Lúc An Thành bị tổng giám đốc gọi vào văn phòng, trong lòng vô cùng thấp thỏm, nghĩ có phải chính mình gần đây làm sai chuyện gì hay không?
Ông hoàn toàn không có nghĩ theo hướng khác, bởi vậy có thể thấy được, quả thật là một người thành thật đôn hậu.
Gặp ông, Cao Nham nói: "Mời ngồi."
"Cảm ơn tổng giám đốc." An Thành nuốt nuốt nước miếng, câu nệ mà ngồi xuống.
Cao Nham sinh ra nhàn nhạt nghi ngờ, hỏi: "Chức vị lúc trước của ông là trưởng phòng, bây giờ tổng công ty bên kia cố ý khôi phục lại chức vụ cho ông, ông biết không?"
An Thành đôi mắt trừng rất lớn, không dám tin tưởng.
"Không sao, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút." Cao Nham lại ném xuống một tin tức thật lớn: "Cấp trên còn đề xuất tăng tiền lương, so với hiện tại thì tăng thêm 10%."
An Thành ấp úng nói: "Tổng giám đốc, là 10% so với tháng trước, hay là......"
Cao Nham mỉm cười nói: "Dựa trên cơ sở của công ty trước khi bị thu mua."
Nghe xong An Thành sửng sốt một hồi, tràn ngập nghi hoặc, còn có vui sướng.
"Được rồi, tôi muốn nói với ông chính là chuyện này," Cao Nham tỉnh bơ mà nói: "Chúc mừng ông, buổi tối trở về, hãy chia sẻ với người nhà tin tức tốt này."
An Thành rốt cuộc xác định tổng giám đốc không phải nói giỡn với mình, là thật sự thăng chức tăng tiền lương cho mình: "Cảm ơn tổng giám đốc, tôi về sau sẽ tiếp tục cố gắng làm việc." Ông đứng lên nói, biểu tình tương đối kích động.
Cao Nham lộ ra một mạt tươi cười ý vị sâu xa: "Không cần khách sáo, là tổng tài thăng chức cho ông."
An Thành lập tức thức thời mà nói thêm một câu: "Cảm ơn tổng tài, cảm ơn công ty đã bồi dưỡng!"
Cao Nham gật gật đầu: "Tốt, đi ra ngoài tiếp tục làm việc đi." Trong lòng lại có chút phức tạp, vạn nhất về sau anh họ chán ngấy tình nhân nhỏ rồi, ba mẹ người ta hai người còn đang làm việc ở Hoắc thị, có thể sẽ chịu ảnh hưởng hay không?
Tóm lại anh không có nghĩ tới, anh họ cùng người tình nhỏ có thể đi cùng nhau bao lâu.
An Thành bước chân lơ mơ, đi đến toilet gửi một tin nhắn cho vợ.
- Vi Vi, anh vừa mới biết được công ty sắp thăng chức cho anh, còn tăng thêm tiền lương, so với trước tiền lương còn nâng lên 10%.
Đinh Vi nhận được tin nhắn, trước tiên cũng hỏi vấn đề giống chồng.
- Tăng 10%? Trên cơ sở của tháng trước hay là?
- Dựa theo lúc trước công ty còn chưa có bị thu mua.
Đinh Vi một trận vui vẻ, vậy thật sự là vô cùng không tồi.
- Thật tốt quá, em biết năng lực của anh sẽ không bị mai một, [ mỉm cười /] em cũng sẽ cố gắng, cùng nhau vì bọn nhỏ phấn đấu.
- Ôm mẹ của mấy đứa nhỏ một cái, cũng không cần quá vất vả, tiền lương hiện tại của anh được tăng lên rồi, em nên nghỉ ngơi một chút, dùng nhiều thời gian chăm lo cho mấy đứa con.
- Ừm, cũng may bọn nó đều nghe lời, được rồi, tiếp tục đi làm thôi.
Chồng đột nhiên được thăng chức tăng lương, người phụ nữ mạnh mẽ như Đinh Vi vẫn luôn lo âu không thôi, thần kinh căng chặt rốt cuộc đã có phần thả lỏng.
Bà nghĩ tới đứa con đã lâu chưa liên lạc, sau khi tan việc về đến nhà, liền bắt đầu gọi điện thoại cho từng đứa.
Con gái An Vô Ngu ở xa tận nước ngoài, nghe nói ba ba thăng chức tăng lương, vui vẻ vô cùng, lập tức cúp điện thoại của mẹ, gọi điện chúc mừng ba ba.
Đinh Vi hơi có vẻ không biết làm sao, bất quá cũng không có nghĩ nhiều.
Bà gọi tiếp cho con thứ An Vô Dạng, đứa nhỏ này thật ra nhẹ giọng mềm mại mà cùng bà hàn huyên gần mười phút.
An Thành sau khi nói với con gái xong, hỏi: "Vô Ngu, muốn nói mấy câu với em út con hay không?"
Con gái nói: "Không được, bên con đang buổi sáng, con lập tức phải chuẩn bị đi học."
Em út cô vểnh tai nghe, há há miệng, ghé vào trên bàn tiếp tục làm bài tập.
Đinh Vi cùng con thứ nói đủ rồi, liền nói câu: "Vô Dạng, muốn nói vài câu với em trai con không?"
An Vô Dạng không cần nghĩ ngợi, vô cùng vui vẻ nói: "Được a, con muốn nói với em mấy câu."
Em út rong nhà rốt cuộc có cơ hội buông sách vở tán gẫu: "Alo, anh hả?"
An Vô Dạng tối nay liên tục nghe hết nửa giờ điện thoại, từ từ cảm giác được Hoắc tiên sinh thỉnh thoảng nhìn về phía mình, ánh mắt muốn nói lại thôi.
Cậu rất tự giác mà kết thúc cuộc trò chuyện với em trai: "Em trai, chúng ta nói đến chỗ này thôi, thay anh nói với ba ba một tiếng chúc mừng, còn có, anh ngày mai gửi chút đồ ăn ngon trở về."
An Vô Phỉ vui vẻ mà ừ một tiếng, khuôn mặt nghiêm túc cũng trở nên mềm mại: "By bye."
Nó trước kia cảm thấy chị rất lợi hại, chính mình có chút hướng sinh hoạt về phía chị, hiện tại lại phát hiện, anh đối với mình là tốt nhất.
An Vô Dạng nói chuyện điện thoại xong, muốn từ giường bên này dịch đến chỗ làm việc của Hoắc tiên sinh bên kia, lại phát hiện chính mình béo lên không ít, hoạt động không hề có cảm giác uyển chuyển nhẹ nhàng nữa.
Cậu dứt khoát nằm đấy không nhúc nhích nữa: "A, tôi có thật nhiều đồ ăn không hết, gửi cho em trai tôi một chút, để cho nó giúp tôi ăn."
Hoắc Vân Xuyên quay đầu nhìn bụng thiên sứ, sau khi nằm xuống rồi, khối phồng lên thành một độ cung càng thêm rõ ràng.
"Tùy em, để dì Trương giúp em gửi."
An Vô Dạng suy nghĩ lại cũng đúng, Hoắc tiên sinh giá trị con người cả chục tỷ, sao có thể để ý loại chuyện nhỏ này?
Dĩ nhiên, chính mình cũng không có ý nghĩ cố tình chiếm tiện nghi mang về nhà nhà mẹ đẻ...... Nga......
Nhà mẹ đẻ cái quỷ gì.
An Vô Dạng nghiêng thân thể qua bên kia, lông mi chớp a chớp một chút: "Kia...... Ba tôi thăng chức tăng lương, là ý của anh đúng không?"
Hoắc tổng vốn dĩ muốn dùng công việc dời đi lực chú ý, nhưng mà lấy thất bại để chấm dứt.
Hắn thất thố mà buông bút máy, xoay ghế dựa nhìn An Vô Dạng: "Ba ba em biểu hiện lúc công tác không tồi, thăng chức tăng lương là do ý của thủ trưởng ông ấy."
Đáng thương Cao Nham không chút nào cảm kích phần nhân tình này.
Vậy thật tốt quá, ba ba cũng không phải đi cửa sau mới thăng chức.
"Như vậy a." Thiên sứ vui vẻ một chút lại thích phóng điện loạn xạ, giờ phút này đôi mắt cười thành hai vầng trăng non cong cong.
Thật xinh đẹp.
Hoắc Vân Xuyên dời đi tầm mắt nóng rực, giọng nói như thật như giả mà đe dọa đối phương nói: "Em còn nhìn tôi quyến rũ như vậy, cẩn thận tôi ăn em."
An Vô Dạng vẻ mặt quẫn bách, chính mình nào có chứ......
Chỉ là dùng ánh mắt bình thường nhìn nhiều vài lần mà thôi.
"Nói hươu nói vượn......" Cậu xoay người sang chỗ khác, làm bộ rất là bình tĩnh.
Còn tìm ra sách hướng dẫn chăm sóc thai nhi ở đầu giường, cầm ở trong tay nghiêm túc lật xem.
Hoắc Vân Xuyên nhẹ nhàng hít một hơi, giương mắt nhìn thoáng qua phòng khách, lại không có động tác.
Bốn tháng rồi, ở chỗ sâu trong thân thể hắn mọc rễ nẩy mầm, từng ngày từng giờ giống như ác ma.
Một lát sau, Hoắc Vân Xuyên đứng lên, rời khỏi phòng ngủ.
Cửa đóng lại bang một tiếng, quyển sách kia một lần nữa trở lại đầu giường, bởi vì thiên sứ căn bản không có lòng dạ nào để đọc.
Cậu đang độ tuổi dậy thì, đúng là thời điểm dễ dàng xao động nhất.
Mỗi ngày cùng Hoắc Vân Xuyên không hề có khoảng cách mà dính vào một khối, có một số việc cho dù đối phương không rõ, cũng là sự thật tồn tại khách quan.
Huống chi Hoắc Vân Xuyên không có kiêng dè, thường xuyên ôm An Vô Dạng một hồi lại "Một gậy chống trời".
Bị chỉ trích còn da mặt rất dày mà xảo biện, đây là phản ứng bình thường.
"......" Thiên sứ há miệng, sau đó ôm hai chân, ôm chặt vào trong lòng ngực một chút, nhẹ nhàng cọ cọ chăn.
Cậu chấp nhận lời Hoắc tiên sinh nói, không sai, đây là phản ứng bình thường của cơ thể đàn ông.
Hoắc tiên sinh giải quyết một lần tinh lực dư thừa tuổi tráng niên, trở lại phòng vừa nhìn thấy, lập tức muốn quỳ xuống......
Chỗ khớp xương đầu gối mềm nhũn, không biết phải làm sao đứng lên.
"Dạng Dạng, em đang làm gì?"
Trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói trầm thâp, An Vô Dạng ánh mắt mê ly sợ tới mức thân mình căng thẳng, hương vị ái muội ở trong chăn lặng yên bay ra bốn phía.
Cậu thiếu chút nữa muốn ngất xỉu mà nói: "Không, không làm gì cả......"
Nhưng là giọng nói cùng sắc mặt đều không phù hợp.
Thật ra có chút giống lần trước lúc ở rạp chiếu phim.
Hoắc Vân Xuyên ở mép giường đứng một hồi, xoay người đi đến tủ quần áo.
Hắn tìm ra một cái quần lót sạch sẽ, cầm nó đi đến mép giường: "Dạng Dạng, ngồi dậy thay quần."
Thiếu niên vùi ở trong ổ chăn mặt đỏ lên, thanh âm rầu rĩ mà đáp một tiếng: "Ừm."
Lại qua hai giây, mới từ trong chăn bò dậy.
Có thể nói là rất mất mặt.
Cũng may, đối phương cũng không có nhìn chằm chằm mình, cũng không có cười nhạo.
An Vô Dạng thay quần xong, trong lòng có chút xấu hổ buồn bực, đều do Hoắc Vân Xuyên đáng ghét lần trước ở rạp chiếu phim làm chuyện tốt.
"Tôi thay xong rồi." Cậu nói một tiếng, nhấc lên quần lót bị bẩn, còn đang tự hỏi phải xử lý làm sao.
Hoắc Vân Xuyên nhận qua nói: "Cho tôi đi."
An Vô Dạng trơ mắt mà nhìn cái quần lót dơ của mình bị Hoắc Vân Xuyên lấy đi, trên mặt có hơi nóng: "......" Chính mình sung sướng xong rồi, quần lót đều phải do người khác giặt, có chút quá phận a.
Hoắc Vân Xuyên tốn năm phút đồng hồ, ở toilet giặt sạch sẽ cái quần lót dính chất xấu hổ của An Vô Dạng.
Trong toàn bộ quá trình, đều nhất trụ kình thiên.
Trước đó giải phóng rõ ràng không xong, lại bị một cái quần lót bẩn hề hề của thiên sứ câu dẫn đến thần chí không rõ.
Hoắc Vân Xuyên trên mặt không có thay đổi gì mà trở về phòng ngủ, nhìn sơ mặt, cơ hồ nhìn không ra trạng thái trào dâng của hắn.
An Vô Dạng chính là bị gương mặt này lừa gạt, mãi đến khi ánh mắt chạm đến đũng quần không che không được của Hoắc tiên sinh......
"Ngô......" Cậu theo phản xạ giấu đi bàn tay của mình.
Hoắc Vân Xuyên tắt đi đèn phòng, nằm bên cạnh An Vô Dạng: "Dạng Dạng......"
"Tôi không cho mượn." Thiên sứ nói.
"......" Hoắc tổng tài khóe miệng run rẩy một hồi, hỏi một câu: "Không cho mượn cái gì?"
An Vô Dạng trả lời: "Không cho mượn tay."
Hoắc thiếu gia có ý định quả thật nghẹn lại một hồi, sau một giây đồng hồ tiếp tục cởi bỏ quần áo.
"Tôi không cần mượn tay, em đưa chân cho tôi mượn," sợ bạn nhỏ không đáp ứng, giọng nói Hoắc Vân Xuyên hung ác hơn: "Không cho mượn chân liền dùng mông......"
An Vô Dạng lại không phải chưa từng lên giường, cậu nói thầm: "Anh chính là muốn làm tôi......"
Cái gì không cho mượn chân thì sẽ dùng mông chứ, chính là cách dụ dỗ con nít.
Hoắc Vân Xuyên bị vạch trần cũng không bực: "Em biết là được."
Qua ba giây đồng hồ, An Vô Dạng không có mở miệng cự tuyệt, Hoắc Vân Xuyên coi như vật nhỏ này cam chịu hành vi của mình.
Lúc này An Vô Dạng còn đang suy nghĩ, mượn tay phí tổn cao hơn, hay là cho mượn chân phí tổn cao hơn đây?
Đáng tiếc Hoắc tiên sinh quá hấp tấp, nóng nảy, đã đem chân của mình đi dùng.
An Vô Dạng dụng tâm mà cảm thụ một chút, phát hiện hẳn là dùng tay phí tổn cao hơn một chút, bởi vì da tay mỏng, chứ không phải da chân.
Khổ sở cùng một vấn đề chính là, da thịt cậu non mịn, chưa từng trải qua sử dụng lần nào.
Hoắc Vân Xuyên cũng phát hiện thiên sứ không trải qua vấn đề này, càng nghĩ da đầu càng thêm tê dại.
Muốn nói chỗ nào yếu ớt nhất chưa từng lăn lộn, còn một nơi ở xa xa......
~
Cùng thành phố chuyển hàng một ngày liền đến, gửi cho em trai một bọc to, An Vô Dạng tự mình thêm rất nhiều loại đồ ăn vặt.
Bởi vì trong nhà xác thật có rất nhiều, một mình cậu căn bản ăn không hết.
Hoắc gia bên kia lạc thú mỗi ngày chính là mua đồ ăn cho An Vô Dạng.
Tóm lại ở mấy tháng với Hoắc Vân Xuyên người này, An Vô Dạng cảm nhận được quan tâm trước xưa nay chưa từng có.
Cậu có loại dự cảm, chính mình sẽ trở thành một người không hề dễ dàng thỏa mãn, càng ngày sẽ càng bành trướng.
Ví dụ như nói, hiện tại An Vô Dạng đã lâu không ăn hamburger bắp, cho không cũng không ăn.
Thời cấp 3, nga, muốn mua một phần đều phải tính toán một hồi.
Không nói hamburger bắp, hiện tại ra ngoài ăn thứ gì, cảm thấy hương vị không ngon, không vừa miệng là không ăn.
Đưa đến bên miệng cũng không ăn.
An Vô Dạng biết từ giàu về nghèo sẽ khó sống, chính mình hiện tại hưởng thụ, về sau rời khỏi Hoắc Vân Xuyên cuộc sống sẽ thật sự thảm.
Nhưng mà biết cũng vô dụng, Hoắc tiên sinh ngay cả đôi đũa cũng không cho cậu chạm vào.
Sau khi bảo bảo tròn bốn tháng, người chung quanh nhìn qua đều rất vui vẻ.
Có lẽ là bởi vì thai nhi ổn định rồi, nguy hiểm xảy ra về sau cũng ít dần.
Tháng 11 đã đến, thời tiết thủ đô dần dần chuyển lạnh.
An Vô Dạng nhìn ngoài cửa sổ những chiếc lá vàng rơi rụng, trong lòng rầu rĩ, dâng lên một tia thu sầu.
Cậu gần đây thỉnh thoảng luôn thích mượn chân của Hoắc tiên sinh, đề nghị nói: "Vân Xuyên, anh xem thời tiết cũng lạnh rồi, chúng ta có phải có thể đi công viên chơi hay không?"
Cậu nghĩ thầm, vẫn luôn trốn ở trong phòng không thấy ánh mặt trời, ngày tháng lâu dần cũng không phải chuyện gì vui vẻ.
"Ừm." Hoắc Vân Xuyên sớm có dự định này, mấy ngày nay thời tiết cũng quả thật tương đối mát mẻ.
Hắn khép lại sách trong tay, đứng dậy đi thu dọn đồ, chuẩn bị dẫn thiên sứ đi dạo.
An Vô Dạng trong lòng thõa mãn, sầu thu như phù dung sớm nở tối tàn đã tan thành mây khói, chỉ nóng lòng muốn nghĩ đi ra ngoài chơi vui vẻ.
Bởi vì ở trong phòng làm chó con suốt ba tháng, thời kỳ nguy hiểm nhất đã qua rồi, làm sao cũng phải đi ra ngoài vận động một chút.
Đây là do bác sĩ nói, trên sách cũng có nói.
Thỉnh thoảng vận động một chút, đối với người mang thai rất có ích.
An Vô Dạng ăn mặc chỉnh tề, trên người che phủ một bộ áo khoác có nón rộng thùng thình, trên đầu mang mũ lưỡi trai nhỏ, tiếp theo là kính râm, che lại cái mặt vốn dĩ chỉ bằng bàn tay, chỉ còn dư lại một cái cằm.
Cậu đi ở trên đường đông nhìn một hồi, tây nhìn một hồi, hai cánh tay kéo tay Hoắc Vân Xuyên.
Khu bên này của Bắc Kinh người giàu có tương đối nhiều, còn có không ít minh tinh cùng doanh nhân ở đây.
Người mang kính râm cùng mũ lưỡi trai đi ra ngoài cũng thường xuyên, mọi người xem nhiều cũng thấy không ngạc nhiên nữa.
An Vô Dạng thấy người qua đường cũng giống như mình bọc đến kín mít, kinh ngạc hiểu rõ một chút, lặng lẽ kề tai nói nhỏ với Hoắc Vân Xuyên: "Tôi giống như thấy người nổi tiếng."
Hoắc Vân Xuyên cũng là một thân kín mít, trên mặt mang kính râm rất khốc, thoạt nhìn thực sự có chút cảm giác thần bí của ảnh đế.
"Hửm?" Hắn nhìn theo tầm mắt thiên sứ, liếc mắt nhìn tên tiểu thịt tươi kia một cái: "Em cảm thấy hứng thú với người nổi tiếng?"
Vậy quá đơn giản, nghề cũ của Quý Minh Giác là làm công ty giải trí.
Tuy rằng minh tinh hạng nhất trong công ty chỉ có một hai người, nhưng cũng xem như thế lực mới của giới giải trí, quật khởi cũng là chuyện sớm hay muộn.
Thiên sứ muốn xem minh tinh ở gần, để cho Quý Minh Giác mở một công ty, mời một ít minh tinh tới để cho cậu xem là đủ rồi.
"Không có." An Vô Dạng lắc lắc đầu: "Tôi không hâm mộ người nổi tiếng."
Chỉ là thấy người sinh động ở trên TV, đột nhiên xuất hiện ở trước mắt mình, nên cảm thấy tương đối mới mẻ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...