Gả cho gian hùng

Phó Dục nghỉ lại một đêm, thế mà thật hữu ích.
Hôm qua Du Đồng bài trí lại hành trang, tiểu nha hoàn, bà vú còn lười biếng chậm trễ, có lẽ đã nghe qua lời đồn trong Kinh thành, thấy Phó Dục hoàn toàn không để mắt đến Thiếu phu nhân mới, cũng học theo hắn khinh thường nàng. Nhưng đến khi Phó Dục nghỉ lại một đêm, thái độ đã thay đổi, Du Đồng muốn làm mấy món ăn liền nhanh chóng đi tìm nguyên liệu ở phòng bếp. 
Chỉ riêng Chu Cô vô cùng nghiêm cẩn, từ đêm tân hôn đã hành xử chu đáo đến ngày hôm nay vẫn như vậy. 
Bởi vì phòng bếp nhỏ ở Nam Lâu đã bỏ không nhiều ngày, các dụng cụ nồi chén gáo chậu đều không đầy đủ, Du Đồng mới gả đến không thể vất vả, Chu Cô không được quyền tự ý mượn ở nơi khác bèn tuân theo mệnh lệnh của nàng, nhờ người ở bên ngoài mua rồi đưa vào trong, coi như giúp Du Đồng giải quyết mối phiền não.
Ngày thường ở trong phòng bếp nói chuyện với Chu Cô, nếu không hỏi đến vấn đề nhạy cảm, bà cũng sẽ nói cho nàng biết chút ít.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Đồng hỏi nhiều mới biết được nam nhân Phó Dục này còn giỏi giang hơn cả nàng dự đoán——
Vừa mới biết đi đã được phụ thân giao cho sư phụ trong Phủ để tập võ, học cách chạy nhảy leo trèo nhanh hơn người thường rất nhiều, luyện võ đọc sách cũng vô cùng nỗ lực, mười tuổi vào quân doanh, mười hai tuổi xuất chinh sa trường, tuổi trẻ linh hoạt nhạy bén lập nên nhiều công lao to lớn. Về sau đi theo cha anh tuần tra các nơi, từ vận chuyển lương thảo, lên núi xuống biển, đến dụng binh bày trận, trinh sát do thám, mọi chuyện trong quân doanh, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, hắn đều không quản ngại nhọc nhằn, thử thách bản thân.
Đến khi mười lăm tuổi, đã là anh hùng một phương.
Hiện giờ tuổi mới nhược quán* nhưng đã văn thao võ lược, xuất chúng giỏi giang.
*nhược quán: cách tính tuổi của Trung quốc, nam nhân ngày xưa hai mươi tuổi sẽ làm lễ đội mũ đánh dấu sự trưởng thành, gọi là nhược quán.
Mười năm rèn luyện, mài giũa Phó Dục trở nên ngang tàng lạnh lùng, sát phạt quyết đoán, chỉ huy kỵ binh tinh nhuệ trấn thủ biên cương. Dưới trướng Vĩnh Ninh có hơn mười vạn binh mã, hàng trăm vị tướng, cũng phần nhiều tình nguyện phục tùng hắn, quyền lực của Phó Dục trong quân doanh chỉ thua mỗi Phó Đức Thanh. Nhìn khắp thiên hạ, kể cả hoàng gia con rồng cháu phượng như Hứa Triều Tông, con cháu nhà tướng, so tài anh dũng mưu lược, bản lĩnh tài năng, e rằng không mấy người có thể cùng hắn tranh phong.
Lúc bình thường, nam nhân này cũng luôn kiềm chế bản thân, tuy rằng mỹ nhân Tề Châu nhiều như mây, người ái mộ hắn cũng vô số, thế nhưng hắn chưa hề gần nữ sắc.
Người như vậy, hoặc là đầu óc chỉ toàn sự nghiệp lý tưởng không có thời giờ chú tâm đến thứ khác, hoặc là vô cùng bắt bẻ soi mói, ai cũng không lọt vào mắt.

Cũng khó trách lúc mới gặp Du Đồng, Phó Dục lại thể hiện thái độ khinh thường——người như hắn, đến cả thiên tiên văn võ song toàn cũng chưa chắc vừa mắt, huống chi nàng thanh danh bại hoại bị người khác đồn đãi là kiêu căng ngu ngốc, nếu như không có hôn sự, hắn còn lâu mới thèm để mắt đến nàng.
Nam nhân tâm cao khí ngạo, giữ mình hà khắc như vậy hiển nhiên là rất khó sống chung.
Vả lại, Phó Dục còn đối với người khác lạnh lùng hờ hững, tâm tính khó dò.
