Trong Tà Dương Trai, tình trạng vết thương của Phó Đức Thanh đã khôi phục khá nhiều.
Nhưng mà bị thương nặng tới gân cốt thì vẫn cần dưỡng thương trăm ngày, ông bị thương quá nặng, xém chút mất mạng, tuy lúc này có thể chống nạng xuống giường đi lại nhưng cũng không dám quá tốn sức, lúc rảnh rỗi chỉ ngồi trong thư phòng, lật xem bản đồ các nơi và địa thế núi sông.
Lúc Phó Dục đi vào, Phó Đức Thanh mới lật xong một quyển, đang ngồi trên ghế bành hoạt động gân cốt. Nhìn thấy vẻ mặt chán nản của nhi tử thì dựa vào lưng ghế, nói: “Sao thế, Ngụy Thiên Trạch chịu khai ra rồi?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hắn ta vẫn chưa có tin tức gì.” Phó Dục trầm giọng.
Phó Đức Thanh không xem trọng: “Thế thì cứ nhốt đó trước, không thiếu mấy ngày này. Lão tặc Ngụy Kiến đó độc ác nhẫn tâm, những thứ chúng ta tra được chắc chắn không sai, đợi ông ta trúng kế của chính mình, phía sau mới dễ làm.” Nói xong, dứt khoát đứng dậy, vươn vai một cái, cho Phó Dục ánh mắt dò hỏi.
“Lần này con đến là vì Du Đồng.” Khuôn mặt Phó Dục hơi sa sầm.
Phó Đức Thanh “à” một tiếng, ý tứ sâu xa, không đợi ông hỏi kỹ đã nhìn thấy Phó Dục vươn tay, giũ mở một đoạn lụa trắng, trải trên bàn. Nét mực đậm trên đó mạnh mẽ có sức sống, rõ ràng là nét chữ của nhi tử, mà mấy chữ mở đầu càng làm cho Phó Đức Minh hoảng sợ đến mức xém chút nữa trẹo cánh tay.
“Hòa ly?” Ông kinh ngạc bắt lấy tấm lụa trắng, qua loa đọc một lượt: “Không phải giận hờn?”
“Không phải.” Ngón tay Phó Dục xoa xoa hai đầu chân mày: “Đã suy nghĩ kỹ càng.”
Lời này quả thật làm cho Phó Đức Thanh kinh ngạc. Từ lúc thú Ngụy thị, tuy trước đó có khá nhiều mâu thuẫn va chạm nhưng trong nửa năm nay thì tình hình rõ ràng không giống —— Đặc biệt là nhi tử này của ông, thời điểm lúc này năm ngoái khi bàn chuyện thành hôn, Phó Dục hoàn toàn không xem thê tử ra gì, thậm chí còn nói muốn làm vật trang trí, thái độ lạnh nhạt, cho dù là khoảng thời gian trước Tết đó thì phu thê hai người cũng tương kính như tân. Nhưng nửa năm nay thì lúc nào cũng đến Nam Lâu ngủ lại dùng cơm, dành thời gian dẫn Ngụy thị ra ngoài thành khuây khỏa, ôm nàng về Nam Lâu trong cơn mưa to, mấy chuyện này ông đều từng nghe nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Loại chuyện này xảy ra trên người nhi tử trước giờ không đam mê nữ sắc, không nghi ngờ gì thì là chuyện hiếm thấy.
Phó Đức Thanh còn cho là phu thê hai người có thể ngày càng hòa thuận, nhìn thấy thứ này lập tức sững sờ.
Xem đi xem lại thư hòa ly từ đầu đến cuối mấy lần liền, ông mới nói: “Là con cáu kỉnh hay là con làm mất lòng Ngụy thị?”
Phó Dục lắc đầu, nhìn thấy trên bàn có nước trà đã lạnh, lại tự mình rót một ly uống.
“Tính tình của Du Đồng, phụ thân chắc hẳn cũng có thể nhìn ra được, không ham muốn quyền hành nội trạch, nếu người khác không đụng chạm đến nàng ấy thì nàng ấy cũng không thích tranh chấp với họ. Nàng ấy gả cho con, ở trong phủ chưa từng gặp được chuyện gì tốt đẹp. Hành vi lần này của bá mẫu càng làm cho người khác sợ hãi. Tình hình bên ngoài ra sao, không cần con nói, tuy phụ thân và bá phụ đồng tâm hiệp lực nhưng mấy năm nay, trong phủ cuối cùng cũng cần phải chia ta chủ yếu và thứ yếu. Những chuyện binh mã, chính quyền thì bá phụ hiểu rất rõ nhưng bá mẫu ——” Hắn ngừng lại một lúc, nhìn về phía Phó Đức Thanh, “Chuyện của Đại tẩu đặt ở đó, phụ thân nên biết.”
