Phiền não của Du Dồng, ngay ngày hôm sau tạm thời biến mất —— Phó Dục phải ra ngoài đi tuần rồi.
Trước đó Phó Đức Thanh dẫn binh đi chống lại kẻ địch, tuy đã thâm nhập vào lòng quân địch giết đi hai vị chủ tướng của Thát Đát, lúc liều mình chiếm giết, binh tướng tổn thất cũng không ít. Mà ông bị thương nặng hôn mê, vội vã quay về Tề Châu, Lão Tướng đắc lực bên người Từ Quỳ cũng bị thương nặng, một vài chuyện khắc phục hậu quả chỉ có thể giao vào tay người ngoài, chưa chắc chu đáo ổn thoả.
Hiện giờ tuy Phó Đức Thanh không thể cử động nhiều, phải dựa trên tháp để xử lý quân vụ nhưng không coi như là quá phiền phức.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế nên những chuyện ứ đọng bắt buộc phải do Phó Dục xử lý xong, sáng sớm ngày hôm sau, sau khi bẩm rõ với Phó Đức Thanh thì Phó Đức Thanh đã đề xuất để Phó Dục nhanh chóng lên phía Bắc tuần tra chỉnh binh, bố trí biên phòng, để tránh Đông Đan nhân lúc ta suy yếu đột nhập vào, bên ta trở tay không kịp. Còn về quân vụ của Tề Châu thì chuyển giao đến Tà Dương Trai, ông sẽ chọn lúc tinh thần khá tốt mà xử lý.
Dù cho Phó Dục hơi luyến tiếc Nam Lâu nhưng không dám xem chuyện quan trọng biên phòng là trò đùa nên lập tức đồng ý.
Lúc nói chuyện này, Du Đồng cũng ở bên cạnh, nghe mà hơi ngạc nhiên.
Nhưng mà là một vị tướng lãnh binh, bôn ba bên ngoài cũng là chuyện bình thường —— tháng bảy năm ngoái nàng gả vào mới mấy ngày thì Phó Dục đã đi tuần biên, vừa đi đã đi hai tháng. Sau khi quay về thì cả ngày luyện binh trong quân doanh, tháng chạp lại dẫn binh ra bên ngoài. Ăn Tết xong mới về Tề Châu, còn chưa ngồi nóng đít thì đầu Xuân lại xuống phía Nam dẹp loạn, làm quần quật giống như con quay, không chút nào nghỉ ngơi.
Dĩ nhiên nàng không tiện xen miệng vào chuyện quân vụ, chỉ nói với Phó Dục, nếu buổi trưa có rảnh thì có thể quay về Nam Lâu dùng cơm.
Sau đó Phó Dục quay về Lưỡng Thư Các bàn giao mọi chuyện, nàng vội vàng quay về Nam Lâu chuẩn bị cơm.
Bởi vì cảm thấy Phó Dục mệt nhọc thế này quả thực đáng thương nên lấy hai hộp thịt bò khô ngũ vị hương được cất kỹ ra, chia ra trong các túi giấy dầu dễ dàng mang theo. Món này không chỉ ngon miệng mà cũng chống đói, có tác dụng hơn điểm tâm và lương khô gấp trăm lần, Hạ Tẩu làm rất tinh tế, để hai ba tháng cũng không sao cả. May mà loại túi giấy này trước đó nàng chuẩn bị khá nhiều, ba tiểu nha hoàn chân tay lúng túng đóng gói cả buổi trời đã đầy đủ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đến buổi trưa, quả nhiên Phó Dục đúng giờ đến dùng cơm.
Giữa hè trời nóng, Nam Lâu đối diện với rừng cây bạch quả ở dốc Bắc, phía sau còn có một chiếc hồ nho nhỏ, đang trồng sen nuôi cá chép.
Mùa này lá sen cao vút, xinh đẹp mượt mà giống như chiếc ô, dùng làm canh lá sen hoặc là hấp cơm nếp sườn non, gà hấp lá sen đều có thể có mùi vị thoang thoảng. Du Đồng sử dụng nguyên liệu có sẵn, sai người làm món canh lá sen bí đao giải nhiệt, hấp cơm nếp sườn non và gà non ngũ vị hương, nấu chín lá sách mà hai ngày trước đưa đến làm món gỏi, lại làm món bánh đúc đậu xanh, cá cháy hấp, tôm nõn gạch cua, ăn cùng mì lạnh gà xé.
Món ăn ngon khắp bàn, vừa có món chua cay khai vị, vừa có món trơn mềm giải nhiệt, tuy không phải món gì quý giá nhưng đều là những món ngon hấp dẫn.
Phó Dục ăn cực kì thoải mái, ăn sạch đĩa đến mức gần như lật ngược lại mới rớt đôi đũa xuống.
Du Đồng thấy hắn thích, dĩ nhiên cũng vui mừng, múc một chén canh cho hắn uống từ từ, đi vào phòng lấy hai túi đồ đã soạn xong ra, đặt trước mặt hắn: “Bên trong này đều là thịt bò khô ngũ vị hương mà Hạ Tẩu làm, phu quân mang theo trên đường ăn đi, nếu như bỏ lỡ giờ cơm, hoặc ban đêm đói thì có thể chống đỡ một lúc.”
Chiếc túi đó dùng vải thô màu xanh đậm ít bám dơ làm ra, khá giống hầu bao, căng phồng, miệng túi dùng dây thừng thắt chặt lại.
Phó Dục vươn ngón tay mở ra thì nhìn thấy bên trong xếp chồng ngay ngắn khá nhiều túi giấy nhỏ, mà bên trong túi giấy chính là viên thịt bò lớn nhỏ, đưa một viên vào trong miệng, mùi vị thơm ngon, khá dai. Hai túi thịt như thế, nhìn không lớn hơn lương khô bao nhiêu, lúc hành quân mang theo bên người không hề rườm rà nhưng chống đói khá nhiều.
Nếu không phải thịt bò đắt tiền, cực kì thích hợp cho người hành quân, cũng không biết là nàng làm để ăn vặt hay là chuẩn bị cho hắn nữa.
Phó Dục bất giác ngước mắt, nhìn về phía Du Đồng, ánh mắt lộ ra vẻ khen ngợi.
“Rất ngon, phiền nàng rồi.” Hắn nói.
Mặt mày Du Đồng mang theo ý cười, bình tĩnh, giúp Phó Dục bận xong áp giáp rồi đưa ra khỏi cửa.
Gặp lại và xa cách đều vội vàng. Lúc hắn đến giống như gió mạnh, cả khuôn mặt tiều tụy xông vào trong, hốc mắt hơi sâu, hai vai đầy gió bụi, lúc đi thì ngẩng đầu đi nhanh, dáng người khôi ngô oai hùng, quét sạch thái độ mệt mỏi trước đây, nhanh chóng biến mất giữa hành lang gấp khúc. Thứ để lại cho nàng chỉ còn nụ hôn xảy ra bất ngờ sau cơn mưa ngày hôm qua đó, giống như làm đổ nửa chén chu sa trên giấy trắng tinh, rõ ràng nói toạc ra, làm nàng không kịp trở tay, cũng đột ngột nhận ra sự thay đổi thái độ với Phó Dục trong lòng.
Cho dù trằn trọc suốt cả đêm nhưng Du Đồng cũng chưa nghĩ xong, nếu như tối nay Phó Dục đến Nam Lâu thì nàng nên ứng phó thế nào.
May mà, hắn tạm thời đi ra ngoài, có thể để cho nàng từ từ suy nghĩ.
Du Đồng đứng trước gió, mờ hồ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà nhớ đến cung sắt lạnh lẽo, đao kiếm sắc bén, trong lòng lại treo lên.
Trước đó lúc nghe tin đường huynh đệ Phó Huy từng tử trận sa trường, nàng ngoại trừ kính trọng khâm phục thương tiếc ra thì không hề cảm thấy lo sợ cho lắm. Từ sau khi nhìn thấy dáng vẻ bị thương nặng hôn mê của Phó Đức Thanh, Du Đồng mới coi như hiểu được rõ ràng, bị thương nơi sa trường rốt cuộc là như thế nào, có thể làm cho một người nam nhân mạnh mẽ trở nên thở thoi thóp, yếu đuối không chịu nổi.
Vết sẹo từ vết thương cũ mà nàng nhìn thấy trên vai Phó Dục, e rằng cũng được để lại sau vô số lần hung hiểm như thế.
Mà hôm nay Phó Dục lại xách đao đi ra ngoài, sao có thể không làm người khác lo lắng cho được?
Trong lòng Du Đồng lúc thì vui mừng, lúc thì buồn rầu, sau khi về Vọng Vân Lâu, đứng nhìn về nơi xa suốt cả buổi tối.
……
Lần này Phó Dục lên phía Bắc, ngoại trừ chỉnh đốn quân vụ biên phòng ra, còn có chuyện quan trọng, đó là tìm kiếm tăm tích của Tôn Mãnh.
Tướng lĩnh dưới trướng Vĩnh Ninh nếu muốn đột nhập vào doanh trại của địch để tìm kiếm tung tích một người, tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng nhưng dưới trướng Phó Dục không chỉ có lính trinh sát anh dũng mà còn có cao thủ thường xuyên đến các nơi trong Kinh Thành dò thám tin tức. Những người này dịch dung cải trang, một mình hành động, tìm người dễ dàng hơn những hảo hán hung dữ trong quân nhiều, ánh mắt cũng nhạy bén hơn.
Đến cuối tháng bảy, lúc Phó Dục về Tề Châu cũng về theo tin tức của Tôn Mãnh——
Bị người giết chết vứt xác nơi hoang dã, nếu không phải giấu trong hang động, e rằng đã bị sài lang hổ báo xé vụn rồi.
Cho dù sớm đã trong dự liệu nhưng lúc nghe thấy tin tức này, sắc mặt Phó Đức Thanh cũng lập tức sa sầm.
“Là con chính mắt nhìn thấy?”
“Chính mắt nhìn thấy.” Ánh mắt Phó Dục tối tăm, sự lạnh lùng nơi đáy mắt giống như băng giá mùa Đông, “Thi thể được giấu khá lâu rồi, đã thối rửa, vết thương chí mạng nằm ở sau lưng, hơn nữa còn là một dao chí mạng, ngoài ra không có vết thương nào khác. Hang động nơi giấu xác, cách chỗ phụ thân hẹn gặp Tam đường huynh không xa.” Hắn ngồi bên tháp, sống lưng căng chặt, giống như cây cung kéo căng, ngay cả giọng nói cũng căng thẳng, “Vết thương đó tuyệt đối không phải tập kích ngầm, mà là tấn công gần. Với thân thủ của Tôn Mãnh, nếu không phải không chút phòng bị, sao có thể bị dễ dàng bị thương nặng?”
Cửa phòng khép chặt, chỉ còn lại phụ tử hai người ngồi đối diện nhau.
Vết thương ở eo của Phó Đức Thanh đã khỏi sơ sơ, sắc mặt nghiêm túc, ngồi thẳng, đáy mắt lạnh lùng, không hề có sự hiền hậu thường ngày.
“Ý của con là, Tôn Mãnh bị người quen giết chết.”
“Tuyệt đối là người quen!”
Giọng nói trầm thấp, vô cùng chắc chắn.
Trong cả căn phòng yên tĩnh, bỗng nhiên xuất hiện tiếng rắc rắc, là tiếng Phó Đức Thanh vặn chặt khớp xương.
Cả đời chinh phạt hơn ba mươi năm, phụ thân, nhi tử đều chết trên sa trường, huynh trưởng cũng bị trọng thương khuyết tật, đi lại khó khăn, huynh đệ đồng đội ngày xưa cũng có nhiều người hy sinh nơi chiến trường, đối với chuyện sống chết, Phó Đức Thanh sớm đã thờ ơ. Nhưng mà thân tín đi theo ông nhiều năm bị người quen tàn sát, tin tức thế này vẫn làm ông kinh ngạc phẫn nộ như cũ. Trên khuôn mặt bình tĩnh nghiêm túc dần hiện lên ý muốn giết người, ông nhìn chằm chằm Phó Dục, nói khẽ: “Người có thể làm cho Tôn Mãnh bỏ đi sự cảnh giác, có cơ hội một kích giết chết hắn ta, không nhiều.”
—— Dưới trướng cả Vĩnh Ninh này, người như thế có thể đếm được.
Càng huống hồ chi với tình hình lúc đó, người biết được chuyện Tôn Mãnh đi tiếp ứng ông này, càng ít ỏi hơn.
Thi thể giấu ở gần chỗ tiếp ứng, người làm người khác nghi ngờ nhất dĩ nhiên là Phó Chương.
Thậm chí trước khi xảy ra chuyện này, phụ tử hai người cũng từng nghe nhiều tin đồn.
Quyền binh mã của Tiết độ sứ Vĩnh Ninh, vốn dĩ do Lão thái gia giao vào tay trưởng tử Phó Đức Minh, để Phó Đức Thanh làm Phó sứ binh mã. Mãi đến khi Phó Đức Minh bị trọng thương mới giao quân quyền cho đệ đệ. Trong lớp con cháu, mấy nhi tử của chi trưởng thật sự đều không hề kém, đặt trong nhóm người cùng thế hệ thì cũng là người xuất sắc, trên chiến trường, cũng có thể giao phó nhiệm vụ quan trọng.
Chỉ là sau khi Phó Dục tòng quân thì tiến bộ cực kì nhanh, xét về năng lực thủ đoạn, sách lược dụng binh đều vượt xa những người cùng thế hệ.
Khả năng của mấy người Phó Huy trước mặt hắn không khỏi hơi thua kém, thậm chí ngay cả lão tướng có kinh nghiệm chinh chiến, cũng không bì kịp Phó Dục oai hùng quyết đoán, đánh thắng nhiều trận. Phó Đức Thanh cũng từng nghĩ cho chất tử là Phó sứ binh mã, khổ nỗi người tài giỏi dưới trướng Vĩnh Ninh quá nhiều, chiến công và thủ đoạn của chất tử không thể làm họ khiếp sợ, người có thể làm cho một đám lão tướng tâm phục khẩu phục, thật sự nghe theo hiệu lệnh, chỉ có Phó Dục mà thôi.
Thế nên sau khi huynh đệ Phó Đức Thanh bàn bạc, cuối cùng là đề bạt Phó Dục —— nhân tài mới xuất hiện, cả phủ cùng nhau nỗ lực, trấn thủ Tề Châu.
Hai năm nay, Phó Dục uy chấn sa trường, dần dần có ý kiến xuất hiện, nói quyền quân sự chính trị vốn nên nằm trong tay phụ tử Phó Huy đã trở thành hư danh. Phó Đức Minh không để bụng chuyện này, thể hiện thái độ rõ ràng —— Phó Dục có bản lĩnh dẫn binh đánh đuổi kẻ thù thì phải ở chức cao, sau này mưu đồ chuyện lớn, cũng xem hắn là người quan trọng nhất.
Nhưng lòng người sâu xa, dù cho Phó Đức Minh nhìn thoáng, chưa chắc người bên cạnh cũng có thể thản nhiên, bị mấy lời này mê hoặc, nói không chừng sẽ nảy sinh ý nghĩ không chính đáng.
Thế nên lúc mấy lời bàn tán vừa xuất hiện, Phó Đức Minh đã nhanh chóng xử lý, không còn người nào dám nói bừa nữa.
Lúc này, sự việc lại im hơi lặng tiếng mà quay lại chỗ này.
Phụ tử hai người lặng im một lúc, đọc hiểu suy đoán và do dự nơi đáy mắt của nhau.
Hồi lâu sau, Phó Đức Thanh mới nói: “Ta không tin. Chương nhi không phải loại người đó, bá phụ con càng không phải.”
“Con cũng không tin. Nếu như đường huynh có lòng gian dối, cố ý trì hoãn thời cơ cứu viện, dĩ nhiên sẽ hủy thi diệt tích, không để lộ chút sơ hở nào, sao có thể để lại chứng cứ rõ ràng như thế. Huống hồ, cơ thể này của phụ thân gánh vác an nguy của biên cương và bách tính Vĩnh Ninh, nếu có sơ suất thì người bị liên lụy sẽ là bách tính và tướng sĩ, đường huynh không đến nỗi hồ đồ đến bước đó.”
“Cho nên——“ Sắc mặt Phó Đức Thanh sa sầm hơn nữa, “Con đoán là có người vu oan, cố ý gây chia rẽ?”
“Những lời đồn nhảm trước đó, Tôn Mãnh của hôm nay, đều là nhằm vào phụ thân và Đại bá, mong muốn làm cho Phó gia tự nổi hiềm nghi xuất hiện khe hở.”
Tường đồng vách sắt giống như Phó gia thế này, tấn công từ bên ngoài, không dễ công phá nhưng nếu như trong phủ lục đục nội bộ, xuất hiện nội loạn thì sẽ chia năm xẻ bảy, không tấn công đã tan vỡ. Cho dù tướng sĩ tràn đầy ý chí kiên cường vẫn sẽ liều chết bảo vệ biên cương, cũng không có cách nào giống như trước đây nữa, mũi kiếm chỉa về hướng nào, hướng đó tan tác.
Đến lúc đó sẽ là ai được lợi?
Phó Đức Thanh nghĩ đến chỗ này, cười lạnh lùng một tiếng, “Là hồ ly, thế nào cũng sẽ để lộ chiếc đuôi. Người biết được chuyện này chỉ có thân tín của ta và Chương nhi, người này có thể làm được đến bước này, dĩ nhiên là bày mưu tính kế đã lâu, hắn ta chắc chắc sẽ còn gây rắc rối nữa.”
“Vâng.” Phó Dục trầm giọng.
Nếu đã hiểu rõ ý đồ của đối phương thì chuyện này đã có manh mối để làm, hơn nữa người tình nghi chỉ có vài người như thế, không coi là quá phiền phức.
Phó Dục tạm thời dằn lại suy nghĩ, hỏi đến tình trạng vết thương của Phó Đức Thanh.
Vết thương này dưỡng đến ngày hôm nay, đã gần hai tháng, có cao dược và dược thiện thượng đẳng điều dưỡng, vết thương ở eo và chân cũng đã khỏi khá nhiều, gần đây Phó Đức Thanh đã có thể chống quải trượng xuống giường đi lại. Từ lúc Phó Dục tòng quân, cũng bị thương khá nhiều, cái gọi là bệnh lâu riết thành đại phu, cho dù không có khả năng chữa bệnh thần kỳ, cũng có thể có chút trình độ, nhìn thử vết thương của Phó Đức Thanh, cũng cảm thấy yên tâm.
Vì thế đứng dậy cáo từ, ra khỏi Tà Dương Trai, đi thẳng đến Lưỡng Thư Các.
Cúi Hạ đầu Thu, đang là lúc thời tiết nóng dần hừng hực, ve sầu trong bóng cây bên đường đang không tiếc bản thân mà reo lên, lá cây cũng bị nắng chiếu đến mức khô héo.
Hắn bất chấp ánh mặt trời đi qua, đổ mồ hôi khắp người, đến Lưỡng Thư Các, sai nô bộc khiêng đến hai thùng nước lạnh, tắm rửa sạch sẽ mát mẻ rồi mới thay lên một bộ y phục thường ngày, đi đến Nam Lâu.
Đến bên đó thì lại là đình viện trống rỗng, các nha hoàn nô bộc trốn trong phòng hóng mát, cực kì im ắng.
Vẫn do Chu cô tỉnh táo, nghe thấy tiếng bước chân, nhìn thấy qua cửa sổ, vội vàng nghênh đón.
Nghe Phó Dục hỏi đến Du Đồng thì trả lời: “Lão phu nhân chê mùa hè nóng nực, bảo bên đây làm hai món canh giải nhiệt, Thiếu phu nhân đích thân đưa qua đó, còn chưa quay về. Trong phòng bếp vẫn còn hai chén, nô tỳ bưng qua cho Tướng quân nha?”
“Không cần.” Phó Dục xua tay, bước chân còn chưa chạm đến cửa phòng đã trực tiếp quay người, đội nắng đi đến Thọ An Đường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...