Hoắc Kiêu đối mặt với câu nói tự tin thình lình thốt ra của con trai cứng đờ người nghẹn họng hai giây, nhưng là, nếu tới rồi, không có khả năng rút lui một cách trật tự.
"Mặc kệ nói làm sao đi nữa, chúng ta hiện tại lập tức sẽ đến." Hoắc Kiêu nói: "Con bây giờ có thể nói với cậu ấy, con tùy tiện bịa ra thân phận gì cũng được, tóm lại người chúng ta nhất định phải thấy."
"Sau khi mang thai em ấy đặc biệt thích ngủ, hiện tại còn chưa tỉnh dậy." Hoắc Vân Xuyên hỏi: "Chẳng lẽ ba kêu con hiện tại đánh thức em ấy, chỉ muốn nói với em ấy, lập tức sẽ có rất nhiều người tới nhìn em ấy?"
Hoắc Kiêu nghẹn lại một chút, suy nghĩ đến mang thai vất vả: "Như vậy......" Ông liền thở dài một hơi: "Con để cậu ấy tiếp tục ngủ đi, hết thảy đến lúc đó lại nói."
Hoắc Vân Xuyên nhíu mày: "......"
Tóm lại bất kể nói như thế nào, ba mẹ nhất định phải tới.
Hắn miễn cưỡng tiếp nhận sự thật này.
"Con đã biết."
Bên trong phòng ngủ, An Vô Dạng tránh thoát một kiếp bị đánh thức, còn đang ngủ đến trời đất u ám.
Chờ sau khi tỉnh lại, bên ngoài sắc trời đã có chút biến thành màu đen.
Hình như trước khi ngủ uống quá nhiều nước, sau khi tỉnh lại đặc biệt mắc tiểu.
An Vô Dạng trước lúc ngủ uống một ly sữa bò to, hiện tại bụng nhỏ thật sự trướng trướng.
Cậu xuống giường mang vào dép lê, vẻ mặt còn buồn ngủ cùng một đầu tóc lộn xộn, bước nhanh đi đến trước cửa phòng ngủ vặn cửa ra.
Động tĩnh này khiến cho mấy vị đang nói chuyện trong phòng khách nháy mắt an tĩnh lại, mọi người quay đầu nhìn hướng tiếng động truyền đến.
Hơn nữa tính cả bản thân Hoắc Vân Xuyên, tổng cộng có bảy đôi mắt.
"......" An Vô Dạng ngây ngốc mà đứng ở đó, nhất thời không phản ứng lại kịp, làm sao trong nhà đột nhiên nhiều ra một phòng người, hơn nữa tất cả đều nhìn mình.
Cậu da mặt mỏng như vậy, dĩ nhiên là trốn trở về đem cửa đóng lại.
"Ai......" Ba cha con Hoắc gia, thần sắc khác nhau, trong đầu nhớ lại hình bóng thiếu niên vừa rồi như phù dung sớm nở tối tàn, ánh mắt liếc nhìn Hoắc Vân Xuyên: "Con đi xem."
Hoắc Vân Xuyên cảm thấy An Vô Dạng là bị dọa rồi, lông mày nhíu sít sao: "Ừm."
Sau khi hắn đứng dậy rời khỏi, bên này im ắng, không ai nói nữa.
An Vô Dạng trốn ở trong phòng tâm tình rối rắm.
Bởi vì cậu mắc tiểu, cái loại hấp tấp này, cứ không ra có thể sẽ tiểu trong quần mất.
Khi Hoắc Vân Xuyên nhẹ nhàng vặn ra cửa phòng, nhìn thấy hình ảnh làm hắn cảm thấy vừa đáng thương vừa đáng yêu......
Bé thiên sứ mới vừa tỉnh ngủ, một tay đỡ cửa, một tay che lại bé ngoan còn kẹp chân, trên mặt biểu tình rất xuất sắc.
"Khụ......" Hoắc ba ba nghiêm túc hỏi: "Đụng đau?" Còn đi vào khom người giúp cậu xem: "Tôi nhìn xem."
"Không phải như vậy." An Vô Dạng nhanh chóng nhảy về sau, khuôn mặt nhăn thành bánh bao nói: "Tôi mắc tiểu......"
Hoắc Vân Xuyên nhíu mày: "Vậy nhanh đi toilet."
Sau đó phát hiện không đúng, hắn nhìn theo ánh mắt tội nghiệp của thiếu niên, liếc hướng cửa, tức khắc hiểu rõ: "Không cần phải sợ đâu, tôi mang em đi."
"Ừm, thật sự không phải sợ......" An Vô Dạng lúng túng nói, chỉ là dáng vẻ bây giờ của mình thế này, dĩ nhiên không tốt.
Mặt không rửa, tóc chưa chải, không hề có hình tượng gì hết.
Cậu cảm giác chính mình vô cùng mất mặt, có thể là cứ như vậy đi ra ngoài sẽ bị cười chết.
Đều do giữa trưa Hoắc tiên sinh đột nhiên nói muốn cân mình, chính mình mới uống nhiều sữa bò như vậy.
Hoắc Vân Xuyên mắt mang ý cười, đưa tay dắt cậu: "Đi thôi."
An Vô Dạng nghĩ một chút, cảm thấy được Hoắc tiên sinh hộ tống là biện pháp tốt nhất, thực nhanh liền gật gật đầu: "Tôi đi toilet trước, sau đó lại chào hỏi mọi người, như vậy không thành vấn đề chứ?"
Cậu chỉ là lo lắng sẽ bị cho là không lễ phép.
"Ừm, em suy nghĩ nhiều quá." Hoắc tổng nói.
Hắn lớn lên cao to cường tráng, không cần tốn nhiều sức, cũng có thể che chắn An Vô Dạng đến kín mít.
Mọi người trong phòng khách chỉ có thể lực bất tòng tâm, nhìn thấy một chút màu của quần áo, cùng với một đôi dép lê trắng trắng rộng rộng trong nhà.
Ông cụ Hoắc lẩm bẩm nói thầm câu: "Thoạt nhìn thật ra chỉ cao đến bả vai Vân Xuyên thôi." Thực sự mà nói, với chiều cao như này xem như lùn rồi.
Chương Nhược Kỳ cười cười: "Màu tóc đen nhánh sáng bóng, thân thể hẳn là không tồi."
Còn Hoắc Kiêu cái gì cũng chưa nhìn kỹ, có chút miễn cưỡng nói: "Dép lê không tồi, ở trong nhà nên mang loại này......"
Ba vị quý công tử: "Phốc......" Tập thể cười ra tiếng, vỗ đùi cảm thán, ba mẹ cùng ông nội Vân Xuyên, thật đúng là ba kẻ dở hơi.
Chắc là số tuổi lớn, một lòng ngóng trông Hoắc Vân Xuyên cưới vợ sinh con đây mà.
Hiện tại thật vất vả thực hiện được, nóng lòng chút cũng bình thường.
"Ông Hoắc," Tưởng Thiếu Phi mở miệng: "Thân thể Vô Dạng xác thật khá tốt." Có Hoắc Vân Xuyên ở bên người dốc lòng điều dưỡng, tình huống An Vô Dạng trước kia dinh dưỡng theo không kịp hiện tại hẳn là đã chuyển biến tốt hơn, hắn cảm thấy không nói ra tương đối tốt.
"Đúng vậy, mỗi ngày bị Vân Xuyên nuôi giống như heo, không tốt cũng phải tốt." Quý Minh Giác cười nói, mặc dù đang ở trước mặt trưởng bối, gã cũng là loại bộ dáng cà lơ phất phơ như vậy.
Trần Sơ đẩy đẩy mắt kính, cũng cười nói: "Trong chốc lát mọi người sẽ biết, Vân Xuyên đối với Vô Dạng vô cùng chu đáo."
Quả thực là nuôi giống như nuôi con.
Ba cha con Hoắc gia: "Ừm, vậy là tốt rồi."
Đôi mắt bọn họ nhìn chằm chằm hướng toilet, có vẻ phá lệ nhón chân mong chờ.
Trong chốc lát, bên kia mơ hồ truyền đến tiếng bước chân của hai người.
Ra tới đầu tiên chính là thân ảnh cao lớn của Hoắc Vân Xuyên, khí thế bức người, cao ráo soái khí, nhưng không có gì đẹp cả, bọn họ đã sớm nhìn chán.
Chân chính làm người cảm thấy hứng thú, là thiếu niên đứng ở phía sau Hoắc Vân Xuyên kìa.
Cậu lộ ra một nửa thân mình, có thể nhìn thấy thân hình thon dài cân đối, làn da cánh tay trắng nõn, một đường đi lên trên chính là khuôn mặt.
Ba cha con Hoắc gia, không phòng ngừa đột nhiên đối diện với một đôi mắt đen nhánh, lập tức tức sửng sốt.
An Vô Dạng cũng sửng sốt một chút, trong phòng người nhiều như vậy, không giống như đã nói lúc trước đó.
"Hai người bên trái là ba mẹ tôi, bọn họ vừa mới quyết định lại đây." Phảng phất nhìn ra An Vô Dạng đang thắc mắc cái gì, Hoắc Vân Xuyên giải thích, sau đó mang đối phương qua: "Đây là ông nội."
Người đầu tiên hắn giới thiệu cho mình là ông nội.
An Vô Dạng hơi ngại ngùng một chút, da mặt nóng lên, có vẻ hơi khẩn trương.
Cậu ở dưới sự thúc giục của Hoắc Vân Xuyên, đi ra phía trước, hơi hơi cúi người một cái: "Con chào ông nội, con tên Vô Dạng."
Ông cụ Hoắc gật đầu mỉm cười: "Chào con." Ông vừa muốn đưa tay đi đỡ bả vai An Vô Dạng.
Đáng tiếc chưa đụng tới, đứa nhỏ kia dường như rất sợ hãi, thực nhanh lại về tới bên người cháu nội ông.
Hoắc Vân Xuyên thuận thế nắm cánh tay An Vô Dạng, đưa đối phương tới bên cạnh ba mẹ: "Đây là ba, đây là mẹ." Dừng một chút, lại nói: "Ba, mẹ, đây là Vô Dạng."
An Vô Dạng nhìn họ, khí chất ba mẹ Hoắc tiên sinh đều hơn người, nhìn cũng còn rất trẻ tuổi, chính là cũng giống như Hoắc tiên sinh, trên người có một khí thế không giận tự uy.
Bọn họ đứng chung một chỗ mà nói, không khó nhìn ra là người cùng một nhà.
Cậu cảm thấy kêu ba mẹ không giống như là kêu ông nội, nếu như thật sự không quen thuộc, thật sự không mở miệng để gọi ra được......
Chính là tất cả mọi người mắt trông mong mà nhìn, chỉ chờ chính mình mở miệng.
An Vô Dạng rối rắm mà ngậm miệng, sau đó thật sâu mà cúi người chào: "Xin chào hai vị, lần đầu gặp mặt, con tên Vô Dạng."
Hoắc Kiêu cùng Chương Nhược Kỳ hơi kinh ngạc, bất quá thực nhanh liền điều chỉnh tốt cảm xúc, gật đầu ứng lời: "Chào con."
Bọn họ đánh giá An Vô Dạng một chút, vóc dáng xác thật không cao, dáng vẻ nhìn thực ngây ngô, có thể nói là một người vô cùng bình thường.
Hai ánh mắt của vợ chồng Hoắc gia, thật ra không có cố tình xem bụng An Vô Dạng, chỉ là không dấu vết mà nhìn lướt qua.
"Đừng đứng, ngồi xuống đi," Hoắc Kiêu mở miệng nói, ánh mắt thẳng tắp mà nhìn An Vô Dạng: "Trước phải nói một tiếng xin lỗi với con, vốn dĩ trước tiên nên mời con đến nhà, lần này tùy tiện tới cửa, xác thật có phần thất lễ."
Muốn nói đời này An Vô Dạng sợ nhất cái gì, đó chính là người lớn trong nhà.
Cậu đứng thẳng lưng ở đó, trả lời: "Không sao, ngài quá khách khí."
Nghiêm túc mà nói tiếp, chỗ này là nhà Hoắc tiên sinh ở, ba mẹ đối phương muốn tới bất cứ lúc nào, cũng là thực bình thường.
Chương Nhược Kỳ ở một bên, từ sau khi nhìn thấy An Vô Dạng xuất hiện, liền thu lại một thân khí thế thiết huyết nữ cường nhân, tuy rằng vẫn làm An Vô Dạng cảm thấy rất mạnh mẽ, nhưng bà đã rất nỗ lực.
Ít nhất bà cười thực dịu dàng: "Tên của con thật là dễ nghe, có nghĩa là bình yên sao Vô Dạng?"
An Vô Dạng tức khắc cảm thấy bà thân thiết hơn nhiều, cũng nở nụ cười: "Đúng ạ, chính là nghĩa như vậy."
Ba cha con Hoắc gia ánh mắt sâu kín mà nhìn sự ngây thơ của An Vô Dạng, phảng phất nháy mắt hiểu được con trai / cháu nội nhà mình.
Bọn họ không hẹn mà cùng chìm trong suy tư, nghĩ thầm, Vân Xuyên khi nào có đam mê thế này?
"Ngồi xuống." Hoắc Vân Xuyên tìm một cái gối nhỏ mềm mại, dời đến sau mông An Vô Dạng.
"Vâng, cảm ơn anh" An Vô Dạng gật đầu ngồi xuống.
Cậu tuy rằng không có cúi đầu, nhưng vẫn luôn rũ mi mắt, hiếm khi cùng người khác đối diện.
Hoắc Vân Xuyên ở sát bên người An Vô Dạng, cánh tay vòng quanh eo An Vô Dạng, bởi vì hắn cảm thấy, dáng vẻ bạn nhỏ bên người mình thoạt nhìn không biết theo ai.
Hắn âm thầm thở dài một hơi.
Hoắc Vân Xuyên cánh tay ôm càng chặt hơn chút nữa, chỉ kém không có ôm An Vô Dạng lên đùi của mình.
Cho dù hắn rất muốn làm như vậy.
Mặc kệ nói làm sao, An Vô Dạng rất ít gặp qua những trường hợp thế này.
Giai tầng của đối phương không chỉ cao hơn mình vài bậc, hơn nữa còn là trưởng bối của Hoắc tiên sinh.
Hắn trước sau luôn ôm cậu vào trong lòng cậu luôn thuận theo tự nhiên, tâm tính thản nhiên tiếp thu.
"Không chào hỏi anh Thiếu Phi bọn họ sao?" Hoắc Vân Xuyên xoa bóp eo An Vô Dạng, thấp giọng nói.
"......" An Vô Dạng mới nhớ tới việc này: "Anh Thiếu Phi, anh Tiểu Minh, anh Trần Sơ."
Thiếu niên tươi cười ấm áp, nhanh nhẹn nhất nhất kêu lên tên họ.
"Hi!" Ba quý thiếu gia, giơ tay lên nói say hi với cậu.
"Tiểu Dạng Dạng, quà tân hôn của các cậu tôi đã đưa cho Vân Xuyên, một lát cậu đòi hắn đi." Nói chuyện chính là Quý Minh Giác.
"Vâng, hóa ra kết hôn cũng nhận được quà tặng?" An Vô Dạng nói ra câu thắc mắc, sau đó tươi cười đầy mặt nói cảm ơn: "Cảm ơn mọi người."
Tuy rằng hiện tại còn chưa có nhìn thấy bóng dáng quà tặng, nhưng cậu thực chờ mong.
"Dĩ nhiên là có, ông nội cũng có quà tặng cho con." Ông cụ Hoắc thấy người thật mình ghi nhớ trong lòng, ngược lại cũng không có thất vọng.
Ông cười tủm tỉm mà lấy quà ra ngoài, đưa qua: "Cho con."
"Cảm ơn ông nội." An Vô Dạng đưa hai tay nhận lấy, nhìn thấy một phần quà tặng được gói vô cùng đẹp đẽ.
Cậu đột nhiên rất cảm động, cái mũi cũng ê ẩm.
Đời này số lần nhận được quà tặng, một bàn tay đều đếm không hết.
Bé ngoan thành thật nhẹ dạ nói ra: "Mấy năm gần đây rất ít nhận được quà, nên con vô cùng vui vẻ."
Mọi người đang ngồi mặt lộ vẻ không thể tưởng tượng, sao có thể chứ?
Quý Minh Giác trực tiếp hỏi: "Sao có thể, năm rồi lúc cậu ăn sinh nhật không ai tặng sao?"
An Vô Dạng nghĩ một chút, cậu thật sự lắc đầu: "Không có." Cậu chưa từng tổ chức sinh nhật.
Tưởng Thiếu Phi: "Vô Dạng, lúc cùng Vân Xuyên ở bên nhau có nhận được quà chứ?"
Hoắc Vân Xuyên lại không phải là người bủn xỉn.
Nhưng mà không khí lại trầm mặc.
Mọi người đang ngồi biểu tình thay đổi, đột nhiên toàn bộ nhìn về phía Hoắc Vân Xuyên.
An Vô Dạng nghiên cứu một chút trang trí phức tạp bên ngoài hộp quà tặng, căn bản không có ý thức được, một câu của mình đã đưa Hoắc tiên sinh lên đầu sóng ngọn gió.
"......" Hoắc đại thiếu đối mặt với ánh mắt trách cứ từ bốn phương tám hướng, nhàn nhạt nói câu: "Cần phải tặng sao? Của tôi chính là của em ấy."
Tuyên bố của hắn làm trong lòng mọi người rất phức tạp.
Nói như vậy ngược lại cũng đúng, đã lấy chứng nhận rồi, An Vô Dạng và Hoắc Vân Xuyên là một thể, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia, là một sự thật không thể nghi ngờ.
Hoắc Kiêu gật gật đầu, không có dị nghị.
Nếu có thể, ông tự nhiên có khuynh hướng muốn cho Hoắc Vân Xuyên cưới một cô gái môn đăng hộ đối, mà không phải một đứa con trai thoạt nhìn còn ngây thơ đơn thuần thế này.
An Vô Dạng ưu tú hay không, ông không muốn đánh giá.
Nếu Hoắc Vân Xuyên thích, trước mắt lại còn mang thai, vậy cứ như vậy thôi.
Hoắc Kiêu cân nhắc xong lại liếc mắt nhìn An Vô Dạng một cái, đối phương chú ý tới tầm mắt của ông, cũng lễ phép mà nhìn lại một cái, còn hơi chút tươi cười.
"......" Cậu ngây thơ, nhưng thật ra lớn lên thuận mắt, vừa thấy chính là một đứa nhỏ ngoan ngoãn.
"Nhà ở chỗ này, vậy đi học ở đâu?" Người lớn tuổi nhất nhà họ Hoắc hỏi một câu.
An Vô Dạng biết là hỏi chính mình, nên trả lời: "Hiện tại không có đi học, nhà con ở tại thành nam."
Hoắc Kiêu gật gật đầu, không có hỏi tiếp.
Ngồi ở bên tay phải cậu là ông cụ Hoắc, hòa ái hỏi hai câu: "Cha mẹ trong nhà có khỏe không? Có anh chị em gì hay không?"
An Vô Dạng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim mà nói: "Có chị cùng em trai, ba mẹ con đều khỏe."
"Vậy là tốt rồi." Ông cụ Hoắc thở dài, đối đứa nhỏ này lại nhiều thêm ấn tượng không hoạt bát, bất quá cũng có khả năng là lần đầu gặp mặt, nên không được cởi mở lắm.
Chương Nhược Kỳ thấy chồng cùng ba chồng đều hỏi xong, liền hỏi: "Vân Xuyên, hai con nói xem, Vô Dạng bao nhiêu tuổi?" Đôi mắt bà nhìn gương mặt non nớt của An Vô Dạng.
Hoắc Vân Xuyên trả lời: "Mười tám, con lớn hơn em ấy một con giáp, đều là tuổi rồng."
Nghe nói mới tròn mười tám tuổi, ba cha con Hoắc gia nhưng thật ra thở phào một hơi nhẹ nhõm, ít nhất không có phạm pháp.
Sau đó lại hỏi: "Ba mẹ Vô Dạng biết không?"
Mười tám chính là mới học cao trung?
Lớn hơn một con giáp ngược lại cũng còn có thể tiếp thu, mấu chốt là, Hoắc Vân Xuyên lại không phải người tốt, bọn họ trong lòng hiểu rõ.
"Không biết." Hoắc Vân Xuyên trả lời: "Con chưa để trong nhà biết tình huống của em ấy, phương diện này xem ý của Dạng Dạng, do chính em ấy quyết định."
Chuyện hai vợ chồng An gia ở công ty con của Hoắc thị làm việc, nếu không phải trong lúc vô ý phát hiện, hắn chỉ sợ cũng sẽ không cố tình đi tra hỏi.
"Con......"
Giấy kết hôn cũng đã làm, lại không đi qua hỏi gia đình đối phương một chút, ngay cả cha ruột là Hoắc Kiêu, cũng cảm thấy Hoắc Vân Xuyên không khỏi quá vô tâm.
"Vô Dạng có ý thế sao?" Chương Nhược Kỳ tò mò hỏi: "Chẳng lẽ con không hy vọng ba mẹ con biết, con cùng Vân Xuyên ký giấy kết hôn?"
Dựa theo lẽ thường mà nói, giải thích như thế không hợp lý, khôg chừng còn có ẩn tình khác.
An Vô Dạng đối diện với đôi mắt của người phị nữ đoan trang ưu nhã có học thức, cảm thấy trong lòng có hơi hoảng loạn.
Cậu rũ mắt nói: "Quá đột ngột ạ, con là nói, từ khi con mang thai đến cùng Hoắc tiên sinh lấy chứng nhận, do bất ngờ nên bọn họ đều cho rằng con đang đi học, chỉ sợ sau khi biết sẽ không tiếp nhận được."
An Vô Dạng vừa lơ đãng, xưng hô " Hoắc tiên sinh " lại từ trong miệng vọt ra ngoài.
Có thể là bởi vì, trong tiềm thức cậu vẫn cho rằng, chính mình và Hoắc Vân Xuyên vẫn là người của hai thế giới.
Bởi vậy mới dấu diếm ba mẹ, sợ ba mẹ không chấp nhận, cũng là một đạo phòng tuyến cuối cùng mà cậu giữ lại.
Cậu cũng hiểu rõ ràng, chính mình hoàn toàn không có khả năng bởi vì sinh ra bảo bảo, là có thể dung nhập vào gia đình của Hoắc tiên sinh.
"Hóa ra là như thế." Ba cha con Hoắc gia gật gật đầu, như là tiếp nhận lời giải thích này.
Hoắc Vân Xuyên lại cảm giác được, hóa ra thiếu niên ở sát bên cạnh mình, cố tình cùng chính mình kéo ra khoảng cách.
Mày hắn nhíu chặt, cánh tay gác ở trên người đối phương, cũng bởi vậy thu trở về.
Mấy anh chàng thiếu gia tuổi trẻ vây xem, âm thầm thở dài, ánh mắt rất lo lắng.
Bọn họ nhìn ra được, thiếu niên ngây ngô rõ ràng không thích ứng trường hợp này, hôm nay biểu hiện đều không nhẹ nhàng bằng vài lần tụ hội trước đây.
"Vân Xuyên, sắp chết đói rồi, nhà các cậu khi nào ăn cơm?" Quý Minh Giác mở miệng kéo không khí, căn bản không để bụng trưởng bối thấy gã thế nào.
"Cũng không phải thế." Trần Sơ mắt nhìn đồng hồ: "Thời gian cũng không còn sớm, tất cả mọi người cũng đã đói bụng rồi."
Ông cụ Hoắc mắt nhìn ngoài cửa sổ, tuổi già sức yếu trên mặt lộ ra chút đau lòng: "Đi đi đi, đi ăn cơm thôi, có chuyện gì về sau từ từ tán gẫu tiếp, không vội lúc nhất thời."
Hoắc Vân Xuyên gật đầu, hướng phòng bếp kêu dì Trương, sau đó kéo tay An Vô Dạng: "Đi, tôi mang em đi rửa mặt."
"Tiếp khách đi, tôi tự đi được." An Vô Dạng nói, bàn tay vừa bị cầm cũng lặng lẽ tránh ra.
Hoắc tổng tài cứng đơ đứng ở tại chỗ, quay đầu lại mắt nhìn mọi người không rõ nguyên do, quay đầu theo sau.
Cửa toilet khóa lại, nam nhân đẩy đẩy cũng không đẩy ra, lông mày gắt gao nhíu lại gõ cửa: "Mở cửa."
Bên trong bọt nước ào ào vang lên, là tiếng An Vô Dạng đang rửa mặt.
Cậu rửa mặt xong, tóc còn chưa có kịp chải, liền nghe thấy có người gõ cửa.
An Vô Dạng cho rằng có người muốn đi toilet, vội vàng cầm lược qua mở cửa, lại nhìn thấy một gương mặt có chút hung ác, ánh mắt nặng nề mà nhìn chính mình.
"Anh muốn đi toilet sao?" An Vô Dạng tay cầm lược đi ra, nhường toilet lại cho hắn: "Anh vào đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...