Gả cho gian hùng

Trời đã khá khuya, mồ hôi lạnh thấm ướt khắp người Thẩm thị, xông vào trong gió, không nhịn được rùng mình một lúc.
 
Chuyện lên kế hoạch đã thất bại, Du Đồng ngoại trừ bị trẹo chân ra thì không hề gặp phải chuyện khác, bà ta đã không thể nào ra tay. Tuy phiền muộn hai ngày nay nhưng chưa từng thấp thỏm —— Dù sao Lưu Hùng đã trốn chạy, không có bằng chứng chắc chắn, chỉ dựa vào chút ít nghi ngờ của Ngụy Du Đồng, đâu dám động đến bà ta? Ai ngờ Lưu Hùng không những bị truy bắt về quy án mà còn nói ra tình hình thực tế, ngay cả Thu nương cũng bất chấp tình cảm cũ, khai hết mọi chuyện.
 
Chuyện đến nhanh như thế làm cho bà ta không kịp trở tay!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lúc Thẩm thị nhìn thấy ánh mắt đó của trượng phu thì đã biết chuyện này không thể dễ dàng cho qua.
 
Trong lúc kinh ngạc hoảng hốt, ý nghĩ duy nhất trong đầu chính là nhanh chóng trốn khỏi căn phòng đó, tìm một nơi không có ai.
 
Giữa phu thê dù có tính toán rành mạch thế nào đi nữa thì cũng là chuyện riêng đóng kín cửa, bà ta không muốn để bất kì người nào biết —— Xuất thân không cao, không có nhà mẹ đẻ để dựa vào, bà ta sống trong phủ này, người dựa vào chỉ có trượng phu và nhi tử. Nếu như bị người khác nhìn thấy Phó Đức Minh chất vấn bà ta thì sau này ở trong phủ đệ này, bà ta nên đứng chân như thế nào?
 
Thẩm thị nắm chặt tay, nhìn thấy cánh cửa thư phòng Phó Đức Minh đóng chặt thì đi thẳng qua đó.
 
Bà ta là chủ mẫu Đông viện, người hầu ở thư phòng cũng không dám cản, ai nấy khom người hành lễ.
 
Một lúc sau, Phó Đức Minh chống gậy đi qua, vẫy tay cho lui tất cả mọi người, lúc đi vào trong thì nhìn thấy Thẩm thị đứng trước thư án, quay lưng về phía ông. Cửa phòng két két đóng lại, ánh đèn trong phòng mờ tối, sau khi im lặng một lúc thì Thẩm thị mới từ từ xoay người lại. Cơn giận đùng đùng, sự che đậy, phủ nhận lúc nãy hoàn toàn biến mất hết, sắc mặt bà ta trắng bệch, đôi môi hơi khô, nhìn ông không nói chuyện.
 
Phó Đức Minh cố dằn cơn giận lại, trầm giọng nói: “Lời Thu nương nói đều là thật sao?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đều là thật.” Thẩm thị như nản lòng, cơ thể hơi sụp xuống: “Quả thật là thiếp sắp xếp bà ta tìm Lưu Hùng, gọi mấy tên lưu manh đó đến gây chuyện. Nhưng chuyện có người ám sát Ngụy thị thì thiếp lại không hề biết đến. Mặc dù thiếp có ý nghĩ xấu xa nhưng còn chưa đến mức phải sát hại tính mạng người khác.”
 
“Hồ đồ! Tìm lưu manh gây chuyện, không lấy tính mạng thì không coi là hại người hay sao?” Phó Đức Minh quả thật là bị bà ta chọc tức đến mức bật cười, bước mấy bước đi đến bên án, bỏ gậy ngồi xuống.
 
Làm phu thê hơn hai mươi năm, thê tử có tính nết gì, Phó Đức Minh cũng coi như hiểu rõ.
 
—— Bởi vì chuyện bên ngoài có ông và Phó Đức Thanh chống đỡ, Thẩm thị ở trong phủ chăm sóc trưởng bối và trẻ nhỏ, tuy chuyện nội trạch sắp xếp ổn thỏa nhưng ánh mặt lại khá hạn hẹp. Giống như chuyện lần này, chuyện nghĩ đến đầu tiên không phải là ai lợi dụng sau lưng mà chỉ lo phủi sạch trách nhiệm.
 

Ông xoa hai đầu chân mày, trầm giọng nói: “Ngươi có biết Lưu Hùng đó tại sao lại quay về? Có biết chuyện ám sát Ngụy thị là ai sai khiến? Nếu không phải Tu Bình kịp thời cứu giúp thì Ngụy thị đã chết ở bên ngoài, ngươi chính là kẻ cầm đầu đã cho người khác cơ hội đó! Người khác không tìm được kẽ hở của Phó gia chúng ta, ngươi thì hay rồi, chắp tay làm nội ứng cho người khác!”
 
Lời này khá nặng, sắc mặt Thẩm thị hơi thay đổi, không lên tiếng.
 
Phó Đức Minh không hy vọng bà ta nhìn xa trông rộng, sa sầm mặt trừng bà ta một lúc mới nói: “Vì một đứa Nguyệt Nghi mà ngươi bị một kẻ hầu đánh lừa, nảy sinh ý nghĩ độc hại nhi tức của chất nhi. Ngươi tự hỏi lòng mình xem, có đảm đương được vị trí chủ mẫu này hay không! Cho dù Ngụy thị đó có xảy ra chuyện thì Tu Bình cũng sẽ không xem trọng Nguyệt Nghi!”
 
Thẩm thị đề bạt nhà mẹ đẻ là vì lợi ích cá nhân, nếu đã xảy ra chuyện thì sao dám kéo thêm Thẩm gia vào nữa?
 
Cũng không quan tâm đến chuyện mặc dày, khuôn mặt lộ vẻ xấu hổ, nói: “Chuyện lần này là thiếp hồ đồ nhưng không phải là vì Nguyệt Nghi. Trước đó mẫu thân nói muốn để Ngụy thị giúp đỡ lo liệu chuyện nội trạch nên thiếp mới…” Bà ta nhìn sắc mặt của Phó Đức Minh, thăm dò nói: “Quân quyền bên ngoài đều rơi hết vào tay Nhị đệ và Tu Bình, thứ còn lại ở chỗ chúng ta đây thì chỉ còn…”
 
Lời này vừa nói ra đã chọc trúng chỗ cấm kỵ của Phó Đức Minh.
 
Cơn giận đang cố dằn xuống lập tức bị chạm đến, sắc mặt ông đột nhiên thay đổi, vớ lấy chiếc nghiên mực bên cạnh tay đập thẳng vào người bà ta.
 
Nghiên mực vừa dày vừa nặng, góc cạnh rõ ràng, Thẩm thị không trốn kịp, bả vai bị đập trúng, loạng choạng lui lại mấy bước.
 
Những lời còn lại bị kẹt trong cổ họng, bà ta không thể tin được mà nhìn về phía Phó Đức Minh, vẻ mặt lập tức trở nên cực kì khó coi.
 
—— Thành hôn hơn hai mươi năm, tuy Phó Đức Minh không phải người dịu dàng biết quan tâm chăm sóc nhưng lại chưa từng đánh bà. Cho dù thỉnh thoảng phu thê sẽ xung đột tranh chấp, cũng đa phần là quở mắng sập cửa rời đi, chưa từng đánh nhau.
 
Ai ngờ lần này ông lại có thể lấy nghiên mực đập vào người bà ta cơ chứ?
 
Mực bên trong nghiên còn chưa khô, đổ hết lên áo gấm mới toanh của Thẩm thị, bà ta không quan tâm đến cơn đau ở bả vai, chỉ ngoan cường nhìn chằm chằm ông.
 
Phó Đức Minh tức giận đến mức run rẩy khắp người, hòa hoãn một lúc mới chỉ vào Thẩm thị nói: “Nữ nhân ngu ngốc, nữ nhân ngu ngốc!”
    ……
 
Huynh đệ con cháu tranh đoạt quyền hành, họa từ trong nội bộ là điều cấm kỵ của Phó Đức Minh.
 

Nếu ông vẫn dũng mãnh như năm đó, có thể trấn áp được tất cả mãnh tướng, nhi tử cũng là người tài giỏi, ham mê quyền thế, chăm sóc đệ đệ cũng không hẳn là không được. Nhưng hiện nay là tình thế gì chứ? Ông bị thương ở chân đã không có cách nào ra trận, thủ đoạn của hai người nhi tử mới có thể so được với Phó Dục, để Phó gia có được danh tiếng và uy thế như ngày nay thì Phó Đức Thanh và Phó Dục ra sức nhiều hơn. Lần này kỵ binh của Phó Dục xông vào Thát Đát, phụng mệnh xuống phía Nam dẹp phản loạn, uy tín trở nên mạnh mẽ hơn. 
 
Mà mấy Lão tướng bên dưới, đa phần cũng đều nguyện trung thành với phụ tử Phó Đức Thanh.
 
Phó Dục có bản lĩnh kiểm soát mọi người, hai huynh đệ Phó Chương có ai có được lòng can đảm và uy nghi đó?
 
Tình thế hiện tại, tranh chấp không có ích gì, chỉ làm hao tổn lợi ích nội bộ, chi bằng xem rõ điểm mạnh yếu, đồng ý đứng thứ hai. Huynh đệ hòa thuận, con cháu đồng lòng, quyền thế Phó gia sừng sững không ngã, Phó Dục lại không phải người bạc tình chỉ biết đến lợi ích của bản thân, dĩ nhiên sẽ không đối xử tệ với đường huynh đường đệ.
 
So với chuyện xung đột nội bộ giữa hai viện, giữa huynh đệ không xuất hiện kẽ hở thì đây mới là kế sách song toàn. 
 
Ai ngờ Thẩm thị đã sống hơn nửa đời người, vậy mà vẫn bị lợi ích làm mê muội, không nghĩ thoáng điểm này.
 
Đã tới giây phút này mà còn cân nhắc mức độ nặng nhẹ về quyền lực ở hai viện?
 
Phó Đức Minh tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, khó khăn lắm mới kiềm chế lại được, chỉ vào di vật của Lão Thái gia trên tường nói: “Quỳ xuống!”
 
Thẩm thị chưa từng nhìn thấy ông tức giận như thế, trong lúc kinh ngạc thì đôi mắt đỏ bừng nhưng vẫn quỳ xuống trước di vật.
 
“Vị trí Tiết Độ Sứ này của ta, vốn nên giao cho Nhị đệ. Là đệ ấy nhớ đến tình huynh đệ mới chung sức với ta. Nếu đệ ấy muốn lấy, đừng nói là chút chuyện vặt vãnh đó của ngươi, mấy chuyện chính trị trong tay ta đều có thể dễ dàng lấy đi. Chuyện chúng ta phải làm không phải là tự lập môn hộ mà là giúp đỡ đệ ấy, giữ vững nền móng của Phó gia. Chuyện này, ngươi nhớ thật kỹ cho ta!”
 
Lời lẽ của Phó Đức Minh nghiêm nghị, từng chữ đều rõ ràng.
 
Thẩm thị gặp phải khiển trách thế này, không còn mặt mũi, móng tay gần như đâm vào trong thịt, cố gắng nhẫn nhịn nói: “Đã nhớ!”
 
Phó Đức Minh khó lòng buông bỏ cơn giận, đối mặt với di vật của phụ thận, nói rõ điều kiêng kị.
 
Xong thì nói: “Chuyện lần này, tuy được Tu Bình xoay chuyển nhưng mưu mô này của ngươi quả thật độc ác! Ngươi nói xem, nên trừng phạt như thế nào?”

 
“Bán Thu nương và Tào Anh đi…”
 
“Phản bội chủ tử, cấu kết với kẻ tặc bên ngoài, Thu nương đó âm thầm cấu kết với người khác mà người lại không hề biết một chút nào! Hai người đó không thể giữ lại, đánh chết cho xong chuyện.” Phó Đức Minh trầm giọng ngắt lời, nhìn thấy môi Thẩm thị động đậy, chỉ cảm thấy có một cảm giác buồn bực dâng lên trong lòng: “Còn về ngươi, hành xử bất chính, mưu mô ác độc, tự mình tìm một lí do, mỗi ngày đến Từ đường quỳ hai canh giờ. Chuyện nội trạch cũng đừng giữ chặt nữa, từ từ giao cho Nhị phòng —— Nếu ngươi còn không biết nguyên tắc, lưu luyến không chịu buông, làm cho trong phủ gà bay chó chạy thì ta sẽ bẩm báo rõ với mẫu thân, hưu nhà ngươi!”
 
Từ lúc thành hôn đến nay, con cháu đầy đàn, lần đầu tiên ông nhắc đến chữ hưu thê.
 
Trong lòng Thẩm thị chợt lạnh lẽo nhưng cũng biết cơn giận lần này của Phó Đức Minh khác với bình thường, mặc dù cực kì không tình nguyện nhưng chỉ có thể gật đầu.
 
“Nguyệt Nghi ở trong phủ cũng không ổn thoả, đưa nàng về nhà đi.”
 
“Được.” Thẩm thị nén giận: “Sáng sớm mai thiếp sẽ thuyết phục mẫu thân.”
 
Phó Đức Minh gật đầu, “Nguỵ thị bị hoảng sợ đều bởi vì ngươi mà ra, ngày mai đến Nam Lâu nhận lỗi với nàng đi.”
 
Cách giải quyết này làm cho Nguỵ thị bất ngờ: “Dù sao nàng cũng là vãn bối…”
 
Để một người làm bá mẫu như bà ta đi nhận lỗi với tức phụ của chất nhi, thể diện này nên bỏ xuống thế nào đây?
 
Phó Đức Minh cười khẩy mấy tiếng: “Ngươi làm ra chuyện như thế thì đâu phải dáng vẻ nên có của một trưởng bối? Tuy Nguỵ thị còn trẻ nhưng còn hiểu biết nguyên tắc hơn ngươi đó!” Nói xong, phẩy tay áo đứng dậy, chống gậy đi đến cửa phòng, trầm giọng nói: “Nếu ngươi nghĩ thông suốt thì vẫn là thê tử của Phó Đức Minh ta. Còn nếu vẫn hồ đồ như thế thì câu ta nói khi nãy không phải lời nói trong lúc giận dữ đâu.”
 
Giọng nói vừa dứt thì cửa phòng két két khép lại.
 
Chỉ còn lại Thẩm thị quỳ trên mặt đất, nhìn vào y phục bừa bộn, chỉ cảm thấy bả vai cực kì đau.
 
Gả vào Phó gia hơn hai mươi năm, bà ta chưa từng nhìn thấy trượng phu nổi giận đùng đùng như thế, quỳ Từ đường, từ bỏ quyền hành, nhận lỗi với vãn bối, đối với một người làm đương gia chủ mẫu như bà ta mà nói thì không khác gì đánh một bạt tay lên mặt bà ta.
 
Thẩm thị nghe thấy bước chân bên ngoài xa dần, nước mắt đột nhiên cuồn cuộn chảy xuống.
    ……
 
Buổi chiều ngày hôm sau, sau khi Thẩm thị do dự cân nhắc khá lâu, cuối cùng vẫn đi đến Nam Lâu.
 
Trong Nam Lâu, vết thương ở chân Du Đồng vẫn chưa khỏi, đang dựa trên tháp Mỹ Nhân bóc hạt dẻ, bên cạnh nàng thì là Phó Lan Âm đang từ từ ăn hạt dẻ.
 

Chuyện hôm đó Du Đồng không rêu rao, những người khác cũng không hiểu rõ tình hình, lúc Phó Lan Âm hỏi đến Xuân Thảo thì Du Đồng cũng chỉ nói là đã ra ngoài làm việc.
 
Cô nương tẩu tử hai người câu có câu không nói chuyện phiếm, mãi đến lúc nghe Chu cô nói Thẩm thị đến thì ý cười trên mặt Du Đồng hơi sượng lại.
 
Phó Lan Âm lại hoàn toàn không biết chuyện, đợi Thẩm thi đi vào thì cười nói: “Cháu còn cho là bá mẫu bận việc, không có thời gian qua đây chứ.”
 
Thẩm thị không ngờ nàng ấy cũng ở đây, trong lòng hơi lúng túng, trên mặt lại mỉm cười hoà nhã: “Vẫn luôn muốn qua đây thăm, chỉ là hai vị đường huynh của cháu quay về, mấy ngày nữa lại phải đi, quả thật khá nhiều chuyện nên bây giờ mới có thời gian. Hai cháu đang làm gì thế?”
 
“Không làm gì hết, ăn chút đồ ăn vặt nha, bá mẫu ngồi đi.” Phó Lan Âm thay thế chào hỏi.
 
Thẩm thị làm theo lời Phó Đức Minh, nhìn thấy thái độ của Du Đồng hờ hững, tự cảm thấy lúng túng nên trêu đùa Phó Lan Âm trước, đợi Chu cô bưng trà nước qua, uống vài ngụm xong mới nói: “Ta đến không đúng lúc, làm phiền hai cháu trò chuyện. Có điều ta có chuyện cần bàn bạc với tẩu tử cháu, Lan Âm, cháu ra ngoài một lúc có được không?”
 
Phó Lan Âm mỉm cười: “Bá mẫu đã dặn dò thì đâu dám không nghe theo chứ. Nhị tẩu, tẩu dưỡng thương trước nha, ngày mai muội đến thăm tẩu.”
 
Nói xong, mỉm cười đi ra ngoài.
 
Chu cô có mắt nhìn, thấy Du Đồng không cung kính khách sáo với Thẩm thị như bình thường nên cũng dẫn theo nha hoàn người hầu bên cạnh đi ra ngoài.
 
Trong phòng chỉ còn lại Thẩm thị và Du Đồng.
 
Sau khi tách ra ở ngoài thành hôm đó thì đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, lần này Du Đồng bị Thẩm thị hãm hại không nhẹ, biết được bên trong chắc chắn có Thẩm thị giở trò, nhìn nét mặt người đó khá lúng túng thì đoán ra được bà ta đến đây ắt có nguyên do nên chỉ hơi cúi người, không mặn không nhạt nói: “Vết thương ở chân vẫn chưa khỏi, lang trung nói không thích hợp cử động, nếu có điều thất lễ thì mong bá mẫu rộng lòng tha thứ. Hiếm khi bá mẫu có thời gian, mời ngồi.”
 
Thẩm thị ngồi xuống, nhìn vào cổ chân bị góc váy che lại của nàng, nói: “Vết thương nặng không?”
 
“Bị thương không nhẹ. Dù sao cũng xém chút mất mạng mà.” Du Đồng như cười mà không cười.
 
Trong lòng Thẩm thị có chuyện mờ ám, biết được ý chế nhạo trong lời nói này của Du Đồng, trong lòng càng lúng túng hơn, không có cách nào tiếp tục giả vờ quan tâm.
 
“Lần này ta đến…” Bà ta ngừng lại một lúc, giống như hơi khó mở miệng.
 
Du Đồng cũng không nối lời, chỉ bưng ly trà chơi đùa, nhìn Thẩm thị, đợi lời nói kế tiếp của bà ta.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui