Gả cho gian hùng

Có thể là do Phó Dục quay về quá đột ngột nên không chỉ Du Đồng mà ngay cả Phó Đức Thanh cũng sững sờ nhìn nhi tử bỗng nhiên xuất hiện này.
 
Phó Dục chạy nhanh về, lồng ngực hơi phập phồng, nhìn chằm chằm ông nói, “Tình trạng vết thương của phụ thân ra sao rồi? Có từng bị thương đến bộ phận quan trọng không?”
 
“Chẳng qua là một ít vết thương nặng liên quan đến gân cốt, hai ngày đầu quả thực hơi đáng sợ, hiện giờ đã tốt hơn nhiều rồi.” Phó Đức Thanh quơ quơ cánh tay, thái độ nhẹ nhàng trên cả khuôn mặt, “Cứ dưỡng thêm hai tháng như thế này là có thể nhấc đao lên ngựa, đi giết mấy lão tặc đó nữa rồi. Ngược lại con trở về cũng nhanh đó, ta còn nghĩ, tính theo con đường nhanh nhất thì cũng phải là ngày mốt mới về đến.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Hàn Tướng quân lãnh binh về thành, con đi trước một bước.” Phó Dục giải thích.
 
Cái gọi là đi trước một bước, dĩ nhiên là không ngủ không nghỉ, đi gấp nhiều ngày nhiều đêm để về. Nếu không, với thể trạng tràn đầy sức sống đó của Phó Dục, sao có thể đến nỗi xuất hiện hốc mắt sâu hoắm cho được.
 
Phó Đức Thanh lắc đầu đành chịu, “Vẫn là nóng tính, dễ kích động.”
 
Giữ được bình tĩnh mới lạ đó.
 
Đóng giữ biên ải nhiều năm nay, binh mã Thát Đát hung hãn cỡ nào, hai tên Tướng lĩnh đó cay nghiệt ra sao, sao Phó Dục có thể không biết? Đối phương hợp sức tiến đến, cũng giống như Phó gia và Tây Bình Vương hợp sức xuất chinh vậy, há có thể dễ dàng đối phó? Phó Đức Thanh đơn độc xâm nhập vào đó, trảm tướng đoạt soái, hung hiểm bên trong đó chẳng khác gì cửu tử nhất sinh, cho dù Phó Dục có bình tính đến mức Thái Sơn sụp đổ trước mặt cũng không lên tiếng đi chăng nữa thì khi nghe thấy tin này cũng phải cảm thấy kinh hoàng khiếp sợ.
 
Cho dù trong thư nhà có nói Phó Đức Thanh đã không có việc gì thì há có thể tin hoàn toàn cho được?
 
Đợi chiến sự phía Nam yên ổn, sau khi sắp xếp ổn thỏa lộ tuyến để hồi quân về thành thì lập tức cưỡi ngựa không ngừng nghỉ phi nhanh về.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng sốt ruột lo lắng bên trong này không đáng để nói ra, Phó Dục im lặng nhìn chằm chằm phụ thân, nhìn ông nằm trên tháp động đậy khó khăn, lập tức nhìn ra manh mối, nói: “Để con nhìn thử tình hình vết thương.”
 
Du Đồng nghe thấy, cùng Phó Lan Âm lui đến trắc gian trước, Phó Lan Âm lại rất có năng lực quan sát mà kéo luôn đệ đệ đi.
 
Ý cười của Phó Đức Thanh hơi giảm. Biết được Phó Dục vừa đụng đến thì sẽ lộ tẩy, ông dứt khoát thu lại hết thái độ nhẹ nhàng đó, nói: “Không cần xem đâu, thư nha quả thực đã che giấu tình hình vết thương. Lúc ta được cứu về, trên dưới khắp người không có chỗ nào tốt, còn hôn mê mấy ngày. Tuy bây giờ không có lo lắng về tính mạng nhưng eo và chân không tiện động đậy, cần dưỡng thương mấy tháng mới khỏi. Tay chân vụng về này của con, đừng chạm đến vết thương của ta —— ông đây sợ đau.”
 
Trong phòng nhất thời yên lặng, cánh tay vươn ra của Phó Dục sững lại, một lúc sau mới hơi cứng nhắc thu trở về.

 
“Còn có thể đứng dậy nổi đi?”
 
“Rủa ông đây sao?” Cả đời Phó Đức Thanh sợ nhất là làm cho người thân lo lắng, vẫy vẫy tay nói: “Dưỡng thương xong liền có thể xuống đất, đến lúc đó dẫn binh đi đánh giặc, sẽ không cẩu thả, bây giờ không dám động đậy là do sợ để lại bệnh vặt. Hơn nữa, Lan Âm và Chiêu Nhi khá nhút nhát, chuyến này toàn nhờ Ngụy thị ở bên khuyên giải an ủi, con thể hiện ra điệu bộ này, bọn chúng há chẳng phải sẽ lo lắng hơn sao.”
 
Phó Dục nhiều ngày không ngủ, đáy mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm ông một lúc mới ngồi xuống bên cạnh.  
 
“Người làm phụ thân mà không để cho người khác bớt lo, người còn trách con sao?”
 
“Chuyến này ta cũng không chịu thiệt, hai lão tặc đó vừa chết, chúng ta tạm thời không còn nỗi lo về sau.”
 
“Không thể kéo dài một chuyến, đợi con quay về cùng chiến.”
 
“Hai con rắn độc già đó ra khỏi hang, cơ hội cực kì hiếm gặp. Nếu đợi con quay về thì người ta đã sớm chạy mất rồi.”
 
Đạo lý này dĩ nhiên Phó Dục hiểu, mấy thứ như thời cơ chiến đấu này chỉ là tạm thời, một khi bỏ qua chưa chắc có thể có lại nữa. Nhưng mà kể từ sau khi hai huynh trưởng tử trận sa trường, Phó Đức Thanh làm việc cực kì cẩn thận chu toàn, ngoại trừ việc truy kích giết địch ra, cũng bố trí nhân thủ tiếp ứng, để tránh hao tổn quá nhiều tướng sĩ, được một mất mười. Mấy năm gần đây, chưa từng bị thất bại gì lớn. Với tính cách của Phó Đức Thanh, càng sẽ không làm chuyện lỗ mãng.
 
Tức thì chân mày hơi sa sầm, nói: “Một mình đột nhập vào lòng địch, là ai tiếp ứng?”
 
Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt Phó Đức Thanh hơi nghiêm túc.
 
“Người được sắp xếp là tam đường huynh của con, chẳng qua là lúc đó việc truyền tin tức dường như xảy ra chút sơ suất, sau đó nó rất buồn rầu hỗ thẹn.” Phó Đức Thanh nhìn khuôn mặt nhi tử ngập tràn mệt mỏi, cần nghỉ ngơi gấp nên vỗ vỗ vai con, “Được rồi, dùng vết thương khắp người của ta để đối hai tính mạng, đáng! Huống hồ chi nếu không phải bị thương lần này, ta còn không biết được Ngụy thị thế mà lại có tay nghề cao đến mức đó, dược thiện mà nấu còn hợp khẩu vị hơn mấy món ngoài tửu lâu nữa.”
 
Đây rõ ràng là chuyển chủ đề nói chuyện.
 
Phó Dục cũng biết lúc này không thích hợp hỏi đến cùng nên nhịn lại không hỏi thêm nữa.
 
Nghiêng mắt nhìn qua, trên án thư cao bên cạnh đang bày chén đĩa trống không, lồng thức ăn đó là lồng mà Nam Lâu thường dùng.

 
Mà khi nãy lúc vào cửa, bóng dáng vội vàng nhìn thoáng qua cũng xuất hiện trong tâm trí, hắn ngừng lại một lúc mới nói: “Đây là nàng ấy đưa đến?”
 
“Mỗi ngày ba bữa đều dựa vào nàng, không có ngày nào ngoại lệ.” Phó Đức Thanh dựa vào gối mềm, nói đại khái tình hình dưỡng thương đợt này, nói rằng Lão phu nhân phải tọa trấn Thọ An Đường chủ trì đại cục, Tà Dương Trai bên đây toàn dựa vào Du Đồng hao tâm tổn trí. Ngoài việc chăm sóc bữa ăn ra, còn động viên Phó Lan Âm, chiêu đãi quân y lang trung, giúp đỡ nô bộc quản lý mấy chuyện sinh hoạt thường ngày, cực kì bận rộn, hao tổn khá nhiều tinh thần.”
 
Thấy Phó Dục im lặng gật đầu nên lớn tiếng nói: “Được rồi, vào hết đi, canh còn chưa uống xong đâu.”
 
Đợi sau khi Du Đồng dẫn hai tỷ đệ đi vào thì để Du Đồng múc đầy canh, nhân lúc còn nóng uống hết hai chén.
 
Trong canh này đã thêm rất nhiều dược liệu theo dặn dò của Tần Lương Ngọc, tuy mùi vị uống vào miệng khá ngon nhưng mùi lại khá bần hàn.
 
Phó Lan Âm ngửi thử vài lần, bởi vì trùng hợp đúng ngay bên cạnh Phó Dục, ngửi thấy chút ít mùi lạ, bất giác nhắc nhở khẽ, “Nhị ca liên tiếp mấy ngày về gấp, còn chưa tắm rửa nghỉ ngơi đàng hoàng đi? Đầu tóc rối bù mặt mũi bẩn thỉu như thế này, không sợ bị người khác nhìn thấy sao.” Thấy Phó Dục nhìn qua, còn cố ý bịt mũi lại.
 
Phó Dục nhíu mày, nhấc cánh tay lên nhìn, quả nhiên cả người bụi bặm.
 
Dáng vẻ này đặt ở trong quân ngũ, không coi là chuyện gì lạ, những ngày mùa nóng hành quân ở bãi cát, oi bức đổ mồ hôi khắp người cũng là bình thường. Nhưng mà đặt trong tòa phủ đệ Phó gia này, nếu như bị người ngoài bắt gặp, quả thực tổn hại đến uy nghi. Để người phụ nữ yểu điệu như Du Đồng ngửi thấy, e rằng cũng phải bịt mũi né còn không kịp.
 
Hắn theo bản năng nhìn về phía Du Đồng.
 
Lúc nãy Du Đồng cũng ngửi thấy mùi mồ hôi đó, thấy dưới đáy mắt hắn có chút bối rối, mỉm cười nói: “Phụ thân dùng cơm xong, nên ngủ trưa rồi. Tướng… phu quân chi bằng đến Nam Lâu, tắm sạch sẽ ngủ một giấc, nghỉ ngơi tốt rồi hẳn quay lại đây?”
 
“Được.” Phó Dục gật đầu đứng dậy.
 
Cô tẩu hai người thu dọn chén đĩa vào trong lồng thức ăn, Du Đồng đứng dậy cáo từ, lúc đến lấy lồng thức ăn thì thấy Phó Dục ở góc chéo vươn tay, xách đồ rời đi.
 
Nàng cũng vui vẻ làm biếng, đi theo sau lưng hắn.

    ……
 
Từ sau khi Phó Dục lãnh binh xuống phía Nam, hai người đã nhiều ngày không gặp, khoảng thời gian này lại không có thư từ qua lại, Du Đồng nơm nớp lo sợ đợi chờ khá lâu, cuối cùng đã nhìn thấy hắn bình an quay về, hiếm khi có chút niềm vui khi vợ chồng gặp lại nhau sau một khoảng thời gian xa cách. Tuy nói cả người Phó Dục toàn mùi mồ hôi, không coi là dễ ngửi nhưng dáng người hắn cao lớn, bước đi vững vàng, nhìn thấy lại làm cho người ta vui mừng.
 
Trách nhiệm vốn dĩ gánh trên vai cũng bởi vì sự quay về của hắn mà trở nên nhẹ nhàng hơn.
 
Du Đồng liên tục đi trên con đường này mấy chục lần nhưng lần đầu tiên có lòng dạ thảnh thơi thưởng thức cảnh vật bên cạnh, không nhịn được mà mỉm cười nhè nhẹ.
 
Phó Dục giống như mọc mắt sau đầu vậy, chợt mở miệng: “Cười ngu ngơ cái gì?”
 
“Chính là cảm thấy, phu quân quay về rồi thật tốt.”
 
“Vậy sao.” Bước chân của Phó Dục hơi dừng lại, quay đầu nhìn nàng, “Nàng đang đợi ta quay về?”
 
Du Đồng đang dạo mắt nhìn ngang nhìn dọc, không đề phòng hắn sẽ đột ngột dừng bước quay người, gần như đụng vào bả vai hắn. Ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt sâu đó, con ngươi đen tuyền giống như mặc ngọc, xung quanh ngập tràn tia máu, ánh mắt mệt mỏi nhưng sâu thẳm, mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu.
 
Nàng lập tức nhận ra điều kỳ lạ, vôi vàng ậm ờ nói: “Lan Âm và Chiêu Nhi cũng thế nha.”
 
Hai chuyện này, sao có thể nhập lại làm một mà nói?
 
Phó Dục nhìn Du Đồng chằm chằm, từ trong vẻ mặt nàng bắt được một chút giấu đầu hở đuôi. Lúc còn muốn nghiên cứu sâu thì nàng bỗng nhiên nhấc tay áo lau lau hai bên trán, nhỏ tiếng lầm bầm một câu “Thời tiết nóng”, nhấc chân chạy như bay về phía trước.
 
Thời tiết buổi trưa giữa hè nóng nực, trên người nàng mặc chiếc áo sam mỏng manh, bên dưới là váy sa lay động, cuộn ra bọt sóng áng mây, mềm mại lã lướt.
 
Khóe miệng Phó Dục hơi mỉm, đi theo phía sau nàng.
 
Đến Nam Lâu, cảnh vật giữa hè đã hoàn toàn khác với lúc xa cách, Địa Cẩm xanh đậm, cây hòe già sum suê, hai cây Lưu Tô ở gần tường sắp đến mùa hoa, đang lúc rộ nhất, những đóa hoa nhí xâu thành chuỗi khắp cây, trong gió xem lẫn mùi thoang thoảng. Phòng ốc ở Nam Lâu giấu trong bóng râm cây hòe, gió lùa lướt qua, xua đi cái nóng của mùa hè.
 
Bước chân Phó Dục không dừng lại chốc nào, đi thẳng vào phòng trong.
 
Du Đồng sai Yên Ba dẫn người khiêng nước vào nội thất, để phục vụ tắm rửa —— Phòng bếp nhỏ của nàng gần như lúc nào cũng có nước nóng, hơn nữa tắm rửa lau mình trong những ngày hè, thêm chút nước ấm là được, cực kì tiện. Dặn dò xong, đi vào gian trong, nhìn thấy Phó Dục đang vùi đầu gỡ cả người áo giáp đó nên đi qua giúp đỡ.
 
Bỗng nhiên lại nhớ đến một chuyện nên nhắc nhở nói: “Trên người phu quân, có vết thương nào không thể chạm nước hay không?”

 
“Không sao.” Phó Dục trả lời ậm ờ, nói chung cảm thấy cả người đầy mùi mồ hôi này quả thực không thể chịu đựng được, cũng không đợi Du Đồng giúp đỡ cởi áo ra, đợi nô bộc nha hoàn trong gian trong lui ra hết liền chui vào.
 
Du Đồng cũng không rảnh rỗi, lấy y phục sạch sẽ từ trong rương ra, rón ra rón rén đi vào trong, đặt lên án.
 
Phó Dục đang ngâm mình trong thùng tắm, tuy nói là nước thấm vào vết thương, hơi đau buốt một chút nhưng ngâm nước ấm khắp người, không chỉ rửa sạch mùi mồ hôi trên người đó mà cũng tạm xua đi sự mệt mỏi khắp người, khá hài lòng. Nhìn thấy cánh tay thon nhỏ đó len lén đặt y phục xuống xong sau đó nhanh chóng rụt lại, hắn chỉ tự mình mỉm cười, nhắm mắt nghỉ ngơi.
 
Có lẽ là do bôn ba nhiều ngày liên tiếp quả thực mệt mỏi, có lẽ là do sau khi ngâm mình trong thùng tắm nên thoải mái dễ chịu, nhắm mắt chẳng bao lâu đã thiêm thiếp ngủ mất.
 
Không biết đã ngủ bao lâu, trong lúc mơ màng nghe thấy Du Đồng gọi hắn, mở mắt ra thì nhìn thấy khuôn mặt nàng mang theo vẻ lo lắng quỳ bên cạnh thùng tắm, một cánh tay vịn mép thùng, một cánh tay vươn ra lay bả vai hắn: “… Mau tỉnh lại, lên tháp bên trong mà ngủ, ngâm mình trong nước sẽ cảm lạnh đó.” Giọng nói của nàng không cao, đợi sau khi Phó Dục mở mắt mới lui ra hai bước, “Chăn đệm bên trong đã trải xong rồi, phu quân ra ngoài ngủ đi.”
 
Nói rồi, bước nhanh lui khỏi phòng tắm.
 
Phó Dục chỉ đợi bóng dáng nàng biến mất sau bình phong mới nhận ra nước trong thùng đã trở lạnh.
 
Lập tức đứng dậy lau khô, qua loa bận y phục, đi ra ngoài nhìn thấy trên tháp đã trải chăn mỏng nên chui vào.
 
Đợi đến lúc Du Đồng ngâm một chén trà an thần xong thì người đó đã nhắm mắt nằm nghỉ rồi, mái tóc ướt nhẹp chưa lau khô, cứ thế để bên gối. Hắn ngàn dặm xa xôi phi nhanh quay về, rõ ràng là cực kì mệt mỏi, chỉ với thời gian ngâm mình một lúc mà đã ngủ mê man, vốn dĩ cực kì nhạy bén thế mà lúc nãy lại phải lay cả buổi trời mới tỉnh, ngỡ ngàng một lúc sau mới thu lại ánh mắt, không giống bình thường chỉ mới nghe thấy tiếng gió thổi cỏ lay đã có thể nhanh chóng ứng đối.
 
Nghĩ chắc nửa tháng nay, hắn trải qua cũng khá giày vò đi.
 
Chỉ là cứ để mái tóc ướt nhẹp như thế đi ngủ, rất dễ để lại bệnh vặt.
 
Du Đồng thở dài một hơi, nhẹ nhàng đặt khay trà xuống, lấy một chiếc khăn sạch sẽ đi qua, rón ra rón rén bò lên tháp, ngồi xuống bên cạnh, giúp hắn chầm chậm lau mái tóc. Sau khi buông màn trướng xuống, trên tháp hơi mờ tối, nha hoàn bên ngoài cũng được phân phó im lặng, cực kì yên tĩnh. Du Đồng cẩn thận từng li từng tí lau được một nửa nhưng thấy con người vốn dĩ là ngủ say đó không biết mở mắt từ lúc nào, đang nhìn nàng.
 
Nàng nhanh chóng ngừng lại, hơi xin lỗi, “Đánh thức phu quân rồi sao?” 
 
Phó Dục lắc đầu, nhấc cánh tay nắm lấy tay nàng.
 
“Du Đồng.” Hắn đã ngủ một lúc nên giọng nói hơi khàn và nhỏ, giọng nói lại là sự dịu dàng hiếm hoi, “Chuyến này đa tạ nàng.” 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui