Làm tiên nữ thời đại mới, gặp phải loại tình huống này nên làm cái gì bây giờ? Đương nhiên là đùa giỡn lại.
Đáng tiếc nguyên một buổi trưa Tiểu Lạc cũng chưa tìm được cơ hội tốt nào.
Hai người ở trại nuôi ngựa nháo một hồi lâu, Tiểu Lạc lưu luyến chia tay tiểu bạch, lại bị Lâm Ngạn Sơ lôi đi.
Buổi tối, Tiểu Lạc xem tin tức trên weibo, vé vào cửa buổi biểu diễn của TOX ở Giang Thành rốt cuộc cũng mở bán, buổi tối 8 giờ bắt đầu bán.
Cô canh thời gian mua vé, rốt cuộc cũng mua được một vé.
Đã trải qua sự việc thiếu tiền xấu hổ vào buổi sáng ở siêu thị , Tiểu Lạc vốn đang sợ bản thân không đủ tiền, cũng may vé được bán theo giá đã niêm yết.
Tiểu Lạc chưa từng xem buổi biểu diễn nào, nhưng cô xem tin tức ở trong siêu thoại, đi xem biểu diễn cần chuẩn bị rất nhiều thứ, nào là lightstick, banner, poster, quan trọng là, tuy rằng TOX là một một nhóm nhạc nhưng lại có rất nhiều fan only.
Các fan only này vẫn luôn tranh cao thấp.
Cho nên việc lựa chọn vị trí vô cùng quan trọng, ví dụ như cô là một fan only của Nhiếp Thành nếu ngồi cạnh fan only của thành viên khác thì thực xấu hổ.
Hơn nữa mấu chốt là, Nhiếp Thành tính cách thật sự là có chút kiệt ngạo khó thuần, bởi vậy, fan only của các thành viên khác rất có thành kiến với hắn.
(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại truyenwiki1.com, tài khoản lovebichbong123
Các bạn ghé trang để cập nhật chương mới nhất và ủng hộ mình nhé.
Thanks!)
Phát hiện kiến thức của mình quá hạn hẹp, cô liền nhấn tham gia fanclub của Nhiếp Thành , tuy nhiên điều kiện đầu tiên để gia nhập chính là thổi phồng Nhiếp Thành.
Này quả thực làm cô khó xử.
Tiểu Lạc đành nói đại: Nhiếp Thành quả thật là thần tiên, ca ca hạ phàm thật vất vả.
Thành công thông qua nghiệm chứng.
Cơ trí như cô.
Thành công tiến vào fanclub, Tiểu Lạc phát hiện các kỹ năng khác không nói, nhưng khả năng thổi phồng của fans Nhiếp Thành công lực tuyệt đối là mạnh nhất cả nước, đủ loại lời thổ lộ cùng âu yếm khiến cô cảm thấy thật thẹn thùng.
Tiểu Lạc điên cuồng tiếp thu tri thức mới.
Nhưng tri thức mới chỉ có một mình mình biết cảm giác nghẹn sắp hỏng, phải tìm một người chia sẻ.
Tiểu Lạc mang theo sách vở đi thư phòng tìm Lâm Ngạn Sơ.
Thư phòng không có người, Tiểu Lạc lại đi sang phòng hắn.
Cốc....cốc....cốc, bên trong không phản ứng.
Hay là hắn không có ở bên trong?
Tiểu Lạc chuẩn bị rời đi, nhưng thính giác nhạy bén của cô phát hiện ra động tĩnh rất nhỏ phía bên trong.
Nghe động tĩnh, Lâm Ngạn Sơ đúng là ở trong phòng.
“Lâm Ngạn Sơ, anh ở trong sao? Tôi vào nha.”
Thông báo một tiếng với người bên trong, Tiểu Lạc vặn chốt cửa.
Cửa không có khóa, Tiểu Lạc thực nhẹ nhàng đi vào.
Phòng của Lâm Ngạn Sơ rất lớn, phong cách trang hoàng cùng với phòng của Tiểu Lạc trước kia rất giống nhau, lấy màu cà phê làm chủ đạo, chỗ vào cửa là một cái giường lớn, đi vào bên trong là một căn phòng để quần áo, vị trí gần cửa sổ là một cái ghế sô pha vô cùng thoải mái, phía bên kia còn có một bộ bàn ghế khác cùng một giá đủ các loại rượu.
Khó trách rất ít khi thấy hắn uống rượu, thì ra là hắn trộm uống ở trong phòng một mình.
Trong phòng không nhìn thấy người, nhưng nghe động tĩnh đúng là bên trong, Tiểu Lạc cầm sách vở đi vào trong, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, Lâm Ngạn Sơ chỉ quấn một cái khăn tắm từ bên trong đi ra.
Lâm Ngạn Sơ ngũ quan như tượng tạc, một đôi mắt phượng hẹp dài , môi rất mỏng, thời điểm không cười cho người ta một loại cảm giác nguy hiểm không nói nên lời.
Một người đàn ông cao lãnh cởϊ qυầи áo đứng ở trước mặt cũng đã hết cao lãnh.
Đột nhiên nhìn thấy mỹ nam khỏa thân, Tiểu Lạc sửng sốt một chút, thét chói tai sau đó lấy tay che lại đôi mắt, che được một nửa lại trộm tách ra một khe hở.
Dù sao cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nửa thân trần của một người đàn ông, cô cũng rất tò mò, sự hưng phấn bắt đầu lan tràn từ khuôn mặt nhỏ đến hai tai.
“Đẹp sao?” Lâm Ngạn Sơ hỏi cô.
Tiểu Lạc vội đem hai tay che kín mít lại, mạnh miệng nói: “Ai nhìn, anh mau đem quần áo mặc vào.”
Lâm Ngạn Sơ tiếp tục lau tóc, lau tóc xong lại quay sang nói với Tiểu Lạc đang xoay lưng lại: “Tôi muốn thay quần áo, cô đừng nhìn lén.”
“Ai nhìn lén, anh nhanh lên.”
Lâm Ngạn Sơ cười một cái, vào phòng để quần áo cầm một bộ đồ ở nhà thay, lúc trở về liền nói với Tiểu Lạc: “Đã xong.”
Tiểu Lạc xoay người, vừa mở mắt liền đối diện gương mặt gần trong gan tấc của Lâm Ngạn Sơ, lại, lại gần một chút nữa, thiếu chút nữa đụng phải.
Tiểu Lạc nuốt nước miếng: “Anh, anh làm gì đến gần như vậy?”
“Rất gần sao?” Lâm Ngạn Sơ môi khẽ nhúc nhích, tất cả hô hấp phả vào trên mặt Tiểu Lạc, “Tôi xem cô có hay không nhìn lén.”
Lâm Ngạn Sơ lại kề mặt sát vào một chút: “Ừm, xem ra vừa nãy không có nhìn lén.”
Tiểu Lạc: “……”
Lâm Ngạn Sơ anh tên đại móng heo.
Lâm Ngạn Sơ đứng dậy, Tiểu Lạc cuối cùng thoát ra khỏi bầu không khí kỳ quái.
Lâm Ngạn Sơ hỏi cô: “Cô tới tìm tôi có chuyện gì?”
“Không có việc gì.”
Tiểu Lạc muốn đi ra ngoài, bị Lâm Ngạn Sơ cướp lấy tập vở trong tay.
Mở ra trang thứ nhất, Lâm Ngạn Sơ khóe miệng vừa nhếch, nhịn xuống, bắt đầu đọc: “Biết tôi muốn ăn cái gì sao? Si ngốc mà nhìn em.
Biết tôi muốn uống cái gì sao ? Che chở em……”
Lâm Ngạn Sơ chỉ vào vở của cô: “Đây là cái gì?”
Tiểu Lạc đoạt lại vở: “Tôi ghi chép lại các cách nói lời âu yếm, vừa nhìn liền biết anh không có kiến thức.”
Cô vốn đang nghẹn Lâm Ngạn Sơ một bụng, cả buổi chiều hư hư thực thực bị Lâm Ngạn Sơ đùa giỡn, dựa theo nguyên tắc của cô, đương nhiên muốn trả đũa lại.
Không nghĩ tới đã xảy ra một chút ngoài ý muốn, thời cơ không đúng lắm, dẫn tới kế hoạch phá sản.
“Ai nói tôi không có kiến thức.” Lâm Ngạn Sơ tránh ra một bước, lơ đãng hỏi, “Hôm nay là ngày gì?”
Tiểu Lạc chần chờ: “Cuối tuần?”
Lâm Ngạn Sơ lắc lắc đầu, thâm trầm nói: “Là ngày em bước vào tim tôi.”
Tiểu Lạc: “……”
Thật cao tay.
Cáo từ, cô thua.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...