Gả cho gian hùng

Từ sau khi Thẩm thị gây ra chuyện đó, Du Đồng đã rất lâu không nhìn thấy Thẩm Nguyệt Nghi.
 
Nhưng tin tức liên quan đến nàng ta lại vẫn nghe thấy một ít.
 
Hôm đó Thẩm thị gây chuyện, trong lúc tức giận đùng đùng thì Phó Đức Minh đã hỏi nguyên do, Thẩm thị cố gắng bao biện cho bên nhà mẹ đẻ, lúc đó chỉ nói sẽ đưa Thẩm Nguyệt Nghi ra khỏi phủ, không cho ở lại Thọ An Đường. Chẳng được mấy ngày thì đã xảy ra chuyện Du Đồng và Phó Dục hoà ly, Phó Đức Minh không ngờ một chút lòng riêng của thê tử lại làm cho phu thê Nhị phòng đi đến bước đường ly tán, cực kỳ tự trách.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chẳng được mấy ngày thì lại gặp Phó Dục dẫn theo người hầu bên cạnh Lão phu nhân đến tận cửa. 
 
Bá phụ chất tử hai người đóng cửa nói chuyện, không ai biết được đã nói những gì nhưng sau khi Phó Dục rời đi không bao lâu thì Phó Đức Minh đã sa sầm mặt gọi tiểu cửu tử Thẩm Phi Khanh đến trước mặt, ra lệnh cho ông ấy nhanh chóng tìm một mối hôn sự cho nữ nhi, không cho phép nán lại Tề Châu. Thẩm Phi Khanh là một quan văn, tư chất không được cao lắm, trước giờ chỉ riêng chuyện ứng phó nơi quan trường đã khá tốn sức, nhìn thấy thê tử và nữ nhi đã có tỷ tỷ được gả vào Phó gia chăm sóc, rất yên tâm, ai ngờ lại gây ra mấy chuyện này chứ?
 
Biết được nữ nhi ngấp nghé trượng phu của người khác, cấu kết với cô cô mưu hại thê tử nguyên phối của người ta, gây chuyện làm cho phu thê người ta hoà ly, lòng dạ xấu xa bị các cô nương chốn khuê phòng và người hầu của Phó gia biết được, hoảng sợ đổ mồ hôi hột.
 
Ra khỏi thư phòng của Phó Đức Minh, gặp phải Phó Dục ở cửa phủ đệ, lúc nhìn vào ánh mắt sắc lẹm đó thì càng cảm thấy xấu hổ toát mồ hôi.
 
Sau khi về phủ thì lập tức hung dữ quở trách thê tử và nữ nhi một phen, vội vã tìm nhà chồng của nữ nhi.
 
Mai thị đó không cam lòng, còn dẫn theo Thẩm Nguyệt Nghi đến Thọ An Đường, muốn xin nể tình nhưng bị Lão phu nhân dùng lý do không khoẻ mà từ chối không cho vào, đứng đó vô ích cả buổi trời mới hậm hực rời đi.
 
Những tin tức này truyền đến tai Phó Lan Âm một cách rời rạc, lúc đến chỗ Du Đồng dùng cơm thì cũng chọn ra một số tin tức nói cho nàng nghe.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Muốn trách thì chỉ trách mẹ con bà ta tham lam, vốn dĩ dựa vào lời ngon tiếng ngọt dỗ dành Tổ mẫu vui vẻ thì đã có thể chọn một đối tượng tốt của Tề Châu, kết quả lại mơ mộng hão huyền, làm ra loại chuyện như thế. Thế mà còn có mặt mũi đến trước mặt Tổ mẫu xin tha thứ nữa chứ, đúng thật là mặt dày.” Trước giờ Phó Lan Âm luôn không hề thích Thẩm Nguyệt Nghi, trước mặt đã dám thể hiện sắc mặt, khi nhắc đến những chuyện đó cũng không che giấu ý xem thường: “Tuy Tổ mẫu yêu thương nàng ta nhưng đó cũng chỉ là thấy nàng ta ăn nói dễ thương biết lấy lòng, có thể giải sầu cho bà ấy, cũng giống như nuôi chó nuôi mèo vậy, nếu ngoan ngoãn thân thiết, dĩ nhiên sẽ thưởng cho đồ ngon, còn nếu ngày nào đó cào người, làm cho gà bay chó sủa thì sao còn có thể lo cho nàng ta.”
 
Lúc nói những lời này, Phó Lan Âm đang ăn say sưa một dĩa sườn hấp gạo nếp, chậc chậc khen ngon.
 
Du Đồng không ngờ một người không thèm hỏi đến chuyện nội trạch như Phó Dục lại tiện đường tìm được chuyện xui rủi của Thẩm Nguyệt Nghi, khá ngạc nhiên. Buột miệng hỏi đã hứa gả cho nhà nào, cũng chỉ biết là nhi tử của một người đồng liêu của Thẩm Phi Khanh, gần hai mươi tuổi, vẫn ở trong nhà chăm chỉ đọc sách thi công danh. Bởi vì Phó Dục thúc giục gấp gáp nên lục lễ cũng đơn giản, quyết định cuối tháng mười sẽ xuất giá —— Ban đầu Lão phu nhân nói mấy lời muốn giúp nàng ta tìm nhà chồng, thêm chút của hồi môn v.v. dĩ nhiên là không nhắc đến nữa.
 

Mẫu thân nữ nhi Thẩm gia đó nhắm đến quyền thế của Phó gia nên mới đến, không thể bay lên cành cao lại rơi vào một mối hôn sự vội vã tạm bợ, Du Đồng nghĩ đến tâm trạng suy sụp của Thẩm Nguyệt Nghi lúc bị sắp xếp vào mối hôn sự này thì cảm thấy bất ngờ và hơi chế giễu.
 
Hôm nay vô tình gặp mặt trong Bích Đàm Tự, nhìn dáng vẻ đó của Thẩm Nguyệt Nghi cũng đã kiểm chứng được suy đoán của Du Đồng.
    ……
 
Cây bạch quả già cỗi trong Bích Đàm Tự này tồn tại đã lâu, dáng vẻ cực kỳ thô to chắc chắn, cây cổ thụ nứt vỏ, tán cây như một chiếc lọng che.
 
Đến mùa thu, lá xanh trên cây chuyển sang màu vàng kim, cực kỳ đẹp mắt, bách tính đều lan truyền rằng cây bạch quả này rất linh nghiệm, lúc đến Bích Đàm Tự thắp hương đều luôn phải đến chỗ này đi xung quanh cây hai vòng, cầu nguyện.
 
Lúc Du Đồng đi qua, Thẩm Nguyệt Nghi đang chắp tay trước ngực đứng bên dưới cây, bên cạnh là một nha hoàn, một bà vú.
 
Lúc ở Thọ An Đường, Thẩm Nguyệt Nghi đối xử với người khác luôn giữ thái độ điềm đạm, lễ nghi chu đáo, có Lão phu nhân chăm sóc ban thưởng, y phục trang sức đều là loại tốt nhất, không hề thua kém các quý nữ quyền quý ở Tề Châu. Một cô nương đang tuổi xuân thì, cho dù dung mạo không quá xuất sắc nhưng dựa vào tính tình dễ hoà nhập biết nói chuyện của thiếu nữ đó, làm cho Lão nhân gia vui vẻ yêu thích, cũng có được chút cảm giác suôn sẻ mọi chuyện, có đủ mọi điều kiện thuận lợi.
 
Hiện giờ phong thái đó lại hoàn toàn không giống.
 
Không những dáng người và dung mạo ốm đi khá nhiều, tay chân cũng dường như hơi mất tự nhiên, nhắm mắt chắp tay, cả buổi cũng không cầu nguyện xong.
 
Vẫn là do nha hoàn bên người nàng ta nhận ra Du Đồng, mở to mắt đã phân biệt rõ ràng mới kéo kéo y phục nhắc nhở nàng ta, sáp đến nói nhỏ mấy câu.
 
Một lát sau, Thẩm Nguyệt Nghi xoay người nhìn về phía bên này, lúc nhìn rõ bóng người đứng đằng sau Phật điện, sắc mặt thay đổi.
 
Lại là Nguỵ Du Đồng!
 
Là Nguỵ Du Đồng làm liên luỵ nàng ta bị Lão phu nhân và trượng phu của cô cô ghét bỏ, bị phụ thân trách mắng, bị vội vàng sắp xếp hôn sự đó!
 
Ngay lúc đó, vô số cảm xúc căm phẫn oán trách tích góp nhiều ngày nay chợt như thuỷ triều gào thét dâng lên trong đầu Thẩm Nguyệt Nghi.
 
—— Sự lúng túng lúc Phó Lão phu nhân nói nàng ta nên dọn về phủ nhà mình, không thích hợp ở lại Thọ An Đường, cảm giác đứng ngồi không yên lúc mang theo hành lý của mình đi ra khỏi Thọ An Đường bị người hầu nhìn chằm chằm, cảm giác thấp thỏm bất an khi bỗng nhiên không còn được yêu thích, không còn vinh quang. Cho đến tận sau này, cảm giác sợ hãi rối ren khi mà Thẩm Phi Khanh bị Phó Đức Minh trách móc mất hết mặt mũi, về phủ lớn tiếng quở mắng hai mẹ con nàng ta, cảm giác tuyệt vọng đau lòng khi Thẩm Phi Khanh cố chấp gả nàng ta ra khỏi Tề Châu, trong lúc vội vã không chọn được nhà thích hợp, cảm xúc nản lòng lúc đến Thọ An Đường xin tha thứ lại bị từ chối bên ngoài cửa v.v.

 
Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, nàng ta gần như là từ trên đỉnh cao gấm vóc phồn hoa ngã xuống đáy cốc lạnh lẽo nghèo nàn.
 
Mà những thứ này đều bởi vì nữ nhân trước mắt này.
 
Nếu không phải nàng ta làm bộ làm tịch lợi dụng chuyện hoà ly uy hiếp, nếu không phải nàng ta giả vờ đáng thương trước mặt Phó Dục, dựa vào giao tình của Thẩm gia và Phó gia, sao có thể ép nàng đến đường cùng như hiện tại?
 
Máu nóng dâng tràn lên đầu Thẩm Nguyệt Nghi, ánh mắt cũng đỏ ngầu, theo bản năng xông lên phía trước vài bước.
 
Người hầu đi cùng nhìn thấy vẻ mặt cô nương nhà mình không đúng cho lắm, sợ gây ra chuyện nên vội vàng kéo nàng ta lại, nói khẽ: “Cô nương, bên ngoài còn có người nha, ở đây là Phật Tự.”
 
Vừa kéo như thế thì cuối cùng cũng kéo lại được một ít lý trí của Thẩm Nguyệt Nghi.
 
Nàng ta nhìn chằm chằm Du Đồng, một lúc sau mới nuốt cơn giận xuống, giống như là đang cố gắng kiềm chế cảm xúc.
 
Cách đó mười bước, Du Đồng dịu dàng đứng đó, liếc nhìn bên đó vài lần sau đó nhẹ nhàng dời đi, dự định đến điện Quan Âm đằng sau cây bạch quả. Lúc hai người ở Phó gia, tuy rất ít khi nói chuyện, càng chưa từng xé rách vẻ mặt đi giao chiến nhưng khi đến Thọ An Đường thì cũng phải gặp mặt, miễn cưỡng coi như là người quen.
 
Vẻ ngoảnh mặt làm ngơ như thế này ở trong mắt Thẩm Nguyệt Nghi thì giống như chẳng đáng để chế giễu, rõ ràng là sỉ nhục nàng ta.
 
Nàng ta không nhịn được, tức giận nói: “Ngươi đứng lại.”
 
Thời tiết âm u lạnh lẽo, khách hành hương trong Bích Đàm Tự không nhiều, đều vẫn còn ở trong Phật Điện thắp hương, lúc này trước cây bạch quả không hề có người khác.
 
Bước chân Du Đồng khẽ ngừng lại, khoé môi cười như không cười: “Thẩm cô nương còn có điều chỉ bảo?”
 
“Đừng có giả vờ giả vịt ở đây!” Cơn giận của Thẩm Nguyệt Nghi lại dâng trào lên, nếu không phải người hầu và nha hoàn âm thầm kéo lại thì nàng ta gần như muốn xông lên đánh nhau một chuyến, nhìn thấy nét mặt Du Đồng giống như là chế giễu thì càng tức giận hơn, cười khẩy mấy tiếng nói: “Giả vờ cao quý trước mặt ta cái gì! Cũng đã bị Phó gia đuổi ra khỏi phủ mà còn tưởng mình vẫn là Thiếu phu nhân sao!”
 

“Đuổi khỏi phủ?” Vẻ mặt Du Đồng bình tĩnh, vỗ vỗ tay áo chậm rãi nói: “Nói rõ nhé, ta thế này là hoà ly, trưởng bối đã gật đầu, không tổn thương tình cảm. Phó gia nổi tiếng khắp Tề Châu, Lão Tướng quân và Tiết Độ Sứ Đại nhân đều khách sáo lịch sự, vô duyên vô cớ sao có thể đuổi người khác ra khỏi phủ. Chẳng lẽ là Thẩm cô nương cảm thấy cô bị đuổi ra ngoài nên mới đoán rằng ta cũng là bị đuổi ra ngoài sao? Ta không có làm chuyện mất tính người, đáng xấu hổ, không có lý gì mà bị đuổi ra ngoài.”
 
“Ngươi!” Thẩm Nguyệt Nghi bị nghẹn lời, biết được la hét ầm ĩ chuyện này sẽ mất mặt nên muốn giễu cợt nàng ta là một người từng xuất giá.
 
Ai ngờ Du Đồng lại cười khẩy một tiếng, không đợi nàng ta nói chuyện đã lạnh lùng mắng: “Đừng có trừng ta như thế! Người ngấp nghé trượng phu người khác là ngươi, người lén có ý đồ lệch lạc bị người khác vạch trần cũng là ngươi. Bây giờ đã mắc lỗi cũng là do ngươi gieo gió gặt bão. Phó gia đè chuyện này xuống không rêu rao ra ngoài nhưng ngươi lại la hét ầm ĩ ở đây là sợ người khác không biết tâm tư Thẩm gia nhà người lớn cỡ nào, mặt dày cỡ nào hay sao?”
 
Thế này chính là chỉ thiếu chỉ thẳng mặt mắng nàng ta mặt dày.
 
Vốn dĩ cảm xúc của Thẩm Nguyệt Nghi đang kích động, bị nàng mắng thì tức giận run người, muốn đáp trả lại nhưng miệng lưỡi lại run rẩy không lưu loát.
 
Trùng hợp có hai phu nhân cùng nhau thắp hương đi vòng qua Phật Điện, cũng đi về phía cây bạch quả này.
 
Người hầu Thẩm gia đó biết phải trái, biết được chuyện này nếu truyền ra ngoài thì tiểu thư nhà mình đuối lý nên vội vàng kéo nàng ta về phía sau khuyên nhủ nói: “Tiểu thư nguôi giận đi, đừng làm cho người khác chê cười.”
 
Thẩm Nguyệt Nghi tức giận đùng đùng kêu Du Đồng đứng lại là do tức giận làm mờ đầu óc, thực tế thì còn chưa nghĩ rõ được nàng ta muốn làm gì, cũng chưa xem xét hậu quả.
 
Vốn nghĩ rằng mắng vài câu trút giận lại bị nàng giành mất đầu đề câu chuyện, giận run người.
 
Giờ thì hay rồi, đã có người ngoài, cuộc cãi nhau này liền hết cách tiếp tục, nàng ta xông lên đánh người, lại bị người ta đánh trả lại một trận, còn chưa có cơ hội đánh trả nữa chứ! Nhìn thấy Du Đồng đã quay về vẻ hờ hững lúc đầu, đi về bên phía điện Quan Âm, Thẩm Nguyệt Nghi tức đau lồng ngực, không nuốt được cơn tức này xuống, tiếp tục nén giận đi về phía Đông viện của Phó gia.
 
Nàng ta đợi xuất giá có nhiều chuyện phải làm, không làm gì được Nguỵ Du Đồng nhưng cô cô Thẩm thị thì có rất nhiều cách nha! 
    ……
 
Bên trong Đông viện Phó gia, hiện giờ Thẩm thị cũng là khó giữ nổi mình.
 
Chuyện ám sát hôm đó cũng thôi đi, cũng trách bà ta làm việc không chu đáo, để người khác lợi dụng, Phó Đức Minh phạt bà ta mỗi ngày đi quỳ Từ đường, cũng chỉ có thể kiên trì đi —— một chủ mẫu vẻ vang hơn nửa đời ở trong phủ, thể hiện rõ vẻ uy nghiêm trước mặt người hầu, bỗng nhiên quỳ Từ đường nhiều ngày liền, không cần đoán cũng biết được mấy tin đồn sau này.
 
Còn về chuyện Phó Đức Minh nói giao ra quyền hành nội trạch, lúc đầu Thẩm thị không coi trọng lắm.
 
Dù sao thì hậu trạch cũng là thiên hạ của bà ta và Lão phu nhân, Ngụy thị không được Lão phu nhân yêu thích, bà ta cứ tạm làm bộ làm tịch trước, sau này giở lại trò cũ, ngáng chân ở ngoài sáng trong tối, chuyện hậu trạch lại không để lại sơ hở, có đủ cách để trút giận. Tính tình đó của Lão phu nhân, bà ta hiểu rõ, rất dễ chần chừ.
 
Ai ngờ Ngụỵ thị đó không những không nhận quyền hành, lại còn ồn ào đến mức hoà ly ra khỏi phủ?

 
Từ lúc Phó gia lập nên cơ ngơi này thì chưa từng xảy ra chuyện hoà ly, Ngụy thị vừa ồn ào thế này, nghĩ cũng biết, Lão phu nhân luôn xem trọng thể diện sẽ tức giận biết bao. Ngoài chuyện oán trách Ngụy thị không hiểu chuyện thì sự tức giận của Lão phu nhân cũng rơi vào đầu bà ta, nhiều ngày liên tiếp không cho bà ta sắc mặt tốt, chỉ trách bà ta hồ đồ ác độc, làm tổn hại thể diện của Phó gia, hoàn toàn quên sạch tình cảm hoà thuận giữa bà bà và nhi tức ngày xưa.
 
Mà trước mặt Phó Đức Minh, tội danh của bà ta càng nhiều thêm mấy bậc —— Vốn dĩ chỉ là mưu hại không thành công, bà ta ở Phó gia gần hai mươi năm, phụ trách chuyện bếp núc, giúp đỡ trượng phu giáo dục con cái, chút ít tội danh đó còn chịu đựng được. Kết quả bây giờ, ngoài chuyện mưu hại không thành công ra lại phải gánh thêm tội danh chia rẽ phu thê người khác, quấy nhiễu làm cho nhà cửa không yên.
 
Người đáng hận hơn chính là Hàn thị đó.
 
Những oán hận kết lúc trước đến bây giờ vẫn chưa xoá bỏ! Hàn thị đó sống ở trong chùa, không chỉ trở nên không tranh chấp với đời mà ngược lại còn bỏ bớt những sắc sảo ban đầu, trở nên hết sức dối trá, lấy lui làm tiến, không để lại sơ hở, lại luôn vạch trần điểm yếu của bà ta trước mặt Lão phu nhân, cực kỳ khó đối phó.
 
Đúng lúc Phó Đức Minh hỗ thẹn với Phó Dục, đã đồng ý với Phó Đức Thanh sẽ chăm sóc cho Hàn thị, đặc biệt gọi người hầu nha hoàn bên người bà ta qua trách mắng một phen. Vốn dĩ Lão phu nhân đã khá yêu thích Hàn thị, thấy nàng ta chịu khổ mấy năm nay, càng yêu thương hơn. Đợi Hàn thị vừa về đã lập tức nâng niu như thịt trên đầu quả tim, bảo vệ khắp nơi.
 
Bà ta vừa không được phu quân yêu thích, lại bị bà bà oán trách, cuộc sống lập tức trở nên chật vật.
 
Không nói chuyện quyền hành trong tay Thẩm thị giao ra hơn một nửa, mỗi ngày lúc vấn an trong Thọ An Đường càng bị Hàn thị chọc tức gần chết.
 
Chịu một trận khổ sở mới cảm thấy Ngụy thị đó quả thật là cực kỳ nham hiểm, không chỉ chụp lên tội danh chia rẽ phu thê cho bà ta mà còn dẫn tới một kẻ khó giải quyết có thù hận cũ với bà ta, quấy nhiễu làm cho bà ta nhức đầu không ngớt.
 
Tính ra thì, mùa thu này đúng thật là một mùa không may mắn, đi đâu cũng xui xẻo!
 
Lúc này Thẩm thị vừa mới từ Thọ An Đường quay về, bởi vì chuyện giao ra mấy quyển sổ sách bị Hàn thị mỉm cười chỉ ra mấy chỗ sơ suất, nói mấy lời ngầm châm biếm. Mà Lão phu nhân cũng nhắm một mắt mở một mắt, lại khá che chở cho Hàn thị đó, bà ta lại không thể trở mặt với bà bà, tránh cho Lão nhân gia không vui sẽ cho bà ta một vố.
 
—— Hàn thị đó còn rất gian xảo, nói rằng rời khỏi phủ đã lâu, sợ giao cùng một lúc sẽ không thể quản lý tốt nên cứ muốn bàn giao từ từ từng chuyện một.
 
Ba bốn ngày mới bàn giao một chuyện, mấy sơ sót nhỏ cỡ con kiến bên trong cũng có thể tìm ra được, cho dù không đến mức tranh cãi nhưng cũng cực kỳ phiền lòng mất mặt chứ!
 
Thẩm thị vừa tiếc những quyền hành phải giao ra, vừa tức giận lòng dạ hẹp hòi của Hàn thị, vừa vào phòng đã đóng cửa bắt đầu càm ràm.
 
Người hầu đi theo biết bà ta bực dọc trong lòng nên nhanh chóng đi rót nước.
 
Nghe thấy nha hoàn bên ngoài nói Thẩm Nguyệt Nghi đã đến, người hầu giống như nhìn thấy được người cứu vớt, vội vàng mỉm cười an ủi, “Tiểu thư bên nhà cửu cửu chúng ta là người chu đáo hiểu chuyện nhất, phu nhân đừng tức giận, trò chuyện với tiểu thư cho khuây khoả, có chuyện gì mà không vượt qua được cơ chứ.” Thấy Thẩm thị gật đầu thì vội vàng nói với bên ngoài: “Nhanh, nhanh mời tiểu thư vào trong.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui