Gả cho gian hùng

Từ lúc phong thư đó truyền đến, ý cười trên mặt Phó lão phu nhân liền biến mất không còn gì.
 
Ban đầu Thẩm Nguyệt Nghi còn thử chọc bà vui vẻ, sau đó nhận ra bầu không khí không giống với bình thường nên nhanh trí lui về Khóa Viện phía sau, giúp Lão phu nhân chép kinh Phật. Đợi lúc Du Đồng đi qua, những người khác trong phòng đều đã lui ra, Thẩm thị vừa đi ra từ bên trong, nhìn thấy nàng, dường như hơi kinh ngạc nhưng không nói gì hết.
 
Du Đồng đi vào thì chỉ nhìn thấy Lão phu nhân ngồi trên tháp, vẻ mặt nghiêm trọng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tuy nàng không biết tin tức gì nhưng cảm thấy bầu không khí hơi nghiêm trọng nên đoan trang hành lễ.
 
Lão phu nhân chỉ một chiếc tú đôn kêu nàng ngồi xuống, nói: “Hôm nay gọi cháu qua đây là có một chuyện quan trọng. Ngụy thị, trước đây cháu làm việc tùy hứng, trốn ở Nam Lâu mong được tự tại, ta nể tình cháu còn nhỏ, chưa từng hỏi đến. Nhưng nếu cháu đã bước vào Phó gia, ở trong Nam Lâu thì nên có trách nhiệm của Thiếu phu nhân, giúp đỡ phu quân, yên ổn hậu trạch. Chuyện này quan hệ trọng đại, không thể xem nhẹ, cháu phải làm theo phân phó của ta, không được sơ suất chút nào!”
 
Nét mặt của bà cực kì nghiêm khắc, vừa bắt đầu đã chụp một chiếc mũ to lớn, trong lòng Du Đồng hơi căng thẳng, lập tức đứng dậy.
 
“Tôn tức biết nặng nhẹ, xin Lão phu nhân yên tâm.”
 
Phó Lão phu nhân nhìn nàng chằm chằm, dưới đáy đôi mắt vẩn đục đó là ánh sáng ít khi để lộ, sau khi nhìn kỹ một lúc mới gật đầu.
 
“Công công cháu chiến đấu với Thát Đát, bị thương một ít, mấy ngày nữa sẽ về phủ dưỡng thương, ngoài chuyện mời thầy thuốc thì cũng phải tẩm bổ bằng dược thiện. Mấy món này ——” Bà lấy một tờ giấy đã gấp gọn từ trong tay áo ra đưa cho nàng, “Sẽ có người đưa đến Nam Lâu. Đợi sau khi nó về, mỗi ngày cháu dựa theo phương thuốc mà lang trung đưa ra mà nấu, nấu xong thì đưa qua đó, không được nói ra, càng không được để lộ chút tin tức nào.”
 
Lời này quả thực nằm ngoài dự đoán của Du Đồng, trong lúc ngạc nhiên, không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía bà.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lão phu nhân vẫn nhìn nàng chằm chằm, hai mắt sắc bén.
 
Du Đồng từng thấy thái độ lạnh nhạt, nổi giận lôi đình, qua loa của Lão phu nhân nhưng lần đầu tiên nhìn thấy sự nghiêm nghị dưới đáy mắt bà.
 
Nàng mơ hồ nhận ra được tầm quan trọng của chuyện này, lập tức đứng dậy nói: “Nếu Lão phu nhân đã cho phép đảm đương trọng trách thì tôn tức nhất định sẽ không phụ lòng!”
 
“Cháu có biết, tầm quan trọng của chuyện này ở đâu không?”
 
Du Đồng đứng thẳng, ngón tay hơi bóp chặt.

 
Phó gia hùng cứ một phương, che giấu lòng can đảm mưu đồ thiên hạ, thứ dựa vào chính là hùng binh thiết mã bất khả chiến bại dưới trướng, trụ cột tinh thần của hơn mười vạn binh mã này chính là Phó Đức Thanh và Phó Dục. Nếu Lão phu nhân đã nghiêm túc như thế, có thể thấy Phó Đức Thanh bị thương không nhẹ, mà nàng cho dù không được yêu thích nhưng đến lúc mấu chốt lại bởi vì thân phận thê tử của Phó Dục nên đáng tin hơn mấy người ngoài như Thẩm Nguyệt Nghi. Nếu Lão phu nhân đã tìm nàng, dĩ nhiên là bởi vì thân phận của nàng mà tồn tại vài ý muốn phó thác.
 
Nếu nàng cả gan phụ lòng thì hoàn cảnh sẽ trở nên hung hiểm.
 
Chuyện này không giống bình thường, Du Đồng bất giác lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nhận lấy tờ giấy đó.
 
“Nếu phụ thân đã về phủ dưỡng thương, có thể thấy bị thương không nhẹ, ông là trụ cột tinh thần của binh mã Vĩnh Ninh, bây giờ phu quân không ở trong phủ, nếu tin tức này bị nói ra ngoài, e rằng sẽ khiến cho lòng quân không yên, nghiêm trọng hơn, có thể sẽ làm cho những người nhìn chằm chằm như hổ đói ở nơi khác nổi lên tâm tư quấy rối, nhân lúc suy yếu mà đột nhập vào.” Du Đồng ngừng một lát, hơi quỳ gối, “Nếu Lão phu nhân đã giao phó trọng trách này, tôn tức tuyệt đối không dám sơ suất!”
 
Lời vừa nói ra, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
 
Vẻ mặt nghiêm túc căng cứng của Lão phu nhân hơi thả lòng một chút, một lúc sau mới nói: “Cũng coi như có chút hiểu biết.”
 
“Hai ngày nữa Chiêu nhi sẽ ngã bị thương chân, tình cảm của cháu và Lan Âm tốt, đi thăm nhiều hơn đi.” Bà nói.
 
Đây chính là nước cờ để qua mắt mọi người đi, Du Đồng hiểu ý, nghiêm túc hứa hẹn thêm lần nữa, xin bà yên tâm.
    ……
 
Bầu không khí trong Thọ An Đường, sau nửa ngày căng thẳng đó đã khôi phục lại bầu không khí hòa thuận hài hòa thường ngày.
 
Ngoại trừ Du Đồng và Thẩm thị chủ trì việc bếp núc ra, mấy nhi tức của chi trưởng và Thẩm Nguyệt Nghi rõ ràng đều không biết chuyện, Lão phu nhân cũng không lộ ra chút khác thường nào, nói cười như bình thường. Thậm chí hôm Đoan Ngọ đó, còn cho phép Thẩm thị dẫn theo các nữ quyến đi xem cuộc thi đua thuyền rồng, chuyện trò vui vẻ cùng các nữ quyến nhà quan lại quyền quý.
 
Ai mà biết chạng vạng hôm đó, lúc Phó Chiêu dẫn theo tùy tùng đi săn bắt thì đã không cẩn thận ngã bị thương chân.
 
Sau khi sự việc truyền ra ngoài, Phó gia lập tức mời Tần Lương Ngọc qua, bởi vì Phó Dục và Phó Đức Thanh không có ở đó, Phó Đức Thanh lại bận rộn chính vụ nên khước từ người ngoài đến thăm viếng, đóng cửa từ chối tiếp khách. Những người bên ngoài biết được giai đoạn đầu lúc bị thương không thích hợp quấy nhiễu thêm phiền phức, sau khi phái người thăm hỏi thể hiện thái độ thì ai cũng biết điều mà quay về.
 
Nhưng Du Đồng lại biết được bí mật đằng sau chuyện này nên khi nghe thấy tin tức thì lập tức nhanh chóng đi đến Tà Dương Trai.
 
Đến bên đó, nô bộc bên người Phó Lão phu nhân giữ ở cửa, không cho người ngoài đi vào, nhìn thấy người tới là Du Đồng thì lặng lẽ cho qua.
 
Du Đồng đi vào, bên trong cực kì yên tĩnh, tiếng nói chuyện đè rất thấp. Bình phong cản trở ở cửa đã dời đi, Phó Lão phu nhân ngồi bên trong, bên cạnh là Phó Chiêu nắm chặt nắm tay im lặng không nói chuyện, Phó Lan Âm thì hồi hộp nhìn về phía tháp, vành mắt đỏ bừng, dường như là đang cố hết sức kìm lại nước mắt. Đi vào trong nữa thì có Hứa lang trung, Tần Lương Ngọc và Tần Cửu đang vây quanh bên tháp, còn có người do quân y đóng giả.

 
Xuyên qua khe hở giữa bóng người, Phó Đức Thanh nằm trên tháp, cực kì yên lặng, không còn dáng vẻ tinh thần uy mãnh bình thường một chút nào.
 
Trong lòng Du Đồng chợt căng thẳng, nhẹ bước đi qua, qua khe hở nhìn thấy sắc mặt Phó Đức Thanh trắng bệch, hai mắt nhắm chặt.
 
Tay bất chợt bị ai đó nắm chặt, nhìn qua thử thì lại là Phó Lan Âm nghe thấy tiếng động, nắm chặt tay nàng.
 
Rõ ràng nàng ấy hôm nay mới biết được tin dữ, trước mặt Tổ mẫu và người ngoài nên không dám để lộ sự yếu đuối, lúc ánh mắt nhìn vào mắt nàng, nước mắt tích trữ trong vành mắt chợt chảy xuống. Nàng ấy nắm tay Du Đồng thật chặt, cứ như chỉ có như thế mới có thể đè lại sự lo lắng sợ hãi dưới đáy lòng.
 
Du Đồng không nhịn được, vươn tay kéo nàng ấy dựa vào vai mình.
  
Cơ thể Phó Lan Âm hơi run rẩy, nước mắt thấm vào vạt áo mỏng manh nhưng lại cắn chặt răng không chịu khóc ra một chút tiếng động nào.
 
Du Đồng chỉ cảm thấy nước mắt ẩm ướt càng ngày càng nhiều, vỗ nhẹ nàng ấy, dịu dàng an ủi nói: “Sẽ không sao đâu.”
 
Bên tháp, lang trung và quân y bận rộn cả buổi trời mới thu xếp ổn thỏa cho Phó Đức Thanh.
 
Sự từng trải của Phó Lão phu nhân bày ở đó, ngược lại cực kì bình tĩnh, tay chống quải trượng, bận rộn dẫn bọn họ đến trắc gian.
 
Đến bên đó, quân y bẩm báo tình hình vết thương ban đầu của Phó Đức Thanh và trình trạng bệnh tình dọc đường trước. Hắn ở trong quân doanh đã lâu, giỏi trị ngoại thương gân cốt, còn về nội tạng phế phủ thì không tinh thông, mà lần này Phó Đức Thanh không chỉ bị thương ở chân mà còn tổn thương cơ quan nội tạng, tuy cũng có lang trung theo sát trị liệu nhưng rốt cuộc cũng không nắm chắc hoàn toàn, bất đắc dĩ nên mới dày công chuẩn bị một chiếc xe, cẩn thận hộ tống ngài ấy về Tề Châu.
 
Tuy trên đường vẫn khống chế được tình trạng bệnh, tinh thần của Phó Đức Thanh cũng dần dần tốt hơn một chút nhưng vẫn thường xuyên hôn mê, làm cho người khác nơm nớp lo sợ.
 
Nói đến đây, cuối cùng quân y cũng thở phào một hơi, bẩm báo xong, nhấc tay áo lau đi mồ hôi hai bên trán.
 
Sau đó nữa chính là phần của Hứa lang trung và Tần Lương Ngọc – người giỏi điều trị nội phủ nhất.
 
Tần Cửu thay thế bẩm báo, sau đó nhắc lại theo ý của Tần Lương Ngọc, cùng Hứa lang trung thương lượng nên dùng thuốc thế nào, điều dưỡng ra sao, định ra phương thuốc và dược thiện điều dưỡng cơ thể.
 

Những chuyện này Du Đồng không dám nhúng tay, mãi đến lúc Phó Lão phu nhân đưa đơn dược thiện cho nàng thì nàng mới hỏi tỉ mỉ có yêu cầu đặc biệt gì không.
 
Tần Lương Ngọc lập tức nói rõ những chỗ quan trọng, Du Đồng im lặng ghi nhớ.
 
Tối đó, Hứa lang trung và mấy vị quân y đều ở lại trong phủ, Tần Lương Ngọc về phủ như bình thường, không để lộ chút xíu khác thường nào.
 
Hai tỷ đệ Phó Lan Âm lo lắng cho phụ thân nên canh giữ bên tháp không chịu đi, Du Đồng quay về Nam Lâu, mời Đỗ Song Khê nấu một ít canh, lấy danh nghĩa chăm sóc Phó Chiêu, đưa đến Tà Dương Trai, không hề dẫn theo bất kì ai. Đến nơi đó, tuy rằng Phó Đức Thanh đã tỉnh lại nhưng không được tỉnh táo cho lắm, lúc tốt lúc xấu, do quân y hầu hạ uống thuốc và canh, lại mê man ngủ say.
 
Với tình hình này, quả thực làm cho người ta nơm nớp lo sợ, phút chốc không dám buông lơi.
 
Trong cả Tà Dương Trai, bầu không khí cực kì nghiêm trọng, mà Phó Đức Thanh mê mê tỉnh tỉnh, sắc mặt không hề chuyển biến tốt.
 
Mãi đến khi đêm trở về khuya, hai tỷ đệ Phó Lan Âm khăng khăng canh giữ không chịu rời đi, Lão phu nhân không chống đỡ nổi nên đã về trước, Du Đồng ở bên đợi một lúc, lại không tiện ở đây qua đêm nên chỉ có thể quay về Nam Lâu trước.
 
Cứ thể trôi qua hai ngày, số lần Phó Đức Thanh mê man mới dần ít đi.
 
Chỉ là tinh thần vẫn không được tốt như cũ, ngay cả việc tự mình ngồi dậy cũng khá khó khăn, càng đừng nói đến chuyện xuống đất đi lại.
 
Mỗi ngày Du Đồng đúng giờ đưa cơm đến, chưa từng buông lỏng chút nào —— từ ngày gả qua đây, thái độ của Phó Đức Thanh với nàng khá ôn hòa, sau đó hai lần cả nhà dùng cơm, tuy không nói được mấy câu nhưng dáng vẻ từ phụ khoan hậu đó của Phó Đức Thanh quả thực làm nàng xúc động. Càng đừng nói đến, lần này ông bị thương nặng là bởi vì bảo vệ bách tính, liều chính mạng mình để đổi lấy sự yên bình nhiều năm ở biên ải.
 
Một người đàn ông như thế quả thực làm con người ta khâm phục.
 
Du Đồng giữ bổn phận của nhi tức, tỉ mỉ chăm sóc, lúc ở Tà Dương Trai, an ủi tỷ đệ Phó Lan Âm, khuyên hai người không cần quá lo lắng, phụ thân thân thể cường tráng, nhất định có thể chuyển biến tốt rất nhanh. Lúc về đến Nam Lâu lại dần dần bắt đầu nhớ đến Phó Dục ——
 
Nếu Phó Dục ở trong phủ, Phó gia có thể có sức mạnh, không sợ bất kì sự ngấp nghé nào.
 
Tỷ đệ Phó Lan Âm và nàng cũng không cần nơm nớp lo sợ mỗi ngày, sợ rằng trước khi Phó Đức Thanh chuyển biến tốt, gặp phải chuyện lớn khó giải quyết.
 
Ngoài chuyện này ra, nhìn vào vết thương nặng khắp người đó của Phó Đức Thanh, lo lắng cũng càng ngày càng nhiều hơn.
 
Ra trận giết địch chính là như con thoi trong rừng giáo mưa tên, cực kì hung hiểm. Phó Đức Thanh đột nhập sâu vào doanh trại địch, đổi lấy cả người bị thương nặng quay về, thế Phó Dục thì sao?
 
Trận chiến dẹp loạn, không trắng trợn giống lúc chống địch. Hắn đơn độc xuống phía Nam, cũng không biết tình hình thế nào?
 
Du Đồng gần như là đếm từng ngày chờ mong hắn về, thậm chí có hôm buổi tối mơ thấy Phó Dục bị thương nặng, cả người toàn máu về đến Nam Lâu, sắc mặt  bệch sắp chết giống Phó Đức Thanh hôm đó, nàng chân tay lúng túng giúp đỡ băng bó, vừa đau lòng vừa lo lắng. Giật mình tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, chỉ cảm thấy lồng ngực đập điên cuồng thình thịch, là sự căng thẳng sợ hãi chưa từng có từ sau khi nàng đến đây.
 

Rất lâu sau nàng mới bình phục lại tâm trạng, sờ vào chiếc gối mà chàng từng ngủ, ngơ ngác ngồi cả nửa đêm.
 
Sáng sớm đến Thọ An Đường vấn ân, lúc nghe Lão phu nhân đến Phật đường thì nàng cũng đi theo vào lặng lẽ dâng hương, cầu nguyện hắn bình yên quay về.
 
Niềm lo lắng nhớ nhung như thế, cứ âm thầm chịu đựng đến cuối tháng năm mới nghe nói Phó Dục chiến thắng, đang nhanh chóng cưỡi ngựa quay về.
 
Du Đồng đỏ mắt chờ mong, vẫn dựa theo đơn dược thiện mà Tần Lương Ngọc kê, mỗi ngày đưa thức ăn đến Tà Dương Trai không sót cử nào.
 
Hôm nay lúc vừa qua buổi trưa, tinh thần Phó Đức Thanh khá tốt, dựa trên gối mềm, đang nói chuyện với hai tỷ đệ.
 
Phó Chiêu gần đây “ở trong phủ dưỡng thương”, việc học lại chưa từng buông bỏ, mỗi ngày vẫn đọc sách theo nhiệm vụ mà thư viện sắp xếp. Lúc Phó Đức Thanh rảnh rỗi dưỡng bệnh không thích hợp làm chuyện vất vả, không còn chuyện lớn quân vụ nên có lòng dạ thảnh thơi, giảng giải những câu chuyện trong sách sử cho hai tỷ đệ. Thấy Du Đồng đi vào, mỉm cười đặt quyển sách xuống, kêu các con ăn cơm trước.
 
Phó Chiêu dọn án thư cao bên cạnh đến, Phó Lan Âm nhanh nhẹn sắp xếp chén đĩa.
 
Ba con người sáu cái tay, chớp mắt đã bày món ăn ngay ngắn, chuyển đến trước mặt ông.
 
Tình trạng vết thương của Phó Đức Thanh vẫn chưa khỏi, không tiện động đậy nhiều, chỉ dựa vào gối mềm bưng chén cơm lên, mỉm cười cảm thán nói: “Được nha, bị thương một chuyến, ngược lại là phúc khí. Mấy món ăn của Nam Lâu làm rất tinh tế, còn ngon hơn mấy món ăn nổi tiếng ở tửu lâu bên ngoài. Du Đồng —— bên cạnh con quả thực người tài nườm nượp.” Khen ngợi như thế xong liền rất nể mặt mà ăn hết sạch các món ăn. 
 
Du Đồng tiếp xúc với ông lâu rồi, tương đối nhận ra được vài phần thân thiết của từ phụ, mỉm cười múc canh.
 
Mới vừa múc được nửa chén, chợt nghe thấy một đợt tiếng bước chân vội vàng từ bên ngoài truyền đến, thời gian chẳng qua mới trong nháy mắt đã từ cửa viện chạy đến trong phòng. Quay đầu lại, cánh cửa lắc lư kịch liệt, một bóng đen ập đến như gió táp, nháy mắt đã đến trước tháp —— khuôn mặt gầy còm nghiêm nghị, mắt mày khôi ngô thẳng tắp như kiếm, hốc mắt sâu, mang theo chút xanh lam nhàn nhạt, nét mặt cực kì tiều tụy, dưới miệng mọc ra những sợi râu lún phún, không phải Phó Dục thì là ai?
 
Rõ ràng là hắn ngày đêm không ngủ phi nhanh quay về, áo giáp trên người chưa thay, thậm chí còn mang theo mùi mồ hôi bụi bặm sau nhiều ngày liên tiếp gấp rút lên đường.
 
Mấy người trong phòng đồng loạt nhìn qua.
 
Cổ tay Du Đồng run rẩy mạnh mẽ, gần như không cầm vững chén sứ, nhìn Phó Dục chằm chằm.
 
Người này ập đến như gió táp, long tinh hổ mãnh, chắc hẳn chưa từng bị thương.
 
Quả tim vốn đang treo lơ lững ngay nháy mắt đó đã quay về trong lồng ngực, Du Đồng nhìn khuôn mặt cực kì quen thuộc đó, lồng ngực lại bắt đầu đập thình thịch, cứ như hơi kích động, vành mắt hơi nóng nhưng lại tươi cười rạng rỡ.
 
Khoảnh khắc đó, nàng nhận thức rõ ràng hơn bất kì lúc nào, rốt cuộc nàng mong chờ người đàn ông này bình yên quay về biết bao nhiêu.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui