Nói đến câu cuối cùng, giọng nói đã rất khẽ, mơ mơ màng màng giống như không chống đỡ được cơn buồn ngủ.
Tôn bà bà cũng biết Lão phu nhân đã lớn tuổi, sợ nhất bên cạnh yên tĩnh giống như Từ đường, muốn tìm một người sôi nổi nói chuyện.
Tiếc là quy định trong nội trạch nghiêm khắc, Phó Lan Âm không thích làm nũng, cũng sẽ không lấy lòng người khác. Cũng chỉ có Thẩm Nguyệt Nghi có mắt nhìn, có thể không ra vẻ ta đây, lại biết thuận theo sở thích của Lão phu nhân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đáng tiếc.
Bà không nói chuyện quấy rầy nữa, hầu hạ Lão phu nhân ngủ xong thì đi đến Đông viện, nhắc nhở Thẩm thị.
……
Ban ngày Thẩm thị đã nhìn rõ thái độ của Lão phu nhân, được Tôn bà bà nhắc nhở, quả tim lập tức như rơi vào hầm băng.
Đã nói đến mức này thì đã là tỏ rõ thái độ.
Trừ khi vị trí Thiếu phu nhân Nam Lâu không còn ai ngồi nữa, nếu không Lão phu nhân sẽ không vì chút ít cưng chiều đó mà thêm phiền phức cho hậu trạch.
Quyền lực của chi trưởng đã mất hơn phân nửa, nếu chút tính toán này của bà thất bại thì thêm vài năm nữa phải làm sao mới tốt đây?
Bà lo lắng trong lòng, ngoài mặt cũng không dám làm trái ý của Thọ An Đường cho lắm, trăn trở suốt cả đêm, sáng sớm hôm sau sau khi đến Thọ An Đường vấn an thì tiện đường dẫn Thẩm Nguyệt Nghi đến Đông viện. Cô cô chất nữ hai người đóng cửa nói chuyện, Thẩm thị lo rầu vì quyền lực, Thẩm Nguyệt Nghi thì đau lòng vì con đường phía trước, ai nấy cũng rơi nước mắt cả buổi, Thẩm Nguyệt Nghi mới cắn răng nói: “Tốn thời gian hơn nửa năm, cô cô, con không cam lòng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Con nghĩ ta cam lòng sao?”
“Nếu ai cũng không cam lòng——” Thẩm Nguyệt Nghi ngừng lại một lát, lén nhìn vẻ mặt của Thẩm thị, nói khẽ: “Thì cứ thử tiếp vậy.”
“Lão phu nhân đã quyết tâm, trong lòng bà, nội trạch yên ổn là chuyện quan trọng nhất.”
“Bà ấy không chịu giúp cháu, lẽ nào khong còn con đường nào khác hay sao? Nếu Nguỵ Du Đồng bị đuổi khỏi Phó gia, vị trí đó không còn ai ngồi thì sẽ ra sao?”
Chuyện này Thẩm thị cũng từng nghĩ đến, chỉ là trước đó sợ hãi Phó Dục nên chỉ có thể trông chờ vào Lão phu nhân.
Hiện giờ con đường này đã đứt, chỉ có thể dựa vào chính mình, có điều Phó gia vững như thùng sắt, muốn giở trò mà không để lại dấu vết, quả thật rất khó.
Bà nhìn nhìn chất nữ, im lặng một lúc mới nói: “Chuyện này ta phải suy nghĩ từ từ.”
Thẩm Nguyệt Nghi rơi nước mắt nói: “Phụ thân có thể đến Tề Châu không hề dễ, cháu cũng quả thật rất muốn ở lại trong phủ, giúp cô cô một tay.”
“Đợi mà xem, sẽ có cách thôi.” Thẩm thị thở dài lại khuyên chất nữ yên tâm đừng nóng nảy, một lúc sau mới tiễn ra cửa.
Đợi Thẩm Nguyệt Nghi rời đi, ban nãy Thẩm thị rơi nước mắt, khoé mắt ửng hồng nên cũng không tiện gọi nhi tức quản sự bàn chuyện nên chỉ sai người bưng trà vào, Thu nương liền nhìn thấy cơ hội này, nhận lấy khay trà từ tay nha hoàn bưng vào trong.
Trong lòng Thẩm thị đầy ắp tâm sự, cũng không để ý, nhận lấy ly trà uống vài ngụm, ngước mắt nhìn thấy bà ta đứng đó không động đậy, mới nói: “Còn có chuyện?”
“Nô tỳ có vài lời, không biết có nên nói hay không.” Thu nương có chuẩn bị mà đến, lúc vào cửa đã khép của lại. Bởi vì lúc nãy cô cháu hai người bàn chuyện, trong phòng không có người khác, bà ta ỷ vào tình cảm chủ tớ nhiều năm, nói khẽ: “Là vì chuyện của cô nương chúng ta.”
Lời này nói quá kỳ lạ, Thẩm thị ngạc nhiên dừng ly lại.
Thu nương uốn gối ngồi bên cạnh bà, giúp đỡ xoa bóp chân một cách chậm rãi: “Dạo này phu nhân rầu lo, nô tỳ đều nhìn thấy, lúc nãy cô nương ửng đỏ mắt rời đi, nhìn mà càng khiến người ta đau lòng. Nói một câu vượt bổn phận, nô tỳ đã theo phu nhân nhiều năm nay, cũng coi như là người cũ của Thẩm gia, nhìn ra được vài phần tâm tư của phu nhân, nhìn thấy tình hình này, quả thật khó chịu.”
Để nghe ngóng nội tình, từ sau khi quen biết Trần Tam, bà đã có ý định săn sóc Thẩm thị, giúp đỡ gạt bỏ lo âu giải quyết khó khăn.
Lần này chủ động nói trúng đáy lòng Thẩm thị, càng ra dáng vẻ trung thành săn sóc.
Thẩm thị cũng chỉ là giấy không gói được lửa, cho dù giấu được người ngoài nhưng những người hầu lâu năm bên người này đều biết được ý của bà.
Vì thế thở dài một hơi, không nói chuyện.
Thu nương nói tiếp: “Những lời này, nô tỳ cũng chỉ dám nói trước mặt phu nhân. Hoàn cảnh mấy năm nay của phu nhân, nô tỳ nhìn rất rõ ràng, nếu không giữ cô nương ở bên cạnh giúp đỡ thì sau này e rằng sẽ càng khó khăn hơn. Nô tỳ nói một câu không nên nói, bản lĩnh của Nhị Thiếu phu nhân bên đó khá có hạn, nếu phu nhân có thể nhân lúc nền móng của nàng chưa vững mà nghĩ cách, trái lại còn dễ đối phó hơn một chút.”
Lời này quả thật đã vượt bổn phận, lúc Thẩm thị mới vừa nghe thấy, đôi mày hơi nhướng.
Thu nương ra vẻ hoảng sợ, tiện thể quỳ trên mặt đất, “Nô tỳ suy nghĩ vì phu nhân, trằn trọc suốt mấy ngày liền mới dám nói ra lời này.”
“Bỏ đi.” Thẩm thị xua tay, ra hiệu cho Thu nương đứng dậy. Người đắc lực bên cạnh bà cũng chỉ có mấy người như thế, của hồi môn mang theo đến đây lúc đầu cũng chẳng còn lại bao nhiêu, Thu nương cũng coi như thân thiết, trái lại không cần che giấu cho lắm. Tức thì hỏi: “Ngươi nói lời này là đã có biện pháp?”
“Nô tỳ ngu ngốc, không coi là biện pháp mà chỉ là mấy câu khuyên nhủ.” Thu nương vẫn quỳ bên cạnh, nói khẽ: “Trước giờ nam nhân đều háo sắc, dù cho Nhị gia bên kia hơi lạnh nhạt ngạo mạn, đợi cơ thể Thiếu phu nhân phát triển thì nhất định sẽ lưu luyến, đến lúc đó sẽ khó giải quyết hơn. Chi bằng nhân lúc hiện tại, nghĩ cách để Thiếu phu nhân xảy ra sự cố, hưu khỏi phủ, ngược lại còn dễ dàng.”
“Dễ dàng?” Thẩm thị giễu cợt một tiếng: “Nói thì dễ.”
Thủ đoạn mạnh mẽ của Phó Dục, Thẩm thị cực kì rõ ràng, hơn nữa ỷ vào thân phận Binh mã Phó sứ, thường xuyên ở lại Tề Châu.
Trong ngoài Phó gia quản rất nghiêm, bà muốn giở trò ở bên trong, có dễ gì đâu?
Thu nương lại mỉm cười nói: “Trong phủ không dễ làm nhưng bên ngoài thì không giống thế. Phu nhân cũng biết, người trong nhà nô tỳ đó không nên chuyện, quen biết một vài người ở tầng lớp thấp kém, mấy người đó không có bản lĩnh gì nhưng rất lớn gan, chỉ cần cho đủ ngân lượng, chuyện gì cũng dám làm. Chỉ cần phu nhân nghĩ cách để Thiếu phu nhân bị bỏ lại ở bên ngoài, mấy người đó không biết thân phận Phó gia Thiếu phu nhân của nàng, xảy ra chút chuyện, dựa vào thủ đoạn của phu nhân, lẽ nào còn có thể tra ra đến trên người ngài?”
Lời này ngược lại đã nhắc nhở Thẩm thị.
Bà ở lâu trong nội trạch, những thứ nghĩ đến đều là biện pháp trong hậu trạch nhưng còn chưa nghĩ đến chuyện này.
Phó gia uy chấn Tề Châu, ký hiệu trên xe ngựa đó không ai không biết, thế nên nữ quyến ra phủ trước giờ đều yên ổn không có chuyện gì. Nhưng nếu như không còn ký hiệu đó nữa thì những người bên ngoài lẽ nào còn có thể kiêng dè? Đến lúc đó cho dù không làm hại tính mạng của Nguỵ thị nhưng làm ra một chuyện đủ để hưu thê cũng không khó.
Trong đầu Thẩm thị hiện ra vô số ý nghĩ, nghĩ đến dù sao đây cũng là chuyện hại người, vô cùng lo sợ.
Thu nương nói khẽ: “Người ta hay nói không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Nếu phu nhân không giở trò sớm, đợi bên đó đứng vững gót chân thì sẽ phiền phức. Dù cho Nhị gia bên đó có bản lĩnh phi thường thì cũng có lúc sẽ rời khỏi Tề Châu, phu nhân chỉ cần không để lại dấu vết, đến lúc đó cho dù y có truy xét, có mấy vị gia của chúng ta ở đây, còn có thể mang theo nghi ngờ đến tìm ngài hay sao?”
Lời nói nói trúng những gì Thẩm thị nghĩ trong lòng.
Có điều dù sao bà cũng cẩn thận, cho dù bị nói đến mức động lòng nhưng cũng không để lộ thái độ, chỉ xua tay nói: “Ta biết ý tốt của ngươi, lời này nói trước mặt ta rồi thôi, bên ngoài không cần tiết lộ. Ta mệt rồi, ngươi ra ngoài trước đi.”
Thu nương đã ở bên cạnh bà nhiều năm như thế, há có thể không nhìn ra được sự do dự trên khuôn mặt bà nên khẽ giọng khuyên nhủ: “Nô tỳ cảm thấy, phu nhân vẫn nên sớm quyết định đi, nhân lúc hai vị gia của chúng ta ở đây, sớm kết thúc chuyện này một chút, nếu không thì e là sau này sẽ khó hơn.” Nói xong đã hành lễ lui ra ngoài.
Còn lại Thẩm thị ngồi một mình trong phòng, chầm chậm cân nhắc suy tính.
Nghĩ một cách nghiêm túc thì lời này của Thu nương chưa chắc không phải biện pháp tốt.
Trong phủ không tiện ra tay nhưng bên ngoài thì không còn chặt chẽ như thế nữa, hơn nữa trong thành Tề Châu bình yên, nữ quyến Phó gia yên ổn đã quen, ra vào rất ít cảnh giác, dễ dàng tìm được cơ hội ra tay, chỉ cần bà làm sạch sẽ gọn gàng, ngắt kết nối với người trung gian, cho dù có xảy ra chuyện cũng chỉ là mấy tên lưu manh ở tầng lớp thấp kém không có mắt nhìn, động đến mấy người có quyền có thế mà thôi.
Cho dù Phó Dục có cẩn thận đa nghi đi nữa thì còn có thể dùng chút nghi ngờ đó đến hỏi tội một người trưởng bối như bà hay sao?
Chẳng qua cũng chỉ thêm chút khúc mắc mà thôi.
Nếu như thất bại thì cũng không tổn hại đến bà chút nào nhưng nếu như thành công thì lại có thể tìm ra cơ hội cho Thẩm Nguyệt Nghi.
Thẩm thị càng nghĩ càng động lòng, suy nghĩ đến mấy lời của Thu nương cũng cảm thấy không nên trì hoãn, nhân lúc hai nhi tử đang ở bên người, Phó Dục có chuyện đi ra ngoài, có thể sắp xếp tỉ mỉ cẩn thận, thử một lần. Chỉ là nếu muốn để Nguỵ thị ra ngoài, còn không làm người khác nghi ngờ thì lại không phải chuyện dễ. Chỗ này của bà đang suy nghĩ cách đối phó, ai ngờ buổi chiều hôm đó đã có người đưa cơ hội đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...