Gả cho gian hùng

Từ sau lần trước nhìn thấy phu thê lén hôn nhau, Chu cô đã để ý, âm thầm nhắc nhở nha hoàn người hầu, nói rằng lúc Phó Dục ở trong phòng, nếu không gọi thì đừng xông vào trông làm loạn. Mọi người đều biết tính tình của Phó Dục, khiếp sợ uy nghi, dĩ nhiên không dám gây phiên phức. Thế nên sau khi Xuân Thảo đỡ Du Đồng vào phòng xong, nhìn thấy Chu cô nháy mắt thì cùng lui ra ngoài, khép hờ cửa phòng.
 
Trong trắc gian chỉ còn lại phu thê hai người đối diện nhau, chân mày Phó Dục hơi nhướng, nheo mắt nhìn nàng không nói chuyện.
 
Du Đồng sờ lên mặt, không cảm thấy búi tóc đã thêu hoa, buột miệng nói: “Hôm nay phu quân có thời gian?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Nhớ đến món bánh đậu ướp lạnh mà nàng làm, qua đây giải nhiệt. Nhưng không ngờ là——” Hắn cong ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, môi nở nụ cười.
 
Du Đồng ngạc nhiên, đi lên phía trước vài bước, lúc nhìn thấy nét chữ chi chít trên giấy Tuyên Thành trắng tinh đó, lập tức trong lòng hơi hoảng sợ.
 
Vô thức nhìn về phía Phó Dục thì nhìn thấy người đó đứng dậy, nhường chỗ ngồi cho nàng.
 
“Nhìn thấy quyển sách này thiết kế mới lạ nên mới tiện tay lật xem, rất tốt.” Hắn nói.
 
——Không phải sự không hài lòng trong dự tính của Du Đồng, trái lại có chút ý giải thích và khen ngợi như thế.
 
Thái độ này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Du Đồng. Nàng cứ cho rằng, với tính tình đó của Phó Dục, nếu đã đồng ý với việc Lão phu nhân lập ra quy định cho hậu trạch giống như quản lý quân đội thì chắc hẳn cũng sẽ giữ suy nghĩ nữ nhân không nên ra khỏi phủ, khịt mũi xem thường với chuyện mở quán ăn như thế này. Suy cho cùng tuy Phó gia kiến công lập nghiệp bằng võ thuật nhưng cũng không để lỡ chuyện đọc sách, trong những gia đình quyền quý, cho dù chịu cho phú thương nhà buôn lớn mấy phần mặt mũi thì tận đáy lòng cũng cảm thấy mấy người đó mùi tiền quá nặng, không xem trọng cho lắm.
 
Đâu ngờ được hắn lại có thể nói tốt.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chuyện này đúng thật là chuyện hiếm lạ mặt trời mọc từ đằng Tây mà.
 
Du Đồng quan sát nét mặt của hắn, giống như đề phòng có bẫy vậy, mỉm cười hỏi: “Thật sao?”
 
Phó Dục mỉm cười không nói chuyện, chỉ kéo ghế bành ra phía sau một chút.
 
Hôm nay Du Đồng bôn ba khắp nơi, lại không thể nghỉ trưa, cả người mệt mỏi, nhìn thấy ghế đã cảm thấy chân mềm nhũn, dứt khoát ngồi vào ghế. Xoay người ngẩng đầu lên, quan sát Phó Dục từ trên xuống dưới giống như nhìn người xa lạ vậy, “Tướng quân thật sự cảm thấy khá tốt?”
 
“Tỉ mỉ rõ ràng, suy xét chu đáo chặt chẽ.” Phó Dục gật đầu.
 

Lần này hắn trả lời rất nghiêm túc, Du Đồng đã tin, khóe môi bất giác vểnh lên.
 
Quyển sách kế hoạch này là tâm huyết nhiều tháng liền của nàng, rất nhiều thứ trên đó, ví dụ như giá thành mở quán ăn, giá thịt bốn mùa trong năm, các loại rau có thể mua được, v.v. đều do nàng chầm chậm hỏi thăm người khác mà ra, nỗi khổ tâm được khẳng định, dĩ nhiên đáng để vui mừng. Nàng mím môi cười, đôi mắt trong veo, giống như suối trong chiếu rọi ánh nắng Xuân, gợn sóng lăn tăn: “Cũng coi như có mắt nhìn. Thiếp còn cho rằng——”
 
Ánh mắt Phó Dục dây dưa trên khuôn mặt nàng, “Còn cho rằng cái gì?”
 
“Mở quán ăn phải tiếp xúc với người khác, tuy nói khá nhiều chuyện có thể sắp xếp cho quản sự nhưng cũng phải thường xuyên qua đó nhìn, đi dạo ở các tiệm thịt sạp rau. Tướng quân xuất thân quyền quý, không xem trọng chút lời ít ỏi này, Lão phu nhân lại không cho phép nữ quyến tùy tiện ra phủ, thiếp còn cho rằng tướng quân sẽ khịt mũi xem thường với thứ này, cảm thấy thiếp có ý nghĩ viễn vông, rảnh quá nên gây chuyện.”
 
Phó gia Thiếu phu nhân đi mở một quán ăn nhỏ, nghe ra quả thật giống với rảnh quá nên gây chuyện.
 
Nhưng nàng đã làm đến bước này, có thể thấy là thật lòng muốn làm, không phải làm liều với ý nghĩ viễn vông, nảy sinh ý định nhất thời. 
 
Phó Dục hơi nhướng chân mày, đáy mắt có ý cười, lắc lắc đầu.
 
“Ra phủ có hai loại, một loại là đi loanh quanh không làm chuyện gì, một loại khác lại là làm chuyện quan trọng.”
 
Phó Dục lật quyển sách mà ngay góc bị ma sát đến mức hơi cũ đó, thuận theo nói: “Phường thịt nhúng này, nàng rất muốn làm?”
 
“Rất muốn!” Du Đồng lập tức gật đầu. Nàng đến nơi đây, của hồi môn phong phú trong tay, vầng sáng Phó gia Thiếu phu nhân trên đầu đều không phải thật sự thuộc về nàng. Mà phường thịt nhúng này, bất kể tương lai sau khi khai trương thì việc kinh doanh có phát đạt hay không, ít nhất là có tâm huyết của nàng, là chuyện mà nàng thích làm. Con người ở trên đời, tuy nói đến cuối cùng đều chỉ là lữ khách qua đường nhưng lúc còn sống, có chút ít thứ thuộc về mình, dù sao cũng vẫn tốt hơn.
 
Nàng không quan tâm đến đôi chân đau mỏi, dứt khoát đứng dậy, ngước mắt nhìn thẳng về đôi mắt của Phó Dục.
 
“Du Đồng xưa nay tuỳ tiện, chuyện sẵn lòng bận tâm không nhiều nhưng chuyện này lại thật lòng muốn làm. Trước khi làm ra chiếc nồi đồng vàng đó, thiếp đã có ý định này, cũng đang chuẩn bị từ từ, còn về chuyện phía sau, cho dù sẽ gặp phải phiền phức, cho dù có thể làm cho trưởng bối không vui——” Nàng ngừng lại một chút, chắc chắn nói: “Thiếp cũng sẽ không từ bỏ.”
 
Trong phòng hơi yên tĩnh, phu thê hai người gần trong gang tấc, nhìn rất rõ ràng bóng ngược nơi đáy mắt đối phương.
 
Du Đồng bất giác nín thở, chờ đợi phản ứng của hắn.
 
Một lúc sau, khoé môi Phó Dục đã cong lên.
 
“Nếu như ta giúp nàng thì sao?”

 
Giọng nói của Phó Dục trầm thấp, giống như nam châm được mài nhẵn, truyền đến bên tai nàng một cách rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh lúc chạng vạng.
 
Du Đồng sững sờ một lúc, sự sửng sốt nơi đáy mắt chợt loé lên, một lát sau chợt nổi lên tia sáng, càng lúc càng nhiều, cuối cùng đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, ý cười giống như sắp tràn ra ngoài, không thể tin được mà nói: “Thật sao?” Trong lúc nàng vui mừng, hai bàn tay vịn lên bả vai Phó Dục, đôi mắt sáng bừng giống như ngôi sao, “Chàng thật sự sẽ giúp ta sao?”
 
Tại sao không cơ chứ?
 
Mấy lần tranh luận đều tan rã trong không vui, trên những chuyện khác thì nàng thích nghi, không tự cao tự đại, chỉ riêng với chuyện này lại cực kì cố chấp.
 
Cứng chọi cứng không giải quyết được vấn đề, giữa hai người luôn phải có một người nhượng bộ.
 
Ở bên ngoài hắn cực kì kiêu ngạo, trấn áp quần hùng, ở trong phủ, nhường nàng một chút thì có sao đâu?
 
Huống chi, thứ này nàng viết rất tỉ mỉ ổn thoả, hoàn toàn không phải thiếu nữ liều lĩnh mà trước kia hắn tưởng. Nhìn vẻ mặt lúc này của nàng, rõ ràng cực kì vui vẻ về chuyện này, trên khuôn mặt xinh đẹp ngập tràn ý cười, hai cánh tay mềm mại đặt trên vai hắn đó, nếu không phải quá mức mệt mỏi, e là có thể nhảy cẩng tại chỗ mấy cái——làm cho hắn cũng vui mừng theo.
 
Hiếm khi Phó Dục nhìn thấy nàng để lộ dáng vẻ ngây thơ thế này, tâm trạng rất tốt, cũng mỉm cười.
 
“Sau này ra phủ, ta để một Phó tướng giúp đỡ nàng, về phía Tổ mẫu thì không cần lo lắng. Nàng cũng cần phải biết chừng mực, đừng quá khác người.”
 
“Dĩ nhiên!” Du Đồng vui mừng ngây ngất.
 
Có người Phó Dục để lại đi theo, cũng giống như có được chìa khóa của gông cùm, nắm giữ Thượng Phương Bảo Kiếm trong tay. Nàng ra phủ lại không phải để trêu hoa ghẹo bướm, chỉ cần có thể chặn được miệng của Lão phu nhân, sau này làm việc có thể thuận lợi hơn nhiều——vốn cho rằng mấy chuyện chọn mặt bằng các kiểu, chỉ có thể giao cho hai vị tiểu quản sự đang nhanh chóng đến Tề Châu, bây giờ xem ra, trái lại nàng đã có cách đích thân để tâm quan sát và đưa ra biện pháp rồi.
 
Du Đồng rất vui vẻ, nhìn thấy mặt mày lạnh lùng nghiêm nghị đó của Phó Dục, cũng cảm thấy tuyệt đẹp.
 
Trong lúc vui sướng, không thể diễn đạt bằng lời, nhón mũi chân lên đến gần bên má hắn, hôn lướt nhẹ một cái.
 
“Đa tạ phu quân!”
 

Nàng tươi cười khéo léo, giọng nói mềm mại, trong lúc vẻ mặt Phó Dục hơi sững sờ, chưa kịp thừa cơ giữ lấy nàng thì nàng đã chạy đi, lên tiếng để Xuân Thảo đi vào, đi lấy mấy món bánh ngọt mà sáng nay nàng đã dặn dò chuẩn bị.
 
Cửa sổ khép hờ, cửa phòng rộng mở, nàng bước nhẹ đi vào phòng trong rửa tay, nhanh nhẹn hoạt bát, làn váy tung bay.
 
Phó Dục nhấc tay sờ vào chỗ được nàng hôn lên, nhớ lại cảm giác thơm mềm phút chốc lúc nãy, đáy mắt dần hiện lên ý cười.
    ……
 
Mấy món bánh ngọt trong Nam Lâu đa phần là do Du Đồng và Đỗ Song Khê cùng nhau dày công nghiên cứu ra, kiểu dáng đa dạng, mùi vị cũng ngon.
 
Mấy hôm trước Phó Dục đều đoán chừng thời gian ăn cơm tối, tùy tiện tìm một lý đó đến ăn ké, món ăn dĩ nhiên phong phú ngon miệng nhưng chưa từng nếm thử mấy món bánh ngọt be bé như thế này. Lúc này Du Đồng lấy bánh ngọt ra ân cần tiếp đãi, hắn cũng không khách sáo, nếm thử hết từng loại, có lẽ là do tâm trạng vui vẻ khi được nàng hôn nên nói chuyện cũng mang theo chút độ ấm, nhiều lần khen ngợi.
 
Thấy nàng khá hào hứng, vốn dĩ muốn tối nay nhúng thịt ăn, ai ngờ mới ăn xong món bánh ngọt thì đã thấy người hầu bên Lưỡng Thư Các vội vàng đi đến.
 
Người hầu trong Lưỡng Thư Các không nhiều nhưng đều là những người bình tĩnh đáng tin cậy, bởi vì có chỗ dựa là Phó Dục nên cũng khá có thể diện.
 
Người đến họ Điền, ăn mặc đơn giản mộc mạc, nét mặt đoan trang.
 
Sau khi được Chu cô dẫn vào, bà nghiêm chỉnh hành lễ hỏi thăm trước, sau đó mới cung kính nói: “Đỗ Tướng quân phái nô tỳ qua đây mời Tướng quân, nói có chuyện quan trọng cần bàn bạc.” Bà quản lý mấy chuyện bày biện quét dọn thư phòng, cực kì ít nói, miệng cũng kín, khá được trọng dụng. Nếu Đỗ Hạc đã cố ý phái đến, chắc hẳn chuyện khá gấp.
 
Chân mày Phó Dục hơi nhíu lại, một lúc sau gật đầu nói: “Đã biết.”
 
Nói rồi đứng dậy, nắm lấy bả vai của Du Đồng, dặn dò nói: “Giải quyết xong ta sẽ quay lại, bữa tối tính thêm phần của ta nữa.”
 
“Được, thiếp chuẩn bị thêm vài đĩa thịt.” Du Đồng mỉm cười.
 
Phó Dục không nán lại nữa, cũng không đợi người khác, rảo bước ra khỏi Nam Lâu, đi thẳng đến thư phòng.
 
Đến bên đó, quả nhiên thấy Đỗ Hạc đang đứng bên ngoài thư phòng, dáng vẻ hơi gấp gáp, bên cạnh hắn ta là Ngụy Thiên Trạch.
 
Đợi Phó Dục đi đến gần, hai người cùng nhau tiến lên phía trước ôm quyền hành lễ, Đỗ Hạc lùi về phía sau nửa bước để tránh sang một bên, Ngụy Thiên Trạch khẽ nói: “Thanh Châu xảy ra chút chuyện gấp, thuộc hạ không dám tự ý làm chủ nên mới đến làm phiền, xin Tướng quân tha tội.” Nói xong, tức thì theo Phó Dục vào phòng, nói rõ ràng sự việc, nói: “Thật sự là chuyện xảy ra quá khẩn cấp, không thích hợp trì hoãn. Để ổn thỏa, mời Tướng quân định đoạt.”
 
Ôm quyền ngẩng đầu, vừa hay đối diện với đôi mắt đen kịt đó của Phó Dục, ý cười mơ hồ lúc nãy biến mất sạch, chỉ còn lại sự lạnh lẽo.
 
Mà khí thế khắp người của Phó Dục cũng theo đó mà trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, uy nghi làm người khác sợ hãi.
 
Ngụy Thiên Trạch chỉ nhìn một lần đã nhanh chóng cúi mắt.

 
Chợt nghe Phó Dục hỏi: “Đã tra rõ ràng rồi?”
 
“Đã tra rõ, có tám phần nắm chắc. Thuộc hạ cảm thấy vẫn nên do Tướng quân đích thân ra mặt, nếu bỏ lỡ thời cơ này, sau này lại phải tốn khá nhiều thời gian.” Vẻ mặt Ngụy Thiên Trạch nể phục, điệu bộ kính cẩn, hoàn toàn khác xa với thái độ cười đùa lúc bình thường.
 
Phó Dục do dự một lúc, gật đầu, “Ngươi đi cùng ta, Đỗ Hạc ở lại.”
 
“Thuộc hạ——” Ngụy Thiên Trạch giống như bị làm khó, nhìn Đỗ Hạc một lần, do dự một lúc mới nói: “Chuyện hôm trước Tướng quân giao cho ta vẫn chưa làm xong, còn phải làm công đoạn cuối, nếu không đích thân nhìn chằm chằm, e là chuyện sắp thành này sẽ hỏng mất. Chuyện bên Thanh Châu Đỗ Hạc cũng từng tham gia, chi bằng…” Nói xong, nhìn Đỗ Hạc một lần.
 
Đỗ Hạc cũng coi như là đồng liêu với hắn ta, thường xuyên hợp sức làm việc, nghe thấy cũng không từ chối, chỉ nói: “Nghe theo Tướng quân sắp xếp.”
 
Ngụy Thiên Trạch ôm quyền cúi đầu, dường như hơi xấu hổ. 
 
Chân mày Phó Dục hơi nhíu lại, bởi vì Ngụy Thiên Trạch cúi đầu nên cũng không nhìn được vẻ mặt của hắn ta.
 
Nhìn chằm chằm một lúc, nhìn thấy từ đầu đến cuối người đó không chịu đối mặt với hắn nên chỉ trầm giọng nói: “Nếu đã như thế thì Đỗ Hạc đi cùng ta, ngươi ở lại Tề Châu.”
 
Đỗ Hạc và Ngụy Thiên Trạch khom người vâng lệnh.
 
Nếu Phó Dục đã có chuyện đi ra ngoài, cũng không tiện nán lại đợi ăn tối nên sai người chuẩn bị ngựa. Sau đó vào phòng nhanh chóng mặc áo giáp phòng thân, treo kiếm giữa eo mà đi ra, sai người hầu đến Nam Lâu truyền tin tức, để Du Đồng bầu bạn cùng Phó Lan Âm, không cần đợi hắn.
 
Ba người cùng nhau ra phủ, Ngụy Thiên Trạch dĩ nhiên là đi đến Nha Thư, Phó Dục thì cùng Đỗ Hạc song song ra khỏi thành.
 
Sau khi cưỡi Hắc Ảnh phi nhanh hơn mười dặm, Phó Dục đã từ bỏ quan đạo, quẹo vào một khe núi bên cạnh, kiềm ngựa dừng lại.
 
Đợi Đỗ Hạc đến bên cạnh, nhìn một vòng xung quanh không có ai mới dặn dò nói: “Ta còn có chút chuyện, cần về thành một chuyến, chuyện này giao cho ngươi đi làm, nếu người khác có hỏi đến, chỉ nói ta và ngươi chia đường bọc đánh.” Lúc nói chuyện mặt mày lạnh lùng, vẻ mặt uy nghi, khá trịnh trọng.
 
Đỗ Hạc cảm thấy hơi ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ ôm quyền nói: “Tuân lệnh!”
 
—— Sống chết cùng nhau nhiều năm, Phó Dục làm việc biến hóa tài tình, hắn ta rất rõ ràng. Trước đó sau khi Phó Đức Thanh bị thương, Phó Dục đi chỉnh đốn biên cương, Đỗ Hạc từng theo Phó Dục lén đột nhập vào trong Thát Đát, tìm kiếm Tôn Mãnh, lúc đó suốt ngày Phó Dục lạnh lùng nghiêm túc lặng lẽ, Đỗ Hạc đã cảm thấy chỗ kỳ lạ, hiện giờ Phó Dục xuất thành lại bọc đánh, dĩ nhiên là có sắp xếp khác. Chuyện không nên hỏi, trước giờ hắn ta đều không hỏi.
 
Thấy Phó Dục cưỡi ngựa vòng về từ bên cạnh, hắn ta cũng không nán lại nữa, vẫn phi ngựa vụt đi.
 
Trong thành Tề Châu, Ngụy Thiên Trạch lúc này ngồi trong chỗ vắng lặng nơi quán rượu giữa chợ, bên cạnh là một người khuân vác què, tuy ngoại hình lôi thôi nhưng trong mắt lại ẩn chứa sự tinh ranh.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui