Phó Dục rêu rao cả đoạn đường ôm Du Đồng về Nam Lâu, không chỉ người hầu gặp phải giữa đường ngạc nhiên mà ngay cả người trong Nam Lâu nhìn thấy cũng gần như ngạc nhiên muốn rớt cằm.
Cơn mưa to rửa sạch bức tường viện ngập tràn địa cẩm đó của Nam Lâu thành màu xanh mướt, bởi vì lúc rảnh rỗi Du Đồng thích dùng nước sạch cắm hoa, mấy người Yên Ba đang cắt tỉa vài cành Thạch Toán mới gấp, từng cánh hoa đỏ tươi nở rộ, xinh đẹp rực rỡ. Vốn dĩ mọi người tụ lại một chỗ thưởng thức, nghe thấy tiếng động ở cửa nên đồng thời quay đầu lại thì nhìn thấy Tướng quân nhà mình đang ôm Thiếu phu nhân đi nhanh vào.
Trên người Du Đồng đã ướt mưa, y phục mùa hè mỏng manh phác hoạ ra dáng người thướt tha, hai cánh tay quấn quanh chỗ gáy của Phó Dục, đầu vùi trong hốc vai của hắn, giống như không muốn để người khác nhìn thấy vẻ mặt vậy, là dáng vẻ thẹn thùng rất ít khi để lộ ra. Mà Binh Mã Phó sứ bình thường uy nghi lạnh lùng, lúc này lại ướt đẫm khắp người, ôm mỹ nhân, sắc mặt không thay đổi, đứng trong dư âm của mưa phùn, hạt mưa tí tách lăn tròn trên khuôn mặt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tính luôn cả Yên Ba thì nha đầu khắp viện nhìn thấy hai người bỗng nhiên nhếch nhác quay về, dáng vẻ thân mật cũng đều sững sờ.
Vẫn là Chu cô hiểu sâu biết rộng, sững sờ một lúc sau đó nhanh chóng hành lễ nói: “Tướng quân, Thiếu phu nhân.”
Một lời thức tỉnh người trong mộng, những người hầu nha hoàn khác cũng vội vàng hành lễ theo.
Bước chân Phó Dục không hề dừng lại, đi thẳng vào trong phòng, dặn dò nói: “Thiếu phu nhân đã bị bong gân, lấy băng và khăn lạnh.”
Nói xong thì ôm nàng đi thẳng vào nội thất, đặt trên tháp Mỹ Nhân mà nàng hay dựa vào thư giãn.
Nha hoàn bên ngoài nhận được lời dặn dò, vội vàng thu lại chút ít ý nghĩ không đứng đắn đó, chỉ chốc lát đã nối đuôi nhau bưng băng và chậu nước đi vào.
Phó Dục ra lệnh cho bọn họ đặt xuống, cúi đầu muốn giúp Du Đồng tháo giày và vớ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Đồng chợt sững sờ, vội vàng nhẹ nhàng giữ lại.
“Nếu chỉ là bong gân, không coi là chuyện lớn, lát nữa lang trung qua đây, giúp đỡ bó thuốc là được, phu quân không cần lo lắng.” Sao nàng có thể không biết ngượng mà để Phó Dục giúp nàng cởi giày tháo vớ trước mặt mọi người, chỉ sáp qua khẽ thúc giục nói: “Chuyện bên ngoài không thể nán lại được, phu quân vẫn nên coi trọng chuyện chính.”
Vẻ mặt Phó Dục do dự, “Thật sự không nghiêm trọng?”
Lúc nãy ở ngoài thành, rõ ràng hắn đã nhìn thấy nàng đau đến mức vành mắt ửng đỏ. Lúc cách lớp vớ sờ thử thì mắt cá chân tinh tế đó cũng hơi sưng. Nàng là một nữ nhân nũng nịu, không giỏi chịu đựng giống như mình, ăn chút đồ ăn lạnh cũng có thể đau đến mức co rút lại như con tôm, vết thương thế này không hẳn dễ dàng chịu đựng.
Du Đồng chỉ mỉm cười an ủi: “Yên tâm, mấy người Chu cô và lang trung đều ở đây, không nghiêm trọng đâu.”
Nói xong thì nháy mắt ra hiệu với Yên Ba.
Yên Ba lập tức đi qua, giúp đỡ cởi giày tháo vớ. Sáng sớm hôm nay Chu cô thấy nàng vui vẻ ra khỏi phủ đi dự tiệc, lúc này lại bị thương nhếch nhác quay về, lại không nhìn thấy Xuân Thảo và mấy người đi cùng, trực giác thấy có điều kỳ lạ, sau khi vội vàng đi lấy y phục gọn gàng sạch sẽ để thay và giặt xong cũng đi qua chăm sóc với vẻ mặt lo lắng.
Nha hoàn người hầu khắp phòng đang vây quanh, Phó Dục thấy vẻ mặt nàng thúc giục nên cũng không ở lại nữa.
Dặn dò người khác hết lòng chăm sóc, sau đó đi vào bên trong thay một bộ y phục khô ráo, đi ra bên ngoài phủ.
……
Lần này công khai ra khỏi thành, âm thầm quay về đột kích bất ngờ, người mà Phó Dục dùng đều là người bên bên cạnh Đỗ Hạc có thể tin tưởng được.
Mấy tên thích khách và mấy tên lưu manh chờ thẩm tra đó cũng không có vào thành, mà là đưa đến một nhà giam bí mật ở ngoài thành. Phó Dục quay về như gió, bởi vì đã sắp xếp người nhìn chằm chằm hành động của Nguỵ Thiên Trạch nên cũng không sợ hắn ta chạy thoát khỏi thiên la địa võng của Tề Châu, sau khi ra khỏi phủ thì đi thẳng đến nhà giam, đích thân thẩm vấn.
Chấp chưởng quy định của quân đội, thống soái lính trinh sát, thái độ lạnh lùng và thủ đoạn mạnh mẽ của Phó Dục, trong quân đội không ai mà không tôn trọng không sợ hãi.
Đám lưu manh đó lúc xảy ra chuyện đã bị trận thế đó doạ đến mức ôm đầu chạy trốn như chuột, cả đoạn bị bắt giữ về, đi vào địa lao tối tăm không thấy ánh mặt trời, run lẩy bẩy. Vừa nhìn thấy khuôn mặt của Phó Dục đã mơ hồ cảm thấy giống với vị Phó gia Tướng quân danh chấn Tề Châu đó, lại nhớ đến lời cảnh cáo của tiểu phụ nhân xinh đẹp bên xe ngựa đó, lập tức sợ chết khiếp, không cần Phó Dục sử dụng hình cụ, chỉ là bị sự uy nghi đó làm sợ hãi, cũng không dám chống đối, rất nhanh đã nói ra cực kì rõ ràng——
Vốn dĩ hắn ta là một tên vô lại nơi phố phường, từ nhỏ sống chung với mấy tên lưu manh, sau khi lớn lên thì tiếp nhận y bát, trên người biết chút võ công phòng thân, quen biết khá nhiều người hạng người khác nhau, chuyên làm vài chuyện buôn bán không ai đếm xỉa đến. Lần này cũng là có người dùng một số tiền lớn tìm đến hắn ta, muốn hắn ta dẫn theo huynh đệ đợi ở đó, nói sẽ có người đưa chuyện làm ăn đến tận cửa, hắn ta không biết đối phương là nữ quyến của Phó gia, mới liều lĩnh đến chỗ đó mai phục.
Chuyện làm ăn là chỉ đến chuyện gì, Phó Dục gần như không cần suy nghĩ nhiều.
Phó Dục cúi đầu, quét mắt nhìn mấy tên lưu manh đang sợ hãi, ánh mắt lộ vẻ chán ghét.
Nhìn thấy miệng đối phương đang run cầm cập còn muốn giải thích, ánh mắt đột nhiên mãnh liệt, nhấc gối đá mạnh vào cằm hắn ta.
Tên lưu manh đó té nhào, quỳ trên mặt đất với hàm răng run rẩy, chiếc lưỡi đã sắp không duỗi thẳng được nữa, chịu phải cú đá bất ngờ đó, hàm dưới răng rắc một tiếng, lại tự cắn ra vết máu khắp miệng, răng cũng đã rụng vài chiếc.
Thì nghe Phó Dục hỏi: “Ai sai ngươi.”
“Lưu… Hùng.” Tên lưu manh chảy máu khắp miệng, giọng nói không rõ ràng, nhìn thấy chân mày Phó Dục hơi nhíu, lại nhanh chóng nói rõ ràng tất cả mọi thứ về Lưu Hùng mà hắn ta biết —— Là một tên côn đồ đứng giữa giới thiệu làm mối, dựa vào chuyện buôn bán tin tức để kiếm tiền.
Phó Dục tích trữ sự tức giận, đợi hắn ta nói xong thì nhấc chân đạp ngã hắn ta trên đất.
Ra khỏi vách thì nói với quan coi ngục canh giữ ở cửa: “Tra rõ tất cả hành vi phạm tội, chém.
Quan coi ngục khom người vâng lệnh, Phó Dục lại dặn dò vài câu với hộ vệ đi theo rồi đi đến một mật thất khác ở cuối hành lang.
So với đám lưu manh nhỏ bé không đáng kể này, mấy kẻ bắt nhốt bên đó là mấy tên thích khách bắt sống trong hôm nay, mà những chuyện muốn tra rõ cũng càng khó giải quyết hơn. Lúc đó Phó Dục giải quyết nhanh chóng, đánh tan đối phương bằng chiêu thức ngoan lệ, chỉ để lại một hơi tàn, lúc này mấy kẻ đó vẫn còn đang hôn mê, sắp chết, thủ đoạn tự sát giấu trên người cũng đã bị loại bỏ sạch sẽ, trên dưới khắp người chỉ còn lại y phục che người.
So với mấy tên lưu manh hèn nhát kia thì loại người này miệng lưỡi cứng như thép, dùng xà beng cũng chưa chắc có thể dễ dàng cạy mở được.
Cho dù thủ đoạn của Phó Dục có ngoan lệ thì cũng phải tốn khá nhiều công sức mới ép được đối phương mở miệng, nói rõ ràng hết vẻ bề ngoài, giọng nói của người xúi giục cùng với mọi mưu đồ của bọn chúng, chi tiết lúc đó.
Chuyện hôm nay, đến bây giờ đã coi như là bước đầu phát hiện ra manh mối ——
Bọn lưu manh không biết thân phận của Du Đồng, nhận tiền của người khác, mưu đồ quấy rối, tổn hại sức khoẻ chứ không giết người. Nhưng thích khách lại là chim sẻ ở phía sau, có ý định lấy mạng người, vốn dĩ định đợi bọn lưu manh cướp đoạt Du Đồng xong mới ra tay, đổ hết mọi tội danh lên người mấy tên lưu manh, bởi vì Phó Dục xuất hiện cứu giúp nên mới tạm thời thay đổi ý định, hành thích tại chỗ luôn.
Dựa vào mấy manh mối này, Phó Dục gần như có thể chắc chắn được, đằng sau bọn thích khách này chắc chắn có bóng dáng của Nguỵ Thiên Trạch.
Chỉ là, nếu như chuyện này là thật thì hắn ta đang mưu đồ chuyện gì?
Lúc tám tuổi Nguỵ Thiên Trạch lưu lạc Tề Châu, làm tạp dịch gần quân doanh, sau đó được xem trọng dạy dỗ võ thuật, dần dần bộc lộ tài năng. Mấy năm nay vào sinh ra tử trong quân đội Vĩnh Ninh, lập được vô số chiến công, càng là có tình bạn có thể phó thác tính mạng với Phó Dục. Hiện giờ Nguỵ Thiên Trạch là Phó tướng đắc lực của hắn, giao hảo sâu sắc với Phó gia, dưới trướng Vĩnh Ninh gần như không ai không biết đến.
Nếu nói thứ Ngụy Thiên Trạch mưu đồ là tính mạng của phụ tử hắn, trước đó ác chiến trên sa trường, không cần tốn sức vạch kế hoạch, Nguỵ Thiên Trạch chỉ cần nghĩ cách cứu viện chậm nửa bước thì hắn và phụ thân đều có thể bị thương nặng mất mạng. Mà trong vô số lần chống lại kẻ thù trước đây, Nguỵ Thiên Trạch đều dốc cạn sức chiến đấu, dùng tính mạng cứu viện, lần này Phó Đức Thanh đột nhập vào Thát Đát, bị thương nặng trên người, Nguỵ Thiên Trạch cũng từng ngàn dặm nghĩ cách cứu viện, Phó Dục nhớ rất rõ ràng.
Phải nghi ngờ huynh đệ đồng đội có thể phó thể sống chết, thứ khó vượt qua nhất thật ra chính là cửa ải trong lòng.
Cho dù trước đó đã suy nghĩ sâu xa nhiều lần, thật sự đến lúc này, Phó Dục vẫn cảm thấy đau đầu, thậm chí trong phút chốc còn hy vọng là mình đã đa nghi.
Moi sạch sẽ mọi thông tin từ miệng của thích khách xong thì sai người đi tra rõ tìm hiểu nguồn gốc.
Lúc đi ra khỏi nhà tù bí mật, mây tan mưa tạnh.
Chỗ này được che giấu rất kỹ, coi như là nơi cơ mật trong quân đội Vĩnh Ninh, đừng nói là Ngụy Thiên Trạch, ngay cả Đỗ Hạc cũng không biết tình hình bên trong.
Sắc mặt của Phó Dục sau khi làm rõ manh mối đã hơi ôn hòa, cưỡi lên Hắc Ảnh, một mình phi ngựa đi xa.
Đường sá bùn lầy nơi ngoại thành, mang theo chút tươi mát của đất trồng sau cơn mưa, trong đầu Phó Dục có rất nhiều thứ cần giải quyết, hoãn lại tốc độ của ngựa, nhíu mày cân nhắc. Đến một trang viên không thu hút, xoay người đi vào, hỏi bên ngoài có từng truyền đến tin tức, thuộc hạ cung kính trả lời, nói hôm nay Ngụy Tướng quân làm ban sai ở trong thành, không hề có hành động gì khác thường.
Phó Dục gật đầu, cũng không quay về thành, chỉ ở lại chỗ này chờ đợi tin tức.
……
Ngụy Thiên Trạch của lúc này, trong lòng sốt ruột lo lắng, không hề nhẹ nhõm hơn Phó Dục.
Để tránh hiềm nghi, lần này lúc ra tay với Du Đồng, hắn ta chỉ vạch ra kế hoạch, chuyện cụ thể đều giao hết cho Trần Tam đi làm, chuyện hắn ta cần làm, chỉ là lợi dụng chức vụ, dụ Phó Dục ra khỏi thành, để tránh tăng thêm biến số mà thôi.
Chuyện còn lại là im lặng chờ đợi tin tức.
Bởi vì lãnh thổ Tề Châu bình yên, Binh Mã Tư tuần tra thành làm việc đắc lực nên lúc nữ quyến Phó gia ra ngoài chỉ dẫn theo một vài hộ vệ đi cùng, phòng vệ khá lỏng lẻo.
Thẩm thị đó sốt ruột lo cho chính mình, đã bị Thu nương nói đến mức dao động, chắc chắn có cách làm cho Du Đồng rơi vào trong tay bọn lưu manh, hơn nữa sẽ không để lại tên hộ vệ nào. Đến lúc đó chỉ cần một mũi tên lạnh lẽo đã có thể chặn miệng của Du Đồng——Ngụy Thiên Trạch từng gặp Du Đồng nhiều lần, nghĩ đến lúc vẻ bề ngoài vô song đó sắp hương tiêu ngọc vẫn, còn âm thầm thở dài.
Còn về người tên Đỗ Song Khê có, thấp cổ bé họng, không được tin tưởng trọng dụng, cực kì dễ đối phó.
Đến lúc đó mọi chuyện ồn ào ra, người của hắn ta làm xong chuyện rút lui, không để lại dấu vết, tất cả hiềm nghi đều rơi vào đầu Thẩm thị.
Phó Dục mất thê tử, bị người khác xúc phạm trên đầu, chắc chắn sẽ truy xét. Mà bản thân Thẩm thị cũng không sạch sẽ, đã dùng loại người hầu bán đứng chủ tử cầu vinh đó, cấu kết với người ngoài để đối phó tức phụ của chất nhi, không có đường nào chối cãi. Đến lúc đó hai phủ gây hấn với nhau, dĩ nhiên sẽ xuất hiện kẽ hở, sau khi rơi vào cảnh kiện cáo mạng người, hiềm nghi bên trong, khó mà chắc như thùng sắt nữa.
Coi như là một hòn đá chọi hai con chim.
Ngụy Thiên Trạch ở Tề Châu đã lâu, lại thường xuyên để ý chuyện của Phó gia, biết rõ tình hình nữ quyến đi ra ngoài, khá chắc chắn về bản lĩnh của Thẩm thị. Bởi vì Phó Dục làm việc nhạy bén, lúc xử án đào sâu ba thước đất, ngay cả tin tức trong mười dặm xung quanh đều có thể thăm dò được, hắn ta khó tránh sẽ dẫn đến hiềm nghi nên cũng không dám cử người theo dõi, sáng sớm hôm nay nhìn thấy xe ngựa Phó gia bị đụng hư ở cổng thành, Du Đồng đã đổi xe ngựa nên yên tâm chờ đợi tin tức.
Ai ngờ đợi suốt cả buổi chiều mà bên ngoài cũng không hề có tin tức gì.
Vừa không thấy Phó gia xảy ra chuyện rối ren, càng không nghe thấy Trần Tam truyền đến tin vui.
Ngụy Thiên Trạch ép buộc bản thân kiềm chế lại, dần dần cảm thấy manh mối không đúng lắm nên mượn lý do công vụ mà đi đến chỗ ở của Trần Tam. Đến bên đó lại sợ hãi kinh ngạc —— vốn dĩ là một nhà dân lụn bại không hề hút mắt, rất bình thường nhưng lúc này lại bỗng nhiên nhiều thêm vài người, mặc áo vải bình thường, dò hỏi tin tức với hàng xóm láng giềng, mà ở chỗ khuất dường như còn có người mai phục.
Ngụy Thiên Trạch ở dưới trướng Phó Dục khá lâu, chuyện thế này không biết đã làm bao nhiêu lần, vừa nhìn đã nhìn ra đầu mối, vẻ mặt đột nhiên thay đổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...