“Chuyện này của bá mẫu con quả thật phiền phức.” Phó Đức Thanh thở dài.
Thẩm thị gả vào Phó gia hơn hai mươi năm, sinh được ba người nhi tử, quan hệ với trượng phu cũng khá hòa thuận.
Đối với Phó Đức Minh mà nói thì ông là huynh đệ ruột, Thẩm thị là thê tử kết tóc, trong mắt huynh đệ Phó Chương thì mẫu thân càng gần gũi hơn Thúc phụ.
Mà Thẩm thị với hiểu biết thiển cận, ánh mắt hạn hẹp, giờ này phút này còn nắm chặt quyền hành nội trạch không muốn buông tay, sau này nếu như biết được Phó gia mưu đồ chuyện lớn, sao có thể dễ dàng cam lòng? Nữ nhân đó tuy có thể quản lý tốt chuyện nội trạch nhưng lại không nghe khuyên giải, Phó Đức Minh đã thể hiện thái độ rõ ràng như thế mà còn có ý định ra tay với Du Đồng sau chuyện của Hàn thị.
Nếu Phó Đức Thanh truy cùng đuổi tận chuyện này thì khó tránh khỏi sẽ làm cho thế hệ con cháu chạnh lòng thất vọng, làm xuất hiện kẽ hở trong quân doanh.
Nhưng rõ ràng Phó Đức Minh cũng khó xử —— kết thành phu thê hai mươi năm, chung quy thì tình cảm cũng không nhạt, nếu không phải thời điểm quan trọng thì sao có thể ra tay nhẫn tâm cho được?
Phó Dục nhìn sắc mặt của phụ thân, biết ông nghĩ gì nên tiếp tục nói: “Lần này bá phụ nói muốn giao quyền hành nội trạch cho chúng ta là do ông ấy hiểu lý lẽ nhưng sao bá mẫu có thể dễ dàng nghe theo? Chuyện này vì Du Đồng mà ra thì sao bá mẫu có thể không ghi thù? Nếu nàng ấy ở lại trong phủ, ngoài mặt thì tiếp nhận quyền hành nội trạch nhưng thực ra là sống trong kẽ hở. Thời gian phụ thân và con ở trong phủ không nhiều, bá phụ không thể trông nom chuyện nội trạch, nàng ấy và Tổ mẫu lại… nếu gặp chuyện thì khó tránh khỏi phiền phức.”
“Là ta xem xét không thỏa đáng.” Phó Đức Thanh cũng biết Lão phu nhân không hợp bát tự với Du Đồng, gật đầu nói: “Chúng ta không ở trong phủ, nàng bị kẹp ở giữa, e là không thể đề phòng được bá mẫu con. Nếu không cẩn thận một chút thì e là sẽ làm tổn thương đến tình cảm hai phòng.”
“So với nàng ấy thì Tổ mẫu thích Đại tẩu hơn, chắc chắn sẽ chăm sóc chỉ điểm. Trước kia bá mẫu quản lý nội trạch, Tổ mẫu không thể thiên vị, bây giờ nếu muốn bàn giao, phụ thân nói rõ cái lợi cái hại với Tổ mẫu thì sẽ dễ làm hơn. Hơn nữa dù sao Đại tẩu cũng ở góa, bá phụ sẽ không để cho chuyện cũ tái diễn lần nữa.”
Phó Đức Thanh do dự một lúc, nói: “Biện pháp này khá tốt, có điều cái này ——”
Ông chỉ chỉ thư hòa ly: “Không đến bước đường này đi?”
Phó Dục ra vẻ uống trà, không muốn nói rằng Du Đồng sớm đã có ý muốn hòa ly nên chỉ nói: “Ở trong phủ thì không thể tránh được thị phi, không có lợi cho nàng ấy. Huống hồ chi, lúc đầu là con kiêu ngạo lạnh nhạt làm nàng ấy đau lòng. Trước đó lúc đi Kinh Thành, con từng nhìn thấy dáng vẻ ở bên ngoài của nàng ấy.”
Phó Dục ngừng lại, nhớ đến dáng vẻ ngây thơ nhanh nhẹn của Du Đồng trên đường ở Đào Thành vào chạng vạng tối hôm đó.
Mấy lời còn lại Phó Đức Thanh không hỏi sâu thêm nữa.
“Mối hôn sự này, ban đầu là vì Ngụy Tư Đạo. Mấy bản đồ mà Ngụy gia đưa này là giấy bỏ đi với người khác nhưng lại là bảo vật với chúng ta. Lần xuống phía Nam dẹp loạn này, con cũng biết được chỗ tốt bên trong đó. Còn về giữa hai người bọn con thì ta không ép buộc, ta cũng hiểu rõ hoàn cảnh của Ngụy thị ở trong phủ, chuyện của con thì con tự mình quyết định, chỉ là cần phải suy xét rõ ràng, đừng là tổn hại đến ước định với Ngụy gia, cũng đừng để Ngụy thị chịu ấm ức.”
“Con hiểu rõ, bên phía Ngụy gia, Du Đồng nói sẽ xử lý tốt. Phụ thân cũng đừng trách nàng ấy.”
Đây chính là nói chuyện vì Du Đồng.
Phó Đức Minh hơi ngạc nhiên, nhìn thấy vẻ mặt Phó Dục buồn rầu, ước chừng có thể đoán được nỗi lòng của nhi tử.
Với tính tình này của Phó Dục, gặp được một người có thể động lòng không dễ dàng, bằng lòng nhượng bộ đến bước này thì càng hiếm thấy.
Ông lật lật thư hòa ly, nhắc nhở nói: “Nghĩ kĩ càng rồi hẳn quyết định, nếu quyết định như thế thì ta sẽ mời bá phụ, bá mẫu con đến Thọ An Đường, nói rõ ràng mọi chuyện.”
Phó Dục gật đầu, trong lòng dường như hơi buồn rầu, đẩy mở cửa sổ. Cây tùng bách bên ngoài xanh đậm như màu mực, phòng ốc hiên ngang cao vút, nhìn lên trên nữa thì lại không biết đã tích tụ mây đen từ lúc nào, tối tăm ngột ngạt. Trước giờ hắn luôn cực kì kiêu ngạo, có thể làm cho các tướng lĩnh dưới trướng Vĩnh Ninh khuất phục, thứ dựa vào không phải là vũ lực uy áp, mà là dựa vào bản lĩnh và phong thái, làm cho bọn họ tâm phục khẩu phục.
Cố giữ Du Đồng ở bên cạnh, có ngăn cách và ràng buộc ở đó, cuối cùng vẫn sẽ không mong muốn.
Nếu đã là thê tử thì hắn dự định đối xử thật lòng chứ không phải một món đồ trang trí của Nam Lâu thì dĩ nhiên hắn hy vọng nàng có thể cam tâm tình nguyện gả cho mình.
Gả một cách vui vẻ.
Tiếng gió bên ngoài dần dày đặc, sấm vang đùng đùng, chốc lát đã có mưa to xối xả, bên mái hiên mưa nhủ trút nước.
Đợi mưa to xong thì đã rửa sạch bụi bặm, bầu trời xanh thẳm rộng lớn.
Phó Dục đẩy cửa đi ra, hít sâu một hơi, chân mày nhíu chặt cũng từ từ giãn ra.
……
Tối đó, Phó Dục vẫn đến Nam Lâu dùng cơm, Du Đồng vẫn chiêu đãi bằng món ngon.
Lúc sắp đi thì Phó Dục mới đưa bức thư hòa ly đã viết xong cho nàng, để nàng nhìn thử xem có chỗ nào không ổn thỏa hay không, sau đó về Lưỡng Thư Các nghỉ ngơi.
Nét mực trên lụa trắng không linh hoạt, có thể nhìn ra được tâm trạng lúc đặt bút viết của hắn, Du Đồng xem hai lần, thở dài một hơi, nhận lấy đặt bên gối, ngồi bên cạnh giường ngẩn người. Nước nóng trong nội thất đã chuẩn bị xong, Xuân Thảo đi đến hầu hạ nàng tắm rửa, gọi vài tiếng thì Du Đồng mới hoàn hồn lại. Hứa bà bà vốn dĩ đang dẫn theo Yên Ba xông hương cho y phục nhìn thấy, nhìn thêm vài lần.
Bà là người nhìn Du Đồng trưởng thành, đi theo đến Tề Châu, cùng Chu cô quản lý người hầu nha hoàn khắp viện.
Chỉ là bà đã lớn tuổi, Du Đồng sợ bà mệt mỏi nên rất ít khi nhờ bà làm việc.
Nhưng tấm lòng của Hứa bà bà lại vẫn luôn đặt trên người Du Đồng, để ý chăm sóc nàng.
Từ hôm bị thương quay về đó thì Du Đồng đã có tâm sự, thường xuyên ngẩn ngơ, Hứa bà bà có thể nhìn ra được. Mà tâm trạng tối nay của nàng càng khác với ngày thường, Hứa bà bà lo lắng, đợi Du Đồng tắm rửa xong ngồi bên tháp lau tóc thì bà bưng một ly trà đi vào, nháy mắt ra hiệu kêu Xuân Thảo và Yên Ba ra ngoài trước.
Du Đồng nhìn thấy là bà thì đứng dậy nói: “Mấy chuyện này giao cho bọn người Xuân Thảo là được rồi, bà bà nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Khuôn mặt xuất hiện nếp nhăn của Hứa bà bà hiện lên ý cười hiền hòa, “Sắc trời vẫn còn sớm, quay về cũng không ngủ được, muốn trò chuyện một chút.”
Tâm sự chất chứa trong lòng Du Đồng không tiện nói cùng mấy người Xuân Thảo, càng không thể nhắc đến với Chu cô nên mời bà cùng ngồi xuống. Hứa bà bà vốn dĩ là người bên cạnh Tiết thị, đã lớn tuổi nên có kinh nghiệm, ngày trước khi Du Đồng mới vào Phó gia, hoàn cảnh khó khăn thì cũng thường xuyên giúp đỡ giải quyết. Lúc này nhìn thấy Du Đồng hơi cau mày thì nhận lấy khăn và lược, chầm chậm lau tóc giúp nàng, nói một vài chuyện trong cuộc sống thường ngày.
Nói đến một nửa, bởi vì nhắc đến Phó Dục nên tiện thể nói: “Mấy ngày nay ta thấy Thiếu phu nhân có chút tâm sự đi?”
“Bà bà đúng là cẩn thận tỉ mỉ.” Du Đồng nắm lấy tay bà, nhẹ cầm lấy, liếc nhìn dưới gối nằm một lần, nói: “Có một chuyện, trước kia con không nhắc đến với người khác nhưng mà hiện giờ dù sao cũng phải nói. Con… sắp hòa ly với Tướng quân.” Nàng lấy ra tấm lụa trắng đó, nhẹ nhàng trải lên tháp: “Thư hòa ly đã viết xong, đợi ngày mai bẩm rõ với trưởng bối, qua được văn thư thì chuyện này cũng nên xác định rồi.”
Giọng nàng nói khá khẽ nhưng Hứa bà bà lại bị ngạc nhiên không hề nhẹ.
“Hòa ly?” Nàng đè thấp giọng nói:“Sao đột nhiên lại sắp hòa ly?”
“Cũng không phải là đột nhiên, chỉ là trước đó con không để lộ tin tức mà thôi.”
Hứa bà bà sững sờ. Lúc ở trong phủ, tuy Du Đồng kiêu căng tùy hứng nhưng gả đến Phó gia, nhìn từ đủ loại hành vi thì tiểu thư tự mình có chủ kiến, bà có thể nhìn ra được. Nếu tấm lụa trắng này đã đặt trước mặt thì chắc chắn chuyện đã không thể xoay chuyển. Bà vuốt ve mái tóc của Du Đồng, nhìn vẻ suy sụp trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, một lúc sau thì thở dài một hơi.
“Thôi vậy. Ban đầu tiểu thư vừa mới gả vào đã chịu nhiều khổ sở như thế, ta cũng nhìn thấy được. Nói thật lòng thì lúc đó ta còn từng oán trách, sao mà Lão gia và phu nhân lại đồng ý mối hôn sự này —— Tuy trong phủ này dòng dõi cao quý nhưng từ chủ tử đến người hầu, có được mấy người xem con là Thiếu phu nhân đâu? Ta nhìn mà đau lòng nhưng cũng không có cách nào khác.”
Du Đồng không nói chuyện, chỉ mỉm cười gượng gạo.
Khoảng thời gian lúc đầu làm sao gắng gượng qua được, chỉ có trong lòng nàng rõ ràng.
Cho dù có thể nghĩ thoáng, có thể ở trong Nam Lâu sống yên ổn qua ngày nhưng đường xa gả đến đây lại bị người hầu bàn bạc, bị trưởng bối lạnh nhạt, còn phải không ngừng không nghỉ mỗi ngày đi thỉnh an làm vật trang trí, mặt nóng dán mông lạnh, trong lòng ai có thể dễ chịu cho được? Suy cho cùng là do Ngụy gia yếu thế, nàng lại không có chỗ nào để đi, để có thể sống yên ổn thì chỉ có thể cẩn thận ứng phó với Phó Dục, cầu mong một chỗ đặt chân mà thôi.
“May mà, khoảng thời gian sau thì phu quân đã bằng lòng săn sóc, mấy chuyện đó không nhắc cũng được.”
Hứa bà bà gật đầu nói: “Đúng vậy, so với lúc vừa mới đến thì Tướng quân quả thật đã tốt hơn rất nhiều. Trước đó nói đến chuyện quán thịt nhúng, ta nhớ con có nói, Tướng quân còn đồng ý giúp đỡ?”
“Đúng nha, con cũng cảm thấy bất ngờ. Thậm chí lần này đồng ý hòa ly cũng nằm ngoài dự đoán của con.”
Hứa bà bà mỉm cười giúp nàng vuốt ve mái tóc xõa xuống của nàng: “Một nam nhân như Tướng quân thế này, có thể làm được đến bước này, quả thật hiếm thấy. Thật ra…” Bà ngừng lại một lúc, gấp bức thư hòa ly đó lại dẹp đi, dịu dàng nói: “Phu nhân ở xa tận Kinh Thành, không quản được chuyện này nhưng ta lại muốn khuyên con ở lại. Tuy Tướng quân lạnh lùng nhưng lại đối xử tốt với con, hiện giờ đã thế này, đợi sau này tình cảm sâu đậm hơn thì còn sợ không có chỗ cho con đặt chân? Cho dù bên phía Lão phu nhân có nghiêm khắc thì cũng có Tướng quân chống lưng, con còn sợ gì chứ?”
Có Phó Dục chống lưng, dĩ nhiên không cần sợ.
Nhưng mà Phó gia bí mật mưu đồ thiên hạ, trách nhiệm trên vai Phó Dục cực kì nặng, bên ngoài có khá nhiều chuyện phải để tâm sắp xếp. Hắn sẵn lòng săn sóc giúp đỡ là ý tốt của hắn nhưng làm sao nàng lại có thể yên tâm thoải mái mà làm phiền đây?
Với tính tình đó của Lão phu nhân, cho dù có Phó Dục chống lưng thì chắc chắn cũng không thích nàng thường xuyên ra ngoài mở quán, dù sao cũng có lục đục ngăn cách.
Tuy chiến loạn phía Nam đã dẹp yên nhưng chưa chắc sẽ không có người gây chuyện thêm nữa, Hoàng gia suy thoái, bất cứ lúc nào Phó Dục cũng có thể khoác áo giáp cưỡi ngựa ra sa trường, vài tháng nửa năm không về nhà. Đó là chuyện liều bằng tính mạng, sao có thể không chuyên tâm mà chú ý đến chút chuyện vụn vặt này của nữ quyến?
Đặc biệt là bây giờ đã xảy ra chuyện của Thẩm thị này, xích mích trong nội trạch nhiều hơn, càng về sau thì sẽ càng đụng chạm đến mấy chỗ nhạy cảm của Phó gia, Thẩm thị không thể nào dễ dàng thỏa hiệp.
Thời gian Du Đồng ở Phó gia quá ngắn, tự hỏi không thể đấu lại Thẩm thị đã cắm rễ hai mươi năm, cũng không muốn bị Thẩm thị kéo vào vũng bùn.
Đến lúc đó có sóng gió liên quan đến trưởng bối, không thể trông chờ vào Lão phu nhân, lẽ nào lại tìm phụ tử Phó Dục đến để giải quyết công bằng? Một người như hắn, tài trí mưu lược kiệt xuất, cực kì kiêu ngạo, thủ đoạn vốn dĩ nên dùng trên chuyện đối phó kẻ địch và chuyện triều đình, nhiều lần bối rối phiền muộn vì chuyện của nữ quyến, nàng nhìn thôi cũng đã đau lòng.
Chi bằng sớm ngày thoát thân rời đi, để lại Lão phu nhân xử lý Thẩm thị.
Hậu trạch yên tĩnh rồi thì phụ tử Phó gia mới có thể ít đi một chút nỗi lo về sau.
Nhưng mấy lời này liên quan đến bí mật sâu nhất của Phó gia, dĩ nhiên không thể nói rõ ràng với Hứa bà bà.
Sau cùng Du Đồng thở dài, dựa trên vai Hứa bà bà, “Có vết xe đổ Hứa Triều Tông, dù sao con cũng không thể lúc nào cũng đặt hy vọng trên người nam nhân đi.”
Từ yêu thích động lòng đến phó thác cả đời, chính giữa cách nhau cả núi sông.
Mà nàng cũng không muốn giống như lúc mới vào Phó gia vậy, hoàn toàn sống nhờ vào người khác, lúc oan ức không có chỗ để đi, không hề có đường lui.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...