Thật lâu về sau –”
“Nương, nương, người đã dậy chưa? Muội muội muốn gặp người –” Đại Bảo đập cửa...
Đại Bảo nhìn nữ oa gương mặt xinh xắn phía sau, lúc này bé đang ngậm tay một đôi mắt to chớp chớp nhìn cửa khép chặt. Sau khi thấy ca ca gõ cửa, dùng thanh âm mềm dẻo đặc thù của đứa nhỏ bập bẹ nói: “Nương – Nương, cửa cửa, Quả Quả, đi vào!”
Dương Nghi bắt lấy bàn tay to đang tác quái trên người mình, đẩy đẩy nam nhân không ngừng kích thích mình ra, thở hổn hển nói: “Ta giống như nghe nói giọng Đại Bảo và Quả Quả --”
Nam nhân mặt không đổi sắc, “Nàng nghe nhầm –” Động tác dùng eo không dừng.
“Nhưng là –” Dương Nghi cũng bị đâm đến nói năng lộn xộn.
Thấy lúc này mà Dương Nghi còn phân tâm, nam nhân hơi híp tròng mắt, ra vào nhanh hơn. Rất nhanh, Dương Nghi đã bị khoái cảm ngập trời chộn vùi, không nhớ rõ chuyện vừa rồi.
Lúc này Đông Mai vừa vặn đi qua, nhìn thấy hai người, bên người còn không có một người làm nào, kinh hãi: “Tiểu tổ tông của ta, người hầu hạ bên cạnh hai người đâu?”
“Quả Quả tìm nương, ma ma không, không để, đánh đánh –” Quả Quả bĩu môi, ngọt ngào ngây thơ cáo trạng.
Đại Bảo lập tức tiếp miệng, “Muội muội muốn gặp nương, ta thấy khoảng cách không xa liền dẫn muội ấy qua đây. Đông Mai. Cha và nương ở bên trong đó đúng không? Chúng ta gõ cửa thật lâu, bọn họ cũng không mở --” nói xong lời cuối cùng, Đại Bảo mặt đen kịt. Thật kỳ quái, vậy mà lại ném bọn họ cho hạ nhân chính mình đi chơi riêng, nếu không phải mình ở đây muội muội đã khóc rồi.
Tiểu ngọt ngào Quả Quả gật đầu, “Ừ ừ, Quả Quả gõ tay đau đau –” mói xong còn vươn bàn tay mập trắng noãn ra chứng minh bé không có nói láo.
Khi nói chuyện, thân thể nhỏ của Quả Quả còn không cẩn thận lắc lư hai cái, Đông Mai sợ tới mức vòng tay qua ôm bé.
Quả Quả hiện giờ mới hơn một tuổi, có thể đi, nhưng chưa vững chắc lắm.
Quả Quả cười ngọt ngào với Đông Mai đang ôm mình, “Cám ơn ma ma –”
Mấy năm nay, Xuân Tuyết Đông Mai được Dương Nghi làm mai đều gả cho tiểu quản sự tâm phúc của nàng. Có điều sau khi Xuân Tuyết có thai liền xin Dương Nghi cho nàng và vị kia nhà nàng đến thôn trang khác của Đồng gia trông coi. Còn Đông Mai trừ sinh con ra vẫn luôn ở trước mặt Dương Nghi hầu hạ, coi như tức phụ được Dương Nghi yêu thích nhất.
“Lão gia và phu nhân còn đang bận, trong lòng bếp vừa làm xong chè khoai lang, ma ma mang cho hai người uống trước được không?” Đông Mai xem cửa phòng đóng chặt, phỏng chừng tạm thời lão gia và pgu nhân còn chưa có ‘bận’ xong.
Tiểu nha đầu sờ sờ cái bụng nhỏ tròn vo, giương mắt nhìn ca ca nàng, Đại Bảo thấy bộ dáng tham ăn của bé, mấp máy miệng nói: “Theo ý ngươi, chúng ta đi ăn chè trước.” Khi nói chuyện, Đại bảo vươn tay gắt gao nắm lấy bàn tay nhỏ bé của muội muội. Muội muội nghe được có thức ăn ngon, còn nhớ rõ phải nghe lời mình, thật ngoan. Vừa nghĩ như vậy, Đại Bảo làm ca ca trái tim nở căng đầy, thật hận không thể chuyển hết tất cả đồ tốt đến trước mặt muội muội mới tốt.
Bên này vừa nghỉ, Dương Nghi liền vội đứng dậy, nàng cũng không quên dường như vừa rồi một đôi nhi nữ đến tìm nàng.
Nhị gia chân chó chuyển khăn nóng cho nàng, Dương Nghi tức giận trợn hắn, người này, ban ngày ban mặt lôi kéo nàng làm chuyện đó, thật sự là già rồi còn không đứng đắn.
Trên mặt Dương Nghi xuân tình chưa tan, cái trừng mắt này của nàng chẳng những không có lực uy hiếp, ngược lại khiến nhị gia tâm ngứa, hận không thể tiến lên ôm nàng quay lại giường.
Nhị gia vẻ mặt bình tĩnh mặc cho nàng trừng, đối loại hành vi qua cầu rút ván này của nàng Nhị gia rất thông minh không đi vạch trần. Nếu hắn thật sự có can đảm nói ra, lần tới muốn lừa nàng cũng khó. Chính là có thâm ý khác nhìn nàng một cái, ý tứ hàm xúc không rõ.
Nhị gia mỉm cười nhìn nàng, liên tục nhìn khiến mặt nàng hồng không thôi, nhớ tới đoạn cuối màn vừa rồi nàng quấn hắn không buông, không khỏi thầm trách mình định lực không đủ, cùng hắn dính lấy nhau một hồi.
Chờ hai người thu thập thỏa đáng đi đến thiên sảnh, nhìn thấy Đại Bảo đang cầm thìa nhỏ cẩn thận đút muội muội, Quả Quả ăn chè, ánh mắt híp thành một đường ngang.
Nhìn đến một đôi nhi nữ, Dương Nghi cảm thấy trái tim đều mềm nhũn.
“Cha, nương –” Đại Bảo đối diện cửa lớn, là người đầu tiên phát hiện bọn họ, sau đó liền đứng lên.
Quả Quả vừa nghe, lập tức quay đầu, nhìn thấy bọn họ, con ngươi sáng lên, lập tức nhảy xuống ghế dựa chạy về phía bọn họ. Nhị gia bước nhanh, vươn tay bế bé lên.
Đột nhiên bị ôm lên cao, tiểu nha đầu cảm thấy chơi vui, cười khanh khách.
Đại bảo mím môi, liếc mắt lo lắng nhìn tay phải của cha hắn. Đột nhiên, một bàn tay đặt lên đầu hắn, trấn an xoa xoa đầu hắn, Đại Bao giương mắt, chỉ thấy nương hắn cười với hắn, “Đừng lo lắng, cha con không có việc gì.”
Đại Bảo nghe được, cẩn thận thở ra một hơi, gương mặt lén thả lỏng mấy phần.
Thấy hắn như vậy, Dương Nghi vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ. Hai năm qua, Đại Bảo ngày càng có bộ dáng tiểu đại nhân, học làm này nọ đều rất cẩn thận tỉ mit, còn thích quan tâm, đặc biệt là chuyện của Quả Quả, hắn quan tâm nhất.
Trận chiến Vân Châu, Nhị gia thay Đại cữu hắn cản một mũi tên bị thương gân mạch, tuy rằng trải qua điều dưỡng mấy năm bề ngoài nhìn không ra cái gì, nhưng lại không thể bê vật nặng, càng đừng nói lên chiến trường.
Cây cung 50 thạch hắn cũng kéo không được, so với hắn dũng mãnh phi thường lúc trước, bây giờ thật sự là kém nhiều lắm, tương phản nhiều lắm, làm Nhị gia có một thời gian rất mất mát. Mất đi tính cách kiên định lạc quan, qua một đoạn thời gian hắn cũng nghĩ thông suốt.
Lúc trước nghe xong lời của quan báo tin, Dương Nghi chỉ cảm thấy trước mắt bỗng tối sầm, không phải nàng ghét bỏ tay Nhị gia bị phế, mà là lo lắng Nhị gia người như vậy sao có thể chịu được chuyện thực tay bản thân bị phế. Sau đó sau khi Nhị gia được người đưa về, nàng được hắn lén cho biết đây là hắn cố ý, thương tổn nhìn như nghiêm trọng, là không lên được chiến trường, nhưng lại không ảnh hưởng đến sinh hoạt. Lúc này Dương Nghi mới thoáng yên tâm.
Đây cũng là bí mật của hai phu thê, không nói cho người khác biết. Có điều, đã diễn thì diễn cho giống một chút, cho nên mấy năm nay, trước mặt mọi người Nhị gia rất ít dùng tay phải, có điều ngẫu nhiên cũng sẽ dùng một chút. Phần lớn đều là khi ở trước mặt mọi người đều là bộ dáng không có lực.
Lúc đó Nhị gia còn nói cho Dương Nghi, hắn làm vậy chính là muốn đề phòng Hoàng thượng mượn cối giết lừa.
Trận chiến Vân Châu, Nhị gia ngăn cơn sóng dữ, không chỉ cứu Triển gia, giúp Triển gia miễn được tình cảnh toàn quân bị diệt, còn bảo vệ được Vân Châu. Công lao không thể nói không lớn, triều đình không thể không phong thưởng. Nhưng hai nhà Triển Đồng quan hệ đặt tại đó, nếu thăng Đồng Khoát Nhiên lên, dựa vào bản sự của hắn, dừng chân ở Khâm Châu, đợi hai nhà bọn họ khống chế được hai binh doanh, cân bằng hiện nay bị đánh vỡ, đây là chuyện thánh thượng không nguyện ý nhìn thấy nhất.
Thay vì để thánh thượng nghĩ biện pháp khác làm suy yếu thực lực của hai nhà Triển Đồng, còn không bằng tương kế tựu kế. Dù sao tay Nhị gia bị phế không có khả năng lên chiến trường, chẳng khác nào một lão hổ không có răng, binh doanh là nơi coi trọng thực lực, là quan to lại không thể lên chiến trường, cơ bản cũng đã đến cùng rồi. Vừa vặn có thể làm thánh thượng an tâm.
Có điều Hoàng đế trời sinh tính đa nghi, cũng không biết hắn có tin không.
Thật ra mặc kệ hắn tin hay không, đều đã đạt tới cân bằng mà hắn muốn. Cho dù biết Nhị gia cố ý làm vậy cũng sẽ chỉ cảm thấy hai nhà Triển gia thật thức thời, không có ỷ sủng mà kiêu, vẫn biết ai là chủ tử.
Sau đó được phong thưởng rất nặng, không chỗ nào không biểu hiện Nhị gia hợp thời thoái nhường là sáng suốt cỡ nào.
Khi đó Triển gia chết không ít thân binh, có thể nói là tổn thương gân cốt, muốn khôi phục nguyên khí, cần thời gian rất dài, không thể chịu được một lần đả kích lớn nữa. Mà bởi vì Nhị gia bị thương, thánh thượng vì cân bằng, chẳng những sẽ không ra tay với bọn họ, còn có thể che chở bọn họ.
Mà người Nhị gia mang đến cũng thương tổn năm sáu phần, nhưng thừa lại, không ai không phải người tin cậy của hắn. Những người sống sót đó, đều là binh sĩ tinh nhuệ, trải qua mấy năm khuếch trương, đội ngũ còn to lớn hơn lúc trước. Mà Nhị gia giống như thổ hoàng đế, đối với nó vẫn rất có sức ảnh hưởng. Có điều đây đều là chuyện riêng, bên ngoài, bọn họ vẫn nghe tướng quân hiện tại.
Cùng nữ nhi chơi một hồi Nhị gia mới đặt Quả Quả lên kháng ấm áp, bản thân cũng ngồi lêm, “Đúng rồi, vừa rồi nhận được thư Đại ca gửi, hỏi nhóm ta khi nào trở về? Nói năm mới nên trở về xem nương, người hai nhà cũng tụ họp.” Nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt Nhị gia cũng nhàn nhạt.
Dương Nghi múc cho hắn thêm một bát chè, lại cho nhi nữ nửa non bát, thuận tiện lải nhải hai câu: “Chè khoai lang này ăn nhiều dễ nóng dạ dày, không được ăn nhiều.”
“Nương, Quả Quả, ăn!” Quả Quả thấy ai cũng tự mình ăn, cũng ầm ĩ muốn tự mình ăn, dứt lời liền vươn tay đoạt lấy thìa trong tay Dương Nghi.
Sau khi Dương Nghi nhét thìa vào trong tay bé, lại lấy một cái khăn tay buộc vào cổ bé, Dương Nghi mới bớt chút thời gian trả lời Nhị gia: “Cách năm mới còn hơn một tháng mà, mấy này nữa chúng ta lên đường cũng kịp.”
Lão thái thái đi sau khi Quả Quả ra đời được mấy tháng, xem như mỉm cười ra đi, không chịu nhiều đau khổ.
Nhị gia lên tiếng, “Ừ, chúng ta lên núi chơi hai ngày, kêu Thanh Thúc về trước chuẩn bị tốt, mang nhiều chút đặc sản bên này, trở về cũng tốt đưa cho các trưởng bối.”
Dương Nghi đồng ý, xem nhi tử quy củ, nàng nghĩ nghĩ nói, “Đại Bảo cũng sắp sáu tuổi, chàng xem có phải cũng nên mời một vị tiên sinh về dạy vỡ lòng cho con hay không?” Tuy rằng bình thường nàng cũng dạy hắn mấy chữ, nhưng vẫn kém người chính quy dạy.
Nhị gia nhìn thoáng qua con ngoan của mình, mắt tràn đầy yêu thương, “Là nên, con trai, khi ta lớn như con bây giờ, gia gia con lập tức mời hai vị tiên sinh trở về đấy. Một người dạy học chữ, một người dạy chút công phu phòng thân. Con có muốn học hay không?”
Nghe được có thể học chút công phu phòng thân, con ngươi Đại Bảo sáng lên, “Được.”
Một bên Quả Quả không biết xảy ra chuyện gì, thấy ca ca bộ dáng cao hứng, cho là có chuyện gì tốt, lập tức theo vào, “Quả Quả, học!”
Thấy bé cầm thìa bộ dáng vội vàng Dương Nghi cười cười, hôn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, “Ha ha, con heo nhỏ lười, chờ sau khi con có thể tỉnh ngủ rồi nói sau.”
Tiểu nha đầu cái hiểu cái không nhìn bọn họ, cũng không biết nghe hiểu hay không.
“Nếu tập võ giờ mẹo phải rời giường đó, Đại Bảo có sợ mệt không?
“Không sợ.” Đại Bảo vẻ mặt kiên định lắc đầu.
“Được, ta nhất định sẽ nghiêm khắc xem, đừng nghĩ nhàn hạ.” Nhi tử không sợ khổ, gương mặt Nhị gia tràn đầy vui mừng.
Ăn chè, Dương Nghi thấy nữ nhi buồn ngủ không mở được mắt ra, đôi tay nhỏ bé dụi dụi mắt. Sau khi Dương Nghi dỗ bé ngủ mới để bà vú ôm bé xuống, thuận tiện cũng dẫn Đại Bảo đi.
“Để đứa nhỏ ngủ trong phòng của chúng ta đi, bên ngoài gió tuyết lớn, đừng trở về, đỡ bị cảm lạnh.” Nhị gia mở miệng nói.
Dương Nghi cũng đang có ý đó, vội vàng bảo Đông Mai dẫn người xuống.
Tiếp theo, Dương Nghi bớt chút thời gian xử lí việc vặt, Nhị gia bồi ở một bên, nhìn nàng xử lí xong từng việc một, mới chuyển một ly trà nóng qua, “Thật sự là vất vả nàng, việc này xử lý lên thật sự là vụn vặt phức tạp.” Không thể thoải mái bằng hắn ở ngoài.
Dương Nghi cười cười, “Nào có cái gì cực khổ hay không, làm nhiều thì tốt rồi.” Cuộc sống mà, chính là như vậy. Nàng đây vẫn coi như tốt lắm, phía trên không có bà bà đè nặng, hậu viện cũng không có nữ nhân không đứng sắn, nàng thật thấy đủ.
Nhị gia cười nhìn thê tử, nhịn không được ôm nàng vào trong lòng, lại nghĩ đến một đôi nhi nữ nhu thuận lanh lợi, chỉ cảm thấy thỏa mãn chưa từng có.
Nhị gia ôm lấy nàng, nhẹ nhàng nói: “Bảo nhi, cuộc đời này có nàng, là đủ.”
Dương Nghi ôm lại eo hắn, thả lỏng dựa vào trong lòng hắn, cười đến vẻ mặt ngọt ngào, “Ta cũng vậy.”
TOÀN VĂN HOÀN.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...