Ngày qua ngày, suy nghĩ này cắm sâu trong lòng, Ngụy Thiên Trạch cũng không làm ông ta thất vọng, dựa vào ưu thế người khác không cảnh giác với trẻ nhỏ, che giấu không chê vào đâu được. Sau đó nữa, mấy tên tiều phu không lần nào giống nhau đó dần dần nói nhiều chuyện hơn với hắn ta, phải bộc lộ tài năng ở trong quân đội Tề Châu, phải chăm chỉ chịu khổ, được quân doanh xem trọng, sớm ngày dẫn binh —— Đợi hắn ta rèn luyện trở nên tài giỏi thì Ngụy Kiến sẽ đón hắn ta về đoàn tụ với mẫu thân, mẫu tử đều được ân sủng.
Ngụy Thiên Trạch nhớ kỹ, ngày càng chịu khổ hơn.
Sau đó, hắn ta quen biết Phó Dục, nhìn thấy tư thế hiên ngang của chất tử Tiết Độ Sứ; hắn ta được Lão Tướng xem trọng, dạy bảo binh pháp thao lược, kế sách chống địch, hắn ta được chọn làm lính trinh sát, dò thám tin tức, tuần tra quân địch. Sau đó nữa, thậm chí đã được chọn đến dưới trướng Phó Dục, đi theo mấy vị Lão Tướng giỏi giang nhất dưới trướng Vĩnh Ninh, học hỏi bản lãnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy năm đó không nghi ngờ gì rằng Nguỵ Thiên Trạch rất vui mừng. Tuy cảm thấy việc che dấu thân phận không ổn thoả nhưng trong lòng vẫn cho rằng Ngụy Kiến sắp xếp hắn ta đến Tề Châu là để học lõm binh pháp thao lược của Tề Châu, đợi sau khi hắn ta quay về sẽ biến nó thành của mình để dùng —— Mấy Lão Tướng quân dạy dỗ hắn ta từng nói rằng, quân đội hùng mạnh của Ngụy gia và Phó gia chống đỡ canh giữ biên cương đều là vì để bảo vệ lãnh thổ và bách tính.
Hắn ta học lõm ở Tề Châu, sau khi quay về sẽ dùng để bảo vệ bách tính, có gì mà không được cơ chứ?
Nhưng mà theo độ tuổi lớn dần, thiếu niên hiểu được càng lúc càng nhiều, cũng dần dần hiểu rõ được tình hình thiên hạ.
Trong lòng xuất hiện vô số suy đoán bất an nhưng hắn ta cố gắng không suy nghĩ nhiều, chỉ đi theo phụ tử Phó gia, học hỏi bản lĩnh ở trong quân doanh và thao trường.
Mãi đến năm mười sáu tuổi đó, Trần Tam tìm đến hắn ta.
Những mong chờ ban đầu của Ngụy Thiên Trạch đã sụp đổ long trời lở đất sau khi biết được mục đích đến đây của Trần Tam.
Chuyện Ngụy Kiến muốn hắn ta làm không chỉ là học lõm binh pháp thao lược, sách lược chiến đấu với kẻ địch ở dưới trướng Vĩnh Ninh, còn cần phải dựa vào những thuận lợi khi thân thiết với Phó gia, bí mật dò xét phòng ngự các nơi của Phó gia, làm rõ bản lĩnh và điểm yếu của các vị Tướng lĩnh dưới trướng Vĩnh Ninh. Chuyện quan trọng hơn là qua lại gần hơn nữa với Phó gia, làm rõ nội tình, đợi có ngày lúc tình thế cần thiết thì làm cho Phó gia tan rã từ bên trong, làm cho khí phách uy vũ xuất chúng của Vĩnh Ninh biến mất, chỉ có thể cố gắng canh giữ biên cương nhưng không có lực lượng tranh đoạt thiên hạ khi chiến tranh nổi lên bốn phía lúc sau này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yêu cầu như thế này đối với Nguỵ Thiên Trạch mà nói thì không nghi ngờ gì là cực kì khó khăn.
Mà sau khi rèn luyện, Ngụy Thiên Trạch sớm đã không còn ngu ngơ nữa, cũng coi như đã hiểu được, hắn ta là con cờ mà Ngụy Kiến bố trí ở Tề Châu.
Có chuyện thì để lại dấu vết có thể tìm kiếm, có chuyện thì lại âm thầm cống hiến.
Nhưng chuyện đã đến nước này, hắn ta đã không còn đường lui.
Mẫu thân bị nhốt bên trong phủ của Ngụy Kiến, dễ dàng có thể quyết định sống chết, đó là người thân thiết nhất trên đời này của hắn ta, huyết mạch thắt chặt, khắc nên dấu vết ấm áp nhất lúc nhỏ. Hắn ta khá được tin tưởng đề bạt trong quân đội Phó gia, nếu có một chút sai sót thì với sự nghiêm khắc quản lý quân đội của Phó gia, một khi biết được hắn ta là con cờ mà Ngụy Kiến trăm phương ngàn kế gài vào thì sẽ là kết cục thế nào, không cần nói cũng tự biết. Hơn nữa một khi hắn ta để lộ kẽ hở thì với lòng dạ độc ác của Ngụy Kiến, mẫu thân chắc chắn sẽ chết.
Mấy năm nay một mình rèn luyện, bị khống chế, bị lợi dụng, hắn ta gần như không còn bao nhiêu cảm tình với Nguỵ Kiến.
Mẫu thân đã trở thành người thân duy nhất trên đời này của hắn ta, là ngọn lửa duy nhất trong trời đông tuyết phủ, là ánh sáng duy nhất trong màn đêm u tối sâu lắng.
Sau khi Nguỵ Thiên Trạch do dự cân nhắc, cuối cùng đã chấp nhận.
Một khi đã bắn tên thì không lấy lại được, đã bước chân vào vũng bùn, không ai có thể kéo hắn ta ra ngoài được, chỉ có thể càng lún càng sâu.
Chỉ là Phó gia làm việc tỉ mỉ cẩn thận, sau cùng hắn ta chỉ có thể dốc sức ở trong quân, không thể chạm đến thư phòng của phụ tử Phó gia giống như Đỗ Hạc. Liên quan đến tình hình quân sự của Phó gia, mạng lưới tin tức, hắn ta cũng chỉ có thể bí mật dò xét trong khả năng cho phép của mình, không dám vượt giới hạn một bước nào, để tránh bứt dây động rừng.
Trần Tam ẩn nấp trong các cửa hàng, không làm người khác chú ý, mỗi năm mang đến một bức tranh chân dung của mẫu thân, có nét chữ chính tay mẫu thân viết.
Con đường truyền tải tin tức dĩ nhiên có quy ước, hắn ta dựa vào bản lãnh học được hơn mười năm ở Phó gia, làm việc chu đáo chặt chẽ, chưa từng để lộ kẽ hở.
Hi Bình Đế ngã bệnh, ý nghĩ của mọi người các nơi thay đổi, thanh kiếm sắc bén vẫn luôn treo trên đỉnh đầu cuối cùng cũng đã từ từ rơi xuống —— Nguỵ Kiến truyền đến tin tức, muốn hắn ta nghĩ cách gây ra tranh đấu bên trong Phó gia, làm cho huynh đệ Phó Đức Thanh lục đục, con cháu Phó gia tranh đấu nhau vì quân quyền, quấy nhiễu làm cho lòng của các Tướng sĩ Phó gia tan rã. Chỉ là e rằng có làm sao thì Nguỵ Kiến cũng không nghĩ ra được rằng, người trên đời này không phải ai cũng có thể bị lợi ích làm mê muội tâm can giống như ông ta thế đó, cắt đứt tình thân, không từ thủ đoạn chỉ vì quyền lợi và địa vị.
Lần đầu tiên lên kế hoạch của Nguỵ Thiên Trạch đã thất bại sau khi Phó Đức Minh thể hiện rõ thái độ.
Sau đó đi theo Phó Dục lên Kinh Thành, lúc âm thầm điều tra chuyện Anh Vương mưu đồ bí mật, nhìn thấy cửu cửu của hắn ta, dung mạo người đó rất giống mẫu thân hắn ta, với sự sắp xếp chu đáo chặt chẽ của Phó Dục, cửu cửu chắc chắn sẽ mất mạng vào đêm nguyên tiêu, sau khi hắn ta do dự đấu tranh trong lòng, cuối cùng vẫn khẽ nhắc nhở. Sau đó thì là chuyện của Tôn Mãnh, chuyện của Du Đồng.
……
Nói đến cuối cùng, giọng nói của Nguỵ Thiên Trạch đã khàn.
Trong nhà lao u ám, cũng không biết là đã qua bao lâu, Nguỵ Thiên Trạch uống cạn một ngụm rượu cuối cùng trong chén.
Ánh mắt Phó Dục âm trầm, khuôn mặt vô cảm, nhìn thấy hắn ta cúi đầu ngồi lại chỗ đối diện và nhìn chằm chằm chiếc bàn không nói chuyện, hắn trầm giọng nói: “Chuyện của Tôn Mãnh đó, bỏ mặc để cho phụ thân bị thương nặng chết đi, không có hại với ngươi.”
—— Nhưng dựa theo những gì Phó Đức Thanh nói thì lúc đó là Nguỵ Thiên Trạch liều chết đến cứu ông thì mới đoạt lại được ông về từ Quỷ Môn Quan.
“Không giống.” Nguỵ Thiên Trạch lắc đầu, “Đệ sinh ra ở Nguỵ gia nhưng lại lớn lên ở Tề Châu. Lão Tướng quân chinh chiến cả đời, vào sinh ra tử vì bách tính, một mình xông vào hang hùm để giết địch, sao có thể thấy chết không cứu.”
“Ngươi cũng có rất nhiều cơ hội bỏ mặc để ta chết trên sa trường.”
Nguỵ Thiên Trạch dường như là cười gượng một lúc, “Thứ đệ muốn không phải là hai người chết.”
“Chưa từng nghĩ như thế?” Phó Dục nhìn chằm chằm hắn ta, “Ta chết rồi thì Phó gia vẫn tổn thương nguyên khí nặng nề như nhau.”
Đạo lý này dĩ nhiên Nguỵ Thiên Trạch hiểu rõ.
Bất kể là Phó Dục hay là Phó Đức Thanh chết đi thì Phó gia cũng sẽ ít đi một nửa người đáng tin cậy. Bỏ phụ tử này ra thì thật ra Phó gia vẫn còn khá nhiều Lão Tướng có thể một mình đảm đương một phía, tuy huynh đệ Phó Chương không giỏi giang như Phó Dục nhưng cũng có được vài phần bản lĩnh. Tuy Phó gia mất đi Chủ Tướng nhưng vẫn còn sức chiến đấu —— Ít nhất là mấy người canh giữ biên cương đó cũng sẽ không vì vậy mà nảy sinh lòng khác.
Nếu hắn ta đủ độc ác nhẫn tâm, vứt đi tính mạng của một người bên trong thì biên cương vẫn có thể không bị thiệt hại gì, cũng có thể làm tiêu tan thế lực của Phó gia.
Nhưng ở trên chiến trường, kề vai giết địch, tình đồng đội có thể phó thác tính mạng cho nhau, thật sự đến thời điểm sống chết thì sao có thể nhẫn tâm cho được?
Dĩ nhiên mẫu thân là huyết mạch tình thân, cuộc đời gian tế mười năm, đối với hắn ta mà nói thì binh tướng Tề Châu cũng không phải là không hề có tình bằng hữu. Đặc biệt là mấy năm lúc niên thiếu đó, hắn ta không biết được mưu đồ của Nguỵ Kiến, cực kỳ kính trọng khâm phục huynh đệ Phó Đức Thanh, cũng đã kết tình bằng hữu với huynh đệ Phó Dục, mà những bản lĩnh Phó gia dạy cho hắn ta cũng là những thứ mà đời này hưởng thụ không bao giờ hết.
Nguỵ Thiên Trạch chính là cất giấu mũi tên tẩm độc từng bước đi về phía trước trong những mâu thuẫn thế này.
Hắn ta không trả lời câu hỏi của Phó Dục, chỉ cúi đầu nói: “Những chuyện nên nói, đệ đã nói rõ hết. Chắc hẳn các huynh cũng đã tra được manh mối. Phải xử lý thế nào, có hình phạt quân đội ở trên. Chuyện đã đến nước này, đệ không có lời oán thán.” Nói xong thì đứng dậy, cũng không nhìn Phó Dục, chỉ chắp tay hành lễ với hắn.
Phó Dục nhìn chằm chằm hắn ta, vẻ mặt thay đổi thất thường.
Một lúc sau mới nhấc chân đi ra ngoài, đến ngay cửa mới nói: “Trước đây, ta từng xem người là bằng hữu.”
Nguỵ Thiên Trạch trong nhà lao đứng quay mặt về phía tường, hai tay không làm gì, sống lưng chợt hơi cứng đờ.
……
Từ nhà lao đi ra thì sắc trời đã dần tối, Phó Dục im lặng cả đoạn đường, xoay người lên ngựa, phi nhanh rời đi.
Đến vùng hoang dã bên ngoài Thành, ánh nắng chiều lặn về phía Tây, rừng rậm núi non cũng nhuộm một tầng màu vàng đỏ.
Phó Dục kiềm ngựa dừng bước, nhìn thấy ở chỗ không xa có một nhóm thiếu niên cưỡi ngựa gào thét chạy qua, phía sau có tuỳ tùng người hầu nối gót theo, ai nấy chở theo một ít con mồi, chắc hẳn là các thiếu niên hảo hữu hẹn nhau ra khỏi Thành, đi chơi săn bắn. Móng ngựa lao nhanh vút qua, tiếng gào thét của thiếu niên cũng liên tục không ngừng, đua ngựa cạnh tranh, cực kỳ hăng hái.
Hắn nhìn lại một lần, không nán lại nữa mà thúc ngựa vào Thành.
Cảnh chiều hôm xung quanh ập đến, quán trà tửu lâu còn chưa đóng cửa, hương thơm món ăn thoang thoảng bay đến, người đi đường vội vàng về nhà.
Phó Dục thúc ngựa đi đến một quán ăn, ngửi thấy hương thơm thịt cá truyền đến từ bên trong, có vài phần mùi vị cá hấp ngũ vị hương ở chỗ Du Đồng.
Trước mắt hắn, bỗng nhiên hiện lên cảnh tượng bên trong Nam Lâu, tiếng náo nhiệt làm món ăn trong nhà bếp nhỏ, bóng người đan xen nhau trong ánh đèn của sương phòng, Du Đồng hoặc là lật sách bên cạnh cửa sổ ở trắc gian, hoặc là ở dưới nhà bếp ngửi hương vị món ngon đỡ thèm, hoặc là sắp xếp chén đũa, mời hắn vào trong dùng cơm. Nhưng mà lúc này, tất cả những thứ đó đều quay về yên tĩnh chỉ còn lại Chu cô dẫn theo nha hoàn người hầu, vẩy nước quét dọn đình viện, quạnh quẽ sống qua ngày.
Mười ngón tay Phó Dục hơi nắm chặt lại, làm ra vẻ uy nghi lạnh lùng giật dây cương đi về phía trước, đi ra hơn mười bước thì lại bỗng nhiên thúc ngựa quay về.
Đến bên trong quán ăn, sau khi gọi hai món ăn nóng hôi hổi, đựng vào bên trong lồng thức ăn dùng để giao đi, đi về phía Binh Mã Tư tuần tra thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...