Từ khi Du Đồng bị ám sát, Ngụy Thiên Trạch bị nhốt vào nhà lao cũng đã hơn nửa tháng.
Nhà lao bắt nhốt Ngụy Thiên Trạch này là nhà lao dùng trong quân đội, nằm ở bên ngoài thành Tề Châu, được xây bằng tường đá vách sắt, chuyên dùng để canh giữ những tướng sĩ vi phạm quy định trong quân đội ở dưới trướng Vĩnh Ninh. Nhà lao xây tổng cộng là hai tầng, một nửa ở trên mặt đất, một nửa ở dưới mặt đất, giống như một con thú lùn bằng phẳng đang ẩn nấp, nhìn từ xa thì không hút mắt lắm, đến gần hơn thì lại là canh giữ nghiêm ngặt, ba bốn dặm xung quanh dùng hàng rào rào lại, không cho kẻ rảnh rang đặt chân đến.
Đã qua Trung thu, sau khi sau khi rơi tí tách hai cơn mưa mùa thu thì thời tiết đã mát mẻ hơn khá nhiều, đi vào trong nhà lao, càng cảm thấy hơi lạnh thấm vào người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người cai quản nhà lao đi vào cùng Phó Dục từng là một vị mãnh tướng trong quân, làm việc hung hãn tỉ mỉ cẩn thận, khá có uy danh, rất được Phó Đức Thanh tin tưởng. Sau này bị thương trên sa trường, đứt nửa cái chân nên được điều đến chỗ này. Bởi vì Ngụy Thiên Trạch là Phó tướng của Phó Dục, thân phận khá quan trọng nên lúc vào nhà lao thì chưa từng nói ra ngoài, do người cai quản nhà lao đích thân sắp xếp người trông coi đưa cơm.
Gian nhà lao nhốt Ngụy Thiên Trạch dĩ nhiên cũng nằm ở chỗ khuất nhất, kiên cố nhất.
Hành lang xây từ những tảng đá lớn âm u tối tăm, cửa rào sắt hướng Tây được đẩy ra, bên trong càng âm u hơn, im lặng như tờ.
Sau khi người cai quản nhà lao đưa Phó Dục đi vào thì dẫn người canh giữ bên ngoài cửa, một mình Phó Dục đi vào, đôi ủng đen đạp trên lớp đá xanh, tiếng vang cực khẽ, bình tĩnh có quy luật. Bên trong cùng nhà lao, Ngụy Thiên Trạch vốn dĩ đang cúi đầu ngồi, nghe thấy tiếng bước chân, bỗng chợt ngẩng đầu lên, nghiêng tai lắng nghe, tiếng bước chân đó càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại bên ngoài gian nhà lao của hắn ta.
Gian nhà lao âm u nằm dưới lòng đất, không hề có một chút ánh sáng, chỉ có bó đuốc trong hành lang truyền đến một chút ánh sáng.
Ngụy Thiên Trạch nheo mắt, nhìn thấy một bóng đen thon dài chiếu trên mặt đất, không nhúc nhích. Ngước mắt lên thì thấy Phó Dục chắp tay sau lưng đứng đó, đoan nghị cao ngất như một thanh trọng kiếm, y phục màu đen gần như hoà làm một với xung quanh, chỉ có đôi mắt sâu thẳm bình tĩnh đó đang nhìn chằm chằm hắn ta, nét mặt u ám khó hiểu.
“Tướng quân.” Hắn ta mở lời, giọng nói hơi khàn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Dục không lên tiếng, chỉ nhíu mày nhìn hắn ta.
Chỉ mới nửa tháng ngắn ngủi mà thôi, nét mặt và phong thái của người bên trong đó đã hoàn toàn khác với trước đây.
Một tiểu tướng với thân thủ xuất chúng, trẻ tuổi oai hùng, ở bên ngoài hăng hái, tư thế hiên ngang như ánh mặt trời chói chang từ từ di chuyển ra giữa bầu trời, nóng rực chói mắt. Năm đó lúc kề vai sát cánh giết địch, quát tháo nơi chiến trường, một tiểu tướng với y phục màu đen và chiếc giáo màu bạc, cũng từng ra tay ngoạn mục, làm người khác rất ư sợ hãi. Lúc này, tinh thần phấn chấn trong nét mặt hắn ta không còn sót lại chút gì, ngồi xếp bằng trong góc của gian nhà lao, dưới cằm lún phún râu xanh, mái tóc cũng bừa bộn vì không được chăm sóc, ánh mắt ảm đạm không có ánh sáng.
Trên cổ tay, cổ chân của hắn ta đều đã xích bằng gông cùm được nung luyện từ loại sắt tốt nhất, nặng nề mà vững chắc.
Ánh mắt Phó Dục âm u, mở cửa nhà lao, nhấc bước đi vào.
Nhà lao cực kỳ chật chội và sơ sài, góc trong cùng là một tấm vạc giường khá hẹp, ba mặt là tường, bên cạnh là một chiếc bàn ngắn, có thể dùng để ăn cơm, ngoài ra không còn món đồ gì khác —— Dù sao cũng từng là một tướng sĩ chinh chiến vì đất nước, mấy lần xém chút hy sinh tính mạng, trong nhà lao không hề thường xuyên đặt chiếc bô bẩn thỉu, coi như là để lại một chút thể diện cuối cùng.
Phó Dục ngồi xếp bằng xuống ở đối diện Nguỵ Thiên Trạch, sắc mặt lạnh lùng.
Nguỵ Thiên Trạch cúi đầu như tự giễu, “Chê cười rồi.”
“Đã lâu không gặp.” Phó Dục lấy lồng cơm ở sau lưng ra, lấy ra một vò rượu, hai cái chén sứ nhỏ, “Đây chắc là lần cuối cùng ta và ngươi uống rượu.” Nói xong thì đổ đẩy hai cái chén sứ.
Giọt rượu đậm đà, có hương thơm phảng phất ra.
Nguỵ Thiên Trạch bị nhốt ở chỗ này nửa tháng, không thấy ánh mặt trời, cơm canh đạm bạc, tuy xung quanh không có hình cụ, tiếng gào thét bi thảm nhưng một mình ngồi buồn xo trong góc âm u ẩm ướt không người hỏi tới, chỉ để lại hắn ta đối mặt với tường mà nhớ lại, hiểu được từng chuyện một trong gần nửa cuộc đời này, trong đó có ngũ vị tạp trần, giày vò tâm can.
Mùi rượu thơm nồng ập vào mũi, hắn ta hơi cảm thấy ngạc nhiên, do dự một lúc vẫn lấy một chén, ngẩng đầu uống cạn.
Giọt rượu lúc vào miệng thì mềm mại, đến cổ họng lại bỗng nhiên trở nên cay nồng, liên tiếp róc xuống giống như dao.
Hai người im lặng uống liền ba chén, Nguỵ Thiên Trạch mới nói: “Tướng quân có tâm sự.”
“Ta đã hoà ly với Du Đồng.” Phó Dục nhướng mày, nét mặt âm u.
Nét mặt Ngụy Thiên Trạch hơi ngạc nhiên, không ngờ Phó Dục sẽ nói đến chuyện này. Trong nhà lao u tối, người nam nhân đối diện ngồi ngay ngắn trên mặt đất, bình tĩnh như đồi núi, Ngụy Thiên Trạch nhìn vẻ mặt của hắn, dần dần hiểu ra được. Nhiều năm ở cùng nhau, hắn ta biết tính tình của Phó Dục, chưa bao giờ quan tâm đến nữ nhân, cũng không để lộ cảm xúc với người khác. Mà lúc này… hai đầu chân mày Ngụy Thiên Trạch hơi nhíu lại, cổ họng khô khan: “Là bởi vì trận ám sát đó?”
“Hôm đó ngươi rắp tâm muốn lấy đi tính mạng của nàng?”
Nguỵ Thiên Trạch ngừng lại, một lúc sau mới nói: “Nếu được làm lại một lần thì đệ sẽ nghĩ biện pháp đối phó khác?”
“Dẫu sao thì việc ám sát thất bại đã kéo luôn bản thân mình vào.” Phó Dục cười lạnh một lúc, “Tính toán lập kế hoạch hơn mười năm chính là để quấy nhiễu làm cho gia trạch ta không bình yên? Ngụy Thiên Trạch, người cũng từng tắm máu giết địch, dũng cảm giữ thành, là tấm gương của nam nhi Tề Châu ta.”
Hai chữ tấm gương này, trước đây đảm đương nổi nhưng bây giờ lại đã sụp đổ ầm ầm.
Ngụy Thiên Trạch bị nhốt trong nhà lao hơn nửa tháng, không chịu bất kỳ hình phạt nào, cũng không có ai quan tâm đến thăm, cắt đứt với đời như người vô dụng. Lúc ở bên ngoài, mọi suy nghĩ đều đặt vào chuyện quan trọng, vướng bận vào chuyện mưu mô, không rãnh nghĩ kỹ những chuyện khác, hiện giờ bị nhốt trong ngục tù, không có chuyện gì làm, tự biết rằng thân thế của mình không thể che dấu được, đối mặt với bức tường đá lạnh băng, lúc nhìn thấy vị Lão tướng từng dạy hắn ta binh pháp thao lược, mỗi ngày khập khiễng chân đích thân đến đưa cơm, suy nghĩ trong lòng cũng đã thăng trầm thay đổi mấy lần.
Hắn ta lấy vò rượu, tự rót hai chén uống, bỗng nhiên đứng dậy.
“Kể cho huynh nghe một câu chuyện vậy.”
……
Lúc Ngụy Thiên Trạch chào đời, Ngụy gia đã đoạt được quân quyền, đã được phong địa vị Tây Bình Vương cao quý.
Nắm quyền hành quân sự chính trị trong tay, lại có được sự tôn quý của Vương khác họ có một không hai trong triều đình, Ngụy gia lúc đó lừng lẫy phồn thịnh cỡ nào, dĩ nhiên không cần nói. Ký ức lúc nhỏ sớm đã mơ hồ, lúc Ngụy Thiên Trạch có trí nhớ thì hắn ta hoàn toàn không sống ở trong phủ, mà là ở bên ngoài Thành đi theo sự phụ dạy võ học chút võ thuật sơ sài, đọc sách nhận biết chữ.
Lúc đó hắn ta dường như mới năm sáu tuổi, còn chưa gọi là Ngụy Thiên Trạch, được giấu trong biệt uyển bên ngoài Thành, ít giao du với bên ngoài.
Mọi người bên ngoài đều đồn rằng hắn ta đã chết yểu, tuy Ngụy Thiên Trạch không hiểu được hàm ý bên trong nhưng vẫn dựa theo dặn dò của sư phụ, không dám chạy lung tung. Cho dù thỉnh thoảng về phủ thăm mẫu thân cũng là trốn bên trong xe ngựa, đi đường mòn hẻo lánh, để tránh cho người khác nhìn thấy. Mẫu thân của hắn ta vốn dĩ là một trắc phi được cưng chiều của Ngụy Kiến nhưng lại không biết tại sao bỗng nhiên không được cưng chiều nữa, sống ở một góc hẻo lánh bên trong phủ, ít có người hỏi thăm.
Trong phủ có rất nhiều nữ nhân được cưng chiều, trên hắn ta cũng có huynh trưởng đích xuất, là Thế tử tôn quý của Vương phủ, mà hắn ta lại chỉ có thể giấu kín tung tích, đi theo sư phụ siêng năng tập luyện thân thủ, ngay cả khuôn mặt của phụ thân cũng rất ít khi nhìn thấy.
Mãi đến năm hắn ta tám tuổi đó.
Ngụy Thiên Trạch về phủ thăm mẫu thân như thường lệ nhưng lại đã nhìn thấy người phụ thân rất ít khi lộ mặt ở bên trong căn phòng đó.
Chi tiết lúc đó thì Ngụy Thiên Trạch đã không còn nhớ rõ nữa, chỉ nhớ rằng Ngụy Kiến nói nam tử hán sinh ra trên đời thì cần phải đi khắp nơi rèn luyện chứ không phải sống sung sướng ở trong phủ. Nếu sau này Ngụy Thiên Trạch trở thành người hữu dụng thì mẫu thân của hắn ta có thể được tôn quý theo, nếu không thì cả đời này mẫu tử hai người sẽ không được người khác yêu thích, phải chịu hết mọi khổ cực. Mà lần rèn luyện này cũng cần phải giấu tên giấu họ, không được tiết lộ một chút thân phận nào.
Ngụy Thiên Trạch chịu khổ lúc nhỏ nên cực kỳ hiểu chuyện, tuy mù mờ không hiểu được hàm ý sâu xa ở bên trong nhưng vẫn nhớ kỹ ở trong lòng.
Sau đó thì bị Ngụy Kiến đưa vào tay bọn buôn người, lưu lạc đến Tề Châu.
Nhỏ tuổi không có chỗ dựa, nỗi vương vấn trong lòng chỉ có người mẫu thân ở trong phủ. Ngụy Thiên Trạch nhớ kỹ lời cảnh cáo của Ngụy Kiến, không dám để lộ thân phận, càng không dám để cho người khác biết hắn ta từng học võ, làm tạp dịch ở gần quân doanh nhưng cũng thường xuyên để lộ ra thiên phú thông minh lanh lợi. Rất nhanh, hắn ta đã được một đội trưởng lòng dạ ngay thẳng xem trọng, dạy cho bản lĩnh.
Có cơ sở mà trước đó đã luyện, hơn thế nữa là Ngụy Thiên Trạch thông minh có năng khiếu, tiến bộ dĩ nhiên là nhanh như bay.
Bởi vì còn nhỏ tuổi nên tuy hắn ta ở trong quân doanh nhưng quy củ không nghiêm khắc lắm, ngoại trừ giúp đỡ một vài công việc nặng nhọc, luyện bắn cung cưỡi ngựa ra thì thỉnh thoảng cũng có thể đi ra ngoài vui chơi. Lúc ở trong rừng núi thì thỉnh thoảng có thể gặp được một vài tiều phu và lữ khách, nhân lúc người khác không chú ý, khẽ giọng dặn dò hắn ta vài câu —— giống hệt như những gì Ngụy Kiến dặn dò, ắt phải che giấu thân phận, không được để cho bất kỳ ai nổi lên lòng nghi ngờ, nếu có sai sót thì mẫu thân hắn ta sẽ chết không có chỗ chôn.
Một đứa trẻ mười tuổi, nghe thấy lời cảnh cáo như thế này, dĩ nhiên là nhớ cực kỳ kỹ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...