Gả cho gian hùng

Cách nhiều tháng liền, cuối cùng có thể ra thành khuây khỏa, Du Đồng chắc chắn rất vui mừng.
 
Lúc trời còn chưa sáng, nàng đã rất phấn khởi thức dậy, mở mắt nằm trên tháp một lúc, không còn buồn ngủ, dứt khoát ngồi dậy đi chải tóc trang điểm, dùng cơm xong thấy sắc trời còn sớm, trước tiên đi dạo một vòng Vọng Vân Lâu ở dốc Bắc, sau đó đi thẳng đến Thọ An Đường.
 
Đến chỗ rẽ, quả nhiên Phó Dục cũng bước nhanh đến.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cách một đoạn hành lang, lúc Du Đồng nhìn thấy dáng vẻ của hắn, ánh mắt bất giác chợt dừng lại.
 
Hôm nay hắn rõ ràng không định đến Nha Thư hay quân doanh, búi tóc ngay ngắn bằng Ngọc quan, trên người mặc trường sam giao lĩnh màu xanh thẫm, chất vải cực kì tốt, quý giá mới tinh. Giữa vòng eo rắn chắc, bình thường treo bảo kiếm màu đen tuyền, hoặc điệp tiệp thiết kế phức tạp làm trang sức, dáng vẻ uy nghi làm người khác kính sợ, hôm nay lại chỉ thắt đai gấm, treo ngọc bôi hoa mai. Vốn dĩ Phó Dục có khuôn mặt tuấn tú, dáng người cao lớn, sau khi hơi thu lại khí thế lạnh lùng kiên cường trên người đó thì ngược lại có vài phần khí chất nghiêm nghị của quý công tử nhà quyền quý.
 
Chỉ là dưới chân cứ như mang theo gió, thẳng người lao nhanh đến, ít đi chút ý vị dạo chơi sân vắng.
 
Du Đồng mỉm môi cười, dừng bước đợi hắn.
 
Đợi Phó Dục đi đến gần, cùng nhau đi thỉnh an.
 
Sau vài câu khách khí như bình thường, Phó Lão phu nhân cũng nhìn ra manh mối của việc Phó Dục ăn mặc thế này, hỏi: “Hôm nay không ra phủ sao?”
 
“Muốn đi ra ngoài.” Trước mặt Tổ mẫu, Phó Dục vẫn là dáng vẻ bình tĩnh đoan nghị, “Lan Âm muốn đến Tĩnh An Tự một chuyến.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tĩnh An Tự là nơi mà Hàn thị - thê tử của Phó Huy ở, cách thành Tề Châu chỉ hơn hai mươi dặm, bên trong không nhận hương hỏa của bách tính, cảnh vật xung quanh khá thanh tịnh và đẹp đẽ. Sau khi Phó Huy chết trên sa trường, Điền thị mất con nên ngã bệnh liệt giường, Hàn thị cũng rất đau lòng, miễn cưỡng chống đỡ nỗi đau mất trượng phu chăm sóc mẫu thân trượng phu, đợi sau khi Điền thị chết vì bệnh, bên người nàng ấy không có con lại nhớ thương trượng phu đã mất, nói rằng ở trong phủ mất công đau lòng thêm nên dứt khoát dọn đến chùa ở, niệm kinh thắp hương trước Phật cho trượng phu đã mất.
 
Mấy năm nay, ngoại trừ mỗi năm cùng đi đến Kim Chiêu Tự thắp hương ra thì chỉ thỉnh thoảng qua lại cùng Phó Lan Âm.
 
Phó Đức Thanh từng cho phép nàng ấy cải giá nhưng Hàn thị không muốn nên cũng tùy ý nàng ấy.
 
Tuy Phó Lão phu nhân không thích việc Hàn thị rời phủ ở ẩn nhưng cảm thấy nàng ấy tình sâu nghĩa đậm với tôn tử nên cũng không ngăn cản, bởi vì nghe nói Phó Chiêu cũng muốn cùng về chung nên còn kêu nô tỳ lấy vài món đồ, để Phó Dục tiện đường mang qua.
 
Phó Dục đồng ý, mở miệng nói thêm: “Du Đồng còn chưa từng đến đó, cháu dẫn nàng cùng đi.”
 
“Nàng ở lại trong phủ, cũng không có chuyện gì làm.”
 
Chuyện này vừa hay là chuyện Phó Dục muốn nói.
 

Hắn hơi ngước mắt, liếc nhìn nha đầu phía sau Lão phu nhân, nhẹ nhàng dời đi, không hề tiếp lời.
 
Nhưng Lão phu nhân đã hiểu ý, cho nha hoàn nô tỳ lui đi, nói: “Sao vậy, con có chuyện muốn nói?”
 
“Là chuyện tiệc trăm ngày.” Phó Dục nghiêm mặt, hạ thấp giọng nói, “Từ sau khi mẫu thân qua đời, chuyện trong phủ vẫn luôn do bá mẫu quản lý, chuyện có Lan Âm và Chiêu nhi, bá mẫu cũng khá nhọc lòng, chưa từng xảy ra sai lầm. Yến tiệc thế này, nô tỳ bên người bá mẫu cũng đủ, nếu quá bận thì Du Đồng giúp đỡ cũng được, nếu nói là giúp đỡ lo liệu, e sẽ làm cho bá mẫu nghĩ nhiều.”
 
Trước giờ hắn không hề hỏi đến chuyện nội trạch, bây giờ đột nhiên nhắc đến, chắc phải có nguyên do.
 
Lão phu nhân theo bản năng nhìn về phía Du Đồng thì nhìn thấy nàng cúi mắt chỉnh sửa tay áo, không có gì khác lạ.
 
Cảm giác đầu tiên hiện lên trong suy nghĩ của Lão phu nhân là không vui, cho rằng Du Đồng lười biếng không muốn ra sức nên mới nhờ Phó Dục nói giúp. Nhưng suy nghĩ này rất nhanh đã bị đè lại, sau khi bà có tuổi tuy dễ xử sự theo cảm tính nhưng chưa đến mức hồ đồ, đôi mắt hơi vẩn đực đó nhìn kỹ Phó Dục một lúc, lại nhìn Du Đồng, mới nói: “Con muốn nói, chuyện nội trạch, trước tiên đừng để nàng nhúng tay vào?”
 
“Du Đồng còn nhỏ, chăm sóc sinh hoạt thường ngay của tôn nhi là được, không cần đến chỗ bá mẫu gây phiền phức.”
 
Ngữ khí Phó Dục chắc chắn, gần như là không thể nghi ngờ.
 
Lão phu nhân thấy Phó Dục nói chuyện nghiêm túc, ngại có Du Đồng ở đây nên không hỏi kỹ, chỉ gật đầu đồng ý.
 
Du Đồng ở bên cạnh lại len lén lau mồ hôi——hôm qua lúc Lão phu nhân có sắp xếp như thế, nàng đã cảm thấy vẻ mặt của Thẩm thị hơi lạ, nghĩ rằng tuy thế hệ huynh đệ con cháu của Phó gia hòa thuận nhưng rốt cuộc cũng ở địa vị cao, binh quyền thế lực chính trị đều chia ra nằm trong tay huynh đệ Phó Đức Thanh, lợi ích dây dưa phức tạp nên nàng mới dò hỏi thái độ của Phó Dục. Ai biết sáng sớm hôm nay hắn lại nghiêm túc nhắc đến chuyện này với Lão phu nhân, không muốn để nàng đụng đến đồ của Thẩm thị. 
 
Có thể thấy, Phó gia ngồi trên quyền thế phú quý, thật ra cũng ẩn giấu nhiều chỗ nhạy cảm.
 
Có thể làm cho Phó Dục đặc biệt nhắc đến, chắc chắn những tranh chấp nội trạch nghiêm trọng hơn nàng nghĩ nhiều.
 
Nàng có thể tránh được dĩ nhiên là chuyện tốt nhất.
 
Thế nên âm thầm thở phào một hơi, nheo mắt nhìn nét mặt của Phó Dục.
 
Người đó không hề nói gì, cho nàng một ánh mắt chỉ có thể hiểu ngầm chứ không thể truyền đạt bằng lời.
 
Du Đồng suy nghĩ cả buổi cũng không rõ được ý nghĩa của ánh mắt đó, bởi vì trong lòng chứa đựng bí mật nhìn thấu chuyện Phó gia mưu đồ thiên hạ, sợ sau khi bị Phó Dục nhìn thấu sẽ phiền phức hơn, tạm thời cũng không dám hỏi nhiều, chỉ đi đến Tà Dương Trai.
 
Đến nơi đó, quả nhiên tỷ đệ Phó Lan Âm và Phó Chiêu đã thay y phục nhẹ nhàng, bốn người cưỡi ngựa ra phủ, đi thẳng ra ngoài thành.
    ……

 

Tĩnh An Tự ở không xa thành, cưỡi ngựa phi nhanh, cũng chỉ thời gian hai nén hương mà thôi.
 
So với những ngôi chùa nổi tiếng nguy nga lộng lẫy, hương khói hưng thịnh ở Tề Châu thì ngôi Phật tự tọa lạc dưới chân núi này cực kì thanh tịnh vắng vẻ, ngay cả cửa chùa cũng không có sửa chữa. Tường son vây quanh mấy tòa Phật điện, phía sau có tịnh xá, bên trong là mấy ni cô tu hành mà Phó gia mời đến. Hàn thị không hề xuất gia, ở trong tiểu viện ngoài tường, bên người có bốn nha đầu nô tỳ chăm sóc, cũng không chịu ràng buộc của thanh quy giới luật. Nhưng mà nghe nói tính tình nàng dịu dàng, vốn dĩ không thích thức ăn mặn, món ăn cũng chủ yếu là món thanh đạm.
 
So với nhà cửa hiên ngang, phòng ốc sang trọng ở Phó gia thì viện này có thể coi như rất mộc mạc.
 
Nhưng ngoài sự mộc mạc ra thì cũng có khá nhiều chỗ lý tưởng, ví dụ như phía sau chùa núi non trùng điệp, cách không xa sóng nước dập dềnh, cực kì thích hợp để tu thân dưỡng tính.
 
Có uy danh của Phó gia trấn áp, những kẻ xấu ai cũng né xa.
 
Nhàn tản ở một nơi mà mặt sau là núi mặt trước là sông bậc này, Du Đồng quả thật khâm phục ánh mắt của vị Đại tẩu này.
 
Bởi vì Phó Huy và Điền thị đã mất nhiều năm, sau khi Phó Lan Âm hết đau lòng, hiện giờ nàng ấy đã nghĩ thoáng hơn, sau khi đến bên trong viện, đem hết tất cả những món đồ của Thọ An Đường đưa cho Hàn thị, nói chuyện cả buổi trời, mới lưu luyến bước ra. Lúc đến bên ngoài chùa, còn than khẽ rằng: “Đại tẩu ở nơi đây, cũng không dễ dàng.”
 
Du Đồng khó tránh khỏi ngạc nhiên, “Tại sao thế?”
 
“Đại tẩu nhìn thì trầm tĩnh nhưng thật ra rất giỏi, trước đây Tổ mẫu rất thích nàng, thường xuyên để nàng giúp đỡ thu xếp chuyện trong phủ. Nếu không phải chuyện của đại ca làm nàng đau lòng thì ở trong phủ cũng tốt hơn là ở đây lẻ loi hiu quạnh.”
 
Nghe thấy lời này, Hàn thị hoàn toàn không phải vì thích ở trên núi nên mới đến đây.
 
Thế một vị thiếu phu nhân nhà quyền quý như nàng ấy tại sao phải trốn đến nơi này?
 
Sau khi đường huynh Phó Huy chết trên sa trường, vị ở chi trưởng đó bởi vì có mang di phúc tử, hiện giờ có nhi tư bên người, cuộc sống cực kì tôn quý, cho dù Hàn thị không có con nối dõi, với tính tình khoan hậu của Phó Đức Thanh, chắc chắn sẽ không bạc đãi. Nhìn vào thái độ của Phó Đức Thanh và Phó Lan Âm, nàng ấy không hề có mẫu thuẫn gì với công công và tiểu cô, Lão phu nhân chịu gửi đồ cho nàng ấy, rõ ràng cũng sống chung khá tốt, nếu đã như thế thì tại sao lại dọn ra khỏi Phó gia ở một mình?
 
Bên trong chuyện này chắc chắn có nguyên do, làm người khác tò mò.
 
Lúc đó Phó Lan Âm không đến mười tuổi, chắc hẳn cũng không biết nội tình bên trong. Mà Du Đồng gần như không hề quen biết với Hàn thị, dĩ nhiên không thể tùy tiện hỏi thăm.
 
Nghĩ một lúc cũng chỉ có thể quay về thử hỏi thăm Chu cô.
 
Nhưng mà lúc này lại không cần bận tâm chuyện này nữa.
 
Hiếm khi Du Đồng ra ngoài một chuyến, sao có thể lãng phí cho được?
 

Cưỡi ngựa dọc theo đường núi, buổi sáng không nóng lắm, dạo dưới bóng cây, hai bên núi non xanh thẫm, nhấp nhô trùng điệp, thỉnh thoảng gặp phải dòng suối trong vắt, tiếng nước róc rách, cho dù chỉ là cưỡi ngựa đi chầm chậm, cảm giác tự tại không ràng buộc đó cũng làm người ta vui mừng. Nàng mừng rỡ giống như chú chim trong lồng được ra ngoài vậy, dựa vào kỹ thuật cưỡi ngựa khá tốt, nhìn trái ngó phải, vui mừng dễ sợ.
 
Hiếm khi Phó Dục có lòng dạ thảnh thơi ra ngoài du ngoạn nên đi theo bên cạnh, từ Tĩnh An Tự đi về phía Nam, đi thẳng đến bãi săn bắn Vân Lâm.
 
Ai ngờ đến nơi đó lại gặp được người quen.
    ……
 
Bãi săn Vân Lâm là khu vực săn bắn lớn nhất ở thành Tề Châu.
 
Núi rừng trong hàng trăm dặm xung quanh bị vây lại, bên trong nuôi đủ loại động vật, có thể để mọi người thám hiểm săn bắn, đi về phía Bắc sẽ là Vân Hồ, trong như mặt gương, dưới bóng cây thấp thoáng bờ đê cát, đi chầm chậm quanh hồ, phong cảnh cực kì đẹp. Người kinh doanh khu vực săn bắn này là phú thương lớn nhất vùng Tề Châu, sau lưng cũng có quan phủ chống lưng, gần hồ xây dựng quán xá trạch viện cung cấp nơi nghỉ ngơi ngủ lại, cũng có khá nhiều đầu bếp giỏi nướng các món dân dã đợi lệnh, các loại đồ dùng gia vị cũng đầy đủ hết, lúc nào cũng sẵn sàng để chế biến.
 
Khi các nhà quyền quý ở thành Tề Châu đi săn bắn cũng đều thích đến bãi săn Vân Lâm.
 
Chỗ cửa vào bãi săn là quán xá chi chít xung quanh hồ, Phó Dục ra ngoài không dẫn theo người hầu, bởi vì dự định chiều tối nướng món dân dã ăn nên kêu Phó Chiêu đi đặt một quán xá trống.
 
Ai ngờ lúc Phó Chiêu quay lại, ngoại trừ nha bài của quán xá thì còn dẫn theo ba con người sống sờ sờ.
 
Huynh đệ Tần Lương Ngọc và Tần Thao Ngọc, cùng Tần Cửu như hình với bóng với Tần Lương Ngọc.
 
Trước đó Phó Đức Thanh bị thương nặng quay về, bởi vì quân y và lang trung chỉ giỏi trị vết thương ngoài da, không biết điều dưỡng cơ quan nội tạng cho lắm, Phó gia đặc biệt mời riêng Tần Lương Ngọc phối hợp. Khoảng thời gian đó Tần Lương Ngọc cũng cực kì tận tâm, sớm tối đến xem tình hình vết thương của Phó Đức Thanh, đích thân nhìn chằm chằm chuyện bốc thuốc nấu thuốc, ngay cả dược thiện mà Du Đồng làm, hắn cũng đích thân nếm thử, đắn đo tăng giảm có chừng mực. Hơn nữa trước giờ hắn rất kín miệng, cho dù người khác có hỏi đến, cũng chỉ nói là Phó Chiêu bị thương, hắn không chịu được sự cầu xin của đệ đệ nên mới đến nhà hai ba lần mỗi ngày, chưa từng để lộ bất kì tin tức nào.
 
Phó Đức Thanh có thể chịu đựng vượt qua giai đoạn yếu ớt ban đầu, nhanh chóng hết bệnh, không thể không nhắc đến công lao của Tần Lương Ngọc.
 
Mà bình thường hắn ta chẩn đoán điều dưỡng cho nữ quyến Phó gia cũng cực kì dày công.
 
Vốn dĩ Phó Dục dự định đặc biệt đến nhà nói lời cảm tạ, chỉ là trước đó vừa mới về đến Tề Châu đã bị phái đi ổn định biên cương, lần này hiếm khi rảnh rỗi, lại cùng thê tử đi khuây khoả hóng gió, còn chưa kịp đến đó. Bây giờ bất ngờ gặp được, lập tức quay người xuống ngựa, vứt bỏ thân phận tôn quý của Phó sứ Binh mã đó, cực kì khách khí chắp tay nói: “Tần Nhị công tử.” 
 
“Phó Tướng quân.” Tần Thao Ngọc và Tần Cửu cùng lúc hành lễ.
 
Tần Lương Ngọc cũng ôm quyền trả lễ, trên mặt mang theo thái độ ôn hoà, nghiêng đầu nhìn thấy Du Đồng, cũng hành lễ hỏi thăm.
 
Mặt nước hồ xanh thẳm phản chiếu ánh mặt trời và bóng mây, hắn ta áo gấm màu trắng ngọc ngay thẳng, dáng người cao lớn thanh tú, có thể gọi là người khiêm tốn ôn hoà như ngọc.
 
Du Đồng mỉm cười uốn gối hành lễ.
 
Đang là bữa trưa, thời tiết nóng ngực, lúc Phó Dục hành quân đã quen chịu khổ, không để ý chút ít nắng nóng oi bức đó. Phó Lan Âm và Du Đồng lại là nữ nhi gia, cho dù có vui mừng thích thú vì được khuây khoả đi dạo vùng núi nhưng xóc nảy trên lưng ngựa quá lâu cũng cảm thấy mệt, lấy được nha bài đã muốn đi đến quán xá hóng mát, ngồi nghỉ một chút.
 
Phó Dục đã mời huynh đệ Tần gia cùng đến đó, cùng dùng cơm để nói lời cảm tạ với Tần Lương Ngọc.
 
Món ăn dĩ nhiên phong phú tinh xảo, chỗ này thu hút du khách bằng việc săn bắn, món ăn cũng chủ yếu là món dân dã, thịt hoẵng, thịt thỏ, thịt hươu, gà rừng được chế biến tinh xảo ngon miệng, kết hợp cùng nấm và rau dại vùng núi rừng, cực kì ngon miệng.
 

Ăn thoả mãn xong thì Phó Chiêu đã khôi phục tinh thần, nhìn vào rừng rậm trải dài bên ngoài mà nóng lòng muốn thử.
 
“Mấy ngày trước ở suốt trong phủ, cũng không thể ra ngoài cử động gân cốt, Nhị ca——” Cậu nhìn nhìn Phó Dục, ánh mắt khẩn thiết, “Lần này để cho đệ và Thao Ngọc đi săn, săn một đống món dân dã đem về, để mọi người nếm thử, thế nào?” Nói rồi, còn nhìn về phía Tần Lương Ngọc giống như trưng cầu ý kiến vậy.
 
Y thuật của Tần Lương Ngọc tuyệt vời nhưng kiếm thuật lại bình thường, hôm nay ra ngoài chỉ là đi cùng đệ đệ mà thôi.
 
Nghe thấy chỉ mỉm cười, không tỏ rõ ý kiến.
 
Ánh mắt của Tần Thao Ngọc ở bên cạnh nhanh chóng liếc nhìn vào người Phó Lan Âm một cái, muốn nói lại ngừng.
 
Phó Dục thì lặng lẽ uống tràm gật đầu nói: “Cũng đúng, xem thử xem gần đây đệ có tiến bộ hay không.”
 
—— Hắn chinh chiến sa trường đã quen, không đam mê chuyện săn bắn cho lắm, mà Du Đồng là một mỹ nhân yểu điệu, tuy biết cưỡi ngựa nhưng ngay cả cung cũng không giương được, cầm tên cũng uổng công, đến săn bắn cũng chỉ là muốn tham quan cho vui, muốn thưởng thức món ăn dân dã, cũng chỉ có hai thiếu niên Phó Chiêu và Tần Thao Ngọc này ra tay. Nghe đệ đệ xung phong nhận việc, dĩ nhiên đồng ý.
 
Du Đồng ở bên cạnh nghe thấy, đáy lòng liên tục thở dài.
 
Hai huynh đệ này, e là đều mù hết rồi đi?
 
Cho dù Phó Lan Âm là nữ nhi nên tính tình e thẹn, không dám để lộ quá rõ ràng nhưng đôi mắt kia của Tần Thao Ngọc lại liếc nhìn khuôn mặt của Phó Lan Âm không biết bao nhiêu lần. Hơn nữa mỗi lần đều giả vờ như tùy ý lướt qua, tự cho rằng không ai nhìn thấy, rõ ràng là nam nữ thiếu niên đều ôm tâm sự, đang tự mập mờ, muốn nói lại thôi. Lần trước Tần gia bày yến tiệc, Phó Lan Âm đi chơi xúc cúc, lúc quay về vẻ mặt vui vẻ, còn mang theo vài phần e thẹn. Lần này hiếm khi gặp nhau lúc săn bắn, Phó Chiêu kéo riêng Tần Thao Ngọc đi săn bắn, khác gì chia rẽ uyên ương?
 
Nàng âm thầm thở dài một tiếng, nhắc nhở nói: “Lan Âm đi không? Tỷ thấy muội cưỡi ngựa thành thạo, chắc hẳn cũng biết săn bắn?”
 
“Dĩ nhiên biết, không hề kém Chiêu nhi đâu.” Ánh mắt Phó Lan Âm nhìn chằm chằm tách trà, không nhìn vào mắt ai, ý cười nơi khóe môi nhạt đến mức không phát hiện ra.
 
Du Đồng nói: “Chi bằng muội cũng thử xem, xem thử giỏi hơn Chiêu nhi mấy phần.”
 
Lời này đúng ý của Phó Lan Âm, nhìn về phía Nhị ca, thấy Phó Dục không phản đối, lập tức nói: “Được ạ.”
 
Dĩ nhiên Phó Chiêu vui mừng đồng hàng cùng tỷ tỷ, ba người nghỉ ngơi chốc lát sau đó thu xếp cung và ngựa đi về phía rừng rậm săn bắn.
 
Còn lại Tần Lương Ngọc và Tần Cửu tự mình quay về quán xá, Du Đồng và Phó Dục đi vào phòng bên cạnh nghỉ trưa.
 
Mùa này thời tiết nóng, trong quán xá có bóng cây che khuất, cũng coi như mát mẻ, nghỉ trưa đắp một chiếc chăn mỏng là được, cũng không cần người hầu hạ. Du Đồng tự đi giũ mở chăn mỏng, Phó Dục đứng bên cạnh bàn, nhìn bóng lưng duyên dáng của nàng, do dự một lúc mới giả vờ như tùy ý nói: “Khi nãy ta đặc biệt cảm tạ vì vết thương của phụ thân, nàng lại cảm tạ Tần Lương Ngọc là có nguyên do khác sao?”
 
Lúc Du Đồng đặc biệt nâng tách trà cảm ơn Tần Lương Ngọc, hắn liếc nhìn qua, ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ.
 
Lúc đó Du Đồng không tiện giải thích, thấy Phó Dục chốc chốc lại nhìn nàng nên nổi lên ý muốn nghịch ngợm, đợi nhìn xem phản ứng của hắn. Quả nhiên, vị gia này nhịn cả buổi trời, cuối cùng cũng chịu hỏi ra.
 
Tức thì đặt chăn mỏng xuống, quay người nhìn Phó Dục mỉm cười, nói: “Đúng vậy.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui