---Ngon thì lên mà đánh nàng ấy!---
Trần Tuệ không phải người dễ dàng bỏ cuộc.
Tuy rằng thân cổ thụ bị chặt khiến nàng không thể dùng cách cũ để ra ngoài, nhưng đâu có nghĩa là nàng không thể làm được những chuyện khác?
Trần Tuệ kêu Tiểu Điều giúp một tay, bổn cũ soạn lại bê bàn xếp cạnh cửa viện, chồng thêm cái ghế.
Sau đó nàng liền trèo lên trên, chống tay lên tường viện nhàm chán xem phong cảnh bên ngoài.
Tuy rằng lúc trước chưa bị trừng phạt, nhưng Tiểu Điều vẫn còn kinh hách một phen.
Thấy Trần Tuệ bắt đầu bày trò, nha đầu liền cuống quít khuyên can nàng.
Đáng tiếc Trần Tuệ căn bản không nghe, hơn nữa mình Trần Tuệ cũng có thể tự kê bàn được.
Cho nên Tiểu Điều khuyên can thất bại, chỉ đành ngoan ngoãn theo sau hỗ trợ.
Trần Tuệ mới nằm bò thổi gió được một lát, bỗng thấy có người đi ngang qua.
Nàng liền tập trung nhìn xem, lập tức lớn tiếng vẫy tay chào: “Cố Tổng kỳ!”
Không sai, người qua đường tình cờ này, đúng là cái vị đêm hôm trước đã phát hiện Trần Tuệ trèo tường khỏi Mai viện, Cố Thiên Hà Cố Tổng kỳ.
Nghe thấy có người gọi mình, còn là một giọng nữ quen thuộc, bước chân Cố Thiên Hà khựng lại, nhìn xem rốt cuộc là ai kêu hắn.
Sau đó hắn rất nhanh đã đi tới, dừng lại đứng trước tường vây, hơi nhíu mày, biểu tình tựa hồ có chút khó tin nổi: “Ngươi làm sao trèo được lên đó??”
Trần Tuệ nói: “Chuyện này kể ra thì rất dài… Tóm lại, ta khá xui xẻo đi.
Cố Tổng kỳ, nếu chúng ta lại tương ngộ, có thể thấy được giữa hai ta rất có duyên phận, không biết ngươi có thể giúp ta một chút được không?”
Cố Thiên Hà nhìn Trần Tuệ vài lần, thật sự nghĩ mãi không ra lý do vì sao nàng xuất hiện ở chỗ này, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ không lạnh không nhạt nói: “Ngươi muốn ta giúp chuyện gì?”
Trần Tuệ trong lòng vui mừng, trên mặt tươi cười có vài phần nịnh nọt: “Là một chuyện nhỏ… Cố Tổng kỳ có thể mang tới cho cho ta một con gà nướng không? Ta sẽ trả tiền cho ngươi!”
Thời điểm nguyên chủ đến đây, có mang theo chút tài vật từ nhà mẹ đẻ tới, nhưng Từ bà bà không thể hối lộ được, đương nhiên nàng chỉ đành nhờ tới Cố Tổng kỳ, người vẫn chưa nhận ra nàng là ai này hỗ trợ.
Cố Thiên Hà ngẩng đầu quan sát Trần Tuệ vài lần, kèm theo tường vây phía dưới nàng, mở miệng hỏi: “Ngươi không ra được?”
Trần Tuệ nói: “… Ừ, có hơi khó khăn.”
Không biết Cố Thiên Hà nghĩ tới cái gì, vẻ nghi hoặc trên mặt dần phai nhạt, chỉ nói: “Thứ cho ta không thể hỗ trợ.”
“Vì sao?” Trần Tuệ kinh ngạc.
Cố Thiên Hà nhìn Trần Tuệ, ánh mắt màu rất nhạt: “Cô nương hẳn chính là chủ nhân của Mai viện, Trần cô nương?”
Sự việc ầm ĩ đêm qua hắn có nghe phong thanh, hiện giờ nhớ lại, hắn liền minh bạch nữ nhân mình buông tha dưới tàng cây cổ thụ đến tột cùng là người nào.
Trần Tuệ á khẩu không trả lời được.
Bị phát hiện mất rồi, nàng phủ nhận cũng vô dụng.
Nhưng Trần Tuệ vẫn không từ bỏ, lại nói: “Cố Tổng kỳ, ngươi thật sự không thấy thương xót một nữ tử chân yếu tay mềm như ta sao? Đã nhiều ngày rồi ta không được ăn gì, sắp đói chết mất! Không cho một con gà nướng thì nửa con cũng được, ta khẳng định sẽ không phụ ơn ngươi.”
Nàng nói, giữa chừng liền nhổ cây trâm trên đầu xuống, ném ra bên ngoài tường vây: “Đây là tiền đặt cọc!”
Người ta là Cẩm Y Vệ chứ có phải shipper đâu =))).
Cố Thiên Hà cúi đầu nhìn đồ vật dưới chân, suy nghĩ một lát liền cúi người nhặt nó lên, thời điểm ánh mắt Trần Tuệ chuẩn bị sáng lòe, hắn đã nhẹ nhàng vung tay, ném trả cây trâm vào trong tường viện.
“Xin lỗi, Trần cô nương.” Hắn nói xong, xoay người bỏ đi.
Trần Tuệ bất lực trơ mắt nhìn đối phương đi xa dần, chỉ có thể nhụt chí chống má, nhàm chán mà nhìn về phương xa.
Mai viện và Ỷ Trúc Hiên kề sát nhau, chỉ được ngăn cách bằng một hành lang hoa viên rải rác.
Trần Tuệ nghển mỏi cổ vẫn không nhìn được chi tiết bên trong Ỷ Trúc Hiên, bèn hậm hực thu hồi tầm mắt.
Đứng một lúc cảm thấy mệt mỏi, nàng liền xoay người đặt mông lên ghế, dường như không định đi xuống.
“Trần cô nương, người ngồi ở đó rất nguy hiểm, xuống đi mà.” Tiểu Điều vẫn luôn đứng đợi ở dưới, sốt sắng nhìn Trần Tuệ, thấy nàng rốt cục đã mất đi hứng thú với bên ngoài, bèn vội nói.
Trần Tuệ khe khẽ đong đưa hai cẳng chân, cười cười: “Ngươi yên tâm, dù sao cũng không có thịt ăn, ngã chết đầu thai lại là vừa đẹp.”
Tiểu Điều sắc mặt trắng bệch, vẫn không tiếp thu nổi phong cách chuyện gì cũng đem ra đùa được của Trần Tuệ.
Sợ nàng thật sự bị như thế, nha đầu đành nóng lòng đứng đợi ở dưới, đề phòng Trần Tuệ bất cẩn ngã xuống.
Trần Tuệ thấy tội, định khuyên bảo Tiểu Điều vài câu, chợt nghe thấy một động tĩnh phía bên ngoài.
Đáy mắt nàng sáng bừng, cho là Cố Thiên Hà đã hồi tâm chuyển ý, bèn vội vã đứng lên ghế.
Thế nhưng vừa thò đầu khỏi tường viện, nàng đã lập tức ngồi thụp xuống, hệt như gặp quỷ.
“Trần cô nương?” Tiểu Điều kinh ngạc kêu.
Trần Tuệ không quay đầu về phía Tiểu Điều, xua tay ra hiệu cho nha đầu im lặng, lại cẩn thận chăm chú hé mắt nhìn bên ngoài.
Đầu hành lang phía bên kia có một đoàn người đi tới.
Hai người đi hàng đầu gồm một nam và một nữ.
Nam là Lý công công, Trần Tuệ thoáng liếc hắn xong liền đảo tầm mắt, nhìn sang nữ tử bên cạnh hắn.
Nữ tử kia có một dáng người rất xinh đẹp, thon nhỏ mảnh mai, vòng nào ra vòng nấy, cũng không biết do sợ lạnh hay gì mà khoác áo choàng trên vai, che giấu phân nửa dáng người quyến rũ kia của nàng.
Nữ tử này cùng lắm mới chỉ mười bảy tám tuổi, ngũ quan tinh xảo, nhưng biểu tình rất lãnh đạm.
Nàng có một đôi mày lá liễu thon dài, lúc này lại hơi nhíu xuống, tựa hồ ẩn giấu tâm sự khó nói.
Trần Tuệ nhìn vài giây liền nhận ra, nữ tử kia hẳn chính là Tưởng cô nương trong lời đồn!
Nàng nhớ lại thời điểm tối qua, thái giám chết bầm đã rời đi vội vàng như thế nào, chắc hẳn hắn phải vô cùng sủng ái vị Tưởng cô nương này.
Nhưng Tưởng cô nương anh khí lỗi lạc, dáng điệu đoan trang như con cháu nhà thư hương, sao kết cục lại là đi theo thái giám chết bầm này? Đừng bảo nàng ta chính là bị hắn cưỡng bách đấy nhé?
Trần Tuệ lại trộm nhìn qua, đám người này cách Mai viện rất gần, nàng có thể nghe rõ thái giám chết bầm kia đang đối thoại gì với Tưởng cô nương.
Trần Tuệ cảm thấy, hiện tại biểu cảm của thái giám chết bầm dường như vô cùng cẩn thận, tựa hồ sợ mình nặng lời sẽ dọa đến con gái nhà người ta, giọng nói sắc bén của hắn đã đè ép thấp xuống, âm điệu bởi vậy mà nhu hòa đi không ít.
“Tưởng cô nương, thân mình đã khá hơn chưa?”
Vị Tưởng cô nương kia không thèm đưa mắt nhìn Lý Hữu Đắc một cái, chỉ nhàn nhạt đáp: “Ừm.”
Lý Hữu Đắc tựa hồ vẫn còn điều gì muốn nói, Tưởng cô nương bỗng lập tức nhanh chân bước về phía trước, bỏ lại hắn phía sau lưng, hắn ngây người đứng đó, mãi một hồi xong mới dẫn người rời đi.
Trần Tuệ hào hứng xem drama không chớp mắt.
Hết chuyện, phản ứng đầu tiên của nàng chính là hai chữ “đáng đời”.
Tưởng cô nương dường như hoàn toàn không thèm quan tâm đến Lý công công, nàng chỉ hận mình không thể ngay lập tức ăn mừng.
Có điều còn chưa cao hứng được vài giây, đã thấy thái giám chết bầm kia quay đầu về hướng này, nàng cuống quít gập cong cái lưng như con mèo, núp xuống tường viện.
Tiểu Điều bị hành động đột ngột kia của Trần Tuệ dọa sợ, thở cũng không dám thở mạnh.
Trần Tuệ dứt khoát ngồi thụp xuống, mới nãy nàng cũng đã thông hiểu hết rồi.
Tuy rằng ban đầu thấy Tưởng cô nương không để ý thái giám chết bầm, nàng còn vui sướng như thể Tưởng cô nương đã giúp mình báo thù ấy.
Nhưng ngay sau đó một chút nghi hoặc lại nổi lên.
Nàng nhỏ giọng hỏi Tiểu Điều: “Tiểu Điều, Tưởng cô nương ở Lý phủ bao lâu rồi?”
Tiểu Điều ngẩn người, do dự một lát mới nói: “Khoảnh hai năm…”
Trần Tuệ gật gù.
Hai năm, thế mà Lý Hữu Đắc còn không nắm chặt lấy Tưởng cô nương? Hắn nào phải dạng người kiên nhẫn đến mức đó? Hai năm ròng rã trôi qua vẫn đối với Tưởng cô nương khách khí như thế? Đừng nói nàng ta chính là bạch nguyệt quang(*) của hắn đấy?
(*) Bạch nguyệt quang: Ánh trăng sáng, là thứ cao quý, lạnh lùng, người muốn có mà không chiếm được, cho nên luôn cảm thấy nó rất đẹp, rất quý giá.
Cụm từ này bắt nguồn từ tác phẩm "Hoa Hồng Đỏ, Hoa Hồng Trắng" của Trương Ái Linh, "Có lẽ bất kỳ người đàn ông nào cũng đều từng có hai người phụ nữ như thế này trong đời, ít nhất là hai.
Cưới một đóa hồng đỏ, lâu dần, nàng thành vết máu muỗi trên tường, còn hồng trắng vẫn là ánh trăng sáng.
Cưới đóa hồng trắng, nàng như hạt cơm dính trên áo còn hồng đỏ là nốt ruồi chu sa trên ngực."
Tóm lại chị Tuệ nghĩ anh Mận là dạng người chỉ thích yêu đơn phương chứ không thích yêu thật.
Trần Tuệ lại hỏi: “Tưởng cô nương kia vì sao lại ở đây?”
Tiểu Điều nghĩ nghĩ, cực kỳ mờ mịt mà nói: “Nghe Tử Ngọc tỷ tỷ kể, Tưởng cô nương hình như là được lão gia mang về từ Giáo Phường Tư…” Thanh âm nàng đè xuống thấp nhất, tựa hồ như tiếng muỗi kêu, có chút run sợ, “Chuyện này lão gia không cho phép mọi người nói ra nói vào đâu.
Lần trước có người ở sau lưng nói về chuyện này, làm Tưởng cô nương nghe xong thương tâm, liền bị lão gia loạn côn đánh chết.
Sau này Trần cô nương cũng đừng nói tới nó!”
Trần Tuệ có chút kinh ngạc, Giáo Phường Tư - ác danh như sấm bên tai.
Trong phim truyền hình, đó không phải là nơi sung nhập nữ quyến của tội thần triều đình sao? Khí độ quanh thân Tưởng cô nương kia, khẳng định xuất thân thế gia danh môn, nói không chừng người thân nàng còn từng làm quan rất to.
Lý công công đưa Tưởng cô nương từ Giáo Phường Tư ra, là vì muốn che chở cho nàng ta? Tưởng cô nương tuy rằng không quá để ý tới Lý công công, nhưng hẳn nàng ta cũng không chán ghét hắn, có lẽ vì hắn vẫn chưa cưỡng bách nàng ta làm cái gì đi?
Trong đầu Trần Tuệ đã biên sẵn một kịch bản máu chó: Lý công công nọ luôn luôn tự ti, trong lòng ái mộ Tưởng cô nương mà biết rõ mình chỉ là một hoạn quan, cho nên hắn phải che giấu đi ước vọng xa vời của bản thân.
Nào ngờ được có một ngày, gia đình Tưởng cô nương gặp phải biến lớn, Lý công công bèn trượng nghĩa cứu giúp, đem nàng giấu kín trong phủ, trải qua hai năm, hai người lâu ngày sinh tình —— ấy không, pause ở chỗ này đi...!có lẽ Lý công công sinh tình với Tưởng cô nương thật, nhưng Tưởng cô nương rõ ràng không thèm để ý đến hắn mà.
Nghĩ như vậy, Trần Tuệ khá sung sướng khi người gặp họa.
Nhưng nghĩ đến sự tình hôm qua, nàng lại cảm thấy phải chăng chính mình đã nghĩ oan cho Tưởng cô nương rồi.
Tưởng cô nương hẳn thật sự sinh bệnh đi? Quan sát biểu hiện của nàng ngày hôm nay, rõ ràng không muốn nhiều lời với Lý công công chút nào, nàng ta giống người sẽ quan tâm đến chuyện “tranh sủng” sao?
Trần Tuệ cúi đầu nhìn Tiểu Điều, cười có chút ý vị thâm trường: “Tiểu Điều, lão gia có bao giờ ngủ lại ở Ỷ Trúc Hiên không? Hoặc là nói, Tưởng cô nương có bao giờ ngủ lại ở Cúc viện?”
Tiểu Điều ngẩn người, liên tục lắc đầu, đáp án lại làm Trần Tuệ thất vọng: “Nô tỳ không biết!”
Trần Tuệ cũng bất đắc dĩ chấp nhận tiểu nha hoàn bên người mình tin tức kém thông linh, nhưng nàng vẫn không muốn cứ vậy mà từ bỏ.
Chuyện của Tưởng cô nương thật ra nàng cũng lười hỏi thăm, không biết được thì thôi, nhưng ăn thịt là chuyện tuyệt đối không thể thỏa hiệp!
Thái giám chết bầm kia nghĩ đem nàng nhốt lại không cho ra ngoài, thì nàng sẽ không có biện pháp làm ra chuyện gì sao?! Believe people vkl!
Buổi tối, thêm một bữa cơm chiều không thịt, Trần Tuệ bạo phát.
Sắc trời đã vãn, một lần nữa Trần Tuệ lại trèo lên trên tường viện trong ánh nhìn lo lắng của Tiểu Điều, trực tiếp quay về phía Ỷ Trúc Hiên, giọng nói oang oang cất cao.
“Tưởng cô nương Ỷ Trúc Hiên, ngươi nghe được ta chứ? Chào ngươi, ta tên Trần Tuệ nương, sống ở Mai viện sát vách, chúng ta đã trở thành hàng xóm rồi, vui vẻ sống chung nha? Ta còn chưa biết tên của ngươi đâu, ngươi nói cho ta, chúng ta liền thành bạn thân, ngươi nghĩ thế nào?”
Ban đêm yên tĩnh, thanh âm Trần Tuệ truyền đến vang khá xa, Ỷ Trúc Hiên ở ngay bên cạnh, đương nhiên nghe được rõ ràng.
Thoáng chốc từ đó truyền tới chuỗi thanh âm sột sột soạt soạt, có người đốt đèn lồng đi đến đây.
Trần Tuệ nhìn thoáng qua, thấy người tới không phải vị Tưởng cô nương kia, cũng không ngoài ý muốn, tiếp tục giương giọng nói: “Tưởng cô nương, sắc trời vẫn còn sớm như này, ngươi hẳn vẫn chưa ngủ đi? Đừng thẹn thùng nha, ra đây gặp mặt ta một chút có được không?”
Nàng dừng lại lấy hơi, thanh âm lập tức cao vống lên: “Tưởng cô nương, ngươi nghe thấy không Tưởng cô nương? Ngươi đừng giả vờ vắng mặt nha, ta biết ngươi vẫn ở trong đó, ngươi ra ngoài gặp ta một lần đi, chúng ta tốt xấu gì cũng là hàng xóm mà!”
Người đốt đèn lồng đã đến dưới chân tường vây, còn chưa nhìn rõ bộ dáng Trần Tuệ đã nhịn không được gắt lên: “Nửa đêm nửa hôm la hét, còn ra thể thống gì!”
Trần Tuệ một cái liếc mắt cũng không thèm cho đối phương, ngon thì lên mà đánh nàng ấy!
Nàng tiếp tục hướng về phía Ỷ Trúc Hiên, kêu đến vui sướng: “Tưởng cô nương, ra đây đi, ngươi không ra đây gặp ta, làm sao biết được chúng ta có thể trở thành bạn thân khuê trung không? Tưởng cô nương, ngươi xuất hiện đi, ngươi mà không ra, ta lập tức sẽ… Ai da, ta cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể nói suông như này thôi.”
“Ngươi, ngươi…” Người đứng dưới tường liền nhận ra Trần Tuệ chính là chủ nhân Mai viện, ngại thân phận mình thấp kém không thể quát lớn với nàng, liền tức đến nghẹn lời.
Nàng đã gặp qua đủ loại đàn bà đanh đá chua ngoa, có loại nào mà không thích gân cổ lên mắng chửi, muốn bao nhiêu khó nghe có bấy nhiêu khó nghe? Chỉ là Trần cô nương này tuy đang cực kỳ to tiếng, nhưng biểu hiện trên mặt vẫn tươi cười khanh khách, nào có giống như hạng nữ nhân đanh đá gì, quả thật lần đầu tiên nàng gặp được người như vậy.
Nàng coi như có hiểu biết một ít thủ đoạn hậu viện xấu xa, nhưng chưa bao giờ thấy qua "thủ đoạn" nào như… như vậy… Nàng cũng chẳng hiểu nổi đây là "thủ đoạn" gì, Trần cô nương lẽ nào muốn rắp tâm quấy rầy Tưởng cô nương, khiến nàng ta ngủ không ngon mà tiều tụy gầy đi?
Trần Tuệ kêu Tiểu Điều bưng bình nước lại đây, uống một ngụm thấm giọng cho đỡ khát, xong lại tiếp tục kêu, thanh âm đã trở nên ai oán hơn: “Tưởng cô nương, sao ngươi vẫn chưa ra đây? Ta gọi ngươi muốn khản cổ họng rồi, ta thật khổ sở thật thương tâm nha, ngươi đừng đối với ta như vậy nha, ta đối với ngươi chính là vừa gặp như đã đã quen, còn hận không thể cùng ngươi trở thành tỷ muội thân sinh tốt đây! Ngươi đừng phớt lờ ta nha, ta thật thương tâm quá mà.
Ai, không bằng như vậy, ta cùng ngươi nói mấy câu chuyện xưa về bạn thân đi, hy vọng ngươi nghe xong có thể xúc động chút.
Ngày xưa có hai cô nương, một cô tên Như Hoa, một cô tên Như Nguyệt…”
Thời điểm Lý Hữu Đắc nhận được tin báo mà vội vàng chạy đến, Trần Tuệ vẫn đang chia sẻ câu chuyện xưa mới bịa ra cùng Tưởng cô nương chưa gặp mặt.
Lý Hữu Đắc đứng cách nàng rất gần, nghe được thanh âm trong trẻo truyền đi giữa trời đêm kia, hắn tức khắc quát một tiếng chói tai: “Trần Tuệ nương!”
Vừa dứt lời, hắn liếc bóng đen trên tường viện thoáng một cái đã biến mất, tiếp theo một tiếng "phịch" rất lớn, cùng với tiếng thét chói tai của nữ tử.
Chân hắn hơi khựng lại, vội nện bước đuổi tới.
========================
Tác giả có lời muốn nói: #series những lần phát bệnh của nữ chính#
Mận huynh: … Cảm giác giống như chăm bẵm tổ tông ấy.
Tác giả: Hô hô hô lúc này ngươi mới nhận ra à…
- ----------------------------------------
Editor: Từ đầu đến cuối vẫn là anh thương chị nhà =)))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...