Du Đồng không muốn chuốc khổ vào thân, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là nên tránh xa hắn một chút.
Nàng chỉ loanh quanh ở Nam Lâu này, mỗi ngày theo quy củ đến Thọ An Đường, sau khi diện kiến bên đó trở về cũng ít khi ra ngoài, chỉ quan tâm bài trí căn bếp nhỏ của mình. Được một thời gian, nàng cũng đã hiểu chút ít về tính cách của trưởng bối và chị em dâu. Bản dịch đã được đăng hết ở trang luvevaland chấm co, mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Luv nha. Lão phu nhân cùng bá mẫu Thẩm thị đại khái đã biết cưới nàng chỉ để làm vật trang trí, mười mấy ngày qua đều chỉ là quan hệ ngoài mặt, không thăm hỏi quan tâm, cũng không trách cứ nghiêm khắc, chị em dâu tất nhiên cũng khách khí.
Nhưng cô em chồng Phó Lan Âm này lại có vẻ thú vị——
Thiếu nữ mười ba tuổi, đang tuổi ăn tuổi lớn, nàng được nuông chiều trong gia tộc tôn quý như Phó gia, ăn toàn sơn hào hải vị, món ngon phong phú không ngăn được miệng, bởi vậy dáng người hơi đẫy đà, cũng có phong thái riêng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thọ An Đường thường xuyên chuẩn bị chút điểm tâm mứt quả để mọi người ăn cho đỡ buồn miệng, Du Đồng ngẫu nhiên không nhịn được cũng nhấm vài miếng, còn người khác rất ít khi chạm vào. Chỉ mỗi Phó Lan Âm thẳng tính, nghe các trưởng bối nói chuyện vui vẻ, bất giác cầm chút điểm tâm lên chậm rãi cắn từng miếng, thật giống một chú sóc con. Một khi đã ăn sẽ không ngừng được, đến lúc giải tán, chỉ có đĩa điểm tâm của Lan Âm là được gió cuốn mây bay sạch sành sanh. Thi thoảng thấy Du Đồng nhấm nháp chút điểm tâm, cũng sẽ hỏi nàng ăn ngon không.
Hai người yêu thích ẩm thực chí lớn gặp nhau, khó tránh khỏi khiến Du Đồng cảm thấy thân thiết.
Tuy nhiên, hôn sự này là vì mục đích riêng, Phó Dục không thích nàng, nàng cũng không dự định sống cả đời với hắn. Hiện tại nàng chỉ an phận ở một góc, an ổn qua ngày, đến khi căn cơ vững chắc một chút, liền có thể quay lại nghề cũ theo đuổi mỹ thực. Sau hơn một tháng, phòng bếp nhỏ dần dần được bài trí đầy đủ, mọi việc trong ngoài Nam Lâu cũng ổn thỏa, duy chỉ có một điều khiến nàng không hài lòng —— Tô Nhược Lan.
……
Tô Nhược Lan là đại nha hoàn của Nam Lâu.

Trong đêm tân hôn, Chu Cô từng dẫn vài vị nha hoàn tới bái kiến tân Thiếu phu nhân, lúc đó thái độ của Tô Nhược Lan vô cùng ngạo mạn kiêu căng. Du Đồng đã để ý từ thời điểm đó, sau hỏi thăm mới biết được nàng vốn là nha hoàn bên người lão phu nhân, bởi vì vẻ ngoài thanh tú, làm việc cần mẫn thoả đáng nên được phái tới hầu hạ Phó Dục. Bản dịch đã được đăng hết ở trang luvevaland chấm co, mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Luv nha.
Nếu đã là người của trưởng bối, Du Đồng sẽ không dính líu đến, cũng không tính toán so đo. 
Ai ngờ mới gả đến đây mấy ngày, Tô Nhược Lan ngày càng làm càn.
Lúc đầu, Xuân Thảo nghe thấy động tĩnh, nhân lúc Du Đồng tắm gội, ấp a ấp úng lắp bắp hồi lâu mới kể Tô Nhược Lan nói xấu sau lưng, lan truyền những lời đồn đãi vớ vẩn trong Kinh thành nhằm bôi nhọ thanh danh nàng. Về sau, Hứa bà bà cũng nghe thấy, nhắc nhở Du Đồng nên đề phòng.
Bởi vì Phó Dục không ở đây, Du Đồng là dâu mới chưa thể lo liệu chuyện trong Phủ nên cũng chỉ uyển chuyển nhắc nhở vài câu.
Tô Nhược Lan không những bỏ ngoài tai, không thèm bớt miệng, mà còn để nàng nghe thấy những lời đó!
Giờ phút này, trên đỉnh đồi phía bắc Nam Lâu, tháng chín đầu thu ánh nắng chói chang, hoa hạnh trên sườn đồi cũng khoác lên màu áo mới, vàng xanh hòa quyện. Cơm trưa hôm nay Du Đồng chuẩn bị sườn sốt ô mai cùng ngỗng chay Kim Lăng, thêm một chén canh thịt bò thơm nức mũi, ăn đến khi cảm thấy thỏa mãn bèn tản bộ trên sườn đồi. Nhân lúc  trời xanh quang đãng thích hợp ngắm cảnh phương xa, nàng liền đi lên tầng hai của Lầu Các, xuyên qua bóng cây trùng trùng, nhìn ra xa thấp thoáng một tòa Linh Lung Tháp.
Nàng không quen bị người khác vây quanh, ra ngoài cũng chỉ dẫn theo Xuân Thảo, hai người ngồi ở ban công, ngắm cảnh đến mê mẩn.
Không biết qua bao lâu, phía dưới truyền đến tiếng bước chân dáo dác, âm thanh mở cửa vang lên, có người bước vào nhà kho.
Bất chợt có thanh âm đứt quãng truyền đến  ——
“Thiếu phu nhân muốn tìm chính là thứ này?” Là giọng nói của Tô Nhược Lan. 
Sau một loạt tiếng động dụng cụ bằng gỗ va chạm vào nhau, nha hoàn Mộc Hương cười một cái: “Cái này dùng để giã thuốc, không nghiền nhuyễn mịn được đâu.”

“Phiền toái!” Tô Nhược Lan thấp giọng oán giận, ngữ khí ghen tức: “Con tôm đang ngon lành như thế, nhất định phải nghiền nhuyễn mới ăn, cũng thật là được nuông chiều đến hỏng cả người! Thái phu nhân tôn quý thế mà cũng không bày nhiều trò như vậy. Nàng ta là cái thá gì!” Nói đến cuối câu còn chèn thêm tiếng cười mỉa mai, cách một tầng lầu mà Du Đồng vẫn có thể nghe thấy. 
Xuân Thảo tất nhiên cũng vậy, nghe thấy giọng nói khinh miệt của ả nha hoàn liền tức giận đến biến sắc.
Du Đồng lắc lắc đầu, ý bảo im lặng.
Phía dưới Lầu Các, Tô Nhược Lan dường như không biết tai vách mạch rừng, vừa mở miệng bèn thao thao bất tuyệt: “Lúc trước ta đã nghe nói, thanh danh của nàng ta khi ở Kinh thành đã không tốt, đối xử với người khác kiêu căng ngạo mạn, vô cùng phiền toái. Bản dịch đã được đăng hết ở trang luvevaland chấm co, mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Luv nha. Thậm chí còn vì nam nhân đòi chết đòi sống, làm mất hết thể diện của Ngụy gia. Hiện giờ gả tới nơi này không chịu cúi mặt làm người, suốt ngày ta muốn món này, ta muốn món nọ, thật sự coi mình là Thiếu phu nhân ư!”
Giọng ả chất đầy oán giận không thể che giấu, Mộc Hương im lặng một lát, nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ nên chịu đựng một chút.”
“Chịu đựng cái gì! Những chuyện mất mặt như vậy mà nàng ta còn làm ra được, ta nói một tí cũng không được sao?”
“Hôm kia Chu Cô đã nói, chúng ta phải tuân thủ quy củ, không được nghị luận về chủ tử.”
Tô Nhược Lan hiển nhiên rất là khinh thường: “Đó là vì Chu Cô khoan dung, nể mặt tướng quân mới chịu nhượng bộ nàng ta vài phần. Nhưng ta chướng mắt! Tướng quân là người như thế nào, bao nhiêu khuê nữ quý tộc ở Tề Châu, ai không ái mộ? Nàng ta sao có thể xứng đôi? Nói với ngươi điều này—— lão phu nhân cùng đại phu nhân đều không thích nàng ta, chẳng qua là lòng dạ từ bi, mới dung túng nàng ta bày lắm trò như vậy!”
Nói xong, dường như tức giận không chịu nổi bèn vứt đồ vật trong tay xuống đất, phát ra âm thanh chát chúa.
Tính tình Mộc Hương hiền lành, biết được Tô Nhược Lan đã từng làm việc ở Thọ An Đường, trong lúc nhất thời cũng không dám hé răng.
Tô Nhược Lan tìm một chỗ ngồi xuống, để mặc Mộc Hương vất vả tìm kiếm, ả chỉ dặm mắm thêm muối kể những lời đồn bên ngoài nói cho Mộc Hương nghe. Đến lúc Mộc Hương tìm được đồ mới khóa cửa rời đi.
