An Vô Ngu từ Mỹ trở về ngày đầu tiên, sáng sớm thức dậy đã bắt đầu làm vệ sinh, bắt đầu từ phòng khách, sau đó là phòng mình, phòng ba mẹ, cuối cùng là phòng của hai em trai.
Trong số các phòng phòng của hai em trai là bề bộn nhất, hai thằng con trai, ngay cả cửa sổ dính đầy bụi cũng không lau.
Lúc này là buổi chiều, em trai đi lớp học thêm, trong nhà chỉ có một mình An Vô Ngu.
Mang bao tay vào làm tốt công việc vệ sinh, rồi bắt đầu sửa sang lại bàn sách, tủ quần áo.
Thừa dịp trời nắng tốt nên lựa quần áo, lấy ra giặt một chút.
“Hử?” An Vô Ngu chớp chớp mắt, thấy một đống túi có logo tinh mỹ nằm ở bên trong tủ quần áo của em trai, cô trợn mắt há hốc mồm mà lấy ra vừa thấy, nào là Dior, Gucci, Givenchy, quần áo, giày, mũ, còn có phụ kiện.
Một bộ hai bộ cũng thôi, mà có đến cả một đống……
An Vô Ngu tay run rẩy, lấy ra di động, ở trên website thông thường dễ như trở bàn tay mà tìm ra những kiểu dáng này, xem đến giá cả cụ thể, thô sơ giản lược tính ra một chút, giá trị thấp nhất đã mấy chục vạn.
Đầu tiên là nghi ngờ mấy thứ này có phải hàng thật hay không?
Phân biệt xem logo là thật hay giả, làm một tiểu thư thời thượng, An Vô Ngu đã từng cố tình đi tìm hiểu, nếu không cũng không có khả năng lập tức nhận ra mấy thứ nhãn hiệu này.
Cô cảm giác là thật sự, nhưng vẫn không dám xác định, bởi vì địa điểm xuất hiện là tủ quần áo của em trai, cơ hồ không có khả năng.
“Kiều Kiều.” An Vô Ngu gọi WeChat cho một cô bạn gái nhà giàu của mình: “Cậu nhìn xem mấy thứ này có phải hàng thật hay không?”
Tổng cộng ba cái video ngắn, cẩn thận quay lại năm bộ.
Diệp Kiều Kiều trả lời tin nhắn bằng giọng nói: “Là thật, giày Versace trắng này, em trai tớ cũng có một đôi, năm nay ra mẫu mới, giá hơn chín ngàn.”
Sau đó lại gửi một tin: “Nhiều hàng xa xỉ như vậy, của ai a?”
Vấn đề này, An Vô Ngu cũng muốn biết, dù sao không có khả năng là của An Vô Dạng…… Nhà bọn họ mua không nổi.
“Tớ cũng không biết là của ai.” Cô trả lời bằng giọng nói: “Cảm ơn cậu Kiều Kiều.”
Nghĩ nghĩ, liền đem mấy thứ này thu dọn xong rồi để lại chỗ cũ, nên làm gì thì làm đó.
Buổi chiều khoảng bốn giờ, tại khách sạn La Fayette.
Bởi vì An Vô Dạng cảm thán một câu nơi này đồ ăn rất ngon, Hoắc Vân Xuyên lại lần nữa dẫn cậu lại đây ăn cơm.
Món canh hầm lúc trước đã uống qua, An Vô Dạng tự mình chọn, cậu múc ra uống một ngụm, mày nhăn chặt, nhanh chóng cầm lấy một cái chén không, đem canh nhổ ra.
Hoắc Vân Xuyên kinh ngạc: “Phỏng rồi?”
An Vô Dạng xua xua tay muốn nói không phải, mở miệng lại ‘ ụa ’ một tiếng, ói ra.
Hoắc Vân Xuyên tạch một chút đứng lên, lại đây dìu cậu, đi toilet riêng trong ghế lô: “ Ói chỗ này.”
“Ụa……” An Vô Dạng hai tay chống bên cạnh bồn rửa tay, bả vai đơn bạc run rẩy, ói đến nước mắt lưng tròng.
Buổi chiều ăn được bao nhiêu đã phun ra hoàn toàn.
Có thể nói là thực ghê tởm.
Hoắc Vân Xuyên đứng ở bên người đỡ eo An Vô Dạng, mày nhăn lại, ngược lai không phải bởi vì ghê tởm, lúc này hắn còn tâm tình ghê tởm liền không phải là người.
Hắn rút ra một ít khăn giấy đưa đến bên miệng thiếu niên, giúp đỡ lau một chút.
Không biết nói cái gì, chỉ có thể chờ đối phương ói đến không muốn ói nữa mới thôi……
Quá trình này đối với An Vô Dạng thực vất vả, bởi vì dạ dày run rẩy quá độ, cậu cảm giác cơ ở bụng đều đau nhức, hô hấp cũng đau.
Qua thật lâu sau, mới yếu ớt nói: “Hình như không ói ra nữa……”
Hoắc Vân Xuyên nghe vậy, đưa tay vặn vòi nước, tẩm ướt khăn giấy lau chùi miệng cho cậu: “Tự mình súc miệng một chút.”
An Vô Dạng làm xong này nọ, ngẩng đầu nhìn xem chính mình trong gương bên cạnh, gương mặt xanh trắng xanh trắng, đôi mắt thù hồng toàn bộ, dáng dấp của một kẻ thật đáng thương.
Hoắc Vân Xuyên âm thầm thở dài, đỡ cậu đi ra ngoài, một lần nữa gọi chút canh thanh đạm.
Chia thức ăn cho thiếu niên, mùi vị dễ dàng tiếp thu, để cho cậu ăn chậm một chút, tuần tự mà tiến, nghĩ rằng ăn không sao nữa mới cho cậu ăn thịt.
“Anh tại sao chỉ cho tôi ăn rau xanh?” An Vô Dạng hiện tại đang tuổi ăn tuổi lớn, vừa rồi ói ra một hồi trong bụng trống trơn rất là đói, đặc biệt muốn ăn thịt: “Cá này nhìn không ngấy.” Cậu động đũa, đem cả khối bụng cá hoàn chỉnh gắp vào bát.
Hoắc Vân Xuyên: “……”
Cảm giác chính mình giống như thấy được cơ thể nhớ ăn không nhớ đánh.
Phảng phất cái người ói vừa rồi kia không phải là cậu.
Nhưng là…… Cảm thấy thực đáng yêu làm sao bây giờ.
Người đàn ông ngồi ăn cùng âm thầm quan sát, xem đến trong lòng ngứa ngáy, có trong nháy mắt muốn đem một màn in này sâu trong đầu.
“Sao anh không ăn?” An Vô Dạng nói, cậu ăn xong một chén rồi, hiện tại lại động thủ ăn thêm cơm.
“Ăn……” Hoắc Vân Xuyên lặng lẽ xoa xoa ngực, cảm thấy thiên sứ nhỏ đáng yêu chủ động mời cơm làm tim hắn nổ mạnh: “Cậu ăn nhiều một chút, thích ăn mấy món này chúng ta lần sau lại tới.”
“Được.” An Vô Dạng đáp lời, chuyên tâm đối phó với xương sườn trong tay, không có chú ý đến Hoắc tiên sinh khác thường.
Cậu nhìn đồng hồ, vừa đến 5 giờ rưỡi liền gác đũa.
Cho dù không ăn no, cũng có thể trở về nhà ăn tiếp.
Hoắc Vân Xuyên đưa thiếu niên ăn uống no đủ lên hai mươi hai lầu, nói: “Ngày mai thứ Bảy, tôi mang cậu đi kiểm tra thai.”
An Vô Dạng sửng sốt một chút, gật đầu: “Tốt.” Kiểm tra thai trốn không thoát rồi, tuy rằng có chút kháng cự, còn sợ hãi.
Cậu cúi đầu đi ra ngoài, Hoắc Vân Xuyên ở phía sau hai tay giữ lại bờ vai của cậu, rốt cuộc làm sự tình vẫn luôn muốn làm, sờ sờ đầu: “Đừng nghĩ quá nhiều, tôi sẽ cùng cậu.”
An Vô Dạng đời này đều chưa từng bị sờ đầu, cậu bất đắc dĩ mà bĩu môi, khi nào thì vị Hoắc tiên sinh này mới không coi mình trở thành một bạn nhỏ chứ.
“Ngày mai gặp.” Hắn đi ra ngoài, tâm tình hơi tốt một chút.
Hoắc Vân Xuyên nói: “Ngày mai gặp.”
Hắn ấn cửa thang máy, ánh mắt chuyên chú mà nhìn, xác định thiếu niên thật sự vào cửa nhà, mới buông tay ra.
“Con đã trở về.” An Vô Dạng cũng giống như thường ngày, đổi giày, đi vào phòng mình.
Chỉ chốc lát sau, cửa bị gõ vang, cậu mở ra thì thấy là chị gái: “Chị, có chuyện gì?”
An Vô Ngu trước tiên đi vào, đem cửa đóng lại, nói: “Chị hôm nay làm vệ sinh, mở ra ngăn tủ của em……” Cô chỉ là thử một chút, sau đó sắc mặt em trai tức khắc có biến hóa.
“Chị thấy rồi?” An Vô Dạng nói: “Là người khác cho.” Cậu biết đối phương nói chính là cái gì.
An Vô Ngu ôm cánh tay, muốn dò hỏi rõ ràng: “Người nào cho, cớ gì cho đến mấy chục vạn?”
Mấy món đồ đó tổng cộng bao nhiêu tiền An Vô Dạng chính mình cũng không tính đến, nghe chị nói như vậy vẫn hoảng hốt một chút: “Mấy chục vạn?”
Xem ra mấy thứ này giá trị bao nhiêu tiền cậu cũng không biết, An Vô Ngu càng thêm phát điên: “Em sao gì cũng không biết đã nhận đồ của người khác?” Đó cũng không phải là việc nhỏ!
Lúc trước còn không cảm thấy, hiện tại An Vô Dạng thật tình rất hối hận khi nhận lấy: “Em xác thật không biết, ngày mai em sẽ trả lại cho người ta.”
An Vô Ngu nói: “Cho ai?”
An Vô Dạng lấy ra một lý do qua loa như đã nói với em trai: “Một bạn nữ, muốn theo đuổi em.”
Chị gái tức khắc không còn lời nào để nói, trên dưới đánh giá em trai…… Xem xét cũng không quan trọng, lại phát hiện em trai ngày thường bị chính mình xem nhẹ, lớn lên trắng nõn tuấn tú, nhìn ngắm cũng thấy cảnh đẹp ý vui.
Nếu cố gắng trang điểm một chút, thật sự sẽ rất đẹp trai.
“Nữ sinh ưu tú như vậy lại theo đuổi em?” An Vô Ngu ngượng ngùng nói: “Vậy thích em cũng có thể suy xét một chút.”
Đó dù sao cũng là chuyện tốt, coi như về sau chính cậu không nỗ lực, cuôc sống cũng có thể trải qua tốt một chút.
“Không suy xét.” An Vô Dạng nói: “Chị đừng nói với mẹ.”
Cậu biết mẹ mình theo chủ nghĩa thực dụng, nếu như biết mình có một người gia cảnh tốt theo đuổi, 100% sẽ khuyên mình nói nhận lời.
An Vô Ngu nói: “Làm sao vậy? Đối phương lớn lên không xinh đẹp?” Cô thật ra cũng muốn khuyên nhủ, nhưng tóm lại là ý tưởng của cô cũng không khác mọi người: “Vậy tùy em, chính mình đừng hối hận là được.”
Nếu là một cô gái đưa: “Vậy đồ đạt còn chưa trả lại em tự mình cất kỹ đi, dù sao sự tình nên nói rõ ràng, đừng đắc tội với người ta.”
Kỳ thật nếu ngay từ đầu không muốn lấy, vậy không cần thiết phải nhận, nếu như đã nhận không cần thiết trả lại, cô nghĩ như thế.
“Em biết.” An Vô Dạng trong lòng quyết định, ngày mai vẫn nên để cho Hoắc tiên sinh mang về.
Buổi tối người một nhà ăn cơm, ba ba An Thành đặc biệt vui vẻ, thay phiên gắp đồ ăn cho ba đứa con: “Nhà chúng ta có phải rất lâu không có cùng nhau ăn xong một bữa cơm hay không?”
Nói như vậy cũng đúng, Đinh Vi cười nói: “Ngày mai không phải thứ Bảy sao, nhà của em ông ngoại con bên kia làm đám cưới, chúng ta cùng đi uống rượu mừng.”
“Là ông chú sao?” Vẫn là họ hàng rất gần, An Vô Ngu không ý kiến: “Vậy liền đi thôi.”
Dù sao mỗi lần đi cô chính là tiêu điểm, mấy người con của những họ hàng khác so ra đều kém hơn.
“Vô Dạng cũng đi, ngày mai gặp mọi người a.” Đinh Vi nói, chân thật đáng tin mà sắp xếp xong.
An Vô Dạng có hơi ngốc, cậu nhớ rằng Hoắc Vân Xuyên cùng chính mình hẹn xong ngày mai đi kiểm tra cho bảo bảo.
“Ăn cơm trưa?” Cậu hỏi.
“Là cơm trưa.” An Thành trả lời.
“Chính là đường đi có chút xa.” Đinh Vi nói: “Ngày mai sáng sớm rời giường, buổi chiều về, có thể đến khoảng bốn năm giờ mới về tới.”
An Thành cười khổ: “May mắn không phải chủ nhật, nếu không vừa trở về liền đi làm, vậy còn không mệt chết sao.”
Con thứ nhà ông lại hy vọng là chủ nhật, sẽ không cần phải thất hứa với Hoắc tiên sinh.
An Vô Dạng cơm nước xong trở về phòng, gửi tin nhắn cho Hoắc Vân Xuyên.
— Hoắc tiên sinh, cùng anh nói một chuyện anh đừng nóng giận.
Đông một tiếng vang lên thông báo đã nhậnđược tin nhắn, Hoắc Vân Xuyên nhìn, lông mày nhẹ nhàng nhíu lại.
— Chuyện gì, cậu nói.
— Ngày mai không thể đi khám thai, nhà tôi có hoạt động gia đình, hẹn sang chủ nhật được không? [ nhíu mày /]
Hoắc tổng tài nhìn chằm chằm biểu tình màu vàng cam kia, trong đầu hiện ra hình ảnh đối phương ăn gì đó đến hai má phình to ……
— Hoạt động gia đình gì, cần phải làm cái gì?
— Chỉ là ngồi xe, ăn cơm, ở trên đường tôi sẽ cẩn thận chú ý thân thể.
An Vô Dạng bảo đảm với hắn.
— Đi tắm đây, buổi tối gọi điện thoại cho cậu.
Không có trực tiếp tỏ thái độ, chính là ý nói trong điện thoại sẽ nói sau.
An Vô Dạng sâu kín thở dài, muốn nói ra ngoài cậu cũng không muốn, bởi vì lặn lội đường xa trên đường sẽ phát sinh cái gì, không thể đoán trước được.
Nếu ói ra làm sao bây giờ? Té xỉu làm sao bây giờ?
Chờ đối phương tắm xong, điện thoại đã gọi đến, hỏi rõ ràng thời gian địa điểm đi ra ngoài, Hoắc Vân Xuyên hung hăng mà nhíu mi, phun ra hai chữ: “Không được.”
Thái độ vô cùng cứng rắn.
“Hoắc tiên sinh……” Giọng nói An Vô Dạng nhàn nhạt thông qua di động truyền vào lỗ tai Hoắc Vân Xuyên: “Nhà tôi gần một năm không có hoạt động tập thể nào, có thiếu tôi hay không bọn họ có khả năng sẽ không để bụng, nhưng là tôi rất để ý.”
Cậu linh hoạt nói: “Nếu không anh đồng ý để tôi đi, tôi trở về liền dọn qua ở cùng anh.”
Hoắc Vân Xuyên nghe vậy, tức khắc vừa mừng vừa giận “……” Vấn đề khó như vậy, mẹ nó ai biết lựa chọn như thế nào!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...