Trong Thọ An Đường, lúc này Du Đồng đang dùng tăm xiên lê ăn.
Thịt quả lê Hương thượng hạng, thịt ngọt mọng nước, giòn tan ngon miệng. Bên ngoài đang là lúc nóng nhất của mùa hè, ánh nắng chiếu vào làm da đầu nóng ran, trốn trong phòng cũng không coi là quá oi bức, Phó gia đã xây một hầm băng khá lớn, những ngày mùa đông chứa đầy băng, hiện giờ lấy ra đựng vào chậu sứ, dùng cánh quạt tản hơi lạnh ra, mát rượi cả phòng, thích hợp để giảm cái nóng mùa hè.
Trong phòng ngoại trừ nàng, còn có Lão phu nhân và Thẩm thị, mẹ con Mai thị.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy người đó vừa mới đến Nhị phòng thăm hỏi tiểu tằng tôn vừa chào đời trong năm nay, cho dù có nô bộc che dù cho nhưng cả đoạn đường qua đây cũng cực kì nóng, ai nấy cũng phe phẩy quạt tròn, xiên hoa quả ăn. Lão phu nhân ngồi trên tháp La Hán được lót chiếu, hỏi thăm mấy chuyện như đứa trẻ gần đây có khỏe không, sữa có đủ không, v.v.
Bà đã lớn tuổi, cực kì sợ say nắng, đứa trẻ đó vẫn còn trong tã lót, không thích hợp ôm ra ngoài chịu tội trong ngày nắng nóng bức, đã nhiều ngày không gặp.
Thẩm thị liền nói cho bà nghe từng chuyện một, còn nói mặt mày đứa trẻ đó khá đẹp, rất có khí khái anh hùng, tương lai nhất định có thể trở thành người trụ cột.
Đứa trẻ còn trong tã lót, có thể nhìn ra vẻ bề ngoài được bao nhiêu cơ chứ?
Cho dù Lão phu nhân biết Thẩm thị đang lấy lòng bà, cũng cảm thấy lời này xuôi tai, nên lại nói: “Tính ra thì, tiệc trăm ngày của đứa trẻ cũng sắp đến rồi. Năm này nhiều việc, bọn họ ở bên ngoài đánh giặc liên tục, nửa năm nay chúng ta cũng không thể mở tiệc chiêu đãi, mời mọi người ngắm hoa, chi bằng nhân cơ hội này, tổ chức một bữa yến tiệc có được không?”
“Nhi tức cũng nghĩ thế.” Thẩm thị biết lắng nghe, “Năm nay chỉ lo đến nhà người khác, trái lại chưa từng làm chủ đãi khách.”
Lão phu nhân gật đầu, “Trước đó nhận được thư, Tu Bình đã thu xếp ổn thỏa chuyện bên ngoài, mấy ngày nay đã có thể quay về. Ngay cả mấy người Huy nhi cũng có lúc nhàn rỗi, có thể quay về ở vài ngày, mấy huynh đệ lần lượt có thể về đến. Hai huynh đệ Chương nhi coi giữ biên cương, năm ngoái cũng không thể quay về, hiếm khi nhàn rỗi, nên náo nhiệt một chút.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm thị lại không biết tin tức này, nghe thấy lập tức vui mừng ra mặt, “Thật sao ạ?”
“Chuyện này có thể giả sao?”
“A di đà phật, cuối cùng cũng có thể quay về một chuyến rồi!” Thẩm thị vỗ vỗ lồng ngực, cực kì vui mừng.
Tuy bà cùng quản lý chuyện trong nội trạch nhưng bởi vì xuất thân không cao, bản lĩnh có hạn, biết chuyện bên ngoài cực kì ít, cũng không dám nhúng tay vào. Ba người nhi tử dưới gối, trưởng tử bảy năm trước chết trên sa trường, chỉ để lại một di phúc tử (1) Phó Thịnh; thứ tử là Phó Chương, sau khi thú thê thường xuyên ngược xuôi bôn ba bên ngoài, nếu không phải năm ngoái về nhà ở lại vài ngày thì gần như không hề có thời gian hành phòng sinh con luôn; nhi tử thứ ba lớn xấp xỉ Phó Dục, thê tử Triệu thị, bởi vì phu thê cách nhau khá xa, cũng chưa có đứa nào.
(1) di phúc tử: raw là 遗腹子, có nghĩa là đứa trẻ mồ côi từ trong bụng mẹ.
Thẩm thị dẫn theo nhi tức và tôn nhi sống qua ngày, quanh năm suốt tháng không nhìn thấy nhi tử, sao có thể không nhớ.
Hiện giờ nghe nói hai người con sắp quay về, vui mừng đến mức tay không biết nên đặt ở đâu, nghe Lão phu nhân nhắc một câu, lập tức bắt đầu thảo luận chuyện yến tiệc trăm ngày.
Tằng tôn đầu tiên của Phó gia là Phó Thịnh nhưng y là di phúc tử, lúc đó Phó Đức Minh bị thương để lại tật, đường đệ Phó Huy chết trên sa trường, Điền thị ngã bệnh liệt giường, trên dưới cả phủ đều buồn bã, cũng không thu xếp lo liệu gì nhiều. Hiện giờ lại có thêm tằng tôn, bốn thế hệ dưới một mái nhà, tiệc trăm ngày này dĩ nhiên phải linh đình.
Mẹ chồng nàng dâu hai người bàn bạc, mẹ con Mai thị cũng giúp đỡ đưa ra biện pháp, sắp xếp những việc cần chuẩn bị, phân công sớm một chút.
Du Đồng ở Phó gia đã lâu, tình cảnh này cũng không thể không quan tâm cho lắm, thỉnh thoảng cũng bàn bạc vài câu.
Trước đây Lão phu nhân đối xử với nàng không lạnh không nhạt, từ sau khi Phó Đức Thanh bị thương được Du Đồng tận tâm chăm sóc thì ít nhiều cũng có chút thiện cảm. Nhìn thấy Thẩm thị nhiều lần nhắc đến Thẩm Nguyệt Nghi, đoán được ý của bà, cũng không để lộ ý thích hay ghét, chỉ dời ánh mắt lên người Du Đồng, nói: “Nguỵ thị gả vào trong phủ đã một năm rồi, tuy nói chuyện nội trạch ta đã giao hết cho bá mẫu con quản lý nhưng Nam Lâu và Tây Lâu cũng có khá nhiều chuyện. Sau này Lan Âm xuất giá, cũng cần con vất vả nhiều hơn, tiệc trăm ngày lần này hãy lo liệu giúp bá mẫu con đi, coi như là đi theo học hỏi.”
Lời này vừa nói ra, Du Đồng và Thẩm thị sững sờ cùng lúc.
—— Sau khi Lão phu nhân có tuổi, Phó gia bày tiệc trong phủ hay đi dự tiệc bên ngoài, tất cả mọi chuyện đều do Thẩm thị quyết định, trước đây lúc có việc, Du Đồng cũng chỉ đi qua ứng phó giúp một tay, chuyện lo liệu đều do Thẩm thị dẫn theo mấy nhi tức bên dưới. Hiện giờ bỗng nhiên muốn nàng giúp đỡ lo liệu, nhúng tay vào tiệc trăm này của chi trưởng, quả thật hơi kỳ lạ.
So với những lãnh đạm và thành kiến trước đó, thái độ giống như khá coi trọng này giống như ngày mưa chợt chuyển thành ngày nắng, để lộ sự kỳ lạ.
Thẩm thị giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó, nhìn về phía Du Đồng, vẫn chưa trả lời chợt nghe ngoài cửa sổ truyền đến giọng nói người hầu vấn an Phó Dục.
Du Đồng giống như là có thần giao cách cảm, ngay lúc giọng nói đó truyền đến đã quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, nụ cười đã hiện lên khoé môi.
……
Sau khi Phó Dục rời đi, Du Đồng quả thực đã do dự vài ngày.
Trước đó nàng chỉ cảm thấy Phó gia gò bó giống như lồng chim, trong khắp phủ, ngoại trừ Lan Âm ra thì không còn gì đáng lưu luyến, người phu quân đó thì kiêu căng ngạo mạn, lạnh lùng nghiêm nghị hung ác, phải giữ khoảng cách. Hoàn cảnh thế này, nàng không muốn ép dạ cầu toàn đi ngược ý muốn của mình mà hầu hạ trưởng bối, chỉ có thể an phận ở một góc, đợi sau khi lấy được thư hoà ly ra khỏi phủ, cầu mong yên ổn qua ngày, đến lúc đó Phó Dục cũng có thể thú hiền thê khác, đẹp cả đôi bên.
Lúc biết được Phó gia âm thầm mưu đồ thiên hạ, có ý định tranh giành thì càng không dám lội vào vũng nước đục này.
Vì thế tối đó trong khách điếm lúc Phó Dục thăm dò đã không hề chần chừ mà nói thẳng từ chối.
Tình thế hiện giờ lại hơi không giống lắm, sự thay đổi thái độ của Phó Dục nằm ngoài dự đoán của nàng, tình hình của Phó gia cũng không tồi tệ như lúc đầu.
Phó gia nổi tiếng Tề Châu, dĩ nhiên có quy củ trói buộc, cũng có khá nhiều chỗ ấm áp, làm nàng lưu luyến. Ví như Phó Lan Âm ngây thơ dễ gần, ví như Phó Chiêu cứng miệng nhưng mềm lòng, ví như Phó Đức Thanh hiền hậu hòa nhã. Gần đây ở trong Tà Dương Trai, tuy mỗi ngày bôn ba tới lui nhưng Du Đồng chưa từng cảm thấy mệt mỏi phiền phức, thậm chí còn mơ hồ mong đợi đến bên đó, cho dù là cùng tỷ đệ Phó Lan Âm ngồi đó nghe Phó Đức Thanh kể về những chuyện bên ngoài cũng được.
Mở một quán thịt nhúng kiếm sống, hành tung tùy ý, không bị gông cùm vàng ngọc trói buộc đôi chân, là điều nàng mong muốn.
Nếu có thể, có một gia đình ấm áp thoải mái, thân thích hòa thuận, có thể thường xuyên sum họp vui vẻ, cũng là điều nàng mong muốn.
Đặt trong thời điểm lúc trước, hai chuyện này không ăn khớp nhau, nàng chưa từng nghĩ đến có thể có được may mắn như thế, hiểu rõ tình thân ở nơi Phó gia ngập tràn thành kiến. Hiện giờ lại dần dần có chút không nỡ, ít nhất là không muốn quá mức độc đoán mù quáng, cắt đứt một cách không rõ ràng, làm cho hoàn cảnh của nàng trở nên lúng túng, cũng làm cho người quan tâm nàng thất vọng.
Những mặt không tốt của Phó gia nàng cực kì rõ ràng, trong lòng đã suy nghĩ vô số lần. Nhưng mặt còn lại của Phó gia thì sao?
Nàng dường như từ đầu đến cuối vẫn đang né tránh, chưa từng suy nghĩ kỹ.
Sau này muốn đi con đường nào, chỉ có tìm kiếm rõ ràng, thử qua mới có thể nghe theo ý muốn ban đầu, đưa ra lựa chọn.
Còn về thái độ của Phó Dục, nàng ít nhất cũng nên hiểu thấu mới đưa ra kết luận.
Sau khi nghĩ thông suốt chuyện này, quả tim mới coi như yên ổn trở lại.
Lúc nãy nghe Lão phu nhân nói Phó Dục sắp quay về, nàng đã cảm thấy vui vẻ, ai biết được trong lúc quay đầu giống như có thần giao cách cảm không giải thích được đã nhìn thấy hắn.
Dưới mũ Ô Kim là khuôn mặt anh tuấn, dáng vẻ nghiêm nghị, khí độ rộng rãi. Đôi mắt đó sâu sắc âm trầm giống như hắc ngọc được đánh bóng, lúc hơi tức giận, tôi tớ khắp phủ không có ai dám nhìn thẳng vào đôi mắt đó, lúc này lại mang theo vài phần gấp gáp, sau khi vào cửa, vừa hay cách cửa sổ va phải ánh mắt của Du Đồng. Bên cạnh cánh cửa màu đỏ thấp thoáng bóng cây tử đằng sum suê, hắn mặc một bộ y phục mùa hè màu xanh biển hồ, tay áo rộng tung bay, dáng người thẳng tắp, phong thái nhanh nhẹn.
Ánh mắt phu thê hai người va phải nhau, mãi đến khi Lão phu nhân thốt lên hỏi là ai, Du Đồng mới quay người lại nói: “Là phu quân đã quay về.”
“Đúng thật là không nhịn được nhắc đến mà.” Phó Lão phu nhân gật đầu, nhìn thấy Thẩm thị giống như đang sững sờ, cũng không để ý, chỉ nghiêng đầu nói: “Nguyệt Nghi, phòng trong có sữa chua giải nhiệt mà Nam Lâu vừa đưa đến, ta có để hai chén cho hai mẹ con cháu, cùng mẫu thân đi vào nếm thử đi.” Giọng nói khách sáo nhưng mang theo ý tứ hàm xúc không cho phép từ chối của người ở địa vị cao trong một thời gian dài, sau đó nhìn Mai thị mỉm cười nhẹ, “Mùi vị đó ngọt thanh vừa phải, Cửu phu nhân có lẽ sẽ thích.”
Đây là có ý muốn hai người rời đi.
Tuy mẹ con Thẩm Nguyệt Nghi là khách nhưng xét về thân phận và bản lĩnh thì kém Phó gia khá xa.
Thường ngày nói cười ở bên là bởi vì mặt mũi của Thẩm thị, hiện giờ nếu Lão phu nhân đã muốn hai người né đi thì sao có thể thờ ơ?
Tuy Mai thị cảm thấy thái độ này kỳ lạ nhưng cũng không dám nán lại, chỉ tươi cười đứng dậy, nói: “Phiền Lão phu nhân lo lắng.” Lúc nói chuyện đã đi vào bên trong theo sự dẫn dắt của Đại nha hoàn ở Thọ An Đường. Thẩm Nguyệt Nghi nghe nói Phó Dục đã quay về, tim đập thình thịch, còn chưa kịp chỉnh lại vẻ bề ngoài, nghe thấy sắp xếp như thế, cũng chỉ có thể đứng dậy đi vào bên trong.
Đợi đến lúc Phó Dục đi qua hành lang, đi vào phòng thì bóng dáng mẹ con hai người cũng vừa vặn di chuyển đến phía sau màn ở phòng trong.
Lúc hắn nhìn qua cửa sổ, ánh mắt chỉ rơi vào người Du Đồng, chưa từng để ý đến mẹ con Thẩm gia, vào phòng chỉ hành lễ với Tổ mẫu và bá mẫu, nhìn thấy bên cạnh Du Đồng có ghế bành trống, nên đi qua ngồi xuống.
Nha hoàn vội vội vàng vàng dâng trà, hơi nóng lượn lờ.
Phó Dục đi mà cả người nóng nực, sao có thể uống trà, nhìn thấy trên bàn tròn nhỏ đang bày trái cây đã cắt sẵn nên lấy que tăm của Du Đồng để xiên ăn.
Ánh mắt hơi ngước lên, vừa lúc nhìn thấy Thẩm thị đang nhìn Du Đồng, giống như quan sát xem kỹ.
Ánh mắt Phó Dục hơi sa sầm, chỉ ho nhẹ một tiếng, Thẩm thị bên kia dường như đột ngột nhận ra, nhanh chóng thu lại ánh mắt.
Tiếng ve trên cây đa già bên ngoài râm ran, cánh quạt trong phòng vang lên nhẹ nhàng, đem đến từng cơn gió mát.
Thẩm thị bừng tỉnh khỏi cơn lơ đãng, bởi vì nhớ đến nhi tử sắp về đến Tề Châu, tạm thời vứt đi ý nghĩ khác, chỉ cười nói: “Chuyến này Tu Bình trở về nhanh nhỉ, ta còn cho rằng phải vài ngày nữa mới có thể về đến. Thời tiết nóng nực, nắng bên ngoài khá chói, quay về còn vội vàng đến thăm Lão phu nhân trước, ngược lại cũng có lòng.”
“Giữa hè nắng nóng, sợ rằng Tổ mẫu không khỏe nên vội vàng qua đây trước.”
Phó Dục tìm bậc thang đi xuống, hỏi thăm sức khỏe của Lão phu nhân thế nào.
Đợi Lão phu nhân nói có lang trung điều dưỡng, sức khỏe không có gì đáng ngại, nhìn thấy đôi mắt Thẩm thị thỉnh thoảng quan sát bên này, dáng vẻ muốn nói lại thôi, đoán được ý của bà nên nói: “Ngày khởi hành của hai vị đường huynh xấp xỉ với nhau, chỉ là cháu vội vàng giải quyết công việc, nhanh hơn một bước. Không quá tối mai, bọn họ sẽ lần lượt về đến, bá mẫu cũng có thể chuyển lời cho bá phụ một tiếng.”
Chuyện này quả thực làm cho Thẩm thị vui mừng nhìn ra bên ngoài, nghĩ đến nên quay về chuẩn bị ít đồ đợi hai nhi tử quay về nên ngồi không yên, mượn cớ rời đi.
Trước mặt Tổ mẫu thì Phó Dục không nói nhiều cho lắm, ngồi đó cũng buồn chán, nếu đã hỏi thăm thì cũng dẫn theo Du Đồng ra ngoài.
……
Ánh nắng bên ngoài đang lúc nóng nhất, thỉnh thoảng có vài gợn mây trôi qua, cũng được mát rượi chốc lát.
Từ Thọ An Đường đến Nam Lâu, trên đường có hành lang và bóng cây, lúc Du Đồng đến đã che ô, đặt ở cửa Thọ An Đường, nan trúc chuôi trúc, tán ô màu đen vẽ màu, có nó che nắng nên trên đường cũng không quá giày vò. Chỉ là Phó Dục dáng cao chân dài, nàng không tiện lấy ô đụng trúng đầu hắn nên chỉ có thể cố gắng giơ lên cao.
Tay áo trượt xuống, lộ ra cổ tay mảnh khảnh trắng muốt, trên người nàng mặc y phục mùa hè phong phanh, làn da bên dưới lớp sa mỏng nhẵn mịn, mềm mại.
Phó Dục liếc nhìn vài lần, thấy nàng giơ khá vất vả, tiện tay nhận lấy giúp nàng che, “Lúc nãy khi ta đến, mọi người đang bàn chuyện?”
“Thế mà cũng đoán được?” Du Đồng hơi ngạc nhiên, mắt hạnh nhìn qua, trong veo như khe suối.
Phó Dục nhếch môi gật đầu, “Lúc nãy bá mẫu đang để ý nàng.”
Người này đúng thật là tinh mắt, Du Đồng còn cho rằng cả suy nghĩ của hắn đều là chuyện quân sự và chính trị, sẽ không để ý đến sóng ngầm của nữ quyến mẹ chồng nàng dâu.
Vì thế giải thích nói: “Tổ mẫu nghe nói hai vị đường huynh sắp về, rất vui, vừa khéo trăm ngày của Nguyệt Sanh sắp đến nên muốn dốc sức tổ chức một bữa tiệc trăm ngày, náo nhiệt một chút. Bời vì sợ bá mẫu quá bận nên muốn thiếp giúp đỡ lo liệu. Chỉ là vừa nói đến chuyện này thì phu quân đã về đến, sau đó liền không nhắc đến nữa.”
Mà Thẩm thị quan sát nàng, chắc hẳn cũng là vì lần “giúp đỡ lo liệu” này.
Dù sao thì sau khi Điền thị đi, Phó gia liền chỉ còn Thẩm thị có năng lực quản lý chuyện nội trạch. Sổ sách chìa khóa cả phủ đều nằm trong tay bà, nô tỳ đắc lực bên người cũng cực kì nhiều, lại có ba nhi tức giúp đỡ, cho dù là tổ chức tiệc mừng thọ cho Lão phu nhân cũng sẽ không thiếu người giúp, bữa tiệc trăm ngày của một đứa trẻ, sao có thể cần nàng làm rối lên?
Du Đồng không đoán được dụng ý mà Lão phu nhân sắp xếp như thế nhưng cảm thấy Thẩm thị chưa chắc sẽ vui lòng để nàng nhúng tay vào, thấy Phó Dục có lòng nhắc đến nên nhân tiện nói: “Phu quân cảm thấy, thiếp nên làm sao?”
“Bá mẫu có thể sắp xếp được, mọi thứ nghe bà ấy sắp xếp là được rồi.”
Du Đồng vui vẻ đồng ý, đi thêm vài bước nữa thì lại cảm thấy bức bách, “Chớp mắt đã vào thu rồi.”
“Sao vậy?” Phó Dục không hiểu.
“Suốt cả mùa hè, ngoại trừ hai lần cùng bá mẫu đi dự tiệc ra thì thiếp chưa từng ra khỏi phủ nửa bước, càng đừng nói đến chuyện ra khỏi thành. Suốt ngày ở trong phủ, sắp nổi móc luôn rồi. Phu quân——vài ngày nữa thiếp ra ngoài dâng hương, có được không?” Nàng ngước mắt nhướng mày, không hề che giấu ý muốn thật sự đi dâng hương, mang theo vài phần giả vờ thăm dò, khác biệt với dáng vẻ bình tĩnh thu mình lại trước đây.
Phó Dục nhìn rõ sự mong chờ dưới đáy mắt nàng, khóe môi động đậy.
“Được, ta đi cùng nàng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...