Gả cho gian hùng

Phòng bếp nhỏ này của Nam Lâu đã tu sửa cực kì toàn diện, không nói đến các loại gia vị đồ dùng bếp đầy đủ, nửa năm nay Hạ tẩu cũng không ở không, dựa theo phân phó của Du Đồng, làm vài loại nước sốt thịt thái hạt lựu, dầu vừng ngon miệng đựng vào hủ sứ, xếp ngay ngắn trong tủ gỗ ở nơi râm mát. Cho dù lười nổ lửa nấu ăn, nấu bát mỳ và rau xanh, múc hai muỗng sốt trộn vào cũng có thể làm người ta ăn thích thú. 
 
Lúc Du Đồng đi vào, Hạ tẩu đang bận rộn làm bữa tối.
 
Trong lồng hấp gần cửa đã hấp điểm tâm và đậu hủ thịt xay, mùi thơm của cá quế chua ngọt trong nồi bay khắp nơi, đợi tưới lên nước sốt nóng hổi liền có thể dụ dỗ người khác thèm ăn. Bên cạnh là thịt viên xào giấm và canh thịt cừu hầm hạt dẻ mới vừa ra lò, thịt viên mềm ngon miệng, thịt cừu thái hạt lựu, thêm nước sốt và bột đậu vào hầm thành canh, múc một muỗng vào miệng, nước canh sệt thơm, thịt cừu non mềm, không chỉ mùi vị vừa miệng mà còn có thể bổ khí huyết dưỡng thân thể.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đáy mắt Du Đồng mỉm cười, đảo mắt một vòng, nói: “Hạ tẩu, lá sách có còn không?”
 
“Đã nói với bên ngoài rồi, ngày mốt sẽ còn đưa đến, Thiếu phu nhân muốn làm thế nào để ăn đây?” Hạ tẩu nói rồi liền nhanh nhẹn cho cá ra khỏi nồi.
 
“Gỏi đi, đến lúc đó ta dạy bà.”
 
Du Đồng nhìn thấy món ăn gần như đã đầy đủ nên ra khỏi nhà bếp, quay về rửa tay đợi ăn cơm.
 
Dĩ nhiên là cực kì ngon miệng, hài lòng thỏa dạ.
 
Đến buổi sáng cách một hôm sau, lá sách được đưa đến đúng giờ, Du Đồng liền sai Hạ tẩu cho các gia vị như hoa hồi và hành gừng băm nhuyễn vào trong nồi, sau khi nấu dậy mùi, múc ra nửa chén để nguội sẵn lát dùng, sau đó cho lá sách đã cắt thành sợi mỏng vào nấu. Món này non mềm, nấu chín quá sẽ ảnh hưởng mùi vị, kinh nghiệm nấu của Hạ tẩu khá ít nên không dám tự ý làm chủ, lúc nghe Du Đồng ra lệnh liền nhanh chóng vớt ra, cho vào chậu canh bên cạnh.
 
Đợi nguội hẳn thì lấy ra, cho mấy thứ như muối, dấm, xì dầu, dầu vừng vào, lại rắc thêm một ít ớt băm vào, màu sắc tươi non.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho ra hai đĩa, một phần để tự mình dùng, phần còn lại thì cho vào lồng thức ăn, để Xuân Thảo xách vào phòng.
 
Trong phòng không có người ngoài, Du Đồng sai nàng ấy khép cửa phòng, đi vào gian trong mới nói: “Tin tức hôm qua đã truyền đi chưa?”
 
“Truyền rồi, người sử dụng cũng là người ổn thỏa.” Xuân Thảo là tâm phúc của nàng, biết được cảnh ngộ của Du Đồng ở trong phủ, do dự nói, “Chuyện lần trước ở phố Song Quế ồn ào thành như thế, nô tỳ bây giờ vẫn nghĩ mà sợ đây. Thiếu phu nhân thật sự muốn đến quán ăn đó gặp ngài ấy? Cho dù trong lòng chúng ta ngay thẳng nhưng nếu như người bên ngoài biết được, e là …”
 

“Ai nói ta muốn đi chứ?” Du Đồng nhướng mày.
 
“Thế món ăn này…” Xuân Thảo liếc nhìn lồng thức ăn, khuôn mặt hiện ra vẻ khó hiểu.
 
“Là muội ra ngoài mua thức ăn, nghỉ chân ở quán ăn đó.” Du Đồng bảo nàng ghé tai qua đây, dặn dò vài câu: “Đã nhớ chưa?”
 
“Chuyện này thì dễ, cũng chỉ hỏi vài câu mà thôi. Nhưng mà lỡ như ngài ấy không đến thì sao?”
 
Thế thì phải xem Tần Lương Ngọc nhiệt tình với món ăn nhiều bao nhiêu rồi.
 
Dĩ nhiên Du Đồng có chín phần nắm chắc nhưng cũng không dám đảm bảo, chỉ nói: “Tạm thời thử thế đi.”
 
Xuân Thảo vâng lệnh rời đi. Hai canh giờ sau liền vội vã quay về, đáy mắt mang theo ý cười kinh ngạc, cùng Du Đồng vào gian trong, nói: “Thiếu phu nhân quả thật không đoán sai, Tần công tử quả nhiên đã đến, nếm thử món gỏi lá sách đó thì không ngừng khen ngon. Nô tỳ thấy dáng vẻ đó của ngài ấy ngược lại giống với Tam tiểu thư của chúng ta, rất để bụng với món ngon.”
 
Chuyện này dĩ nhiên là làm người ta vui vẻ yên tâm, Du Đồng gật đầu: “Đáp án mà ta cần thì sao?”
 
Nhắc đến chuyện này, khuôn mặt Xuân Thảo hơi sụp đổ, “Nô tỳ đã hỏi theo những lời dặn dò của Thiếu phu nhân rồi. Tần công tử nói, ngài ấy không rõ dụng ý Thiếu phu nhân tìm người đó, không tiện dễ dàng tiết lộ chuyện của người ngoài, cho dù sau này không ăn được món gỏi lá sách này nữa thì cũng sẽ không phá lệ. Nếu Thiếu phu nhân có lòng thẳng thắn, chắc hẳn vui vẻ nói trực tiếp với ngài ấy, ngài ấy sẽ cân nhắc.” Nàng ấy bĩu môi, nói khẽ: “Người đó nhìn thì ôn hòa, thật ra rất cứng đầu, nô tỳ không có cách nào khác.”
 
Như thế xem ra, Tần Lương Ngọc này không phải là không muốn tiết lộ, chỉ là không hiểu rõ ý đồ của nàng nên cẩn thận mà thôi.
 
Du Đồng mỉm cười vỗ nàng, “Được rồi, hắn ta là một lang trung, số lần ra vào nội trạch khá nhiều, kín miệng cũng là chuyện nên làm.”
 
Nhưng mà muốn gặp mặt nói trực tiếp… chuyện này không phải là làm khó nàng sao?
    ……

 
Không đợi Du Đồng phiền não suy nghĩ vì chuyện này, ngày hôm sau lúc đến Thọ An Đường, thế mà lại có niềm vui bất ngờ ập vào mặt —— đang lúc cây dương liễu rũ bên bờ đê, chim yến mùa Xuân xây tổ, bên trong hoa viên Tần gia cực kì nổi tiếng Tề Châu, hơn cả trăm gốc hoa Ngọc Lan xinh đẹp đa dạng nối tiếp nhau trổ hoa, tâm trạng của Tần gia Lão phu nhân cực kì tốt nên muốn mời các nữ quyến của mấy nhà qua lại thân thiết tụ họp, cùng thưởng thức cảnh Xuân.
 

Tần gia từng có vài nhà Nho nổi tiếng, cũng rất có danh vọng ở mảnh đất Tề Châu, một tay y thuật đó của Tần Lương Ngọc, càng đã giúp đỡ khá nhiều.
 
Phó Lão phu nhân đã nhận lấy thiếp mời, sao có thể không nể mặt?
 
Nhân lúc mọi người vấn an đã nhắc đến chuyện này, nói cơ thể bà có bệnh, không tiện di chuyển quá xa nên để cho Thẩm thị dẫn các nữ quyến cùng đi đến đó dự tiệc.
 
Chuyện này quả thật giống như miếng bánh từ trên trời rơi xuống, Du Đồng vui mừng khôn xiết.
 
Đến ngày phải đi dự tiệc liền đem theo thực đơn hướng dẫn làm món gỏi lá sách đã viết xong từ sớm theo, ra phủ đi dự tiệc.
 
Chi trưởng có ba nhi tức, nhi tức trưởng Chu thị ở góa, bên người nuôi dưỡng tôn tử Phó Chương mà Lão phu nhân cực kì sủng ái, bởi vì hôm trước nương gia có chút chuyện nên tạm thời không ở trong phủ. Nhị nhi tức mang thai đã chín tháng, chỉ đợi lâm bồn. Cuối cùng là Thẩm thị dẫn theo Tam nhi tức Triệu thị, thêm mẹ con Thẩm Nguyệt Nghi và hai cô tẩu Phó Lan Âm, Du Đồng ra ngoài. Còn về Hàn thị thê tử của Phó Huy đã tử chiến sa trường, từ sau khi trượng phu mất liền dọn đến ở trong chùa, đã là nửa người xuất gia, chưa bao giờ tham gia vào mấy chuyện như này.
 
Một hàng người ra phủ, Thẩm thị và Mai thị mỗi người một chiếc, Thẩm Nguyệt Nghi và Triệu thị chung một chiếc, Du Đồng và Phó Lan Âm một chiếc.
 
Đến nơi, người mà Tần gia mời khá nhiều, đều là những nhân vật có thể diện, thường xuyên lui tới ở Tề Châu, Du Đồng đi bên cạnh Thẩm thị, quy củ hành lễ chào hỏi, bởi vì vẻ bề ngoài của nàng xuất chúng, trước mặt khách lạ cử chỉ đoan trang, còn nhận được khá nhiều lời khen.
 
Đợi yến tiệc trôi qua, tự mình ngắm hoa.
 
Hôm nay không phải ngày hưu mộc ở Nha Thự, nam nhân chủ sự của Tần gia đều không ở nhà, khách nam cũng không nhiều, đều là những thiếu niên lang mà huynh đệ Tần Lương Ngọc thường lui tới, Phó Chiêu cũng ở đây. Các thiếu niên đang lúc thể lực dồi dào, hăng hái, bởi vì ngoài viện có sân bóng Tần gia dùng riêng, tâm huyết dâng trào nên xin Tần cô nương qua đây, mời vài cô nương có ý định chơi bóng qua, nhiều người náo nhiệt hơn một chút.
 
Nếp sống trong thành Tề Châu khá giống với Kinh Thành, cực kì ít những người nghiêm khắc giống như Phó Lão phu nhân, nam nữ thiếu niên hẹn nhau đạp thanh ngắm hoa, đá bóng chơi cờ không phải chuyện gì đáng chú ý.
 
Tần cô nương nói xong thì có người phụ họa, Phó Lan Âm cũng nóng lòng muốn thử.
 
Sao Thẩm thị có thể quản nàng cho được, hơn nữa những nhà khác cũng không hề hạn chế các cô nương nên mỉm cười cho phép.
 

Các thiếu phụ rãnh rỗi kết bạn với nhau đi qua xem náo nhiệt, Du Đồng cũng bị Phó Lan Âm kéo qua đó.
 
Sắc Xuân dần đậm, hai cô tẩu khoác tay đi xuyên qua rừng Ngọc Lan, thỉnh thoảng cơn gió thổi đến còn có thể thổi bay vài cánh hoa thuần khiết như những mảnh sứ tỉ mỉ, rơi trên bả vai mái tóc. Cơn gió Nam ấm áp, ánh mặt trời rực rỡ chói mắt, đôi chim yến đuổi nhau vờn quanh, trên sân bóng ở nơi không xa, một nhóm người vây quanh, đang líu ríu bàn bạc lập nhóm. Mà bên sân có hai cây sào trúc xanh cao cả trượng đang vắt ngang treo tấm lưới, lay động theo chiều gió, làm nền trên thảm cỏ xanh mướt trước mắt.
 
Tình hình này, quả thực là cách biệt đã lâu mà.
 
Du Đồng hít sâu một hơi, tâm trạng thoải mái, cảm thấy buổi yến tiệc này của Tần gia quả thực đã bày ra quá kịp thời nên chỉ đứng một bên quan sát trận đấu.
 
Phó Lan Âm cũng không ép nàng, tự mình trong sân, không chút nghi ngờ gì mà tham gia vào đội có mặt Phó Chiêu.
 
Chẳng bao lâu, một tiếng còi trong trẻo vang lên, hai bên bắt đầu tuyên chiến.
 
Nam nữ lập nhóm chơi đá bóng, vốn là để tìm niềm vui giải tỏa sự buồn chán, thi đấu cũng không coi là kịch liệt nhưng lại đủ loại đủ kiểu. Có những thiếu niên thân thủ nhanh nhẹn, giỏi chơi bóng đá, lúc giành được quả bóng màu sắc sặc sỡ đó, còn có thể chơi thành rất nhiều kiểu, vai tưng ngực đỡ, trước xoay sau móc, làm cho bên sân bóng vang lên từng tiếng reo hò liên tiếp.
 
Dần dần, ánh mắt của mọi người cũng chăm chú hơn vào người những thiếu niên có thân thủ xuất chúng đó.
 
Mà ánh mắt của Du Đồng lại luôn nhìn về phía Phó Lan Âm.
 
Không biết có phải ảo giác hay không, Phó Lan Âm dường như tiếp xúc hơi nhiều với một thiếu niên trong đó. Thiếu niên đó mắt phượng mày ngày, thân thủ mạnh mẽ, dường như cực kì quen thuộc với Phó Chiêu, thường xuyên chuyền bóng cho cậu, kéo theo Phó Lan Âm cũng được lợi, chơi cực kì vui vẻ. Có vài lần như thế, ánh mắt của thiếu niên rơi vào người Phó Lan Âm, ý cười sâu sắc nhưng luôn ngay lúc Phó Lan Âm nhìn qua thì nhanh chóng né tránh.
 
Chuyện này ngược lại hơi thú vị, Du Đồng mỉm cười.
 
Đang suy nghĩ đến thân phận của thiếu niên đó thì khóe mắt quét thấy bên cạnh có y sam hơi bay, nhìn qua liền thấy Tần Lương Ngọc đứng cách bốn năm bước, đang nhìn về sân bóng, bày ra dáng vẻ đứng nhàn rỗi quan sát trận đấu.
 
Bên cạnh hắn có Tần Cửu, mắt nhìn về phía trước, nói: “Mùi vị món lá sách đó rất ngon. Thiếu gia nhà ta nói, đa tạ Thiếu phu nhân.”
 
Du Đồng mỉm cười, “Tốn khá nhiều thời gian mới làm ra được đó, so với món mà trước đây ăn qua thì thế nào?”
 
“Hơi hơn một bậc.” Tần Cửu thay thế trả lời, “Thiếu phu nhân rất muốn tìm nàng?”
 
Du Đồng đứng thẳng, nhìn dáng vẻ Tần Lương Ngọc như thế đang chuyên tâm xem bóng đá đó, cảm thấy người này thật đúng là nhìn thấu mà cũng thú vị —— chắc hẳn là biết được quy tắc nội trạch của Phó gia nên mới có chuyện ngày hôm nay. Cũng có thể thấy, hôm đó hắn ta từ chối tiết lộ không phải ý gì xấu mà ngược lại là cực kì suy nghĩ cho hoàn cảnh của người khác, bất kể là nàng hay là vị trù nương vẫn chưa gặp mặt đó.
 

Lập tức nói với giọng điệu chân thành: “Từ sau khi công tử nhắc đến nàng hôm đó thì vẫn luôn muốn tìm nàng, kết bạn làm quen.”
 
Tần Cửu nhìn Tần Lương Ngọc một lần, giống như biết thuật đọc tâm vậy, “Thân phận Thiếu phu nhân tôn quý, e rằng nàng chưa hẳn có phúc khí đó.”
 
“Thế thì có sao đâu? Đều là người đam mê món ăn ngon, cắt gọt mài giũa tài nấu ăn, liên quan gì đến thân phận chứ? Nếu Tần công tử không thể dễ dàng tiết lộ, chắc là đã xem nàng là bạn, không muốn dễ dàng gây phiền phức cho nàng ấy. Lẽ nào thân phận công tử không coi là tôn quý hay sao?” Du Đồng nhìn những thiếu niên phong thái nho nhã trên sân, cũng là nhìn thẳng, nói: “Ta là thật lòng muốn tìm nàng ấy, nếu nàng ấy muốn kết bạn với ta, dĩ nhiên cực kì vui mừng. Nếu nàng ấy không muốn, ta cũng có thể hết hi vọng. Nếu thật sự suy nghĩ cho nàng ấy, công tử không nên chặt đứt triệt để con đường này, có đúng không?”
 
Lúc nàng nói chuyện, Tần Lương Ngọc không biến sắc chú ý nét mặt của nàng, mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu kỹ.
 
Tiếng reo hò xung quanh vang lên liên tục không ngừng, bên đây yên tĩnh một lúc, hắn ta mới gật đầu, dùng tay ra hiệu với Tần Cửu.
 
Tần Cửu liền nói: “Thiếu gia nhà ta là hai năm trước quen biết với Đỗ cô nương nhưng không biết hướng đi bây giờ của nàng ấy. Nếu Thiếu phu nhân đã có thành ý thì công tử có thể nghe ngóng giúp, nếu Thiếu phu nhân thuận tiện thì chi bằng viết một phong thư, để nàng ấy tự quyết định. Không phải công tử có ý ngăn cản mà là Đỗ cô nương không thích bị những chuyện lộn xộn làm phiền, mong Thiếu phu nhân thứ lỗi.”
 
Đây là ý bằng lòng giúp đỡ.
 
Du Đồng vui mừng, lập tức nói: “Công tử cũng có ý tốt, ta rất khâm phục! Đây là thực đơn món lá sách, tỏ ý biết ơn.”
 
“Khách sáo rồi.” Tần Cửu vẫn nhìn về phía trước.
 
Một lúc sau, hai người dời vị trí, lúc đi qua bên người Du Đồng liền nhanh chống lấy đi thực đơn đã gấp gọn, đổi chỗ khác tiếp tục quan sát trận đấu.
    ……

 
Ngắm hoa xong về phủ, Du Đồng lập tức mài mực viết thư.
 
Trên chuyện này thì việc nàng có thể làm quả thực có hạn, chuyện giao tiếp với Đỗ cô nương đó cũng chỉ có bức thư này mà thôi. Cân nhắc chừng mực viết hai ngày mới xem như vừa lòng, sau đó đóng sáp niêm phong, sai người truyền đi. Ai mà biết ngược lại Tần Lương Ngọc rất trọng tình nghĩa, đã đồng ý giúp đỡ thì thật sự phái người đi nghe ngóng, đến trung tuần tháng ba, thế mà thật sự đưa vị Đỗ cô nương đó đến trước cửa Phó gia.
 
Khi đó Du Đồng vừa từ Thọ An Đường quay về, bởi vì nghe Lão phu nhân nói một vài chuyện Phó Dục dẹp phản loạn ở phía Nam nên cực kì lo lắng.
 
Nghe thấy Xuân Thảo nói có một vị Đỗ cô nương cầu kiến, ngược lại cảm thấy tinh thần phấn chấn, lập tức sai người mời vào.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui