Cỏ tranh bên bờ hồ cao qua gối, Tần Lương Ngọc dẫn theo Tần Cửu đi ngược chiều gió bước đến, Đỗ Song Khê là người đầu tiên nhìn theo.
Lúc ở Tử Châu, Tần Lương Ngọc ở lại hai tháng, đa phần các bữa ăn đều ăn ở chỗ của Đỗ Song Khê, hơn nữa vốn dĩ Đỗ Song Khê có khá ít vốn, mở một quán ăn nhỏ, mọi chuyện đa phần phải tự mình lo liệu, số lần gặp mặt nhiều thì dĩ nhiên cực kì quen thuộc. Lần này Tần Lương Ngọc phái người đi tìm nàng ấy, đón đến Tề Châu, càng là đã giúp đỡ nàng ấy rất nhiều.
Bây giờ vô tình gặp mặt ở bên ngoài thành, dĩ nhiên là Đỗ Song Khê vui vẻ, kéo kéo tay áo Du Đồng nhắc nhở: “Đó chẳng phải là Tần Nhị công tử sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Đồng nghe thấy nhìn qua thì nhìn thấy Tần Lương Ngọc đi chầm chậm đến, phong thái khôi ngô tuấn tú, dịu dàng nghiêm túc.
Trong lúc hai người đứng dậy, hắn ta đã đi đến trước mặt, mỉm cười chào hỏi.
Hai bên chào nhau, bởi vì xe ngựa của Du Đồng đang đợi bên bờ sông, Tần Lương Ngọc quét mắt nhìn thấy phía sau xe đầy ắp một giỏ cải thảo, cảm thấy hơi ngạc nhiên, giơ tay ra hiệu với Tần Cửu. Tần Cửu hành lễ nói: “Phong cảnh đẹp nhất núi Thu Minh còn nằm ở dưới hạ lưu sông, bên đó có du khách tụ tập, người đến chỗ này lại không nhiều. Hai vị tiểu thư đến núi Thu Minh này lại là vì giỏ cải thảo này?”
“Cảnh đẹp làm lòng người vui vẻ, món ngon làm người ta ăn no. Hai thứ này đều không thể thiếu. Tần công tử như thế này là muốn vào bên trong núi du ngoạn hay sao?”
“Vừa muốn du ngoạn vừa muốn đi tìm thuốc, mùa này bên trong núi có khá nhiều thứ tốt.” Tần Cửu trả lời thay.
Tuy Tần Lương Ngọc xuất thân từ gia đình nhà Nho tôn quý, từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực nhưng bởi vì lúc nhỏ bị bệnh câm làm phiền, lại đi theo danh y học y thuật nên tính tình giản dị dễ gần, hai tay áo khẽ đung đưa trong gió mát, dưới chân vẫn còn bùn xanh, tự ý đi quan nhìn kỹ chiếc giỏ đó, ngắm nghía những lá cải tươi mới.
Du Đồng mỉm cười nói: “ Hẹ non đầu mùa Xuân, cải thảo cuối mùa Thu. Tần công tử có muốn nếm thử không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh mắt Tần Lương Ngọc khẽ bừng sáng, Tần Cửu liếc nhìn vẻ mặt hắn, biết được ý của thiếu gia nhà mình nên nói: “Trước kia lúc ở Tử Châu, tay nghề của Đỗ cô nương tuyệt vời, đừng nói là công tử nhà ta, một người thô lỗ như ta cũng còn nhớ. Tuy nói mấy món ăn đều là món thường thấy nhưng mùi vị lại ngon hơn mấy món sơn hào hải vị trong phủ rất nhiều. Hiện giờ Đỗ cô nương đã dọn đến Tề Châu, không biết là chúng ta còn có thể có được lộc ăn đó hay không?”
Đỗ Song Khê cười nói: “Sao mà không có được? Chẳng qua chỉ là chuyện ít tốn chút công sức trong nhà bếp thôi.”
Trong lúc nói chuyện thì nhìn về phía Du Đồng.
Sao Du Đồng có thể từ chối được?
Nàng có thể tìm được một người có cùng sở thích như Đỗ Song Khê, đều là nhờ Tần Lương Ngọc giúp đỡ, tính ra thì bởi vì quy củ Phó gia khá nghiêm nên nàng còn chưa cảm ơn hắn một cách đàng hoàng. Với gia thế và phẩm hạnh của Tần Lương Ngọc, chắc hẳn đã biết chuyện nàng và Phó Dục hòa ly, cũng sẽ không nói toang khắp nơi nên mỉm cười nói: “Đỗ tỷ tỷ cũng đã không ngại khó khăn thì ta dĩ nhiên phải đồng ý. Nơi ở cũng ta khá thô sơ, không tiện tiếp đãi khách khứa, nếu Tần công tử muốn ăn thì chi bằng đến quán Thịt nhúng Kinh Đô trên đường Lệ Cảnh, đã hẹn trước, Đỗ tỷ tỷ làm ra, ta cũng có thể được thơm lây theo.”
“Thịt nhúng Kinh Đô?” Tần Cửu và Tần Lương Ngọc nhìn nhau ngạc nhiên, “Đó là…”
Nhìn thấy Du Đồng gật đầu thì vẻ ngạc nhiên trên mặt hai người càng nhiều hơn, một lúc sau, Tần Lương Ngọc lại chầm chậm mỉm cười.
Ban đầu lúc nghe thấy Du Đồng và Phó Dục hòa ly, dĩ nhiên hắn ngạc nhiên chứ, dù sao thì Phó gia cũng có địa vị tôn quý ở Tề Châu, biết bao nhiêu người vắt kiệt óc cũng muốn gả vào đó, tuy Phó Dục có tiếng là lạnh lùng nghiêm nghị nhưng phong thái và thủ đoạn mạnh mẽ của huynh ấy cũng làm cho vô số người đem lòng cảm mến. Hòa ly không giống với hưu thê, là chuyện do phu thê hai người đã bàn bạc ổn thỏa, ta tình nàng nguyện —— Nàng tự nguyện rời khỏi một chốn xa hoa như Phó gia, khó tránh khỏi làm người khác bất ngờ.
Vốn dĩ Tần Lương Ngọc cho rằng, sau khi nàng rời khỏi Phó gia thì có lẽ sẽ quay về Kinh Thành, giống với các quỹ nữ nhà quyền quý bình thường, nương nhờ phụ mẫu huynh đệ bảo vệ, tìm một nhà hợp ý khác, sẽ vẫn sống trong nhung lụa giống như trước đây.
Ai ngờ nàng không những không đi mà lại còn mở một quán ăn ở Tề Châu?
Hơn nữa nhìn vào vẻ mặt của nàng, dịu dàng thoải mái, nhẹ nhõm hài lòng, không những không hề có một chút oán trách mà ngược lại còn tự do vui vẻ —— khí sắc tốt hơn nhiều so với lúc trước khi hắn nhìn thấy ở Phó gia.
Tần Lương Ngọc ngạc nhiên nhìn nàng, một lúc sau mới nhận ra là hơi thất lễ, hắng nhẹ một tiếng, ra hiệu bằng mắt.
Tần Cửu nhịn cười: “Nếu đã như thế thì sau này thiếu gia nhà ta sẽ mặt dày đến quấy rầy vậy.”
“Được nha, dọn sẵn để chờ.” Du Đồng cảm thấy cặp chủ tớ này cũng rất thú vị.
……
Giỏ cải thảo hái ở dưới núi Thu Minh, non phân nửa dùng để nấu ăn, phần còn lại thì dùng để làm thành kim chi, muối chua.
Cải thảo rẻ tiền, lại dễ dự trữ, mùa Đông thời tiết lạnh giá, không có quá nhiều rau tươi, cải thảo có thể xào có thể nấu, mọng nước, trắng như tuyết càng được mọi người xem trọng. Nhưng mà các cách nấu hiện tại đa phần chỉ là xào, hấp, luộc, cũng có một vài gia đình muối chua, cực kỳ ít nhìn thấy họ làm món kim chi.
Nhưng Du Đồng lại nhớ đến mùi vị đó ——
Sau khi muối xong thì sẽ chua, cay, giòn, ngọt, cắt nhuyễn làm rau trộn, nấu mì hoặc ăn với cơm đều cực kỳ ngon.
Những ngày tháng ở đây trôi qua rất yên ổn, mới vài ngày đã có mấy chiếc xe ngựa lộc cộc đánh đến trước cửa, nam nhân dẫn đoàn bận áo vải nhưng khá là giỏi giang —— là một hộ vệ bên người Phó Dục, trước đây đã từng đi cùng trên đường đến Kinh Thành. Bên trong mấy chiếc xe ngựa đó đựng đủ thử đồ đạc được mua về, nằm ngoài danh sách mà nàng liệt kê, lại còn thêm một số thứ nữa.
Du Đồng sai người dọn đồ đến phòng đối diện trước, sau đó dựa theo giá thị trường, lại đưa nhiều thêm một ít cho thị vệ đó.
Ban đầu hộ vệ không dám nhận, nói rằng Tướng quân chỉ dặn là đưa đồ đến, hắn ta không dám tự ý quyết định.
Du Đồng hết cách, quay về phòng tìm một chiếc hộp gấm, nhét ngân phiếu vào trong, chỉ nói là quà cảm ơn, nhờ hắn ta chuyển cho Phó Dục.
Nếu đã nói là quả cảm ơn của nàng thì hộ vệ chỉ có thể kiên trì nhận lấy, đợi sau khi Phó Dục bôn ba quay về sẽ dâng lên trước mặt hắn.
Cuối mùa thu thời tiết lạnh lẽo, bên trong Lưỡng Thư Các vẫn như trước đây, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy một thanh kiếm gãy lạnh băng, đi vào bên trong thì bày biện đơn giản. Sau khi Phó Dục từ Kinh Thành quay về, tiện đường lại đi tuần tra những nơi khác, vội vàng đến cuối tháng đã vào Tề Châu. Về đến phủ thì trước tiên đi đến Tà Dương Trai trao đổi tin tức với Phó Đức Thanh, nói rõ ràng tình hình hiện tại trong Kinh Thành, canh phòng ở mấy điểm mấu chốt tuần tra, bàn bạc mấy chuyện quân cụ, tiện thể ăn cơm tối, xong hết mới vác theo sự mệt nhọc trên hai vai về Thư phòng.
Đến Lưỡng Thư Các, người hầu không hề có chuyện khác cần bẩm báo, còn người hộ vệ đã dâng lên chiếc hộp gấm đó.
Phó Dục vào bên trong mở ra xem, bên trong là ngân phiếu, còn có thêm một mảnh giấy —— không có công nên không hưởng lộc, đa tạ Tướng quân.
Nội dung cực kỳ đơn giản, kiểu chữ Trâm Hoa Tiểu Khải ngay ngắn xinh xắn, cốt cách xinh đẹp.
Hắn thưởng thức mảnh giấy đó, một lúc sau thì khóe môi khẽ cong lên, dặn dò bà vú chuẩn bị nước tắm rửa, sau đó đặt mảnh giấy trở lại, đóng hộp gấm lại, đặt vào trong ngăn kéo bàn sách. Rửa sạch bụi bặm khắp người, thay một bộ y phục thường ngày, sắc trời bên ngoài đã trễ, tạm thời hắn không có chuyện cần làm, đem theo đồ mà mình chọn trên đường đi và thư nhà của Ngụy Tư Đạo, đi nhanh ra khỏi phủ.
Trước đây bôn ba ở bên ngoài, thứ nhớ đến là khói lửa Nam Lâu.
Hiện giờ, tòa viện nhỏ vắng vẻ ngăn nắp sạch sẽ đó lại cũng khá là làm cho người ta nhớ đến.
Thúc ngựa phi đi, đến đường Lệ Hoa, cửa viện đóng chặt, sân viện im lìm.
Sau khi trải qua chuyện lần trước thì người gác cổng đó đã nhận ra Phó Dục, nghe hắn hỏi đến chủ nhân nên nói là Du Đồng đã đi ra ngoài, còn chưa quay về.
Phó Dục nghe thấy thì quay đầu ngựa, đi thẳng đến đường Lệ Cảnh —— Tuy khoảng thời gian trước hắn không ở Tề Châu nhưng động tĩnh bên phía Du Đồng lại vẫn có thể thỉnh thoảng truyền đến trước mặt hắn, giống như chuyện quán thịt nhúng trên đường Lệ Cảnh của nàng đã khai trương, dĩ nhiên cũng nằm trong đó.
……
Đã khá muộn, lúc này ánh đèn trên đường Lệ Cảnh hơi mờ, gió đêm lạnh lẽo.
Ban ngày thì các cửa hàng đông đúc khách khứa, náo nhiệt ồn ào, đến lúc này đã có khá nhiều cửa hàng đóng cửa, gài ván cửa. Phó Dục cưỡi ngựa đi qua, móng ngựa đặt trên mặt đường đá xanh, vang lên tiếng lộc cộc giòn tan, dựa theo tin tức báo đến đi tìm, quả nhiên nhìn thấy bức hoành thếp vàng đó ở ngay chỗ rẽ, bên ngoài cửa và cửa sổ đang treo đèn lồng, chiếu sáng rực cả vùng xung quanh.
Nhìn vào qua cánh cửa rộng mở, bên trong vẫn có khách, trên lầu các ở tầng hai, ánh nến xuyên qua cửa sổ, có lẽ là ai đó dẫn theo nữ quyến đang dùng cơm. Hứa chưởng quầy mà trước đó nhìn thấy trong viện của Du Đồng đứng đằng sau quầy hàng. Người hầu ăn mặc ngăn nắp sạch sẽ, có người đang bưng món ăn, có người đang hầu hạ bên cạnh bàn ăn, rất ra dáng ra vẻ.
Lúc ở Nam Lâu Phó Dục từng ăn thịt nhúng mấy lần, ngửi thấy mùi vị đó, lại có vài phần cảm giác quen thuộc.
Trước đó nhìn thấy những thứ mà Du Đồng viết, Phó Dục chỉ cảm thấy rắc rối vụn vặt, một cô nương mười sáu tuổi như nàng, e là không thể lo liệu được. Ai ngờ trong chớp mắt, quán thịt nhúng này thật sự đã khai trương, tuy không nguy nga lộng lấy hoành tráng bằng những nơi khác nhưng cũng không thiếu khách khứa đến ăn.
Phó Dục ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, quan sát quán ăn này một lúc, vừa mới muốn xoay người xuống ngựa thì bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Cách hơn mười bước, có người hấp tấp đi đến, cẩm y đai ngọc, phong thái cực kỳ xuất sắc.
Khuôn mặt đó dĩ nhiên Phó Dục nhận ra, là Tần Lương Ngọc, nhìn theo hướng mắt của hắn ta, vậy mà lại là đi đến quán thịt nhúng.
Một mình đến ăn thịt nhúng?
Phó Dục nhíu mày, không hề vội vàng xuống ngựa.
Bên kia Tần Lương Ngọc vẫn chưa nhận ra chính mình đã bị người khác nhìn chằm chằm, nhìn thấy cửa quán thịt nhúng, lấy ra một chiếc hộp lớn nhìn thử, sau đó đi vào bên trong. Hứa chưởng quầy dường như là khá quen thuộc với hắn ta lúc nhìn thấy những người khách khác thì chỉ sai người chào hỏi, còn nhìn thấy Tần Lương Ngọc thì vội vàng đích thân đi lên đón, dẫn hắn ta lên lầu.
Ban đêm ban hôm, người khác ai cũng đã dùng cơm xong nhưng Tần Lương Ngọc lại đem theo quà đến, chuyện này đúng thật là đúng lúc.
Ánh mắt Phó Dục khẽ sâu sắc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...