Dưới gác yên tĩnh trở lại, Xuân Thảo tức giận đến nỗi mặt mũi trắng bệch, sắc mặt Du Đồng cũng trầm xuống.
“Tiện tì, nghĩ mình là ai chứ!” Xuân Thảo nhẫn nhịu từ lâu, đến lúc kiềm chế nghe hết thì sớm đã lửa giận bùng bùng, hướng về phía Tô Nhược Lan đã đi xa nhổ phì một cái. Quay đầu, thấy Du Đồng chỉ trầm mặt không nói lời nào, lại cảm thấy đau lòng, nhẹ nhàng đỡ lấy, nói: “Thiếu phu nhân, cần giáo huấn một phen, tránh để ả ta đắc ý, bôi nhọ thanh danh của người.”
Du Đồng gật đầu, lại vẫn nhìn về phía Nam Lâu, tựa như xuất thần.
Cái gọi là tôn ti khác biệt, nàng đương nhiên không thèm để ý, Tô Nhược Lan nếu chỉ là khinh thường thì không sao cả. Nhưng lôi kéo người khác gây chuyện thị phi, mọi nơi mọi lúc nói xấu đặt điều, tùy tiện bôi nhọ, thì nhất quyết không thể nhẫn nhịn, càng không thể mặc kệ khiến cho ả ngày càng không kiêng nể ai, tưởng rằng nàng dễ bị bắt nạt!

Tuy nhiên trong tình thế hiện tại, xử trí như thế nào, cần phải suy xét đắn đo.
Chuyện này làm to ra thì là là nha hoàn xảo quyệt, gây nên thị phi, ảnh hưởng đến quy củ của Phó gia, nếu như là nàng dâu khác thì đã dễ dàng xử lý. Bản dịch đã được đăng hết ở trang luvevaland chấm co, mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Luv nha. Nhưng địa vị của nàng ở Phó gia vô cùng thấp, Tô Nhược Lan lại là người Thọ An Đường phái tới, nếu tùy tiện xử trí, Tô Nhược Lan nhất định sẽ không khuất phục chịu phạt, sự tình làm lớn lên, thành kiến của lão phu nhân với nàng như vậy, sẽ giải quyết như thế nào, còn khó đoán trước được.
Đến lúc đó nếu lão phu nhân cảm thấy nàng chuyện bé xé ra to, không đáng truy cứu, thì là nàng gậy ông đập lưng ông, mất hết uy tín.
Ngược lại nếu tự nàng đi Thọ An Đường cáo trạng, mời bên đó làm chủ…… hình như càng khó xử hơn.
Nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên phát hiện nếu như nàng đã mang trên mình thân phận Nam Lâu Thiếu phu nhân, mấu chốt của việc này phải liên quan đến một người nữa. 
Du Đồng thu hồi ánh mắt, ống tay áo khép lại, thần sắc ngưng trọng: “Khi nào Phó Dục trở về?”
“Nghe nói nếu nhanh cũng phải đến tháng chín mới về được.” Tinh thần Xuân Thảo bỗng trở nên phấn chấn: “Thiếu phu nhân muốn mời cô gia làm chủ sao?”
Du Đồng cười mà không đáp, chỉ dặn dò: “Tô Nhược Lan nếu vẫn làm xằng làm bậy như cũ thì em cứ coi như không nhìn thấy, chỉ cần nhớ kỹ ả nói xấu ta những gì, nói với ai. Kể cả ả ta sinh sự ở Nam Lâu, em cũng không cần tranh cãi —— lão phu nhân đã nói rồi, Phủ ta lớn như vậy, nhiều người nhiều miệng, khó tránh khỏi có chút tranh chấp, tốt nhất nên dĩ hòa vi quý.”
Xuân Thảo sốt ruột thay chủ: “Như vậy sao được! Cứ tiếp tục nén giận, ả sẽ tưởng rằng Thiếu phu nhân dễ dàng bị bắt nạt!”
“Em cũng đã nói rồi đó, chỉ là ả tưởng rằng ta dễ dàng bị bắt nạt chứ không phải thực sự như vậy. Lạt mềm buộc chặt, hiểu chưa?”
Xuân Thảo không hiểu, nhưng nhìn bộ dạng Du Đồng có vẻ như đã liệu trước được mọi việc, cũng coi như yên tâm chút, ngoan ngoãn nghe lời dặn dò.
Du Đồng cũng mở một mắt nhắm một mắt, bình tĩnh chờ Phó Dục trở về.
Tác giả có lời muốn nói: Thích khua môi múa mép nói xấu người khác, đời nào cũng có~~=. =

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận