Gả cho gian hùng

Đã cuối mùa Xuân, địa cẩm trên tường rào bên ngoài Nam Lâu mọc sum suê tươi tốt, giữa bức tường lá cây xanh đậm, có những đóa hoa nhí nở rộ dọc theo dây leo, đong đưa theo chiều gió. Xuyên qua mấy chỗ cành lá thưa thớt, Du Đồng nhìn thấy góc váy màu xanh đậu lay nhẹ, chốc lát sau, cửa viện liền lộ ra một bóng dáng.
 
Dĩ nhiên là Đỗ Song Khê mà Tần Lương Ngọc giúp đỡ tìm kiếm.
 
Nàng hơn hai mươi tuổi, đầu tóc búi gọn gàng, không đeo trâm thoa nhưng chải chuốt rất gọn gàng sạch sẽ. Chỉ nhìn vóc người thì không coi là cao, trên người mặc y phục mùa Xuân màu vàng còn khá mới, bên dưới là váy dài màu xanh đậu, chất liệu bình thường nhưng cắt may rất vừa người, thắt lưng bóp khá tinh tế, dáng người hơi xinh đẹp. Khuôn mặt đó thể hiện nét tự nhiên không trang điểm, không nhìn ra dấu vết phác họa nhưng mặt mày lại rất thanh tú, ngập tràn sức sống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cái gọi là tướng do tâm sinh, đường nét đôi mắt chân mày của nữ nhân là trời sinh nhưng khí chất đó lại theo tính cách mà thể hiện ra, nhìn vào nét mặt cử chỉ đó đã có thể đoán được ba phần. Mà người trước mắt này, tuy Du Đồng lần đầu gặp mặt nhưng lại có vài phần cảm giác thân thiết.
 
Đến gần, Đỗ Song Khê liền cong người hành lễ nói: “Bái kiến Thiếu phu nhân.”
 
Giọng nói không cao không thấp, cực kì thẳng thắn.
 
Du Đồng vội đứng dậy đỡ nàng ấy lên, mỉm cười nói: “Đỗ cô nương mau đứng dậy. Xuân Thảo —— dâng trà.”
 
Tiểu nha hoàn bên trong đã bưng khay trà ra, hai tay Xuân Thảo dâng lên, khách sáo nói: “Cô nương mời dùng trà.”
 
Đỗ Song Khê đứng dậy cảm ơn, ánh mắt hơi nghiêng, nhìn thấy cửa phòng bếp nhỏ đang mở ra, Hạ tẩu bên trong đang bận rộn dẫn người đi nấu ăn, có mùi thoang thoảng của bánh cà rốt bay ra, dường như có hơi kinh ngạc. Chợt nghe Du Đồng nói: “Phong thư đó của ta, chắc hẳn cô nương đã xem qua rồi. Trước đây nghe Tần công tử nói y từng thử qua món lá sách cực kì ngon, vẫn luôn muốn kết giao với cô nương, chỉ là nhiều chuyện vụn vặt quấn người, trì hoãn khá lâu, hôm nay cuối cùng đã được như ý nguyện.”
 
“Nhờ có Thiếu phu nhân không từ bỏ, phong thư đó lời lẽ khẩn thiết, Song Khê cực kì biết ơn.” Đỗ Song Khê ngửi mùi thơm đó, đáy mắt nổi lên ý cười, “Nhìn tình hình này, bên cạnh Thiếu phu nhân đã có người tài giỏi rồi?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bọn họ cũng chỉ làm vài món ăn thường ngày.” Du Đồng ngừng một lúc, nhìn dáng vẻ nàng ấy rất có hứng thú nên dẫn nàng ấy đến nhà bếp.
 
Trước đó trong phong thư, tuy Du Đồng không thể nói ra hết mọi dự định nhưng cũng nói sơ lược đầu đuôi, muốn gặp mặt nói chuyện với Đỗ Song Khê, nếu Đỗ Song Khê vừa lòng thì ở lại Phó gia, sau này mở quán ăn, mời nàng ấy làm đầu bếp chính và tặng trạch xá để ổn định cuộc sống. Nếu nhu cầu hai bên khác nhau, cũng sẽ tặng nàng ấy một số tiền lớn, đưa nàng ấy về chỗ cũ. Đỗ Song Khê chịu ngàn dặm xa xôi qua đây, rõ ràng là có vài phần thành ý, Du Đồng cho nàng ấy nhìn thử nhà bếp như kho báu này, nàng ấy nhìn thấy nàng để tâm đến món ăn như thế, quả nhiên có hơi động lòng.

 
Sau đó bàn bạc quyết định, trước tiên để Đỗ Song Khê ở đây một chuyến, sau này muốn đi hay ở, hoàn toàn do tự nguyện.
 
Trước khi Đỗ Song Khê đến Tề Châu, lúc nghe người mà Tần Cửu phái đến nói rõ đầu đuôi đã cảm thấy vị Phó gia Thiếu phu nhân này cực kì có lòng, mà bây giờ nhìn thấy Du Đồng có thành ý như thế thì thấy xúc động ngoài ý muốn, ngay tối đó đã thể hiện tài năng cho Du Đồng thử.
 
Nàng ấy học trù nghệ từ nhỏ, mưa dầm thấm đất suốt ngày, thiên phú khá cao, lại thêm tính tình thông minh sáng dạ, lúc làm món ăn thường xuyên có thể bỏ cái cũ tạo ra cái mới, có cách nhìn độc đáo. So với món ăn mà Hạ tẩu dựa theo Du Đồng phân phó để làm ra thì lúc nàng ấy sử dụng nguyên liệu cũng như nắm bắt độ lửa đều có thể suy nghĩ để tâm, mùi vị dĩ nhiên hơn hẳn.
 
Du Đồng vui mừng khôn xiết, hết sức trọng đãi.
 
Những khó chịu do trước đó bị nhốt trong phủ, bởi vì Đỗ Song Khê đến cũng tan thành mây khói.
 
Ở chung với nhau lâu rồi thì những việc trải qua liên quan đến thân phận của Đỗ Song Khê cũng dần dần nắm rõ.
    ……
 
Đỗ Song Khê sinh ra ở Tử Châu, phụ thân mở một quán ăn trên trấn, dưới gối có một đôi nhi nữ, chuyện làm ăn đủ để giúp đỡ gia đình. Lúc nhỏ nàng thông minh, rất được phụ thân yêu thích, cũng rất có thiên phú về ẩm thực. Những tiểu cô nương khác đều yêu thích bắt bướm đan giỏ hoa nhưng nàng lại giúp đỡ một tay ở quán ăn, học một ít kỹ nghệ mà phụ thân làm món ăn, đến hơn mười tuổi, đã có thể đứng lên ghế đẩu để bận tới bận lui, làm ra một bàn thức ăn tử tế.
 
Trấn nhỏ ở vùng nông thôn không thể so sánh với châu huyện phồn hoa, nguyên liệu cũng quý giá, lá sách đó cũng là nàng sợ lãng phí, vượt qua vô số lần thử nghiệm với mùi tanh hôi khó ngửi mới ngẫm nghĩ thấu được.
 
Tiếc là ca ca đó của nàng không ra hồn, tẩu tử thú về là nữ nhi của đồ tể trên trấn, quen tính toán háo thắng, sợ nhất chịu thiệt.
 
Nhìn thấy hai huynh đệ trong nhà, ca ca thiên phú bình thường, trù nghệ có hạn, muội muội thông minh sáng dạ, trù nghệ cao siêu, sợ lão nhân gia thương yêu ấu nữ, giao quán ăn vào tay nàng nên sớm đã xúi giục trượng phu, ầm ĩ gả nàng cho nhà khác. Ban đầu Đỗ phụ không nỡ nhưng không chịu được sự hồ đồ ầm ĩ của nhi tử, để yên gia trạch, chỉ có thể tìm một nhà gả nữ nhi đi. 
 
Ông ấy là nóng lòng từ phụ, tuy nữ tế tìm được không phải gia đình phú quý nhưng là người chăm chỉ chịu làm, tính tình trung hậu.
 
Bởi vì công công bà bà ở trên mất sớm nên không có ai quản thúc, tiểu phu thê trải qua cũng coi như suông sẻ.

 
Tiếc là tình hình không đủ thái bình, Tử Châu thuộc Định Quân Tiết Độ Sứ Ngụy Kiến quản lí, thường xuyên có giặc ngoại xâm chiếm, thỉnh thoảng trưng binh đi lao dịch. Sau khi nàng kết hôn không bao lâu, trượng phu liền bị bắt đi lao dịch, phái đến biên ải, lúc đánh nhau không may chết trên chiến trường.
 
Lúc đó Đỗ phụ cũng bệnh nằm liệt giường, quán ăn trong nhà giao cho nhi tử và nhi tức quản lý.
 
Đỗ Song Khê tự mình chống đỡ hơn nửa năm, sau khi phụ thân qua đời, nhìn thấy tẩu tử ra vẻ chanh chua, đề phòng giống như sợ nàng quay về giành gia nghiệp vậy, ca ca lại chỉ lo khoanh tay đứng nhìn, trong lúc nản lòng đã đổi nơi khác kiếm sống. Tần Lương Ngọc quen biết nàng cũng là trong lúc đó, hắn ta du lãm khắp nơi, nhận biết hàng trăm loại hoa cỏ dược liệu, nàng mở một quán ăn nhỏ, tự mình sinh sống, chỉ mong được yên ổn. Bởi vì một dải thảo dược sum suê đó mà Tần Lương Ngọc ở lại hai tháng, thường xuyên đến quán của nàng ăn cơm, hai người quen thuộc nhau.
 
Sau đó nữa Tần Lương Ngọc quay về Tề Châu, Đỗ Song Khê cũng bị công tử huyện thái gia chuyên săn bắt gái nhà lành nhắm trúng, muốn cưỡng ép nạp làm thiếp.
 
Sao Đỗ Song Khê có thể đồng ý?
 
Tình hình hiện nay, triều đình không có khả năng quản thúc chỗ khác, hoàn cảnh của bách tính ra sao, phải xem người làm chủ một phương là người nào.
 
Ví dụ như mảnh đất Tề Châu dưới trướng Vĩnh Ninh, uy danh của tổ tôn phụ tử Phó gia lẫy lừng, không chỉ giữ cho một phương trật tự mà còn rất có lòng yêu dân, việc bổ nhiệm khảo sát của những quan viên của các châu huyện phụ cận cũng do Phó Đức Thanh tự mình để ý đến, nếu như triều đình phái đến một cẩu quan không biết phải trái, tùy tiện liền có thể đuổi đi, tiến cử một người hiền lương tài đức khác. Dưới nền lại trị trong sạch, chế độ pháp lệnh nghiêm khác, quan viên không dám vì lợi ích riêng mà làm chuyện phi pháp, tùy ý làm bậy, bách tích càng có thể an cư lạc nghiệp, ngày càng ủng hộ Phó gia.
 
So sánh ra thì, Định Quân Tiết Độ Sứ Ngụy Kiến tham tài thích quyền, quan lại bên dưới cũng học theo cấp trên.
 
Quan viên châu huyện muốn lấy lòng cấp trên, mưu cầu quan chức, thay đổi cách vơ vét mồ hôi nước mắt của dân, tặng đến tay Ngụy Kiến nạp quân tư. Có tiền bạc lót đường, chế độ pháp lệnh liền giống như không có tác dụng, một Huyện thái gia liền có thể một tay che trời, muốn làm gì làm.
 
Đỗ Song Khê một thân một mình, không thể chống lại thế lực của Huyện thái gia, lại sợ đối phương đuổi theo không từ bỏ, nghe nói Ngụy phủ của Tây Bình Vương đang tuyển đầu bếp, đi vào giúp đỡ, tìm cách có được một chút yên ổn. Nhưng mà đầu bếp của thế gia vọng tộc cũng không dễ làm, thiếp thất của Ngụy Kiến rất huênh hoang, mưu kế bên trong cũng nhiều, Đỗ Song Khê một mình vào đó, trù nghệ xuất sắc nhưng không có chỗ dựa, có phần bị chèn ép.
 
Đợi Tần Cửu qua tay nhiều người tìm được nơi đi của nàng, lấy ra thư của Du Đồng, nàng cảm thấy ngập tràn sự thật lòng nên đến thử vận may một chút ——
 

Cho dù sau cùng không ở lại Phó gia, với lại trị trong sạch của Tề Châu, việc mưu sinh dù sao cũng dễ dàng hơn một chút. 
 
Tình hình hiện nay, không chịu nương thân làm thiếp, lại không có vận may được người khác bao che thì chỉ có thể tìm một nơi tương đối thái bình để mưu sinh. Từ Tử Châu đến Tề Châu đường xá xa xôi, một mình đi đường khó khăn trùng trùng, có người của Tần Cửu hộ tống, cớ sao mà không làm?
 
Mang theo suy nghĩ như thế, Đỗ Song Khê vui vẻ đồng ý, đến nơi này thử vận may.
 
Ai mà biết được vị Phó Thiếu phu nhân thân phận tôn quý này thế mà lại bình dị gần gũi ngoài ý muốn.
 
Du Đồng xem trọng tài năng của Đỗ Song Khê, có ý muốn sau khi hiểu rõ nội tình thì dẫn dắt trở thành trợ thủ đắc lực. Đỗ Song Khê cũng quý trọng tính tình và tấm lòng của Du Đồng, hai người ăn nhịp với nhau, thậm chí là hợp ý. Suốt thời gian hơn một tháng, trong Nam Lâu khói bếp không ngừng, món ăn càng thêm thịnh soạn, Phó Lan Âm cũng chạy đến mức cực kì chịu khó hơn.
 
Một hôm ngồi rảnh rỗi sau bữa ăn, nhìn thấy hai viên kiện tướng đang bận việc trong nhà bếp, còn cảm thán nói: “Lần này Nhị ca đúng thật là có lộc ăn rồi.”
 
Du Đồng nghe thấy, nở nụ cười.
 
Cách lúc Phó Dục xuống phía Nam dẹp loạn đã hơn hai tháng.
 
Lúc mới gả vào Phó gia, nàng đã quen với sự bận rộn của Phó Dục, nghe hắn ra ngoài tuần biên, đánh giặc cũng không để ý nhiều. Bây giờ hai người dần quen thuộc, hôm đó nàng đứng ở xa đưa hắn xuất chinh, sau khi quay về thì thường xuyên nhớ đến tình hình lúc đó, nhớ đến Phó Dục giáp sắc cưỡi hắc mã, bóng lưng kiên nghị, tuy nói cười như bình thường, không lộ ra dấu vết gì nhưng trong lòng lại dường như luôn treo lơ lửng, không có cách nào để yên ổn hoàn toàn.
 
Chuyện tấu trình tình hình chiến sự nàng không có quyền hỏi đến, liên quan đến tin tức của Phó Dục, cũng chỉ có thể nghe vài lời từ Thọ An Đường.
 
—— Nghe nói kỵ binh dưới trướng Phó Dục dũng mãnh, mới vừa bắt đầu xuống phía Nam đã phấn đấu đánh hạ sự kiêu căng của nghịch tặc, xoay chuyển thế cục, từ tháng hai đến nay, các cuộc chiến lớn nhỏ không ngừng, hiện giờ đã đến địa phận Mô Châu. Nếu mọi thứ thuận lời, không đến cuối tháng năm đã có thể chặt đầu của tên cầm đầu, dẫn binh khải hoàn.
 
Tin tức này dĩ nhiên làm mọi người phấn chấn, thậm chí Du Đồng còn từng mơ thấy Phó Dục quay về, đặt chân đến Nam Lâu.
 
Nhưng mà, không đợi tin vui ở phía Nam truyền về, một tin dữ bất ngờ truyền đến.
    ……
 
Sắp đến Đoan Ngọ, vốn dĩ khắp nơi vui mừng, mùi lá tre phảng phất, hùng hoàng nấu rượu, ven sông ngoài thành dựng lên cổng chào, đợi chờ cuộc đua thuyền rồng.

 
Ai biết được ngày hôm nay, phía Bắc chợt đưa đến tin cấp báo, Lão phu nhân nhìn xong, suýt chút nữa ngất xỉu đi.
 
Hóa ra sau khi Phó Dục xuống phía Nam dẹp loạn, Thát Đát qua tay nhiều người dò thám được tin tức, biết được phía Nam nội loạn, mãnh tướng Phó gia không ở đây, sau khi quan sát một trận, cuối cùng không kềm được, nổi lên ý định dòm ngó xâm lược phía Nam. Bởi vì lần trước bị tổn thất nặng trong tay Phó Dục, lần này bọn chúng đâm lao thì phải theo lao, điều quân đội hùng hậu, lại phái hai vị tướng lĩnh đắc lực nhất xuống phía Nam.
 
Hai người đó đều là hai lão tướng chinh chiến sa trường lâu năm trong Vương đình Thát Đát, là nhân vật trụ cột bảo vệ đất nước, cũng là đối thủ cũ của Phó gia.
 
Nếu Thát Đát đã phái quân tinh nhuệ như thế thì dĩ nhiên là khí thế to lớn.
 
Lúc đó Phó Đức Thanh đang dẫn thuộc hạ đi tuần biên, nhận được tin tức lập tức tiến lên phía trước nghênh địch, lão tướng Từ Quỳ làm trắc ưng.
 
Hai quân mạnh mẽ gặp nhau, chiến sự cực kì kịch liệt. Nếu theo cách làm trước đây thì sau khi Phó Đức Thanh đẩy lui quân dịch, rất ít khi đuổi theo đường dài giết vào biên giới của kẻ địch, một là giặc cùng đường rất khó đuổi bắt, lãng phí binh lực, hai là Thát Đát đất rộng người thưa, cho dù ông có truy sát đắc thủ giành được thành trì cũng khó mà thống trị bách tính, hao tâm tổn trí, vì thế giằng co mấy chục năm, giữ lấy địa bàn chặt chẽ.
 
Lần này lại hoàn toàn khác.
 
Hai người đó là át chủ bài, rường cột của Thát Đát, không dễ dàng điều động. Lần này nếu đã phái ra quân tinh nhuệ và mãnh tướng, đủ để thấy dã tâm của Thát Đát, nếu không diệt cỏ tận gốc, đợi đến lúc Phó gia mưu đoạt thiên hạ thì thứ này ắt sẽ là mối nguy tiềm tàng lớn nhất đằng sau.
 
Hiếm khi bọn họ ra khỏi hang, sao có thể thả hổ về rừng?
 
Phó Đức Thanh tự mình xuất mã, không chỉ chặn kẻ địch ở bên ngoài mà sau khi giành được thắng lợi, lần đầu tiên truy sát ngàn dặm, thâm nhập vào sâu trong quân địch. Chỉ dựa vào một mình anh dũng chiến đấu với quân địch, cuối cùng chặt đầu hai kẻ đó. Lần truy kích này, chặt đứt trụ cột bảo vệ đất nước của Thát Đát, làm cho nguyên khí bọn chúng tổn thương nặng, có thể đổi lấy sự yên bình ở biên quan trong mười năm. Mà Phó Đức Thanh và Từ Quỳ cũng bởi vì tập kích đường dài, nhiều lần chiếm giết hung hiểm mà bị thương nặng, được Ngụy Thiên Trạch cứu về, đang được quân y chăm sóc lo liệu, chạy nhanh về Tề Châu.
 
Trong thư nói, lần này Phó Đức Thanh trọng thương không giống bình thường, mời Lão phu nhân sớm sắp xếp, mời danh y đợi sẵn.
 
Chuyện lớn thế này, làm người ta kinh hãi, càng không thể nói toạc ra.
 
Sau khi Lão phu nhân gắng gượng qua sự sốt ruột ban đầu, lập tức gọi Thẩm thị và Du Đồng đến bên cạnh.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui