Tiểu Điều, ngươi kể lại cặn kẽ.”
Tiểu Lục thuật lại đối thoại của Trần Tuệ với Tiểu Điều cho Lý Hữu Đắc.
Nghe được ba chữ “đi về nhà” sau cuối, lông mày hắn nhướn lên, vẻ mặt thỏa mãn như thể đã nghe được cái mình cần biết.
“Thì ra vẫn mong chờ ta sẽ thả nàng về nhà sao, quá sức tưởng bở!”
Tiểu Lục với A Đại đứng một bên, miệng câm như hến.
Đành rằng không biết Trần cô nương âm mưu gì, nhưng thái độ bất thường của công công còn làm bọn họ bối rối hơn.
Nếu cho rằng công công yêu mến Trần cô nương, thì vụ cố ý chèn ép, cắt xén lợi nhuận Trần gia là sao?
Thế nhưng nếu nói công công ghét bỏ Trần cô nương, vậy cớ gì công công phải nhẫn nhịn khi Trần cô nương quậy phá, thậm chí còn rất hứng thú muốn cùng nàng ta đấu trí đấu lực?
Đương nhiên, Tiểu Lục và A Đại chỉ có thể chôn giấu sự hoang mang này vào đáy lòng, tuyệt không kể cho ai hay, dù sao bọn họ vẫn còn yêu quý mạng mình.
Đêm đó, Lý Hữu Đắc thật sự phái hai tiểu tư tới Mai viện nằm vùng.
Đáng tiếc là Trần Tuệ say giấc từ lâu, bởi vậy mãi đến hừng đông, hai người kia vẫn không thấy gì khả nghi, ngáp ngắn ngáp dài, bất lực bò về.
Sáng sớm trước lúc tiến cung, Lý Hữu Đắc nghe tiểu tư bẩm báo xong, không ngừng cười lạnh.
“Đây là biết được ta sẽ phái người canh chừng, cố tình trốn đi ngủ chứ gì.
Trần Tuệ nương thực lươn lẹo, chỉ đồ con buôn Trần Bình Chí người đầy hơi tiền kia mới nuôi dạy ra thứ nữ nhi dối trá này!”
Không thể nghi ngờ sự giảo hoạt đặc biệt ấy đã gợi lên đấu chí của Lý Hữu Đắc.
Hắn không tin mình không tìm ra cách xử đẹp đứa con gái thương hộ này.
Sau khi phân phó Tiểu Lục canh chừng Mai Viện xong, hắn vội vã rời đi.
Ban ngày Trần Tuệ chỉ ăn không ngồi rồi, sau này bị Lý Hữu Đắc cảnh cáo, nàng càng không tiện chạy đi quấy rầy Tưởng cô nương, đành phải ngây người ngồi một chỗ.
Tiểu Điều cũng ngây người ở chung với Trần Tuệ, sau đó bắt đầu quét tước nhà cửa, thành ra lại có chuyện khác để làm.
Bởi sự nhàm chán bất tận này, khi một phong thư bị ai đó nhét dưới cửa viện, Trần Tuệ là người đầu tiên phát hiện ra.
Nàng không vội đi nhặt ngay, mà hé mắt nhìn qua khe cửa một chút.
Những gì nàng thấy được chỉ là một bóng người thấp thoáng biến mất, từ hình thể dường như là nữ nhân.
Là ai gửi thư cho nàng?
Trần Tuệ nhặt bức thư dưới chân lên, ngoài phong bao không đề chữ, niêm phong nguyên vẹn, chứng tỏ lúc gửi thư chưa có ai mở ra xem.
Trần Tuệ nghĩ thời cổ đại hẳn không có mấy thứ vũ khí sinh học như bệnh dịch khí độc đâu, liền an tâm bóc thư ra xem.
Đọc xong mới biết hóa ra là do cha nàng gửi đi, Trần Tuệ cuối cùng cũng hiểu rõ mười mươi số phận của bản thân… Hay chính là số phận của nguyên chủ.
Cha nàng, Trần Bình Chí, là một thương nhân buôn gỗ, ngày trước từng lôi kéo làm ăn với thái giám chết bầm, mục đích muốn nhận thầu xây dựng điện thất Hoàng cung, tranh thủ kiếm lợi nhuận khủng.
Để lấy lòng thái giám chết bầm, ông bô nhà họ Trần thừa dịp hắn say rượu, đem nguyên chủ nhét vào hậu viện của hắn.
Nguyên chủ cực lực phản kháng, lão ta phải đánh thuốc mê mới có thể mang đi, để khi nàng tỉnh dậy thì ván đã đóng thuyền, không thể làm gì ngoài thuận theo số mệnh —— đó là do Trần Bình Chí năm lần bảy lượt xin lỗi trong thư, Trần Tuệ mới biết được.
Hiện tại lão đang rất khó hiểu, thái giám chết bầm đã nhận bạc và người của lão rồi, cớ sao hắn lại đi chèn ép việc làm ăn của Trần gia? Trần Bình Chí gửi thư muốn Trần Tuệ lân la tìm hiểu lý do, tốt nhất là một phèn thổi gió bên gối(*) một phen.
(*) Lời nói của người nằm cùng giường, nhỏ nhẹ dễ nghe, nhưng lại có sức công phá, ảnh hưởng to lớn đến chính sự.
Quan niệm đàn ông u mê nhất là lúc trên giường.
Nhưng anh nhà có phải đàn ông đâu.
Trần Tuệ cầm thư trên tay chỉ muốn cười to ba tiếng.
Người này cũng được gọi là cha sao, hay nói là cầm thú đây?
Nhẫn tâm đẩy con gái ruột vào hố lửa, ngoảnh mặt còn bắt nó giúp đỡ mình? Cũng mệt cho lão một phen cầm bút viết ra câu này! Chỉ là, hình như Trần Bình Chí vẫn chưa biết sau khi nguyên chủ tỉnh dậy đã đập đầu tự sát.
Nếu lão biết thì đã chẳng hỏi vì sao thái giám chết bầm chặn đường làm ăn của mình, sao phải “nhờ vả” đứa con gái lão đã bán đứng tìm hiểu hộ chứ?
Nghĩ đến thái giám chết bầm nhằm vào Trần gia còn có công sức của mình, Trần Tuệ cười rụng răng, coi như trả thù được cho nguyên chủ rồi.
Ngẩn người đọc thư một lúc, Trần Tuệ liền vào trong phòng đốt thư.
Tiểu Điều vốn chuyên tâm làm việc, chợt ngửi thấy mùi khét chạy đến hỏi, Trần Tuệ chỉ đáp.
“Không phải lão gia kêu ở đây có quỷ sao? Ta đốt ít đồ vật, cầu bọn họ sớm ngày siêu sinh.”
Nghe chuyện quỷ thần, sắc mặt Tiểu Điều lập tức trắng bệch, chẳng cần biết Trần Tuệ đốt gì cũng thò tới, lặng lẽ xem nàng đốt, trong miệng còn lầm rầm khấn A di đà Phật.
Giờ cơm chiều, Từ bà tử hay đưa cơm lại mãi chưa thấy đến, Trần Tuệ và Tiểu Điều đang cảm thấy kỳ lạ, hai gã tiểu tư ở Cúc viện đi tới, là Tiểu Ngũ và Tiểu Lục Trần Tuệ đã từng gặp.
Bọn họ cầm chìa khóa mở cửa viện, mang Trần Tuệ, Tiểu Điều dẫn sang Cúc viện.
Tiểu Điều sợ đến lạc lối, Trần Tuệ bên cạnh vừa an ủi con bé, vừa nghĩ không biết thái giám chết bầm lại bày trò gì tìm nàng đây, trong lòng tĩnh lặng như nước.
Hai người tới Cúc viện đã thấy bên trong đèn trek vô số.
Lý Hữu Đắc nghiêm chỉnh ngồi trên ghế, kê dưới mái hiên, ánh sáng từ đèn lồng mập mờ, chiếu lên mặt hắn thứ quang mang u ám, nhìn không rõ biểu cảm.
Trước viện đang quỳ một người, toàn thân run lên bần bật, Trần Tuệ mắt sắc liền nhận ra, đó chính là Từ bà tử mỗi ngày đưa cơm cho nàng và Tiểu Điều.
Muốn diễn trò gì đây?
=======================
Tác giả có lời muốn nói: Bây giờ công bố đáp án, tui cho nam chính họ Lý, bởi vì thái giám ấy à, toàn bị gọi là “Tiểu X tử”, “Tiểu Lý Tử” gì đó, còn không phải chính là tên Tiểu Lý Tử đề cử Oscar mãi không trúng cuối cùng cũng được kia sao? Ha ha ha đúng rồi tui nhàm chán như vậy đó, nhưng hôm qua cô nương đầu tiên nhắn cho tui vậy mà lại đoán trúng được! Quả thực đáng mừng, thế mà cũng có người nhàm chám đến kỳ lạ giống tui vậy, nhận quà vui vẻ nha ~ kỳ thật thấy tuyệt đại đa số các cô nương đều trả lời “Một Tử(*), không có con”, tui liền nghĩ, a, vì sao ngay từ đầu tui không để ý đến cái này? Thật đúng là chó ngáp phải ruồi mà…
(*) Chữ Lý 李 gồm hai chữ Mộc 木 và chữ Tử 子.
Chữ Mộc 木 đọc là "mù", nghe giống với chữ Một 没 ("một" nghĩa là không có) đọc là "mò".
Đây là cách chơi chữ, Mộc Tử 木子 đọc nghe giống Một Tử 没子, Một Tử nghĩa là không có con..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...