Gả cho gian hùng

Quán xá xây gần hồ, xung quanh cây cao che phủ, có tiếng chim hót líu lo, gió thổi vào qua khung cửa sổ, cuốn đi sự nóng bức.
 
Trong phòng không có người ngoài, hai tay áo Phó Dục xếp trên khuỷu tay, đầy hứng thú nói: “Tại sao?”
 
“Trước đó thiếp từng nhắc đến với phu quân, có một vị trù nương giỏi làm lá sách, thiếp rất muốn mời nàng về bên cạnh, không biết phu quân có còn ấn tượng hay không?” Du Đồng thấy Phó Dục gật đầu: “Vị trù nương đó chính là Đỗ Song Khê. Khi trước phụ thân bị thương, những món dược thiện đa phần đều là chính nàng ấy xuống bếp, những món ăn mà gần đây phu quân nếm thử ở Nam Lâu, cũng đã phần do nàng ấy nấu. Trù nghệ của Song Khê vượt xa trên cả Hạ Tẩu, thiếp có thể tìm được nàng ấy, cũng nhờ công lao của Tần Nhị công tử.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Y?” Phó Dục bất giác nhíu mày, “Nàng nhờ y giúp đỡ?”
 
Giọng nói của hắn giống hệt những gì nàng đoán, hơi sa sầm.
 
Du Đồng dựa lưng vào khung giường, gật đầu nói: “Đúng. Tần Nhị công tử coi trọng nghĩa khí, không chịu dễ dàng để lộ thông tin của Song Khê, thiếp đã viết một phong thư, nhờ y chuyển đến tay của Song Khê. Song Khê nhìn thấy phong thư đó, cảm thấy có lẽ có thể hợp ý với thiếp nên mới cùng đi đến Tề Châu.”
 
Giọng nói vừa dứt, trong phòng im lặng trong chốc lát.
 
Phó Dục không nói chuyện, chỉ im lặng nhìn nàng, một lúc sau mới nói: “Loại chuyện này, nàng nên tìm ta.”
 
“Phu quân quen biết Song Khê sao?”
 
“Ta quen biết Tần Lương Ngọc.” Hắn nói.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dăm ba câu nói, bầu không khí trong phòng hơi đình trệ, Du Đồng ngước mắt, nhìn thấy một ít không vui ẩn giấu dưới đáy đôi mắt sâu thẳm đó.
 
—— Giống hết những gì nàng đoán, hắn giống hệt Lão phu nhân, không muốn để nàng qua lại với nam nhân bên ngoài.
 
Du Đồng hơi nhức đầu, bước đến gần Phó Dục hơn một chút, cố gắng để giọng nói nhẹ nhàng điềm đạm, “Chuyện thiếp có thể giải quyết, cần chi buộc phải làm phiền phu quân đây? Chuyện bên ngoài rất phức tạp, phu quân thường xuyên bận đến mức chân không chạm đất, cũng không thể có chút xíu chuyện đã đến trước mặt chàng gây phiền phức đi. Huống chi, ta không hề quen biết Song Khê, tùy tiện đi tìm nàng ấy, khó tránh khỏi sẽ khá đột ngột, phu quân quyền cao chức trọng, có kiên nhẫn đi thuyết phục y giúp đỡ hay sao?”

 
Nói đến cuối cùng, nàng đã đi đến trước mặt Phó Dục, đầu hơi ngẩng lên, mắt hạnh đẹp như sao.
 
Ánh mắt Phó Dục dừng lại trên mặt nàng, đôi môi hơi động đậy nhưng không nói chuyện.
 
Ý của nàng, dĩ nhiên hắn hiểu, trên vai hắn gánh vác an nguy của bách tính và binh mã Vĩnh Ninh, quả thực không thể phân tâm sắp xếp mấy chuyện nhỏ nhặt này.
 
Nhưng cảnh tượng lúc nãy vẫn làm lòng hắn sáng tỏ——Du Đồng mỉm cười nói cảm tạ, Tần Lương Ngọc lịch sự gật đầu, nét mặt hai người đều thẳng thắn nhưng lại giống như bạn cũ gặp lại nhau, Tần Lương Ngọc giống như có thể biết được những gì nàng nghĩ. So sánh ra thì người làm phu quân như hắn tuy có thể ôm nàng vào lòng, cùng nàng chung chăn chung gối nhưng dường như biết rất ít những gì nàng nghĩ.
 
Giống như có một cây gai kẹt trong cổ họng, không nhổ ra được cũng không nuốt xuống được.
 
Phó Dục nhìn chằm chằm Du Đồng, sắc mặt không hề tức giận, một lúc sau mới nói: “Sau này nếu có chuyện, nàng có còn tìm y giúp đỡ?”
 
“Nếu tình thế bắt buộc, sao lại không thể?” Du Đồng dịu dàng đứng đó, không hề né tránh.
 
Giọng điệu không mặn không nhạt này làm cho cổ họng Phó Dục chợt nghẹn lại, một lát sau giống như hơi chán nản, bỗng chợt duỗi tay ôm chặt lấy eo nàng.
 
“Ta mới là phu quân của nàng!” Hắn cắn răng nói.
 
Eo Du Đồng giống như bị kiềm gắp than chạm trúng, sống lưng chợt căng cứng, ngay cả thứ trong lồng ngực cũng đập nhanh vài lần, “Thiếp… biết nha. Nhưng mà——” Nàng nhìn thấy chóp mũi sắp dán chặt vào mặt nàng đó của Phó Dục, lui về phía sau nửa bước, lén nhìn vẻ mặt của hắn: “Chuyện thiếp có thể giải quyết, không cần làm phiền chàng.”
 
Lời này không hề gãi đúng chỗ ngứa.
 
Ánh mắt Phó Dục hơi sâu, cái gai kẹt trong cổ họng buột ra khỏi miệng, “Nhưng y là một nam nhân.”
 
Giống như thanh kiếm ngắn treo trên đầu cuối cùng cũng rơi xuống, leng keng một tiếng chạm xuống đất.
 

Trong lòng Du Đồng chợt nhẹ nhõm, một lúc sau mỉm cười chế nhạo: “Hóa ra chuyện phu quân để ý là chuyện này.” Nói xong, nhẹ nhàng gỡ cánh tay Phó Dục đang quấn trên eo xuống, ánh mắt cũng mang theo sự không vừa lòng: “Thiếu phu nhân của Nam Lâu thì nên ở sâu trong trạch viện, hiếu kính trưởng bối, hầu hạ phu quân, không thể qua lại với nam nhân bên ngoài một chút xíu nào, cho dù hai người thẳng thắn, không hề suy nghĩ dối gian chút nào. Nếu muốn ra khỏi cửa khuây khỏa, cũng phải được trưởng bối cho phép, có đúng không?”
 
Tay Phó Dục chợt rỗng, chỉ cảm thấy lời này giống như từng nghe thấy qua.
 
Gần trong gang tấc, giọng nói hơi thở của nàng dịu dàng, mùi hương thoang thoảng nhàn nhạt giữa kẻ tóc tỏa ra đến chóp mũi hắn, tướng mạo xinh đẹp, làn da mềm mại.
 
Tư vị nơi môi đỏ răng trắng đó, càng làm cho người ta nhớ mãi không quên.
 
Rõ ràng là một mỹ nhân dịu dàng yểu điệu, cũng biết thẹn thùng né tránh, tính tình lại cực kì bướng bỉnh, không biết đang cố chấp chuyện gì.
 
Phó Dục giơ tay xoa hai đầu chân mày, giọng điệu cũng trở nên bình tĩnh.
 
“Quy tắc trong phủ là như thế, nàng là Thiếu phu nhân của Nam Lâu, càng phải để ý. Giống như ta thống lĩnh binh mã thì phải nghiêm túc tuân thủ quy tắc trong quân, chưa từng phạm sai lầm, chính mình làm gương ngay thẳng mới có thể dùng quy tắc đó ràng buộc người khác. Nếu không, ta không tuân thủ quy tắc nhưng muốn người khác tuân thủ, nếu người khác phạm sai lầm, lấy đâu ra sức mạnh mà trừng phạt họ?”
 
Đạo lý này, dĩ nhiên Du Đồng hiểu rõ.
 
Phó gia nắm giữ binh quyền nhiều năm nay, có thể có được sự hưng thịnh như ngày nay, không thể không kể đến kỷ cương nghiêm minh trong quân đội.
 
Một nhóm nữ nhân trong nội trạch, nếu muốn yên ổn không có chuyện gì, quản lý nghiêm khắc một chút cũng không có gì đáng trách. Nếu Phó Dục đã nói thế, xem ra là làm theo cách trị gia nghiêm minh đó của Lão phu nhân, trong đó có sự khác biệt về cấp bậc chủ tớ, cũng có sự phân chia nam nữ trong ngoài. Nhưng quân đội là nơi có kỷ luật nghiêm khắc nhất trên đời, gia quy nghiêm khắc giống như Phó gia thế này cũng hiếm thấy ở nơi khác.
 
Tuy nàng hơi rung động với Phó Dục nhưng vẫn chưa đến mức bằng lòng vì hắn mà mua dây buộc mình.
 
Sau tất cả vẫn là hai người có tham vọng khác nhau, thứ theo đuổi cũng khác nhau mà thôi. 
 
Du Đồng thở dài một hơi, cặp mày xinh đẹp hơi chau lại, “Thân là Thiếu phu nhân Nam Lâu, quả thực nên lấy mình làm gương nhưng thiếp thật sự không thích những quy tắc này. Thế nên, Tướng quân——” Nàng vô thức thay đổi xưng hô, “Thiếp ở tại vị trí này, chưa chắc có thể lấy đức làm người khác tin phục, phu quân hòa ly thú thê khác, nhất định có thể tìm được người có thể đảm nhận trọng trách này. Còn về thiếp, tính tình quá dễ dãi, e là không có phúc khí này.”
 

Nàng nói xong, cắn môi lén quan sát nét mặt của hắn, có lẽ là sợ Phó Dục tức giận nên giả vờ đi đóng cửa sổ, cách xa hắn vài bước.
 
Phó Dục vẫn đứng tại chỗ cũ, đáy mắt âm trầm, nét mặt lạnh lùng.
 
Tối đó ở trong Nam Lâu, nàng nói để ý đến hoàn cảnh bị lạnh nhạt lúc mới vào Phó gia, sau khi hắn nghĩ lại, tự biết cách làm việc ban đầu không ổn nên đã nói xin lỗi với nàng, hứa rằng sau này sẽ bảo vệ nàng. Đến mức nàng muốn ra thành khuây khỏa, hắn cũng vui vẻ đồng ý, bớt chút thời gian dẫn nàng ra ngoài.
 
Ai ngờ nàng còn có thái độ như thế này!
 
Nhiều nữ nhân trên dưới Phó gia như thế, mẫu thân của hắn, muội muội, bá mẫu và mấy vị đường tẩu của chi trưởng đều ở trong phủ sống rất tốt. Mà trong ngoài Nam Lâu có Chu cô trông nom, Phó Dục âm thầm chống lưng, nửa năm nay cũng coi như suôn sẻ, chưa xảy ra sai sót gì. Nàng thân phận tôn quý ở trong phủ, có một nhà bếp nhỏ đầy đủ như thế, còn có chỗ nào không vừa lòng chứ?
 
Nhưng nàng lại như thế, chỉ muốn rời đi.
 
Tề Châu to như thế, người muốn gả vào Phó gia đều có thể xếp thành đội ngũ ra trận đánh giặc rồi nhưng nàng lại vứt như vứt giày.
 
Nữ nhân này, lúc dịu dàng thì ánh mắt long lanh như nước mùa Xuân làm người khác chìm đắm, lúc cười nói dịu dàng thì nét mặt như hồ ly thành tinh làm người khác ưa thích nhưng lúc cáu kỉnh lạnh nhạt với hắn thì lại là lòng dạ sắt đá, trở mặt vô tình như thế.
 
Cứ như ở trong lòng nàng, một nam nhân như hắn không đáng kể gì vậy.
 
Phó Dục chỉ cảm thấy lồng ngực giống như bị một cục bông chặn lại vậy, cực kì khó chịu, nhìn nàng chậm rì rì đóng cửa sổ, chỉ để lại bóng lưng và phía sau đầu cho mình. Tính tình hắn kiêu ngạo, không nói ra được lời mềm mỏng dỗ dành người khác, cũng không làm ra được chuyện giả vờ mượn rượu giở trò lưu manh giống lần đó, Phó Dục chỉ cảm thấy tức ngực hụt hơi, dứt khoát xoay người đi ra khỏi phòng, sai người dẫn ngựa và lấy cung tên, một mình phi như tên bắn đi vào rừng rậm săn bắn.
 
Đợi đến lúc Du Đồng đóng cửa sổ quay người lại, trong phòng đã không còn một ai.
 
Bước chân của Phó Dục đã đi xa, chỉ còn lại bóng lưng chợt lóe lên nơi ngã rẽ, người hầu chờ lệnh ở nơi xa khom người tiễn bước.
 
Rõ ràng, vị gia này lại là tức giận bỏ đi.
 
Du Đồng lắc đầu, tự mình đi đóng cửa phòng, đến trên tháp nghỉ ngơi một chút.
    ……
 
Tỷ đệ Phó Chiêu và Tần Thao Ngọc săn bắn chuyến này, thu hoạch khá phong phú.
 

Bởi vì nghe nói Phó Dục đã ra ngoài, Phó Chiêu cũng không nán lại, cũng giao những món săn được cho người khác đi rửa sạch lột da, sau đó cùng Tần Thao Ngọc cưỡi ngựa đi chơi. Rốt cuộc thì Phó Lan Âm cũng không dồi dào tinh lực bằng các thiếu niên, vui mừng hứng khởi chơi đùa nửa ngày, cũng khá mệt mỏi, nhìn thấy Du Đồng đi dạo trên đê cát nên đi cùng nàng.
 
Đã là buổi chiều, mây mỏng che khuất ánh mặt trời, gió mát thổi chầm chậm, thời tiết dần mát mẻ.
 
Hiếm khi Du Đồng ra ngoài một chuyến, nhìn thấy Phó Dục chạy không thấy tung tích nên cũng không đợi hắn, thấy Phó Lan Âm có hứng thú đi du hồ, tẩu tử và tiểu cô hai người lấy một chiếc thuyền, chèo thuyền du ngoạn cho khuây khỏa. Mặt nước ở Vân Hồ khá rộng, giữa hồ lác đác vài hòn đảo nhỏ, chỉ rộng bằng hai ba gian phòng, bên trên hoặc xếp đá hoặc xây đình tạ, giữa đảo cây cỏ sum suê, gió thổi xì xào.
 
Ngước mắt nhìn trời cao mây thẳm, non xanh nước biếc, một chiếc thuyền đơn độc nổi trên mặt nước, thoải mái mà tự do.
 
Bãi săn Vân Hồ này có quan phủ nhúng tay, bên trong thường xuyên có quý nhân lui tới, lại nuôi dưỡng động vật hoang dã để săn bắn, để tránh cho các quý nhân xảy ra sự cố, thường xuyên có binh sĩ mặc thường phục đi tuần tra. Người hầu hạ Du Đồng và Phó Lan Âm này tuy vẻ ngoài bình thường nhưng chèo thuyền lại khá vững, Du Đồng ôm gối ngồi ở đầu thuyền, bên tay có một vò rượu trái cây ngọt dịu mát lạnh, câu có câu không nói chuyện phiếm cùng Phó Lan Âm, chỉ cảm thấy dễ chịu trong lòng.
 
—— Nếu như có thể đến du hồ vào buổi tối, nhìn lên cả bầu trời sao, ngủ trên thuyền, càng không biết là tư vị sâu sắc đến nhường nào.
 
Cái gọi là “Tuý hậu bất tri thiên tại thuỷ, mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà.” (1) Du Đồng say mê đã lâu.
 
(1) Raw là:醉后不知天在水,满船清梦压星河, dịch thơ là: “Say rồi chẳng biết trời trong nước. Thuyền nặng đè sao dưới mộng thanh.” (Nguồn: Một trăm bài thơ Đường, NXB Đồng Nai, 2002). Dịch nghĩa là: Sau khi say rượu không biết những ngôi sao trên trời phản chiếu vào trong nước, trong giấc mơ trong trẻo, ta cứ như ngủ trong một dãy ngân hà rực rỡ.
 
Hai người dạo hồ không mục đích, lúc sắp đến chạng vạng, lên bờ ở góc Tây Nam, cưỡi ngựa về khách xá, Phó Chiêu và Tần Thao Ngọc đã quay về, chỉ không thấy bóng dáng Phó Dục và Tần Lương Ngọc. Nghe nói Tần Lương Ngọc được quản sự của bãi săn mời đi, không thoát thân được, mà Phó Dục thì quân vụ quấn người, hành tung thường xuyên xuất quỷ nhập thần, cũng không ai biết hắn đi đâu.
 
Phó Chiêu chơi đùa đến mức đói bụng, nghe nói những món dân dã săn bắt được đã sơ chế xong nên sai người bày lên giá sắt để nướng, bên cạnh đốt lửa trại mua vui.
 
Tất cả dụng cụ bếp và gia vị đều có sẵn, thịt sống bày trên án, bên cạnh xếp ngay ngắn cây trúc que sắt dùng để nướng món ăn.
 
Lúc nhỏ Phó Chiêu luyện võ, tuy mấy năm nay không gia nhập vào quân doanh nhưng thân thủ không hề thụt lùi, đặt cán dao lên tay, cắt thịt thỏ, thịt hươu thành khối vụn, đâm vào que xiên. Sau khi Phó Lan Âm du thuyền nghỉ ngơi đã lấy lại sức, cũng không để người hầu ở bãi săn gây thêm phiền phức, tự mình bận rộn lấy đĩa đến bên cạnh, mà Tần Thao Ngọc thì ngồi xổm bên cạnh đóm lửa trại, bận rộn thêm than củi, trên khuôn mặt thanh tú lịch thiệp đã dính một ít tro tàn.
 
Công tử tiểu thư nhà quyền quý quan lại, bình thường không cần làm gì hết, lúc này lại vui mừng hứng khởi, không hề qua loa xíu nào.
 
Du Đồng vui mừng nhàn rỗi, ở bên cạnh canh độ lửa nướng món dân dã, xiên đầu tiên đã chín, nhường cho Tần Thao Ngọc trước.
 
Sao Tần Thao Ngọc dám không biết xấu hổ mà cầm chứ, nên gọi Phó Chiêu đến nếm thử.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui