Mặt trời mới mọc, tươi đẹp khắp viện, có hương hoa quế nở sớm thoang thoảng truyền đến.
Hai ngày nay Phó Dục bận rộn chuyện quân vụ, ra phủ lúc ánh nắng ban mai còn mờ nhạt, buổi tối lại mệt mỏi khắp người quay về dưới ánh trăng, nhìn thấy vậy mà đã gầy đi một ít, dưới cằm cũng mọc râu lởm chỏm. Nhưng bên trong đôi mắt đó lại không nhìn thấy vẻ hốc hác, tinh thần dồi dào, sắc bén như cũ, đôi chân thon dài thẳng tắp bước đến một cách mạnh mẽ uy vũ, dáng vẻ uy nghi.
Vào trong viện, nhìn thấy Du Đồng sững sờ đứng bên cửa sương phòng nhìn mình thì dừng bước chân lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đồ dùng thường ngày và y phục trang sức của nàng hầu hết đã chuyển đến viện mới, mấy rương còn lại thì dọn qua đó một lượt cùng nàng là được, chỉ để lại mấy món đồ hôm nay trang điểm sử dụng. Hôm nay nàng ăn mặc cũng đơn giản, chiếc áo sa tanh với cổ tay ngắn màu hồng dịu dàng như mùa Xuân, chiếc áo mỏng che lấy cánh tay, lộ ra chuỗi ngọc san hô giữa cổ tay, phần eo thắt Cung Thao, bên dưới là một chiếc váy ngắn màu trắng ngọc, thêu hoa nhài tinh tế, hơi phất phơ trong làn gió sớm.
So với lúc với gả vào Phó gia thì vóc người nàng cao hơn một chút, thướt tha dịu dàng, mềm mại như nụ hoa sen.
Bên dưới mái tóc mây màu xanh đen chỉ điểm xuyết đóa hoa sen Tịnh Đế và một chút Hoa điền, bên dưới nữa là khuôn mặt xinh đẹp, chân mày màu xanh đen, đôi mắt trong veo như dòng suối, hai bên tai đeo một đôi hoa tai ngọc trai, tuy đơn giản nhưng càng thấy rõ dung nhan uyển chuyển, sắc đẹp tự nhiên.
Làn gió sớm lướt nhẹ qua đình viện, Cung Thao khẽ phất phơ, tóc con lướt nhẹ qua mặt.
Tình cảnh như thế này làm cho trong lòng người ta nảy sinh lưu luyến, Phó Dục bất giác dời bước đi qua, nói: “Đã ăn sáng hay chưa?”
“Còn chưa nữa. Tướng quân… ăn cùng không?”
Phó Dục gật đầu, cùng nàng đi vào trong thì nhìn thấy trên chiếc bàn tròn gỗ tử đàn nhỏ gọn chạm trổ đang bày một thố cháo trắng, bốn dĩa thức ăn tinh xảo và hai món bánh ngọt mềm dẻo mà sáng nay mới hấp chín. Thức ăn đó đều là món hợp mốt, non mềm khai vị, màu sắc đẹp mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Đồng múc hai chén, lại đưa cho Phó Dục một đôi đũa.
Gả vào Phó gia hơn một năm, không ít lần dùng cơm cùng Phó Dục, từ vẻ cung kính khách sáo ban đầu đến vẻ niềm nở vui đùa sau này, những chuyện cũ đều khắc ghi trong đầu, cực kỳ rõ ràng. Cho dù có cảm thấy quy củ ở hậu viện Phó gia giống như một chiếc lồng, cho dù là từ ngày gả vào Phó gia đã mong mỏi có thể bay ra khỏi tòa phủ trạch hiên ngang rộng lớn này nhưng thật sự đến lúc này, ngoài sự thoải mái trong lòng ra thì cũng xuất hiện sự không nỡ sâu sắc.
Một góc yên tĩnh Nam Lâu, đây cũng là bữa ăn sáng cuối cùng mà nàng ăn cùng Phó Dục.
Du Đồng đích thân gắp một ít món ăn cho hắn, trong lòng có vài lời muốn nói nhưng không biết mở lời từ đâu, chỉ hỏi hắn hai ngày nay thế nào.
Trước kia Phó Dục tuyệt đối không nhắc đến quân vụ khi ở cạnh nữ quyến nhưng sáng sớm hôm nay lại nói cho nàng nghe mấy chuyện tuần tra luyện binh.
Nhưng những lời này lại không phải những lời hắn thật sự muốn nói.
Phó Dục nhìn Du Đồng đang vùi đầu ăn cơm ở đối diện, màu mắt dần đậm hơn.
Dùng cơm xong, Chu cô sai người dọn dẹp chén đũa nhưng Phó Dục lại không hề có ý lập tức rời đi, ra khỏi sương phòng, đi thẳng đến chính phòng. Bên trong đó đồ đạc ngay ngắn, bàn ghế ngay ngắn, khá nhiều dấu vết trong cuộc sống thường ngày của Du Đồng đều đã bị xóa đi, chỉ có chậu hoa đặt trên bàn dài vẫn nở tươi đẹp, thoang thoảng hương thơm tự nhiên.
Đến trắc gian, một phần trên giá sách cũng trống trãi, bàn dài trống rỗng, giống như trước đây.
Mà bên trong phòng bên trong phòng ngủ, cho dù màn trướng rủ xuống, lò xông hương thụy thú tỏa hương thơm nhưng cũng cảm thấy lạnh lẽo buồn tẻ.
Chân mày Phó Dục hơi nhíu lại, xoay người lại thì nhìn thấy Du Đồng không biết đã đi theo vào từ lúc nào, dịu dàng đứng bên cạnh bàn. Ánh mắt trời chiếu vào từ cánh cửa sổ được mở một nửa, chiếu trên làn váy của nàng, hoa nhài tươi đẹp, hoa văn chìm và chỉ bạc hơi lộ vẻ rực rỡ màu sắc. Bên môi nàng đang chứa đựng ý cười nhàn nhạt, ánh mắt quan sát một vòng trong phòng, mơ hồ che giấu vẻ lưu luyến. Bên dưới tay áo mỏng, bàn tay đó bất giác nắm lại, nhè nhàng nắm lấy làn váy.
Đột nhiên hắn nhấc bước đi đến trước mặt nàng, duỗi cánh tay ra, ôm nàng vào lòng.
Dường như Du Đồng cảm thấy ngạc nhiên, cơ thể sựng một lúc, nhận ra Phó Dục ôm khá chặt nên không hề giãy giụa.
Lúc nãy trên bàn cơm nhìn như nói cười giống bình thường nhưng lúc này chỉ còn lại sự im lặng, hai tay Phó Dục càng ôm càng chặt, cằm gác trên búi tóc nàng.
Cái ôm trong lồng ngực quen thuộc, vùi đầu trước ngực hắn, xung quanh ngập tràn hơi thở mạnh mẽ của nam nhân, thậm chí ngay cả tiếng tim đập của Phó Dục cũng có thể cảm nhận được. Sau khi từ Kinh Thành quay về, mấy lần lúc nàng tỉnh lại từ trong cơn mơ đều dựa trong lòng hắn, cách một lớp tẩm y mỏng manh, kề sát nhiệt độ cơ thể ấm áp của chàng, mà Phó Dục thì để mặc nàng gối đầu trên cách tay, dường như không cảm thấy mỏi mệt —— cho dù là sau khi bị nàng chọc giận.
Du Đồng chầm chậm duỗi tay ra ôm lấy eo của Phó Dục.
“Sau này Tướng quân nhất định phải chú ý giữ gìn sức khỏe.” Nàng cố gắng cong khóe môi, giọng điệu mang theo chút cảm giác nhẹ nhõm trêu đùa: “Không nói nữa, mong chàng chăm sóc tốt chính mình, đừng nhịn đói.”
“Được.” Phó Dục trầm giọng, ngừng lại một lúc, lại nói: “Chỉ là Nam Lâu không còn nhà bếp nhỏ nữa, e là sẽ nhớ đến những món ngon bánh ngọt của nàng.”
“Trước khi Tướng quân thú thê tử khác, nếu muốn ăn bánh ngọt thì quán thịt nhúng kia của thiếp cũng có thể làm ra một ít.”
Rõ ràng là nàng gửi gắm cực kỳ nhiều vào quán thịt nhúng đó, chắc hẳn là nóng lòng muốn ra ngoài bắt đầu lo liệu.
Phó Dục ngửi mùi thơm nơi mái tóc nàng một cách sâu sắc, đỡ bả vai Du Đồng, hơi lùi lại một chút, nhìn chằm chằm vào mắt nàng. Cuộc đời sát phạt hơn mười năm, suốt ngày lăn lộn trong đám binh tướng dũng mãnh, sớm đã rèn luyện nên tính tình cương quyết lạnh lùng, do tính tình kiêu ngạo nên càng không giỏi nói những lời nhẹ nhàng tình cảm. Đôi môi hắn mấp máy một lúc, dường như mở lời hơi khó khăn: “Du Đồng——”
“Hả?”
“Nếu sau này không còn những quy củ vụn vặt này thì nàng có còn… gả làm thê tử ta hay không.”
Một câu nói vốn dĩ cho rằng sẽ cực kỳ khó khăn, cũng chỉ một mạch nói ra, giọng nói Phó Dục trầm thấp, vẻ mặt rõ ràng rất nghiêm túc.
Câu nói này được hỏi một cách bất ngờ, Du Đồng sững sờ, ánh mắt bị Phó Dục chiếm lấy, hơi đờ đẫn.
Một lúc sau nàng mới mỉm cười: “Chỉ là là đến lúc đó thì bên cạnh Tướng quân đã có mỹ nhân hợp ý đồng hành. Thời gian không còn sớm nữa, đến bên đó còn khá nhiều chuyện phải sắp xếp, Tướng quân cũng không cần nán lại nữa, bận rộn chính sự đi. Tạm biệt tại đây.” Nói xong thì cúi mắt, hơi cúi người với Phó Dục, sau đó dứt ra lùi về phía sau, chậm rãi ra khỏi cửa phòng.
Sải bước đi ra ngoài, góc váy hơi tung bay.
Phó Dục vẫn đứng ở nơi xa, vẻ mặt đoan nghị, dáng người bình tĩnh như núi cao, nói khẽ: “Sẽ không.”
……
Binh Mã Tư tuần tra thành cách Phó gia khá xa, xe ngựa chầm chậm chạy ra ngoài, tốn thời gian gần ba nén nhang mới coi như là đến nơi.
Tòa viện mà Du Đồng mua trong ngoài có ba dãy, có một viện nhỏ bên cạnh viện chính, cửa chính đối diện với mặt đường, bởi vì ở sát bên Binh Mã Tư tuần tra thành, xung quanh khá gọn gàng sạch sẽ, tòa viện ở xéo xéo đối diện là của một người quan viên, nghe nói quản lý khá nghiêm, cổng và sân viện đều ngăn nắp sạch sẽ. Vòng qua viện nhỏ là một con đường hẹp, đi một lúc thì là nơi thu xếp quản sự đi theo, Du Đồng cũng đã thuê vài gian nhà để cho mấy người Hạ tẩu và hai người Hứa quản sự ở.
Mấy ngày nay Du Đồng dọn đồ đều do Hứa bà bà đích thân trông nom, sau khi thu xếp xong hành lý thì cũng sai người quét dọn phòng ốc sạch sẽ.
Du Đồng đi vào trong chỉ nhìn thấy phòng ốc ngay ngắn, đình viện gọn gàng sạch sẽ, ở giữa có một cây hoa quế mọc sum suê tươi tốt.
Bên trong viện nhỏ có ba gian phòng, trước phòng có một hồ nước xanh, bên cạnh hồ là một tòa đình nhỏ, cây tử đằng bên cạnh đình ngoằn nghèo vươn lên, cành cây đan xen, uốn khúc hợp lý, lên trên nữa thì cành lá sum suê, leo lên khắp mái đình xong sau đó rủ xuống, là một mái che xanh mướt tự nhiên. Con đường nhỏ uốn lượn lát đá cuội, tách rời mái đình, gần tường thì đang trồng hai hàng trúc xanh, trong góc có vài gốc cây phong, cây anh đào, lướt mắt nhìn qua, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ.
Chọn riêng một chỗ cũng là chỗ ở khá tốt.
Trước đó Du Đồng đã đến nhìn qua một lần, hôm nay vào ở, nhìn thấy Hạ tẩu và Đỗ Song Khê ở bên ngoài thu xếp nhà bếp, mấy người Xuân Thảo thì dọn dẹp phòng ốc, cực kỳ vừa lòng nên đi đến chính phòng chỗ nàng ở, chỉ bảo mọi người sắp xếp đồ đạc.
Ăn cơm trưa xong, nghỉ ngơi một lúc sau đó tiếp tục làm việc, đến buổi chiều thì cả trong lẫn ngoài đều đã gọn gàng ngay ngắn.
Du Đồng ở chính phòng, Hứa bà bà và Đỗ Song Khê ở trong sương phòng phía Đông, mấy người Xuân Thảo, Yên Ba, Ngọc Trâm thì sắp xếp ở trong sương phòng phía Tây, những nha hoàn hồi môn không có gia đình khác thì sắp xếp ở phía sau. Ba gian phòng trong viện nhỏ thì bố trí làm phòng khách, phòng đối diện ở bên ngoài thì dùng để cho người gác cổng ở, đặt một vài món đồ, cũng khá rộng rãi.
Du Đồng đứng trong đình viện mát mẻ, ngửi từng đợt hương thơm thoang thoảng trong nhà bếp, ý cười nơi đáy mắt càng lúc càng đậm.
Bữa cơm tối đầu tiên sau khi dọn đến nhà mới là do Hạ tẩu và Đỗ Song Khê cùng nhau lo liệu, tuy không có nguyên liệu gì quý báu nhưng đều là những món ăn có đủ màu sắc, hương thơm, mùi vị.
Mới vừa bước ra khỏi ngưỡng cửa thì đã nhìn thấy Phó Lan Âm bước nhanh đi vào, khá mới lạ quan sát đình viện.
Nhìn thấy Du Đồng lộ vẻ ngạc nhiên thì mỉm cười nói: “Tuy nói là tỷ làm việc rất ổn thỏa nhưng muội vẫn không yên tâm. Sợ gây thêm phiền phức cho tỷ nên lúc này mới đến nhìn thử, có phải rất chu đáo hay không?”
Du Đồng mỉm cười kéo tay nàng ấy, Xuân Thảo ở bên cạnh bận rộn cả buổi trời, bởi vì nhìn thấy Du Đồng vui vẻ nên tâm trạng khá tốt, trêu ghẹo nói: “Tiểu thư đến lúc này đúng là nhắm chuẩn thật đó, bên đây đang định dọn cơm nha.”
“Đã làm những món ngon gì thế?” Phó Lan Âm chun mũi ngửi một lúc thì mỉm cười: “Chiên thịt viên và bánh cà rốt bào sợi, còn có canh nấm Tùng Nhung, có đúng không?”
“Tính ra thì mũi muội thính ghê á!” Du Đồng mỉm cười.
Bởi vì Phó Lan Âm đến thăm nên bữa tối dọn trong phòng khách ở viện nhỏ.
Đợi ăn xong thì thời gian đã không còn sớm nữa, Du Đồng sợ Phó Lan Âm một mình chạy ra ngoài đến thăm nàng, về phủ sẽ bị trách móc nên giục muội ấy quay về.
Ngược lại thì Phó Lan Âm không gấp, nói rằng sau khi Hàn thị quay về thì Thọ An Đường đã náo nhiệt hơn rất nhiều. Thẩm thị dạy Hàn thị quản lý chuyện trong nhà, Lão phu nhân ở bên cạnh giúp đỡ nên cũng không còn nhiều sức lực nhìn chằm chằm muội ấy nữa, hơn nữa có Phó Chiêu bao che nên không cần phải lo lắng. Hai người ngồi trong lương đình nói chuyện, ban đầu Phó Lan Âm còn sợ là Du Đồng quá trẻ, dọn ra ngoài ở thì sẽ không suy xét đầy đủ, khi nhìn thấy chỗ này của nàng ngay ngắn gọn gàng thì cũng yên tâm hơn.
Nhìn thấy ánh mặt trời lặn về phía Tây, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà thở dài nói: “Sau này không thể mỗi ngày đến tìm tỷ nữa rồi. Buổi chiều muội đến Nam Lâu, bên trong chỉ còn lại mấy người Chu cô đang thêu thùa may vá, đúng thật là cực kỳ vắng vẻ. Sau này e là số lần Nhị ca đến Nam Lâu cũng sẽ càng lúc càng ít rồi.”
“Chàng ấy còn có chuyện quan trọng nha, mấy người trong Lưỡng Thư Các cũng rất ổn thỏa.”
“Tỷ không biết tính tình của Nhị ca.” Phó Lan Âm thở dài một hơi, sáp vào bên tai Du Đồng nói: “Mấy món đồ của huynh ấy, cứ hễ nắm chặt trong tay thì sẽ không chắp tay nhường cho người khác —— huống hồ chi còn là một mỹ nhân thông minh lanh lợi như tỷ thế này. Huynh ấy chịu thả cho tỷ đi thì chính là thật sự thích tỷ. Mấy ngày trước muội đã muốn khuyên nhủ nhưng lại sợ gây thêm phiền phức cho hai người nhưng nếu kìm nén mấy lời này trong lòng thì lại quá là khó chịu.”
“Tỷ biết chứ.” Ngón tay Du Đồng quấn lấy khăn tay, khẽ vuốt mấy sợi tóc rơi bên tai.
“Thế tỷ thì sao, không hề động lòng một chút nào sao?” Đôi mắt Phó Lan Âm tròn xoe nhìn nàng, mang theo một chút mong đợi.
Du Đồng chỉ mỉm cười lắc đầu: “Động lòng thì có ích gì chứ. Ngược lại là muội, lúc ở Thọ An Đường, rất nhiều lần nghe mấy người Lão phu nhân bàn bạc chuyện hôn sự của muội, độ tuổi này của muội cũng nên làm mai làm mối rồi. Mấy người Tướng quân bận rộn, không lo được mấy chuyện này, nếu Đại Tẩu đã quay về thì muội cũng nên đi dạo nhiều hơn, những lời nên nói thì cũng đừng cất giữ mãi, tránh lỡ mất dịp tốt đó.”
Dĩ nhiên Phó Lan Âm hiểu được chuyện nàng muốn nhắc đến là chuyện gì, khuôn mặt chợt ửng đỏ, vỗ nàng mấy cái: “Tỷ chỉ biết lấy chuyện của muội ra nói!"
Du Đồng mỉm cười, nhìn thấy sắc trời đã không còn sớm nên tiễn muội ấy ra cửa, lên xe rời đi.
Chiếc xe ngựa khắc ký hiệu của Phó gia lộc cộc rời đi xa, cảnh chiều hôm giữa đường phố dần hợp lại, tiếng cười đùa của trẻ nhỏ cách một con đường truyền đến, không biết là nhà ai đã nấu cơm muộn, khói bếp lượn lờ, mùi thơm món ăn thoang thoảng.
Du Đồng xoay người quay về viện, hai cánh cửa sơn màu xanh khép lại, trước cửa quay trở về sự yên tĩnh lúc đầu.
Một lúc sau, y phục màu đen huyền trong góc bị cơn gió thổi bay, lộ ra một góc, đôi ủng màu đen lặng lẽ, bước nhanh rời đi.
……
Chỗ ở đã sắp xếp xong, chuyện Du Đồng phải làm chính là dọn dẹp nhà mới, dành thời gian lên phố lựa chọn mặt bằng tiệm, xem thử nơi cung cấp rau xanh và thịt, bởi vì hai người Hứa quản sự đã đến, được sắp xếp ở tại con hẻm phía sau nên kêu hai người họ đi tìm người môi giới, lựa chọn người làm phù hợp.
Bên phía Phó Dục, ngoài những lúc luyện binh và tuần tra thì cũng chú ý đến tình hình bên trong ngục.
Hôm nay, nghe xong tin tức mà thuộc hạ bẩm báo đến, cảm thấy thời cơ mấu chốt đã tàm tạm nên một mình đi đến trong ngục tìm Ngụy Thiên Trạch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...