Không khí đột nhiên an tĩnh, làm thiếu niên thiếu tâm nhãn ý thức được, chính mình vừa rồi nói sai lời gì đó rồi.
Cậu có hơi thấp thỏm, lập tức tự mình hát lên bài hát mừng sinh nhật: “Vân Xuyên, chúng ta hát xong thổi nến rồi cầu nguyện thôi.”
“Happy birthday to me, happy birthday to me, happy birthday……” Đến từ giọng ca của một mình thiên sứ.
Hoắc Vân Xuyên: “……”
Theo ánh nến lấp lánh, hắn chăm chú nhìn An Vô Dạng vừa động vừa động miệng, chỉ cảm thấy, hai nơi trên người sắp nổ mạnh.
Một chỗ là trái tim bị sự dễ thương của thiên sứ oanh tạc, một chỗ là nửa người dưới bị thiên sứ quyến rũ nổ tung.
An Vô Dạng nơm nớp lo sợ, dưới sự rình rập như hổ rình mồi của đối phương, lắp bắp mà hát xong bài hát mừng sinh nhật, đặt bánh kem ở trên bàn học, nắm tay ước nguyện.
“Ước ra đi.” Hoắc tổng tài bá đạo nói ra yêu cầu.
“……” An Vô Dạng chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Điều ước của sinh nhật năm nay, một, muốn cùng người mình thích bên nhau mãi mãi, hai, muốn Đôn Đôn khỏe mạnh lớn lên, ba, muốn người nhà bình an vui vẻ, phù ——”
Một hơi thổi tắt ngọn nến!
Chung quanh đều là bóng tối.
“Mở……” Chữ đèn còn ở trong miệng An Vô Dạng, người đàn ông đối diện đột nhiên nhích lại gần, hai cánh môi nóng cháy lấp kín môi cậu.
“Không được trốn…… Hãy đáp lại tôi……” Giọng nói Hoắc Vân Xuyên chân thật đáng tin, không khỏi làm thiếu niên trong lồng ngực hắn run rẩy.
“Ngô…… Ưm……”
An Vô Dạng đã không phải lần đầu tiên bị đối phương hôn như ‘ ăn tươi nuốt sống ’, nhưng là không kể bao nhiêu lần, vẫn cứ cảm thấy cố hết sức.
Đừng nói đáp lại, có thể chống đỡ……Đã không tệ rồi.
“Hiện tại tôi muốn ăn em.” Đối phương lại nói một câu làm người sởn tóc gáy.
Theo miệng vết thương khép lại tình huống càng ngày càng tốt, tính công kích của Hoắc Vân Xuyên càng ngày càng mạnh mẽ.
An Vô Dạng cũng không phải gì cũng không biết, chỉ là có chút sợ hãi……
“Thật yếu ớt, đã bao nhiêu lần, phản ứng vẫn cứ ngây ngô như vậy……” Hoắc Vân Xuyên ghét bỏ nói, buông tha thiếu niên nằm ở trên vai mình thở dốc: “Nếu như thật sự cùng em lên giường……”
“Đừng nói nữa có được không?” An Vô Dạng ngăn hắn lại, nam nhân không thú vị lại bắt đầu nói mấy lời tục tĩu!
“…… Ăn bánh kem đi.” Hoắc Vân Xuyên lấy ra hai tay trên vai, đi qua mở đèn lên.
An Vô Dạng da mặt mỏng, gương mặt lộ ra ở dưới ánh đèn, có vẻ càng thêm không được tự nhiên.
“Không cần che tôi cũng biết toàn thân em đã đỏ bừng.” Hoắc Vân Xuyên lên tiếng cực kỳ ác liệt, hắn dục cầu bất mãn, giống như chỉ có thể dùng phương thức này giải tỏa tà hỏa trong người.
An Vô Dạng nắm chặt hai tay, nghiến răng nghiến lợi mà nói lời tàn nhẫn: “Chờ một lát không cho anh ăn bánh kem nhỏ của tôi.”
Đây là uy hiếp hung ác nhất đời này Hoắc tổng tài nghe qua.
“Tôi không ăn đồ ngọt như vậy.” Hắn ngồi đối diện An Vô Dạng, lười biếng mà nhìn đối phương ăn: “Ăn đi, bắt đầu ăn từ dâu tây.”
“Tôi vì sao phải nghe lời anh?” An Vô Dạng tức giận đến ngứa răng, cũng chỉ có thể dùng cách làm trái lời ấu trĩ thế này để biểu đạt kháng nghị.
“Tùy em.” Hoắc Vân Xuyên mắt mang ý cười, tầm mắt dõi theo hai ngón tay trắng nõn kia, lấy quả việt quất nhỏ trên bánh kem.
Mùi thơm của việt quất bay ra, chui vào trong lỗ mũi An Vô Dạng, cậu cúi đầu ăn một ngụm: “……” Mùi vị ăn rất ngon, làm người không thể tin được đây là tác phẩm của Hoắc Vân Xuyên.
Mặc kệ thế nào, đối phương có lòng vì mình chúc mừng sinh nhật, hơn nữa là lần đầu tiên sau khi ra đời mười chín năm tới bây giờ……
“Bánh kem nhỏ ăn rất ngon, cảm ơn anh.” An Vô Dạng do dự một lát, đứng dậy khom lưng qua, ở bên miệng đối phương hôn một cái.
“Hừ, miệng toàn bơ……” Hoắc Vân Xuyên hừ nhẹ, vươn lưỡi liếm thứ An Vô Dạng làm dính ngoài môi mình, lập tức bị ngọt đến nhíu mày, thứ này đến tột cùng ăn ngon ở chỗ nào?
Nhưng nhìn dáng vẻ thiên sứ thực thích, về sau có thể lâu lâu làm một lần.
“Sinh nhật em, ba mẹ cũng có biết.” Hoắc Vân Xuyên nói.
“Nga, phải không?” An Vô Dạng rất kinh ngạc.
“Ừm.” Vẻ mặt Hoắc Vân Xuyên không muốn giải thích, bất quá vẫn nghiêm túc giải thích nói: “Bọn họ muốn tổ chức sinh nhật cho em, nhưng bị tôi từ chối, tôi đoán như thế này em sẽ càng thích hơn.” Hắn chỉ vào những chiếc bánh kem nhỏ trước mắt.
“……” Hình như đúng là như vậy.
An Vô Dạng hoảng sợ, khi nào đối phương đã hiểu rõ mình như vậy?
“Có phải hay không?” Đợi nửa ngày không có tiếng đáp lại của thiên sứ, Hoắc Vân Xuyên chồm đến trước mặt cậu, đòi đáp án.
“Đúng không.” An Vô Dạng cười khổ, mình vẫn luôn không có thói quen lãng phí phô trương, nhưng là đối với nhà Hoắc Vân Xuyên mà nói, chuyện đó cố tình thực bình thường.
“Biểu cảm đó là sao, tôi không phải đã giúp em cự tuyệt sao?” Hoắc Vân Xuyên nhéo cằm cậu, hôn một cái, lại hôn một cái nữa: “Ngọt muốn chết.”
Rõ ràng là dáng vẻ ghét bỏ không chịu nỗi, cứ muốn tiếp tục hôn.
An Vô Dạng cạn lời rồi.
“Buổi tối không nên ăn nhiều đồ ngọt như vậy.” Thấy thiên sứ ăn xong bánh kem việt quất, Hoắc ba ba đem ba cái còn dư dọn đi: “Ngày mai lại ăn.”
Ngày hôm sau, An Vô Dạng nhận được bao lì xì của ba mẹ chồng cùng ông nội.
“Tuy rằng Vân Xuyên nói nó sẽ ăn sinh nhật với con, nhưng bao lì xì vẫn phải cho.” Chương Nhược Kỳ cười tủm tỉm, kéo tay An Vô Dạng qua, đưa bao lì xì của cả nhà đến trong tay cậu.
“Cảm ơn……” Vẻ mặt An Vô Dạng hết sức cảm động.
Ngay cả ba mẹ chị gái em trai bên kia, vốn dĩ không có thói quen ăn mừng sinh nhật, thật ra cậu cũng không có cảm thấy mất mát.
Như vậy tính thêm, tài khoản từ từ nhiều hơn, hiện tại đã có không ít vốn riêng.
Hoắc Vân Xuyên thăm dò nhìn thoáng qua trong phòng, lại thăm dò nhìn thoáng qua, cuối cùng quyết định đứng ở cửa chờ thiên sứ đếm tiền xong, cất vào trong chiếc hộp riêng của mình.
Sắp tới ngày của Cha, An Vô Dạng từ tiền riêng lấy ra hai ngàn, chuẩn bị mua một phần quà tặng cho ba ba nhân ngày lễ.
Từ từ, nếu như mua cho ba ba, cũng không thể không mua cho ông nội Đôn Đôn.
Ngoài cửa Hoắc tổng tài thực lo lắng, thiên sứ nhà bọn họ đã nhìn trần nhà lâu hơn nửa phút mà không có động tác nào.
“Em đang làm gì?”
An Vô Dạng quay đầu lại xem, cổ xoay lại kêu rắc rắc một tiếng: “Ngô……” Vặn trẹo rồi, đau muốn khóc!
“Em thật là ngốc!” Hoắc Vân Xuyên động tác thực nhanh, lập tức đỡ cổ cậu giúp cậu xoay lại: “Bị em hù chết mất……”
“……” Quá ủy khuất quá xấu hổ.
“Nghĩ cái gì đến nhập tâm như vậy?”
“Ngày của Cha……”
“Chuyện đó không cần em nhọc lòng, tôi đã chuẩn bị.” Hoắc Vân Xuyên xoa xoa mái tóc dưới lòng bàn tay, mắt khẽ liếc cậu: “Đi ra ngoài chơi hai ngày, quà sinh nhật.”
An Vô Dạng không có nghĩ nhiều: “A? Tốt a.”
Từ khi có Đôn Đôn tới nay lần đầu tiên có cơ hội ra ngoài đi chơi, cậu dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt.
“Đi ra ngoài chơi a?” Sau khi người trong nhà biết, mặt mày tươi cười mà nhìn hai người bọn họ: “Tốt lắm a, nhưng Vân Xuyên phải chăm sóc Dạng Dạng cho tốt, vì……”
“Chuyện đó con so với ai khác đều rõ ràng hơn?” Hoắc Vân Xuyên đánh gãy lời lải nhải của ba mẹ, gắp cho từng người bọn họ một khối thịt to đùng để lấp kín miệng: “Chúng con ngày mai xuất phát.”
An Vô Dạng nhìn sự ngơ ngác của ba mẹ chồng, ở bên cạnh che miệng cười trộm.
Vừa mới rồi, cậu bất ngờ cảm thấy Hoắc Vân Xuyên rất soái.
“Ở sau lưng cười tôi?” Hoắc Vân Xuyên liếc thiên sứ, thầm nghĩ, là muốn trả giá đại giới.
“Không có.” An Vô Dạng nhỏ giọng nói, chỉ là cảm thấy, càng ngày càng thích thú người một nhà này mà thôi.
Mười chín tuổi đối với ba mươi mốt tuổi, cũng không phải không có khả năng sinh ra tia lửa điện.
Cậu chống cằm, thiếu niên đang ảo tưởng về tình yêu a.
~
Sân bay thủ đô, đại sảnh.
Một thiếu niên trắng nõn mảnh khảnh, ngồi ở trên vai một người đàn ông cao lớn, một tay cậu ôm lấy trán người đàn ông, một tay cầm di động xem video hài hước.
Thật nhiều hành khách ở xung quanh giơ di động chụp hình bọn họ, đáng tiếc hai người đều mang kính râm cùng khẩu trang, người nhỏ tuổi hơn thậm chí mang mũ che nắng rộng vành, căn bản nhìn không thấy mặt mày.
Chỉ có thể từ cách ăn mặc phán đoán ra, đây là hai người đàn ông.
Hoắc Vân Xuyên một tay kéo một valy hành lý lớn, một tay đỡ lấy thiếu niên ngồi ở trên vai hắn, ở trên đường đi đường vô cùng bình tĩnh ổn định.
Sau khi qua cửa kiểm tra an ninh, phải đi một đoạn đường rất dài.
An Vô Dạng bị Hoắc Vân Xuyên ghét bỏ vì đi quá chậm, vì thế bị đối phương trực tiếp đặt trên bả vai.
Ngay từ đầu An Vô Dạng có hơi hoảng loạn cùng không được tự nhiên, sau khi từ từ quen rồi, cảm thấy hết sức thoải mái, quá hoành tráng luôn!
Bất quá, bên cạnh rất nhiều chị gái đang quay phim.
Cậu sợ lộ mặt mà xoay đầu đi, làm bộ nhìn không thấy.
Chị gái qua đường ở sân bay post video lên trên mạng, kèm theo một câu: Bạn trai nhà người ta và bạn trai tôi!
Phía trước đoạn video là của đại soái ca chân dài vác một tiểu soái ca, đi đường uy vũ mang gió vừa ổn vừa nhanh, phần sau video là một gã lùn mập mặc quần xà lỏn mang giày đi trên bờ cát, hự hự mà đẩy hành lý.
Bình luận dường như sắp phát điên lên.
“Ha ha ha ha ha đờ mờ, quá đau lòng, thả tim cho bạn trai nhà người ta!”
“Me too, thật ngọt a, hai người đều là nam đúng không?”
“Đầu năm nay BL bức chết BG, phát thức ăn cho chó đều là một đôi đôi cẩu nam nam [ cúi chào /]”
“Ôi kìa, không ai phát hiện hai người kia có chút giống chồng chồng Hoắc thị sao? Là bọn họ đúng không?”
“Mấy người theo dõi thường xuyên liếc mắt một cái đã nhìn ra, là bọn họ a a a a!”
“Ha ha ha ha, Hoắc tổng của chúng ta và An ngọt ngào đều như thế, mỗi lần lên sân khấu đều đột phá tận chân trời.”
“Sao lại có thể lãng mạn như vậy [ khóc lớn /] thật hâm mộ quá đi, rất muốn được người cưng chiều”
“Muốn xem bản full, có vid full không?!!”
Đáp án là có, mấy chị gái ở sân bay không chỉ quay một cái, có cô gái phát cuồng quay khoảng chừng ba phút, vì thế các fan cảm thấy mỹ mãn mà xem An ngọt ngào chân mang giày xăng-̣đan ở trên cánh tay chồng yêu lắc lư ước chừng ba phút.
May mắn, khoang hạng nhất trong chuyến bay quốc tế không có người chụp lén
An Vô Dạng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Sau khi cậu ngồi ổn, mới lột mũ che nắng cùng kính râm, khẩu trang, phát hiện, khoảng cách giữa mình và Hoắc Vân Xuyên có hơi —— xa.
Lần đầu tiên cậu ngồi máy bay, còn tưởng rằng chỗ ngồi trên máy bay sẽ giống như xe buýt, kết quả thực thất vọng.
Hoắc Vân Xuyên giúp cậu cài đai an toàn, dặn dò nói: “Sau khi cất cánh mới có thể cởi bỏ.”
An Vô Dạng cầm tay hắn: “Anh phải rời khỏi tôi sao?”
Hoắc Vân Xuyên nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh, lại nhìn nỗi buồn xa cách thập phần khoa trương của thiên sứ, không mặn không nhạt nói một câu: “Tôi ở ngay bên cạnh.”
Hai người nhìn nhau một chút, ba ba hờ mở chăn ra phủ cho thiên sứ, mãi đến khi tiếp viên hàng không lại đây mời hắn trở lại chỗ ngồi.
Sau khi máy bay cất cánh không lâu, tiếp viên hàng không xinh đẹp thân thiết lại đây nói với An Vô Dạng, những thiết bị quanh chỗ ngồi sử dụng như thế nào.
Sau khi thiên sứ có ăn có uống có phim để xem, ước chừng hơn một giờ không liếc mắt nhìn sang bên cạnh một cái.
“Dạng Dạng.”
“Ừm? Tôi đang xem phim.” Thiên sứ nhai bẹp bẹp miệng, nhìn không chớp mắt mà nói: “Anh cũng xem đi.”
Hoắc ba ba giơ cái ly lên uống một ngụm nước đá, cảm thấy lạnh thấu tim gan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...